Vẻ mặt Lâm Mật Nhi vẫn không có biểu hiện gì khác thường, chỉ là hờn dỗi nói với Quân Lạc Huy: "Còn không phải tại tay của tướng công nóng quá sao, chàng nói xem sao không ra mồ hôi được chứ?" Ngoài trừ Quân Lạc Huy, những người khác đều bị vẻ giận dỗi này làm cho thất thần, mặc dù lúc này Lâm Mật Nhi đang dùng khăn lụa che mặt.
Mặc dù trong bụng cười khẩy nhưng Quân Lạc Huy vẫn làm ra dáng vẻ cam chịu nói: "Cũng may lúc này người khác không nhìn thấy được dung nhan của phu nhân, nếu không vi phu không chỉ nắm chặt tay nàng đâu, sợ là còn phải ôm cho thật chặt nêu không nàng sẽ bị người khác cướp mất."
Câu nói của Quân Lạc Huy khiến Lâm Mật Nhi khẽ cười ra tiếng, sau đó hai người mới tiếp tục đi về hướng trung tâm của trấn, càng đến gần trung tâm, tinh thần Quân Lạc Huy càng căng thẳng, mặc dù hắn không biết bọn người Lâm Mật Nhi sẽ ra tay ở đâu, nhưng vị trí trung tâm đông người nhất, đó chắc là nơi tốt nhất để ra tay.
Khi đến được tới trung tâm của trấn, ngoài một cái lôi đài đang ở vị trí chính giữa, lúc này xung quanh đều là các quầy hàng, không giống với khi nãy, các quầy hàng này không bán đồ ăn mà toàn bộ đều được treo các đèn lồng bằng giấy vô cùng tinh xảo, kiểu dáng của đèn lồng vô cùng đa dạng, khiến người khác nhìn thấy đều phải tấm tắc khen ngợi tay nghề của người thợ làm ra những chiếc đèn lồng này vô cùng khéo tay.
Sau khi đến trước một quầy hàng, Quân Lạc Huy nghe thấy Lâm Mật Nhi nói: "Tướng công, mua cho Mật Nhi cái đèn lồng này được không?" Lâm Mật Nhi chỉ lồng đèn hình hoa sen đỏ đang được treo ở trên giá gỗ của quầy bán hàng.
Lời này làm Quân Lạc Huy giật mình, cũng không thể trách hắn sao lại kinh ngạc như vậy, đây là thỉnh cầu đầu tiên trong đêm nay sau khi ra ngoài của Lâm Mật Nhi, nếu nói không có gì hắn thật sự không tin, nhưng yêu cầu của Lâm Mật Nhi cũng rất bình thường, làm hắn dù có nghi ngờ cũng không khỏi suy nghĩ có phải là mình lo lắng quá độ không.
Quân Lạc Huy nhìn cái đèn lồng trên quầy hàng, ngoài trừ tinh xảo thì không khác gì với mấy cái đèn lồng thông thường khác cả, để tránh bứt dây động rừng, Quân Lạc Huy mua đèn lồng cho Lâm Mật Nhi, nhìn Lâm Mật Nhi thần sắc vui vẻ tự mình cầm đèn lồng, Quân Lạc Huy cũng nghi ngờ có phải khi nãy hắn suy nghĩ nhiều quá rồi không.
Sau khi mua đèn lồng, Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi đi về phía gần lôi đài ở trong tâm, bởi vì lúc này ở đó náo nhiệt nhất, nhưng đi một hồi Quân Lạc Huy phát hiện hắn cùng Lâm Mật Nhi và các thị vệ phía sau bị dòng người chen chúc tách ra, Quân Lạc Huy nói thầm trong lòng: Đến rồi. Nhưng hắn không lo lắng chuyện này, mặc dù dòng người đã ngăn cách hắn và thị vệ, nhưng ngăn không được ám vệ của hắn, ám vệ của hắn mà vô dụng như vậy, vậy thì hắn cũng không cần tương kế tựu kế làm gì, hơn nữa theo như sự hiểu biết của hắn đối với đại hoàng tử thì người này nhất định sẽ không chọn chỗ đông người như thế này mà ra tay.
Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi bị chen lấn qua một bên cũng không chen lên trước nữa, Lâm Mật Nhi lúc này đưa ra một lời đề nghị: "Tướng công, người đông như thế này, chúng ta lại lạc mất thị vệ, chi bằng chúng ta lên trà lâu bên kia ngồi một lát thì hơn, ở trên đó cũng tiện xem tình hình ở lôi đài."
Quân Lạc Huy nghe Lâm Mật Nhi nói mấy lời quan tâm chu đáo chỉ cười mà đáp: "Nghe phu nhân hết." Lên trà lâu, vừa đúng lúc khách ở phía cửa sổ rời đi, Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi liền ngồi ở vị trí đó, Quân Lạc Huy bảo tiểu nhị tùy ý lên vài món ăn rồi quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ xem Lâm Mật Nhi rốt cuộc muốn chơi thế nào, người đã tách ra rồi, vậy tiếp theo thì sao?
Mà lúc này bọn tiểu nhị cũng đem thức ăn lên, sau đó Quân Lạc Huy thấy Lâm Mật Nhi nhìn hắn mỉm cười rồi rút ra một cây ngân châm, đem tất cả món ăn thử qua một lượt rồi mới tự mình ăn thử trước, hắn muốn xem Lâm Mật Nhi tiếp tục diễn trò, nhưng là một nam nhân yêu thương cô ta lại không được phép làm vậy, chỉ đành làm trái với lòng ngăn cản Lâm Mật Nhi, nhưng lúc này Lâm Mật Nhi lại đặc biệt kiên trì, một lúc lâu sau mới nghe Lâm Mật Nhi nói: "Tướng công có thể ăn rồi."
Thấy bộ dạng của Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy không thể không bái phục cô ta, càng hiểu được tại sao kiếp trước, kiếp trước nữa mình lại bị người đàn bà này lừa dắt mũi quay vòng vòng. Quân Lạc Huy cầm đũa bắt đầu ăn những món ngon trước mặt.
Nhưng khi đồ ăn vào miệng Quân Lạc Huy lập tức nếm ra mùi vị quen thuộc, khiến ánh mắt hắn lập tức lạnh lẽo, bởi vì mùi vị này chính là Lan Phương Nha mà kiếp trước hắn đã ăn hết 7 năm, mặc dù loại thuốc này không màu không mùi, nhưng nó có đặc điểm, đó là làm cho đồ ăn có mùi vị đặc biệt ngon, vì vậy Quân Lạc Huy vừa ăn vào liền nhận ra ngay. Nếu không phải do sai Thân Hoài chuẩn bị thuốc giải từ trước thì lần này hắn nhất định lại bị trúng chiêu mà không hề hay biết.
Không ngờ lúc này lại ăn phải loại thuốc này, nhưng hắn có chút không hiểu, Lan Phương Nha không phải sẽ âm thầm tàn phá sức sống của con người sao, Lan Phương Nha lúc này làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Gác lại nghi ngờ trong lòng, lúc này Quân Lạc Huy vẫn đang diễn kịch rất tốt với Lâm Mật Nhi.
Nhìn thấy Quân Lạc Huy ăn các món trước mặt, nụ cười trên mặt Lâm Mật Nhi càng sâu thêm vài phần, nhưng nụ cười ngọt ngào này trong mắt Quân Lạc Huy lại ác độc như rắn rết, hắn không chịu được đành phải dời ánh nhìn chỗ khác, nhìn về phía lôi đài chiêu thân đang ở cách đó không xa, lúc này, một nữ tử mặc áo đỏ đang hiên ngang đứng giữa lôi đài, ít đi vẻ hấp dẫn của nữ tử, nhiều thêm nét anh hùng khí phách, khiến cho Quân Lạc Huy mặc dù đã thấy không biết bao nhiêu người đẹp vẫn phải thầm tấm tắc khen ngợi.
Lúc này giọng của Lâm Mật Nhi vang lên từ phía đối diện, nghe thấy cô ta nói: "Nữ tử trên lôi đài kia quả thật là anh húng khi phách hiên ngang, Mật Nhi cả đời cũng không được như vậy. Tướng công thích nữ tử như vậy không?" Giọng điệu có vẻ mất mát.
Trong lòng Quân Lạc Huy lúc này có chút bực bội, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, đang định trả lời gì đó, thì ánh nhìn ngoài cửa sổ liếc thấy cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc, Quân Lạc Huy đứng bật dậy, xém nữa là không che giấu được sự tức giận trên mặt, bởi vì hắn nhìn thấy bóng dáng của người khi nãy hắn bảo về khách điếm bây giờ lại xuất hiện trên lôi đài.
"Tướng công?" Hành động bất ngờ của Quân Lạc Huy khiến Lâm Mật Nhi kinh ngạc, nhưng nhìn nét mặt Quân Lạc Huy cũng không phát hiện ra có gì không ổn, sau đó mới nói: "Tướng công đang giận Mật Nhi sao?" Còn có chút tủi thân.
Quân Lạc Huy quay lại chỗ ngồi dằn cơn bực tức trong lòng, hắn cảm giác hắn sắp mất hết kiên nhẫn với nữ nhân trước mặt này rồi, tất cả tâm trí của hắn bây giờ đều ở đặt trên người ở trên lôi đài kia, bắt ép mình thu lại ánh nhìn nhưng vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, mà bây giờ nhìn lại lại không thấy bóng dáng người kia trên lôi đài nữa, nhưng điều đó không làm hắn nhẹ nhõm, bởi vì cùng lúc đó nữ tử trên lôi đài kia cũng đã biến mất. Chuyện này làm Quân Lạc Huy có chút muốn chửi thề, hắn mới đi có một lát, Văn Cảnh Dương lại đi dụ dỗ người khác! Giờ đây hắn thật sự rất tức giận, mặc dù trong lòng hiểu Văn Cảnh Dương không phải loại người đó, nhất định phải có chuyện gì đó mới xuất hiện trên lôi đài, nhưng cho dù là như vậy hắn cũng không cho phép, người này là của hắn, sao lại xuất hiện trên lôi đài chiêu thân của người khác chứ!