Kỳ nghỉ Tết Đoan ngọ, Lý An Tĩnh băn khoăn không biết nên vượt qua thế nào. Mẹ Vương Lị Lị gọi cô về gói bánh ú nhưng Lý An Tĩnh rất muốn ở cùng Trương Gia Vũ, hai người cùng đón Tết Đoan ngọ…
Vi Vi có nhiều ý tưởng kỳ quái, cô bảo: “Hai cậu đi Hàng Châu đi, có thể đón xe buýt tình yêu 1314 đi vòng quanh Tây Hồ, siêu lãng mạn.”
Tĩnh Tĩnh nghe động lòng, cô lập tức điện thoại cho Trương Gia Vũ: “Tết Đoan ngọ em không về nhà, chúng ta đi Hàng Châu chơi đi.”
“Được!” Trương Gia Vũ đồng ý ngay lập tức.
Sáng ngày khởi hành đi Hàng Châu, trời mưa nhỏ, bầu trời xám xịt, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt. Tĩnh Tĩnh hơi thất vọng, cô vốn mong chờ đến Tây Hồ ngắm hoàng hôn, có lẽ giờ xôi hỏng bỏng không rồi.
Trương Gia Vũ trêu cho cô vui: “Đừng có trề môi nữa, miệng cong đến mức treo được hai chai dầu rồi.”
Tĩnh Tĩnh ăn miếng bánh quy, chán nản nhìn màn sương mù dày đặc ngoài cửa sổ: “Mấy hôm trước em coi dự báo thời tiết, đâu có nói hôm nay mưa đâu.”
Trương Gia Vũ nói chắc nịch: “Hôm nay chắc chắn là trời đẹp.”
“Tại sao? Mưa đâu có vẻ sắp tạnh.”
“Tin anh đi, đến khi chúng ta đến Hàng Châu thì thời tiết sẽ thay đổi.”
Tĩnh Tĩnh nghi ngờ: “Anh không phải dự báo thời tiết, sao mà biết?”
“Anh biết vậy đó.”
Từ thành phố của hai người đến Hàng Châu rất thuận lợi, không lâu sau đã đến ga Đông Hàng Châu. Khi Tĩnh Tĩnh bước khỏi trạm xe quả nhiên nhìn thấy mặt trời ló ra khỏi những đám mây, mưa đã tạnh.
“Chà, Trương Gia Vũ, anh giỏi thật đó, đúng là tiên tri nha!”
Trương Gia Vũ mỉm cười vẻ bí mật, xoa mái tóc bị gió thổi rối bời của Tĩnh Tĩnh, trìu mến nói: “Anh vốn rất giỏi mà.”
Tĩnh Tĩnh tỏ vẻ khinh thường, “Giờ chúng ta đi đâu?”
Trương Gia Vũ tìm bản đồ trên di dộng, nắm tay bạn gái đến trạm xe buýt gần đó. Đang là kỳ nghỉ nên người chờ xe rất đông, họ chờ tầm nửa giờ mới lên được xe.
Vốn dĩ Trương Gia Vũ cảm thấy không đợi được xe buýt thì có thể bắt taxi đi, nhwung Tĩnh Tĩnh cứ kiên trì như hồi còn nhỏ, dù sao cô cũng đã đợi rất lâu, không thể mất thời gian vô ích như vậy.
Trên xe buýt đông người, đa phần là du khách đến Tây Hồ tham quan, có mấy đôi tình nhân tre giống như Trương Gia Vũ và Tĩnh Tĩnh, họ ngọt ngào tình chàng ý thiếp làm Tĩnh Tĩnh nhìn cũng thấy ngượng.
Xe rẽ gấp làm cả xe nghiêng qua một bên, Trương Gia Vũ lúc này thể hiện sức mạnh bạn trai mười phần công lực, anh nắm tay vịn xe, ôm Tĩnh Tĩnh bảo vệ cô trong vòng tay mình. Cơ thể hai người áp sát nhau, cho dù đã vô cùng quen thuộc thì Tĩnh Tĩnh vẫn không kiềm chế được đỏ mặt, tim đập thình thịch, cô c ắn môi dưới, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trương Gia Vũ, cũng sợ đầu mình đập vào cằm anh.
Giao thông tắc nghẽn, xe đi rồi dừng, dừng rồi đi, Tĩnh Tĩnh trong vòng tay Trương Gia Vũ vừa bối rối vừa thẹn thùng.
Không biết anh nghĩ gì, đột nhiên cúi đầu, dùng giọng nói khẽ khàng dịu dàng gọi: “Tĩnh Tĩnh…”
“Dạ?” lỗ chân lông trên người Lý An Tĩnh đều nở ra, cô thở ra một hơi, hy vọng anh đừng có động tác gì quá thân mật, dù gì cũng có nhiều người xung quanh như vậy, rất xấu hổ.
“Em dẫm lên chân anh.” Trương Gia Vũ nói nhỏ.
Lý An Tĩnh vội cúi đầu nhìn, đúng là cô ngang nhiên dẫm lên chân Trương Gia Vũ mà hoàn toàn không biết.
Tĩnh Tĩnh dịch chân đi, cô thấy giày Trương Gia Vũ có vết dơ do giày cô dẫm phải, áy náy, dỗ dành như dỗ em bé: “Lát nữa xuống xe em mời anh ăn một bữa ngon.”
“Không cần.” Trương Gia Vũ từ chối.
“Hứ… dám từ chối lòng tốt của em, vậy…”
Lý An Tĩnh chưa kịp nói hết câu đã nghe Trương Gia Vũ nói: “Vậy tiếp sau đây em cứ nghe lời anh được không?”
“Nghe lời anh… cũng được.”
Trương Gia Vũ cười thần bí, anh liếc nhìn bản đồ lộ trình trạm xe, còn ba trạm nữa là đến Hồ Tây đẹp đẽ.
Thời tiết tháng 6 thay đổi còn nhanh hơn trở mặt, lúc họ xuống xe buýt thì bên ngoài nắng vàng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu vào cây cối xanh tươi bên đường lấp loáng rực rỡ. Lý An Tĩnh vươn tay dưới ánh nắng, tâm trạng tốt hơn khi ở trên xe rất nhiều.
Khách du lịch đến tham quan nối nhau không ngớt, mấy ông bà cụ dân địa phương bày quán ven đường bán Thanh đoàn* với ngải cứu, màu xanh lá cây tròn tròn nhìn rất đẹp. Trương Gia Vũ chỉ không chú ý là đã không thấy bạn gái đâu. Tìm một lúc mới thấy cô cười hì hì đưa hai viên Thanh đoàn qua, đưa một viên cho anh: “Anh nếm thử đi, ngon lắm.”
(Thanh đoàn là một món ăn vặt truyền thống của vùng Giang Nam , có màu xanh lục, được trộn với nước ngải cứu và bột nếp, sau đó gói nhân đậu hoặc nhân hạt sen bên trong, ăn không ngọt cũng không béo, vị thanh nhẹ nhưng lâu tan. Hương thơm lâu dài.)
Trương Gia Vũ nhận Thanh đoàn rồi cho vào ba lô, cố ý nói với Lý An Tĩnh: “Anh còn để bụng lát nữa ăn một bữa thịnh soạn, hay là cho anh nếm của em đi.”
“Bữa tiệc thịnh soạn? Tiệc thịnh soạn gì?” An Tĩnh nghe nói bữa thịnh soạn thì lập tức thấy Thanh đoàn trong tay hết thơm.
Trương Gia Vũ cúi đầu đến gần tay cô, giống như cậu bé, nhẹ nhàng cắn một miếng Thanh đoan, mũi anh chạm lên tay cô, mềm mại, ấm áp…
Người đàn ông này đúng là trêu gái mọi lúc mọi nơi, Lý An Tĩnh cố kiềm trái tim nhỏ bé đang đập loạn của mình, giật nhẹ tay áo anh: “Chúng ta đi mua vé đi, bên kia xếp hàng đông lắm rồi.”
Phong cảnh trên đường đến chùa Linh Ẩn rất đẹp, Trương Gia Vũ biến thành nhiếp ảnh gia chụp cho Lý An Tĩnh đủ hình. Đến cổng chùa, hai người cung kính nhận ba nén hương, đi vào đến trước lư hương vái Phật cầu nguyện.
Lý An Tĩnh cực kỳ thành kính, cô nhắm mắt, chắp tay trước ngực, thầm niệm những điều muốn cầu xin với Phật tổ, sợ bị quên còn lặp đi lặp lại ba lần.
Khi ra ngoài, Trương Gia Vũ hỏi nhỏ cô: “Em mới cầu nguyện gì vậy?”
Lý An Tĩnh ra vẻ lạnh lùng giơ tay: “Bí mật.”
Trương Gia Vũ hơi thất vọng: “Với anh còn giữ bí mật.”
“Giữ chứ sao không.”
Lý An Tĩnh tin tưởng những việc cầu nguyện với Phật tổ không nên để người thứ hai biết, cho dù người đó là Trương Gia Vũ cũng không được.
Ước nguyện của cô rất trong sáng hồn nhiên, cũng rất đơn giản, đó là cô và Trương Gia Vũ có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau như vậy, bất kể giàu nghèo sang hèn, chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Từ núi xuống đã là hai giờ chiều, bụng Lý An Tĩnh đói cồn cào. Trương Gia Vũ dẫn cô đến nhà hàng địa phương gần đó ăn một bữa no nê. Khi ăn Trương Gia Vũ nhắc cô đừng ăn quá nhiều, Lý An Tĩnh không hiểu sao, tại sao đồ ăn ngon vậy mà không được ăn nhiều, hiếm có cơ hội mới đến Hàng Châu mà.
Cô ăn nhiều quá nên bụng phình lên, Trương Gia Vũ phải đỡ cô ra khỏi nhà hàng.
Tranh thủ lúc Lý An Tĩnh đi vệ sinh, Trương Gia Vũ liên hệ với ekip chụp ảnh để bàn bạc chi tiết, đồng thời chuẩn bị trang phục, đạo cụ.
Lý An Tĩnh từ toilet đi ra quay về theo đường cũ, đến địa điểm đã hẹn với Trương Gia Vũ nhưng không thấy anh đâu. Cô lấy di động định gọi cho anh thì có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.
Tĩnh Tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy một công tử dịu dàng như ngọc, mặc Hán phục màu trắng, gương mặt thanh tú, tay cầm chiếc quạt, mắt cười cong cong nhìn Tĩnh Tĩnh.
“Mình… mình xuyên không sao?” Lý An Tĩnh bị người đẹp trước mắt làm ngơ ngẩn, nhất thời không nhận ra người trước mặt mình là ai.
“Lý tiểu thư, tiểu sinh từ lâu đã được nghe danh, hôm nay vừa thấy quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, có thể cùng ta chơi thuyền trên hồ không?”
Trước lời mời của anh chàng đẹp trai cổ đại này, Lý An Tĩnh ngẩn ngơ gật đầu, đi tới nhéo nhéo mặt anh: “Anh là bạn trai em đúng không? Sao… sao tự nhiên lại ra dáng vẻ thế này?”
Trương Gia Vũ ôm Lý An Tĩnh vào lòng: “Rốt cuộc em cũng nhận ra anh.”
Lý An Tĩnh còn hơi mơ hồ, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt Trương Gia Vũ: “Anh… anh mặc vầy đẹp quá.”
Trương Gia Vũ đưa tay khều nhẹ mũi An Tĩnh, yêu chiều nói: “Lại nổi bệnh mê trai rồi, mau tranh thủ thời gian đi thay quần áo đi.”
Sau một lúc khua chiêng gõ mõ trang điểm, Tĩnh Tĩnh từ một cô gái bình thường nhà bên hóa thân thành một thục nữ yểu điệu yêu kiều duyên dáng. Vẻ đẹp cô thiên về hướng cổ điển, mặc Hán phục vào tựa như người trong tranh.
Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng nước mặt hồ lấp lánh, bốn bề là núi nhấp nhô, liễu rủ đón gió đong đưa, đôi tình nhân bên nhau, uống rượu, trò chuyện, ngắm cảnh…
Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cũng hoàn thành việc quay chụp, Lý An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, khó hiểu hỏi: “Sao tự dưng anh lại nghĩ đến việc chụp ảnh cổ trang? Cũng không nói trước với em tiếng…”
Trương Gia Vũ cười sờ sờ vành tai cô: “Nhân tiện đến đây chơi thì chụp ảnh cưới luôn, để sau này không có thời gian.”
Miệng Lý An Tĩnh há to: “Anh mới nói gì? Chụp ảnh cưới?”
Ánh trời chiều ở Tây Hồ chiếu lên mặt An Tĩnh, Trương Gia Vũ nhìn cô như vậy không kìm lòng được, khom người hôn lên môi cô. Anh nhẹ nhàng như sợ làm đau cô, lại hận không thể đem cả người cô nhập vào trong lòng anh, trong tim anh.