Chuyện Thiếu Niên

Chương 26: Chương 26





26.
Khi trời tối muộn Thích Đình Tiên đi đón Úc Tri thì im lặng hơn trước kia rất nhiều.
Cũng may tâm trạng Úc Tri xem như bình thường, hai người im lặng về nhà, Thích Đình Tiên đi tắm, Úc Tri thì ở trong phòng bắt đầu lại tiếp tục học bài.
Đến 12 giờ Úc Tri vẫn chưa vào phòng ngủ, Thích Đình Tiên tuy nằm trên giường nhưng cũng không buồn ngủ chút nào, cậu bưng sữa đi đến chỗ Úc Tri, nhìn sách vở bài thi trải trên bàn, hỏi vờ như thản nhiên, "Sao hôm nay học muộn vậy?"
"Hả?" Úc Tri đặt bút xuống cầm ly sữa, "Chẳng phải là 300 ngày đếm ngược đấy sao...!Tớ cảm thấy làm nhiều sẽ an tâm hơn."
"Vậy cũng đừng làm trễ quá, ảnh hưởng đến tinh thần ngày mới."
"Tớ làm xong bài này rồi đi ngủ," Úc Tri nhấp sữa, "Cậu đi ngủ trước đi, để tớ rửa ly."
Thích Đình Tiên gật đầu nhưng vẫn bất động.
"Sao vậy?" Úc Tri cười, đứng dậy đẩy người kia về lại phòng, "Còn muốn tớ hát ru cho mới chịu ngủ à?"
Thích Đình Tiên cười theo, hôn lên trán Úc Tri, "Vậy tớ ngủ đây, cậu làm xong sớm ngủ sớm.

Trước 12 giờ rưỡi không làm xong cũng phải đi ngủ."
"Ừa, tớ hứa." Úc Tri ôm hôn lại, lúc ra ngoài còn thuận tay tắt đèn.
Thích Đình Tiên không biết mình nằm bao lâu.


Cuộc trò chuyện với mẹ trong quán cà phê vào ban sáng vẫn quanh quẩn trong đầu cậu không đi.
Lời hứa đi Bắc Kinh với Úc Tri ở trong lòng cậu thậm chí còn cao hơn cả tương lai của cậu.
Nhưng Úc Tri thì sao.
Úc Tri thích học Vật lý, hầu như tất cả giáo viên dạy 12 ở trường số ba đều tin rằng Úc Tri luôn có thể đứng top 3 trong kỳ thi thống nhất là một ứng viên sáng giá cho khóa Vật lý của Thanh Hoa, thậm chí còn được chỉ định là thí sinh ứng tuyển độc lập của Thanh Hoa cho cậu từ lâu.
Nhưng trong kỳ thi đầu tiên vào lớp 12 Úc Tri lại tụt xuống top 50.
Một người hiếu thắng không chịu thua cuộc như Úc Tri không chịu tiết lộ bất cứ điều gì với cậu, tự mình chịu hết bao áp lực từ giáo viên và tương lai thì phải mệt mỏi thế nào.
Cậu nhớ lúc nghỉ hè Úc Tri ở lại đây ăn sinh nhật với mình, đến một tuần ngắn ngủi xa nhau hầu như cũng liên tục gọi điện thoại cho nhau.
Vốn Thích Đình Tiên luôn coi thường mấy lời như "yêu đương ảnh hưởng đến việc học" của giáo viên nhưng khi điều này xảy ra với Úc Tri thì sao cậu có thể nhắm mắt làm ngơ được.
Úc Tri bị cậu kéo xuống nước.
Cậu có tội.
Khi Thích Đình Tiên tỉnh lại trời đã hửng sáng.
Cậu ra phòng khách lại phát hiện tấm chăn mỏng Úc Tri đắp ngủ buổi tối đang trải trên sô pha.
Cậu nhớ lại đêm qua và sáng nay quả thực không có ấn tượng gì về việc Úc Tri về phòng ngủ, có lẽ làm bài xong muộn quá sợ quầy rầy đến mình nên Úc Tri ngủ luôn ở sô pha.
Mấy ngày sau, mẹ cậu lại đến gọi cậu ra ngoài ăn tối, trên bàn ăn còn có các huấn luyện viên và ban lãnh đạo, ai cũng hiền lành nói cậu tuổi trẻ có triển vọng, nói mẹ cậu vất vả vì cậu, rằng cậu đến đại học Durham chơi bóng nhất định phải làm vẻ vang nước nhà.
Thích Đình Tiên im lặng dùng bữa, đến khi phòng riêng chỉ còn hai người mới nhíu mày, "Không phải mẹ đã đồng ý cho con thời gian suy nghĩ sao?"
"Mẹ cho con thời gian nhưng bên trại huấn luyện không cho con thời gian." Người phụ nữ nói, "Con còn không quyết định nữa sẽ lỡ mất."
"Lỡ rồi thì sang năm đi cũng như nhau thôi."
"Con thì biết gì!" Người phụ nữ không khỏi đưa tay chọc trán cậu, đến khi bị Thích Đình Tiên né ra lại xấu hổ rút tay về, "Con bao nhiêu tuổi rồi? Bên kia họ chỉ nhận vận động viên từ 16 đến 19 tuổi, tuổi con bây giờ đã là lớn hơn người khác, chờ năm sau nữa sẽ không còn cơ hội!"
"Con phải nghĩ cho kỹ, đây là đội bóng của đại học Durham, nếu con chơi tốt có thể thẳng tiến lên thi đấu chuyên nghiệp, còn ở lại trong nước thì sao? Tuy có thể được tiến cư tới thể thao Bắc Kinh nhưng trong mấy năm tới sẽ không có đầu ra, đến lúc đó lớn tuổi chấn thương thì còn làm được gì, giấc mơ bóng của con cũng coi như xong luôn!"
"Con biết."
"Con thì biết gì hả?" Người phụ nữ liếc cậu, "Bây giờ con chỉ biết mỗi Úc Tri nên không muốn đi cùng mẹ nhưng sau này thì sao? Người ta bị con kéo cho không thi được trường tốt, thu nhập của con cũng không khá, con hài lòng với tương lai thế này à?"
"..."
"Nếu con không quyết tâm nói chuyện được với thằng bé thì để mẹ."
"Đừng." Thích Đình Tiên ngắt lời, "Chuyện của bọn con mẹ đừng xen vào."
Thích Đình Tiên có hơi bồn chồn, cậu đi qua đi lại trong phòng cuối cùng cũng không nhịn được đi ra ngoài.
Trên đường đi đụng phải Đầu to vừa từ nhà tới trường khai giảng, vừa thấy cậu đã đấm cho một cú, "Bro lên đời ha? Sang Mỹ chơi bóng luôn! Mời đi, nhất định phải mời đi!"

Thích Đình Tiên dừng lại, "Sao ông biết?"
"Trên đường về cất hành lý có gặp Vương Chí với mấy lãnh đạo, bọn họ nói với tôi," Đầu to ngẫm nghĩ, "Nhưng ông nói với Úc Tri chưa? Ông đi Mỹ rồi hai người phải làm sao?"
"Ông đừng nói với Úc Tri." Thích Đình Tiên cụp mắt, "Cũng đừng nói với người khác."
"...!Ài." Đầu to gãi đầu, "Tôi còn tưởng nam nam yêu nhau sẽ khỏe hơn nam nữ nhưng sao cũng nhiều chuyện phiền lòng quá vậy."
"..."
"Cũng không thể giấu mãi được đúng không? Tôi nghe Vương Chí nói chuyện ông đi là chuyện của một, hai tháng tới thôi, muốn giấu cũng không được? Chưa kể Úc Tri đang lớp 12...!hai người chia tay sớm để cậu ấy còn bình tĩnh lại, cũng không ảnh hưởng đến cậu ấy."
"Tôi không chia tay."
"Hả?"
"Bọn tôi không chia tay." Thích Đình Tiên nói lại lần nữa như để tăng thêm lòng tin, "Chỉ cần cậu ấy không nói lời chia tay thì bọn tôi sẽ không chia tay."
"Chuyện này..." Trông Đầu to còn sầu hơn cả cậu, "Vậy hai ông chẳng phải yêu xa à, xa tận nước ngoài..."
"Cũng không phải tôi không về nước." Thích Đình Tiên nói buồn buồn, "Mà cậu ấy cũng có thể ra nước ngoài."
Đầu to im lặng.
Thích Đình Tiên tuy chưa nói ra nhưng cậu biết sự bất an trong lòng Úc Tri, một khi cậu nói với Úc Tri chuyện này thì người ấy cũng sẽ không giữ cậu lại.
Yêu xa nơi đất khách quê người thì dù cho Úc Tri có đồng ý thì cậu cũng không dám làm chậm bước thanh xuân của người ấy.
Hôm nay Thích Đình Tiên chờ Úc Tri tan học đến muộn, hầu như học sinh ngoại trú đã về hết rồi cậu mới bước ra khỏi tòa nhà dạy học.
Bên cạnh còn có một nữ giáo viên.
Úc Tri thấy Thích Đình Tiên và đi cùng với giáo viên lại đây, "Cô Phương, đây là Thích Đình Tiên, bây giờ em đang ở chung với cậu ấy."
Thích Đình Tiên không hiểu ra sao chỉ có thể đứng ngay ngắn lại, "Chào cô."

"Lớp thầy Nghiêm à?"
"Vâng."
"Cầu thủ bóng rổ?"
"Vâng."
Cô Phương nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Cô nhớ lớp thường với đội bóng chưa khai giảng mà đúng không? Sao lại chờ Úc Tri ở trường làm gì?"
"Cậu ấy ra ngoài chơi bóng luôn không mang theo chìa khóa ạ," Úc Tri xen vào, "Đoán chừng là lại không vào nhà được."
Thích Đình Tiên hùa theo gật đầu, "Em làm mất chìa khóa mấy lần rồi, dù gì tối Úc Tri cũng phải tự học nên em chờ cậu ấy về chung cũng tiện."
"Đội bóng các em nhiều người được cử đi học lắm đúng không?"
"Gần như là thế ạ," Thích Đình Tiên thành thật trả lời, "Là học viện thể thao."
"Tốt lắm," Cô giáo vỗ vai Úc Tri, "Em cũng phải cố lên, cố gắng vượt qua kỳ tự tuyển vào học kỳ sau."
"Vâng."
"Em nói có người đón em làm cô còn tưởng em yêu sớm," Cô Phương chợt nở nụ cười, "Tình anh em cũng rất tốt, cùng nhau tiến bộ mới là tình anh em thực sự."
Úc Tri gật đầu, Thích Đình Tiên cũng gật đầu theo, "Em sẽ không làm Úc Tri trễ nải việc học."
Nụ cười của cô Phương càng tươi hơn, "Các con ngoan, mau về đi.".