Chuyện Tháng Tư

Chương 62: Ngoại truyện – Sau tháng tư




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên dịch: 1309

[1]

Lần đầu tiên đến nhà trọ của Vệ Lai, Sầm Kim đứng ngoài cửa quan sát rất lâu, xong mới quay qua hỏi anh: “Trong này có người ở thật à?”

Vệ Lai nói: “Sao lại hỏi thế? Nhà của đàn ông, hơi đơn giản tinh tươm chút thôi, vậy cũng bị kỳ thị nữa?”

Anh còn tưởng rằng, làm một người đàn ông độc thân, trong phòng không có tóc phụ nữ hay thứ gì mờ ám thì sẽ dễ tạo thiện cảm với cô đấy.

Sầm Kim đâu dám gật bừa, thế này nào phải là đơn giản tinh tươm, đây là trống hoác, thiếu hơi người. Tủ quần áo còn rỗng tuếch, vật dụng duy nhất chứng tỏ có người sống trong nhà là chiếc giường, thế mà chăn màn còn được xếp gọn gàng ngay ngắn. 

Sầm Kim ngó anh: “Nhà của đàn ông ấy, thực ra bừa bộn trong chừng mực cũng không sao, chẳng hạn như chưa gấp chăn, hoặc là thả lon bia rỗng trên sàn… Quá sạch hay quá bẩn đều dễ gây ra liên tưởng xấu.” 

Cô từng viết loạt bài liên quan tới các loại sát thủ biến thái, nhà của Vệ Lai này, thật không may là có phong cách y chang cả nhóm lớn trong đó. 

Chăn màn là lúc mới dậy rảnh quá tiện tay gấp thôi, giờ muốn bới lên cũng chẳng kịp. Vệ Lai sực nhớ ra: “Em đợi tí.” 

Anh với tay lên cao, kéo mở cánh cửa trần nhà kiêm thang xếp bằng hợp kim nhôm, bước vội lên gác. Lúc thò đầu xuống lại, tay anh huơ huơ một lon bia rỗng như đang khoe khoang: “Lần trước uống xong quên ném đi. Sàn gác trên này cũng đầy bụi đấy, có muốn lên xem không?” 

Rất tốt, rất phù hợp hình tượng đàn ông độc thân, vòng giao tiếp hơi hẹp, sinh hoạt cá nhân điều độ…

[2]

Vì biệt thự đã thanh toán xong hợp đồng và sắp bị thu hồi, Sầm Kim muốn sang đó dọn dẹp, rồi lấy vài thứ của mình về. 

Cô nói với Vệ Lai: “Mình kiếm chiếc xe đi, qua lại cũng tiện hơn.” 

Vệ Lai không có xe, bèn gọi điện mượn của Nai, đồng thời nhờ anh ta giúp liên hệ công ty dọn nhà, đặc biệt nhấn mạnh phải thuê xe thật to. 

Nai khuyên: “Vệ, phí thuê công ty dọn nhà không rẻ đâu, với cả, xe càng to càng đắt. Cậu hỏi Sầm thử xem thế nào? Có khi cô ấy chỉ cần chuyển ít đồ thôi.” 

Vệ Lai nghĩ chẳng cần thiết. 

Sao lại ít được chứ, cô có cả căn biệt thự to vậy, đồ đạc trong đấy nào là bàn ghế, kệ tủ, đủ thứ linh tinh, nhà trọ nhỏ của anh chẳng đủ chỗ chứa, chắc sẽ phải thuê nhà kho để cất vào ấy. 

Đã làm bạn trai thì cần tính trước hết mọi chuyện, cần lo liệu chu đáo, không nên để bạn gái hao tâm tốn sức, thế mới gọi là biết quan tâm săn sóc. 

Đúng ngày hẹn, Nai lái xe qua đón bọn anh. 

Đến cổng biệt thự, xe của công ty dọn nhà đang chờ họ. Cạnh xe có 3-4 chàng trai lực lưỡng, xắn tay áo đến vai, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, đã chuẩn bị sẵn sàng dốc sức làm việc. 

Sầm Kim ngẩng đầu nhìn thấy, bèn nói: “Chắc bên công ty cầm cố cũng sốt ruột rồi.” Còn bổ sung, “Chờ em chút, nhanh thôi.” 

Vệ Lai cảm giác có gì đó không ổn. 

Sau khi Sầm Kim xuống xe, Nai ở ghế lái quay đầu nhìn anh, nhắc nhở lần nữa: “Vệ, thuê công ty dọn nhà đắt lắm đấy nhé.” 

Sầm Kim mau chóng trở ra, đẩy một vali hành lý lớn. 

Chiếc vali này, trông quen quen, quái vật khổng lồ gắn bánh xe, dư sức nhét cả anh vào đó. 

Trong đầu Vệ Lai vang vọng mỗi câu — 

Thuê công ty dọn nhà đắt lắm đấy.

Anh bước xuống xe, hỏi cô: “Nhiêu đây thôi à?” 

“Nhiêu đây thôi.” 

Vệ Lai ráng vớt vát: “Mấy thứ đồ dùng trong nhà đâu? Vật trang trí đâu? Tranh treo tường đâu?” 

“Trước khi đi đã thanh lý hết rồi, vật dụng cá nhân sót lại đều trong này cả.”

(…)

[3]

Vệ Lai ra ngoài trở về, vừa mở cửa, một chiếc máy bay giấy lướt thẳng đến trước mặt anh. 

Rõ ràng với tay là bắt được, anh lại ráng né qua, lộn nhào tại chỗ, lúc đáp xuống mới quơ lấy, còn vỗ ngực thở dốc, than: “Nguy hiểm thật.” 

Sầm Kim phì cười: “Gỡ ra xem đi.” 

Bấy giờ Vệ Lai mới phát hiện, mặt trong máy bay lờ mờ có chữ in, không phải gấp từ giấy trắng. 

Anh vừa gỡ vừa hỏi: “Gì đấy?” 

“Viết một bài xã luận, gửi bản thảo đi thì nhận được phản hồi này.” 

Vệ Lai mở ra. 

Xưng hô Miss Silvia, tức là đã đổi bút danh rồi. Vệ Lai nhớ trước kia cô toàn ký tên Sầm Kim. 

Thư trả bản thảo rất khuôn sáo, trước tiên là khen ngợi vài câu, đại loại như “Lối viết xã luận lão luyện”, “Logic rõ ràng”. Xong mới thòng thêm một chữ “nhưng” — 

“Quá bình lặng, thiếu cảm xúc mãnh liệt, dùng từ ngữ quá dè dặt. Chúng tôi trông đợi những bài viết sắc bén, thấm nhuần tính đấu tranh, khiến độc giả phải vỗ bàn bật dậy hơn.”

(…)

Sầm Kim nói: “Tên đó gây thù chuốc oán nhiều quá, không muốn gặp rắc rối nữa.” 

“Thế này là bỏ phong cách lúc trước luôn à?” 

“Giờ đã có gia đình, cần bắt đầu suy nghĩ cho người thân rồi.” 

Bốn chữ “đã có gia đình” ấy, Vệ Lai nghe mà phơi phới trong lòng. 

Đến khi đêm xuống, anh dốc sức biểu hiện để cô biết rằng, đã có gia đình, là điều vui sướng nhất trần đời.

[4]

Giờ đã có gia đình, cần bắt đầu suy nghĩ cho người thân rồi.

Cho nên Vệ Lai lựa dịp báo với Nai, mình không làm vệ sĩ tiếp nữa. 

Lập tức, anh được một phen trố mắt nghẹn họng, phát hiện khả năng thẩm thấu văn hóa Trung Quốc của Nai đã tăng vùn vụt, có thể diễn cảnh “một khóc hai quấy ba thắt cổ” y sì y đúc. 

“Vệ, là vì cô Sầm sao? Vì một người phụ nữ mà cậu không cần tôi, không cần Cây Cacao nữa à?” 

Vệ Lai đáp: “Mọi người vẫn là bạn đấy thôi…” 

“Đã là bạn thì đừng nói chuyện giải tán! Vệ, cậu thử tưởng tượng đi, phụ nữ như sao băng ấy, ngôi này vụt qua thì ngôi khác lại tới, xem có đáng không? Lẽ nào chỉ vì một ngôi sao băng mà từ bỏ cả sự nghiệp của mình?” 

Vệ Lai trả lời: “Chẳng phải anh từng nói vệ sĩ cũng giống siêu mẫu, đều là kiếm ăn lúc trẻ sao? Anh còn khuyên tôi thử sức làm nhà văn nữa…” 

Nai thề thốt phủ nhận: “Ai nói? Tuyệt đối không phải tôi à. Vệ, cậu đâu có thiên phú đấy, đừng ham hố. Tôi đây cực lực phản đối nhé.” 

Vệ Lai đáp: “Chả sao hết, thấy tôi giống quan tâm anh đang nghĩ gì không.”

(…)

[5]

Sầm Kim vào nhà trọ của Vệ Lai ở chưa bao lâu, chợt có một ngày, nhớ tới một chuyện. 

Cô hỏi Vệ Lai: “Anh nuôi bọ rùa mà nhỉ? Sao bữa giờ chẳng thấy đâu thế?” 

Vệ Lai rất bình tĩnh, trả lời: “Bay mất rồi.” 

Sầm Kim thở nhẹ ra, thật tình cô không muốn sống chung một nhà với bọ rùa lắm. Thứ đấy bé xíu, đỏ tươi, nhiều khi còn bay tới bay lui, lỡ đâu cô sơ ý nhìn nhầm thành ruồi mà đập thẳng tay, thế thì còn mặt mũi nào gặp Vệ Lai nữa? Thật chứ, lâu lâu IQ với EQ của anh cùng dắt nhau tụt xuống 3 tuổi đấy. 

Vệ Lai cũng thở nhẹ ra, còn tiếp tục đề tài này nữa là đảm bảo sẽ lộ tẩy. Thật chứ, anh chỉ biết bọ rùa là côn trùng có cánh thôi.

(…)

[6]

Eve gọi điện cho Vệ Lai, mời anh đến nhà dùng bữa tối. 

Dù sao thì hiện giờ Sầm Kim đã đi Kallon, ở nhà cũng chỉ có một mình, nên Vệ Lai nhận lời ngay. 

Bữa tối rất thịnh soạn. Eve làm bánh quế cuộn, bánh nhân cá, và khoai tây non ăn kèm xốt kem nấm mồng gà [1]. Bầu không khí trong phòng ăn rất ấm cúng, ngoài Eve và Nai ra còn có hai bé con một trai một gái. Cả hai đã tự cầm được thìa, nhưng vẫn chưa dứt hơi sữa, cứ vừa ăn vừa bi ba bi bô. Quá nửa thời gian Vệ Lai đều dán mắt vào hai bé ấy. 

Đúng là bắt đầu muốn ổn định cuộc sống thì cách nghĩ cũng thay đổi hẳn. Bình thường anh đến chỗ Eve ăn chực, hai mắt toàn dính chặt vô đồ ăn, chỉ lo món ngon bị Nai hớt trước. 

Dùng bữa xong, Eve cứ ngập ngừng mãi. 

Vệ Lai đã nhận ra: “Chị có việc gì à?” 

Eve nói: “Tôi biết chuyện của Sầm rồi.” 

Biết thì biết thôi, sao mặt mày đầy quan ngại thế? Vệ Lai chưa hiểu lắm. 

“Vệ, cậu phải làm sao đây, cô ấy bị phán án tận 10 năm.” 

Vệ Lai vừa nghe đã biết ngay Nai kể chuyện có thêm mắm dặm muối. 

Anh trừng mắt với Nai, kiên nhẫn giải thích cho Eve: Hình phạt là cưỡng chế lao động công ích 10 năm, hàng năm phải bỏ ra ít nhất vài tuần thực hiện nghĩa vụ ở tòa án Kallon, hỗ trợ truy ngược tìm hiểu một số vụ án để khởi tố các hung phạm, hoặc biên tập, sửa sang lại những tư liệu lịch sử liên quan… 

Eve thấy khó mà tưởng tượng nổi. Nai cho chị ấy xem vài tấm ảnh tư liệu, chị ấy chỉ nhìn lướt qua thôi đã phải che mắt thét lên: “Cất đi, cất đi! Em gặp ác mộng mất!” 

“Vệ, như thế quá tàn nhẫn, đấy là một loại tra tấn tinh thần rồi.” 

Vệ Lai cười cười: “Không hề gì đâu.” 

Với một vài người thì đúng là tra tấn tinh thần, nhưng với Sầm Kim thì ngược lại, có lẽ chính là liều thuốc hữu hiệu. Có thể bình thản đối mặt, dù sao vẫn tốt hơn sợ hãi trốn tránh cả đời.

(…)

[7]

Vệ Lai kết hôn, Cây Cacao nhận được một tấm thiệp… thông báo. 

Đúng vậy, chính xác là một tờ thông báo! Không có nghi thức, không có tiệc cưới, thậm chí còn chả thèm mời cậu ta qua chung vui.

(…)

Cây Cacao nổi giận đùng đùng, gọi điện khiếu nại với Nai. 

Lập tức tâm trạng cân bằng lại ngay – Bên ông Nai đấy cũng chỉ nhận được thiệp thông báo y chang. 

Nghe kể, Vệ Lai và Sầm Kim đến một nhà hàng Trung tên “Thiên phủ Hoa Hạ”, ăn xong sủi cảo thì Vệ Lai dẫn Sầm Kim đi Lapland luôn, bảo là muốn ở lều kota, xem cực quang, còn muốn câu cá trên hồ băng. 

Vừa nghĩ thôi đã chẳng rét mà run cầm cập, thật đúng là không cùng giống cây! 

Cúp điện thoại, Cây Cacao cứ ngó đi ngó lại tấm thiệp nhỏ. 

Rất đơn giản, chính giữa là chữ ký của cả hai. 

Vệ Lai & Sầm Kim.

Dưới cùng có một dòng chữ. 

Tháng tư, vận mệnh anh cập bến, đón em lên thuyền. 

Cây Cacao miễn cưỡng hiểu được, dù sao thì Vệ Lai cũng có đôi lần nói rằng vận mệnh của mình là thuyền bè gì đấy. 

Tuy nhiên, thân là người từng trải, Cây Cacao nghĩ mình cần nhắc nhở Vệ Lai: Trong hôn nhân, chỉ có thơ mộng và lãng mạn thôi là chưa đủ, bắt buộc phải lắp thêm một tầng bảo vệ. 

Như lúc mình kết hôn đây, vừa bắt đầu đã nghiêm túc nhắc đi nhắc lại cho bà xã nhớ: “Ly hôn là phải trả hết vàng nhé!” Bởi vậy, ngày nào cũng thắm thiết quá chừng. 

Cậu ta nghĩ, tấm thiệp này cần bổ sung một dòng– 

Ai đòi xuống thuyền, phạt 10 triệu, USD.

[Hết Trọn Bộ]

~♥~♥~♥~

Ngâm giấm mãi mới thấy được chữ hết:v Nhân đây mình cũng cám ơn Kamyo đã kiểm tra giúp mấy chương giữa truyện (không thì mình chẳng tập trung vào dò raw một lượt cho xong được) và các bạn reader đã ủng hộ.

Về ebook thì chắc phải hẹn một ngày xa xăm nào đó =v=


Với cả, lảm nhảm cú chót:))

Khi đọc chính truyện chắc mọi người cũng nhận ra, đôi lúc Sầm Kim rất mong chờ mình bị bắt, xử án và trừng phạt đúng tội, vì chỉ có như thế mới chấm dứt được chuỗi ngày bị lương tâm giày vò. Cô cần một phán quyết sau rốt để giải thoát mình khỏi cơn ác mộng đeo bám bấy lâu. Những hành động cố gắng vùng vẫy chữa thương, hay nỗ lực tìm kiếm chứng cứ biện minh cho mình, đều là việc đã làm từ nhiều năm trước, từ trước khi hạ quyết tâm hoàn thành kế hoạch. Lúc nhận thấy không còn lối thoát nữa, cô mới dứt khoát vứt bỏ tất cả, giống như một người tự thả mình xuống giếng rồi cắt đứt sợi dây nối với thế giới bên ngoài. Bởi vậy, khi cho rằng hết thảy đã tới hồi kết, ngoài lo lắng cho Vệ Lai ra thì cô luôn bình thản trước những gì bản thân sắp phải đối mặt, chứ không cuống cuồng hay hoảng loạn cầu mong kỳ tích ở phút chót. May thay điều xảy đến cuối cùng không phải cái chết, và cô cũng nhận được hình phạt mình cần để có thể tháo bỏ dần gông xiềng mặc cảm tội lỗi. Dù sao thì, kết truyện như này là vừa đẹp rồi XD


Ghi chú:

[1] Bánh quế cuộn (Cinnamon rolls):




Bánh nhân cá (Fish pie):



Xốt kem nấm mồng gà (Chanterelle soup):