Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 67: Trạm cuối, tạm biệt và hẹn gặp lại




19.06.19

Chào mọi người, mình là tác giả đây, Ngọc Vi của các cậu!

Mình viết chương này vào sau ngày liên hoan cuối năm một hôm, đêm qua rất yên bình, nó không náo nhiệt như năm 11 và cũng không lạ lẫm như năm lớp 10.

Vì là trạm cuối rồi nên hãy cùng mình nhớ lại một chút kỉ niệm trước khi nó hoàn toàn qua đi nhé! Và đây là chuyến tàu Thanh xuân của mình, chứ không phải Minh Vi, cũng không có Bảo Khoa ở đây nên có lẽ nó có hơi khác so với những chương các cậu đã đọc trước đó.

Tớ đã mất một khoảng thời gian dài để ôn thi vào lớp 10 khá vất vả, nhưng sau đó, các cậu biết không? Tớ không đậu. Thời khắc đứng trước bảng thông báo, dò hết danh sách này đến danh sách kia, vẫn không có tên của tớ. Đó là một cú sốc, lũ bạn đi cùng thì vui mừng nhảy cẫng và vào văn phòng đăng kí nhập học, trong khi tớ cũng vào văn phòng, nhưng để rút hồ sơ. Tớ cứ nghĩ mọi chuyện có lẽ không có gì quá tồi tệ đâu, nếu rớt Chuyên tớ có thể qua một trường khác và học lớp chọn với học lực không đến nổi nào như thế này. Dù cho suy nghĩ có phần tích cực ấy theo chân tớ từ trường về tận nhà, thì khi nhìn thấy bố mẹ đang đợi mình ở nhà, tớ lại khóc. Tớ khóc vì bản thân chưa thật sự cố gắng, khóc vì làm bố mẹ buồn, khóc vì tương lai tớ xây dựng đã sụp đỗ ngay từ bước đầu tiên và khóc vì cả sự tự cao của mình. Tớ đã mất vài ngày để lấy lại tinh thần và nộp hồ sơ vào một trường khác của tỉnh, nhưng các cậu biết không? Một điều mà tớ thật sự không thể tin được. Đó là vào một buổi chiều và nắng đã sắp tắt đi trên ô cửa, tớ nhận được cuộc gọi từ cô chủ nhiệm lớp 9, rằng sau khi xét thêm điểm phúc khảo tớ đã đỗ. Cảm xúc khi ấy rất tuyệt vời, tớ cùng bố mẹ đi ăn mừng và mua những thứ cần thiết cho năm học mới. Ngay thời khắc tớ đứng trước bảng thông báo phân chia lớp học, nhìn thấy tên của mình trên tờ giấy ấy như một giấc mơ không thực, với cái tên 10C3 rõ ràng và đẹp đẽ. Tớ biết Thanh xuân và tuổi trẻ của tớ đã thật sự bắt đầu, đó là lúc tớ tràn đầy nhiệt huyết, tớ mơ về một cậu bạn đẹp trai học giỏi, mong kết giao với những người bạn đáng yêu và đạt được những thành tích tốt.

Lớp 10, tớ đã rất nhút nhát.

Trường Chuyên, nơi hội tụ những bạn với học lực rất xuất sắc. Tớ đã khá sốc với chương trình nặng nề ở trường, và dù có cố gắng thế nào tớ cũng không thể đạt được học sinh giỏi cũng như vào đội tuyển Anh như tớ hằng mong nghĩ.

Một năm học có phần lạ lẫm và lạc lõng. Vì tính cách của bản thân nên ngoài con Lợn ra tớ chẳng chơi cùng ai ngoài những câu nói xã giao bình thường. Năm ấy là năm tớ tham gia tình nguyện lần đầu tiên, là năm tớ cùng với cả lớp đi "nói chuyện" ở một nơi hẻo lánh xa lắc xa lơ ngoài thành phố, là năm tớ trở thành một fangirl và cuồng nhiệt với âm nhạc Hàn Quốc. Năm đầu tiên của tớ trôi quá không quá nhạt nhẽo, nhưng cũng không quá uyên náo. Và chuyến tàu của tớ đã đi được 1/3 quãng đường.

Rồi thì tớ cũng đã tiếp tục sau trạm dừng chân đầu tiên, năm 11 đối với tớ chính là nốt thăng đầy cảm xúc đồng thời là năm học đáng nhớ nhất trong cả 3 năm của tớ tại mái trường này. Như các cậu biết, tớ đã chuyển chỗ xuống bàn cuối của tổ 3, sau Anh với Nhã. Tuy ban đầu có hơi khó khăn để bắt chuyện nhưng sau đó tớ đã thân với hai đứa nó hơn. Đây là năm tớ chẳng mảy may lo nghĩ đến chuyện học, khi nào cũng đi xem phim rồi đi chơi cả. Tớ nhớ những chiều tan tiết thứ 7 lê la trà sữa cùng chó Anh với cả Nhã này, rồi sau đó bọn tớ vừa hóng gió chiều vừa kể nhau nghe những câu chuyện thú vị.

Vì là một fangirl nên tớ đã trở nên cởi mở hơn, dễ dàng kết bạn và còn có thể có một hội bạn thân cùng fandom vô cùng đáng yêu. Đó là những đứa mà dù thời gian bọn tớ gặp nhau không nhiều, nhưng nếu hú một cái liền có đủ mặt. Đơn giản ở những buổi offline ấy, chúng tớ chỉ là ngồi cùng nhau tám vài ba chuyện phiếm, bên cạnh là cốc trà sữa, bên trên là bầu trời đêm lấp lánh ngàn sao và chúng tớ sẽ cùng nhau chơi Uno ở quãng trường lộng gió. Buổi gặp mặt ấy chính là tia nắng ấm áp hiếm hoi trong những chuỗi ngày bận rộn của tớ. Tớ quý chúng nó nhiều lắm, và đến khi tớ viết những dòng này, bọn tớ đã sắp kỉ niệm hai năm quen nhau rồi đấy.

Và cũng vào năm nay tớ đã quen Canadami, tớ chưa từng có một người bạn qua mạng nào tớ cảm thấy quý mến và thân thuộc như nó. Dù ở tận Canada, múi giờ tuy có lệch nhau nhưng ngày nào bọn tớ cũng tranh thủ nhắn với nhau vài dòng. Tớ quen nó đã sắp 3 năm rồi các cậu ạ, và có lẽ đến năm thứ tư chúng tớ sẽ gặp nhau <3

Xem nào, năm ấy, tớ có một buổi lễ công diễn 20/11 vô cùng tuyệt vời, có một ngày cắm trại với biển Bomb xinh đẹp, có một ngày bận rộn cuối năm với bóng nước và có cả một buổi liên hoan tiệc nướng nhậu say bí tỉ cùng lũ C3 nữa.

Rõ là năm 11 rất hạnh phúc nhưng năm 12, có lẽ là một năm vừa mệt mỏi lại vừa có chút yên bình.

Vì cuối cấp nên tớ rất chăm học từ những ngày đầu tiên của mùa hè năm 11, và sau đấy kết quả học tập của tớ đã ổn hơn rất nhiều. Tuy thế, đi chơi xả láng vẫn là điều không thể. Đôi lúc tớ rất mệt mỏi, vì thành tích, vì kì thi, vì kì vọng của bố mẹ và vì cả tương lai của bản thân. Bây giờ tớ ngồi đây viết những dòng này thì chỉ còn vỏn vẹn năm ngày nữa là tớ đã lên thớt rồi ấy. Tớ chả lo đâu, thật luôn, tại tớ biết nếu tớ mà lo thì cũng như không, thời gian này thư giản là tất cả, dù cho có học cũng chả thể vào đầu với cả kiến thức hiện giờ của tớ cũng khá ổn rồi ấy. Nhưng để được bình tĩnh như hiện giờ, trước đó phải kể đến những đêm tớ thức đến tận hai giờ sáng ôn bài mà sáu giờ lại phải lên trường. Đôi khi tớ nhìn vào đống bài tập chất cao như núi bên cạnh, những kiến thức xa xăm mà tớ chưa bao giờ được học trong đề thi, tớ nghĩ về kết quả nếu như tớ rớt Đại Học sẽ như thế nào. Và rồi tớ lại cắm đầu vào ôn, có những khi mệt quá mà chẳng dám nghỉ ngơi, tớ khóc ngay trên bàn học.

Tâm lí của tớ khi ấy bất ổn lắm, học thì chăm nhưng đi chơi cũng chăm nữa. Phim nào ra tớ đều xách mông ra rạp xem, lại còn lê la trà sữa hàng quán các thứ sau đó đêm về lại tự mình trách mình, lại cắm đầu học cho đủ mục tiêu. Cái năm mà tớ tàn tạ khủng khiếp, da thì xạm, mụn thì hoành hành khắp mặt, tóc lại xơ xác, nhìn chung chả khác nào con điên trốn trại. Nhưng mà thật ra cũng đáng thôi, Đại Học thỏa sức mà chơi, nhờ?

Thật ra năm cuối này tớ kì vọng rất nhiều, nhưng mọi thứ đều không đạt được đến mức làm tớ xúc động như năm rồi. Đó là năm tớ điên cuồng tham gia vào câu lạc bộ, ham muốn được kết bạn với nhiều người và làm trọn vẹn thêm Thanh xuân của mình. Là một năm tớ không phải là trò ngoan khi liên tiếp cúp tiết và đi học trễ, dù rằng tớ biết tớ đã làm thầy cô phiền lòng nhiều lắm.

Cũng phải kể đến Cám nữa này, hoặc là Mai Khôi tớ đã nhắc đến ở trong truyện. Bọn mình đã cùng nhau ôn thi qua video call và tám nhảm thâu đêm mà chẳng quan tâm giờ giấc gì cả. Chắc chắn Cám chính là người bạn quan trọng trên mạng mà tớ rất yêu quý và trông mong về một cuộc hẹn. Chúng tớ là những tác giả truyện ngôn tình, nhảm nhí trao đổi bản thảo và cả góp ý cho nhau nghe để cải thiện khả năng viết lách tốt hơn.

Lớp 12, tớ là huynh trưởng của hội Potterheads tại trường, tớ cũng đã tham gia một buổi offline của câu lạc bộ sách, đi đến những quán cà phê acoustic nghe mấy đứa bạn hát, và trở thành một tiền bối giúp đỡ đàn em.

Năm ấy, tớ đã cùng lớp diễn vở kịch "Tết sum vầy", lần đầu khóc trên sân khấu trước mặt hàng trăm người, lần đầu tham gia Hội xuân từ tận năm giờ sáng, lần đầu dầm mưa dựng trại với tụi quỷ nữa.

Như Xuân Diệu từng viết trong bài thơ "Vội vàng":

"Tôi muốn tắt nắng đi,

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại,

Cho hương đừng bay đi"

Tớ của năm 12 đã như thế, dù cho tớ biết được ba năm cấp 3 trôi qua rất nhanh, tớ cũng đã viết một bộ truyện để ghi dấu những kỉ niệm, tận hưởng từng khoảng khắc thời gian để nó không trôi đi trong phí hoài và rồi năm cuối tớ mới bừng nhận ra rằng quả thật Thanh xuân của tớ đã đến hồi kết rồi, và tớ của cả một năm, chỉ muốn dừng thời gian lại mãi mãi.

Chút dòng lưu niệm cuối cùng,

Dành cho gia đình đạt chuẩn văn hóa, cảm ơn vì năm nay đã xuất hiện và tô điểm thêm vào tuổi trẻ của tao những kỉ niệm tuyệt vời.

Dành cho các độc giả yêu quý của mình, trước hết xin cảm ơn vì đã đồng hành cùng mình đến tận khi chuyến tàu này cập bến. Là một tác giả nghiệp dư và lần đầu tiên viết truyện, đạt được thành công như ngày hôm nay quả thật mình chưa bao giờ nghĩ đến. Mình rất hạnh phúc khi thấy các cậu bình luận, nhắn tin cho mình rồi chia sẻ cảm xúc nữa. Đã bốn năm rồi, một thời gian khá dài và các cậu vẫn không bỏ mình, thật sự rất cảm ơn TvT Cảm ơn vì đã yêu thích "Chuyến tàu Thanh Xuân", yêu thích Minh Vi và Bảo Khoa, cảm ơn vì đã giành thời gian quý báu của các cậu đọc câu chuyện này. Chúc các cậu sẽ có một Thanh Xuân tuyệt đẹp, một tuổi trẻ uyên náo và hãy không ngừng cố gắng để đạt được thành công nhé!

Mười hai năm đến trường của mình không hề có bóng dáng của một cậu bạn đẹp trai, giỏi tự nhiên và làm bạn trai mình như trong tưởng tượng. Nhưng mình có C3, mình có fandom ARMY, có gia đình sáu người đáng yêu và cả những tháng năm nhiệt như lửa trại năm mình 17 tuổi. Và thật may mắn làm sao, các cậu ấy, đã làm tuổi trẻ mình trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Các cậu biết không? Nếu như có thể quay về sống lại những năm tháng Thanh xuân ấy, mình vẫn sẽ chọn không. Bởi lẽ ba năm của mình không còn điều gì hối tiếc nữa, nó vừa vặn, vừa đủ làm mình hạnh phúc và vừa đủ cất vào tim. Mình của năm 18 tuổi, cảm ơn ba năm qua đã luôn cố gắng tận hưởng như thế, và hiện tại, chặng đường phía trước có lẽ sẽ chông gai lắm, nhưng mình sẽ mang tinh thần năm mình 15 tuổi, háo hức đi chinh phục và sống trọn với từng khoảnh khắc của cuộc sống.

Về phần ngoại truyện chắc chắn sẽ có, nhưng nội dung của nó có thể là bất cứ nhân vật nào, ở bất kì quãng thời gian nào và mình không hứa trước gì đâu. Một chương đặc biệt sau khi trạm cuối được đăng lên, và nó sẽ được publish vào một dịp đặc biệt. Thêm nữa, như các bạn biết thì mình đã sắp hoàn thành năm nhất Đại Học rồi. Và tất nhiên mình có viết một câu chuyện dài kể về quãng thời gian học Đại Học và cả những trải nghiệm thời sinh viên mà trước kia mình chưa từng biết đến. Nếu như có hứng thú với cuộc sống xa nhà của bọn sinh viên, hoặc là nhớ mình và muốn biết mình sống tốt hay vật vã như thế nào thì hãy đến với "Gió Cuốn" nha! :3 Đây sẽ là dự án chính tiếp theo mà mình cực kì đầu tư, thật cảm ơn nếu các cậu bỏ chút thời gian theo dõi em nó TT

Chuyến tàu Thanh xuân, chuyến tàu chỉ có duy nhất một tuyến đi, nay đã đến trạm cuối rồi. Cảm ơn những người bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt quãng thời gian qua, tạm biệt các cậu và hẹn gặp lại trong những ngày gần nhất.

Yêu thương,

Ngọc Vi

---

Chuyến Tàu Thanh Xuân [ ]

Thanks for follow me, hope you always happy, healhy and successful <3

Ngoc_Vi