Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 43: Có nhất thiết phải nói hết tất cả?




Cắm trại quả thật là một trải nghiệm cực kì đáng nhớ và được xếp vào loại nhất của các hoạt động đáng mong chờ trong trường. Tối đó hai đứa tôi ngồi ngắm cảnh mọi người nô đùa dưới sân đến tận khi lửa sắp tàn mới đứng lên rời đi. May mắn là không bị ai bắt gặp vì dám trộm chìa khóa lên tầng cả. Vừa ra đến sảnh thì hắn bị ban tổ chức kéo vào phòng họp bàn chuyện của phòng Đoàn, người yêu đi rồi nên tôi cũng chạy lại nhập bọn với chúng bạn. 

Sáng giờ vốn đã chơi mệt muốn chết, đến lửa trại chạy còn không nổi thế mà lửa vừa tắt, cả đám kéo về trại thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì lớp tôi lại lần nữa làm trò kết thúc đêm hội trại đáng nhớ bằng việc mở liên khúc nhạc dance K-Pop. Tôi rõ là mệt đấy, nhưng đụng trúng máu fan girl thì liền hào hứng nổi lửa chạy lại cùng chúng nó vây quanh cái loa kéo, bá vai vừa chạy vừa hú hét điên cuồng, cứ như đêm nay sẽ mãi dừng lại, cứ như rằng tuổi trẻ chúng tôi sẽ rực rỡ mãi không thể tàn phai.

Vì một ngày quẩy xuyên suốt sáng trưa chiều tối mà cả người tôi liền bị trả giá bằng việc xổ đùi đến bước đi còn không vững, thêm nữa bản thân còn thiếu ngủ trầm trọng. 

Tôi chỉ là thức sớm một hôm, không ngủ trưa một hôm và vận động nhiều hơn ngày thường 'nhiều' chút một hôm, ấy mà liền tù tì cả một tuần sau đó cả thân thể cứ như bị suy nhược. Đến lớp thì nằm dài lên bàn ngủ thẳng giấc từ tiết một đến tiết năm, về nhà thì người và giường là đôi bạn thân mãi không lìa xa. Nhưng cũng may tình trạng thiếu ngủ này chỉ diễn ra khoảng một tuần, sau khi ngủ đủ để lấy lại sức cho hôm cắm trại tôi lại trở về dáng vẻ tỉnh táo, nghịch ngợm và nói nhiều hằng ngày. 

- Thế bây giờ chúng mày cứ tìm hiểu rồi gom tài liệu về để tao dịch qua tiếng anh, rồi còn gửi cho Ngọc Vi làm powerpoint nữa. 

Chẳng ra là vầy, lên cấp ba có mấy vụ thuyết trình bằng tiếng anh thông qua bài chiếu trên máy về chủ đề của bài học theo chương trình phân phối trong sách ấy. Năm lớp 10 tôi có tham gia thuyết trình một lần, chủ đề về âm nhạc nha, còn lấy cả dẫn chứng thực tế về fan cuồng với clip reaction khi xem lễ trao giải ở Hàn của tôi, con Lợn với cả Jenny, thêm đấy còn lấy lighstick với album của Saky làm minh chứng cho fan girl 'xịn' nữa. Lần đó tôi thuyết trình ổn phết, tuy run bỏ mẹ ra nhưng được cô với các bạn khen thì sướng hết cả người. 

Năm nay tôi muốn thử sức với mảng làm powerpoint để trình chiếu cho chúng nó thuyết trình, mọi quy trình từ chụp ảnh giới thiệu thành viên nhóm, quay video, lấy tư liệu tham khảo đều do tụi nó làm hết, sau đó gửi con Trinh dịch sang tiếng Anh và công đoạn cuối cùng là đưa lên máy tính thiết kế sao cho đẹp và bắt mắt. 

Tôi đó giờ chưa đụng vào powerpoint bao giờ, cứ lúng ta lúng túng mãi, một slide người ta làm tẹo đã xong còn tôi thì mò những nửa giờ đồng hồ. Không làm thì thôi, làm thì phải xứng đáng mới được á nên là cứ chốc chốc lại lên google gõ phương pháp rồi làm theo, tốc độ còn chậm hơn cả ốc sên.

Hơn mười giờ đêm Trinh gửi cho tôi bản hoàn thành cùng với thứ tự trình chiếu sao cho khớp với bài thuyết trình của nó. Tôi vì muốn làm xong sớm trong đêm nay lại thêm lo lắng vì là lần đầu làm powerpoint nên đến tận nửa đêm vẫn còn mở máy hoạt động.

"Biết mấy giờ rồi không?"

Tôi đang tìm ảnh cho việc phấn đấu vượt lên khó khăn của trẻ em thì Facebook reo chuông, tôi thấy tin nhắn bỗng dưng mọi sự buồn ngủ và mệt mỏi đều tan biến. 

"Đang phải làm powerpoint cho dự án Anh Văn đợt này. Rối quá không biết đường luôn huhu.."

"Là cái bài 'Sự ảnh hưởng của nhân vật đại chúng' đó hả?"

Tôi gửi icon gật đầu lia lịa, tiếp đến là khóc lóc khổ sở.

"Lần đầu làm mấy cái này nên nhiều cái lạ lẫm quá, không biết gì hết TT"

"Tắt máy ngủ mai còn phải dậy sớm đi học, chiều tao qua chỉ mày làm."

"Thôi, hai hôm nữa đã nộp bài rồi, xong sớm còn chạy thuyết trình thử."

Hắn gửi tôi quả icon phẫn nộ đến bốc khói, rồi chưa đợi tôi trả lời đã nhắn tiếp.

"Gửi bài qua đây. Tao làm cho mày."

Éc! Biết thế nào cũng nói thế mà. 

"Không cần đâu, tao cần phải có trách nhiệm trong nhóm chứ, nhận việc thì phải làm, không thể lúc nào cũng đưa mày được."

"Với cả tao cũng muốn thử sức với mảng này, mai mốt còn dùng nhiều mà."

Hắn im lặng một lúc lâu, thả cảm xúc trái tim vào tin nhắn của tôi rồi tiếp.

"Thế làm sớm ngủ sớm, không biết thì nhắn tao."

"Vâng ạ! Người yêu ngủ ngon nha!"

"Em còn thức làm bài sao anh dám ngủ?"

"Vãi :v Tao làm khuya lắm á!"

"Chờ được."

Tính gì mà bướng bỉnh khủng khiếp, không nói lại nổi nên tôi tắt luôn Facebook để tập trung làm luôn. Đến tận hai giờ sáng, cuối cùng cũng hoàn thành tuy vẫn chưa xuất sắc lắm, nhưng buồn ngủ quá với sáng còn phải đi học nên không dám lề mề nữa. Tôi lưu bài, có gì trưa mai chỉnh lại một chút là ổn. Nhớ lời hắn, tôi lượn qua Messenger lại thấy nick hắn vẫn còn sáng, có hơi chần chừ không biết là nếu hắn thật sự ngủ thì tin nhắn của tôi có làm hắn tỉnh dậy hay không.

Hắn vốn dĩ ngủ rất sớm, trễ nhất cũng chỉ là mười một giờ, sau khi hai đứa nhắn tin chúc ngủ ngon liền offline mất dạng, sau đó dù tôi có mất ngủ mà online lại thì hắn vẫn là đã ngủ thật. Thế nên chuyện hắn vẫn còn thức khiến tôi có chút không tin. Bây giờ đã trễ như thế, hắn lại không quen thức khuya, có khi là ngủ quên mất rồi cũng nên.

Suy nghĩ một chút, vẫn thấy là nên nhắn cho hắn một tin thông báo để người kia an tâm.

"Tao làm xong rồi, bây giờ sẽ ngủ." 

Tin nhắn vừa gửi bên kia rất nhanh đã xem, giây sau đã soạn tin và trả lời, tốc độ chỉ tính bằng tích tắc làm tôi bất ngờ khủng khiếp.

"Giỏi lắm! Ngủ đi, mai tao qua chở đi học."

Tôi thoáng chốc liền xúc động muốn khóc.

Quả nhiên cố gắng luôn đem lại thành quả tuyệt vời, bài trình chiếu của tôi được cô và lớp lẫn tụi trong nhóm khen dã man lắm, nó làm tôi vui kinh khủng lên được á. Hài lòng nhất là tôi có thể đem ví dụ về hoàn cảnh những người nổi tiếng có quá khứ đau khổ nhưng vẫn can đảm đứng lên thực hiện đam mê, trong đó có cả BTS của tôi nữa, lại thêm nhạc kết thúc là một phân đoạn nhỏ của Fire, điều đó làm tôi thấy tác phẩm đầu tay của mình càng thêm ý nghĩa hơn. 

- Coi cái powerpoint là biết mày làm luôn. 

Thảo Vy cười nói, tiếp đó là lời khen làm lòng tôi cứ như được xối cả dòng nước mát sau cả tháng trời khô cằn như sa mạc Sahara.

...

Lên 11 bắt buộc phải học nghề, bọn tôi học từ hồi đầu tháng chín đến nay đã là đầu tháng tư, khá là lâu. Lớp tôi được trường cho học máy tính, mấy vụ làm Words rồi Excel các thứ ý. Nói đi học cho sang, chứ thật ra đến lớp toàn ngồi nghịch máy thôi, không lên facebook thì cũng lên web xem phim bởi vậy sắp đến ngày thi rồi mà chữ nghĩa mù tịt hết. Trước đó thầy có phát tờ trắc nghiệm để ôn thi phần lý thuyết, còn thực hành thì tôi chép công thức vào giấy rồi bỏ vào túi áo để mai còn biết đường làm bài. 

"Ngày mai thi mà tao chẳng biết cái khỉ gì mày ạ!"

Tôi sau một hồi chép miệt mài phao thì chán nản gửi cho hắn một tin nhắn, sau đó tôi lướt facebook hết mười lăm phút, xem vài video hay ho trên Youtube hết một tiếng, rồi còn mò đọc lại hộp thoại của hai đứa đến tận nửa giờ. Mấy lúc trước chỉ cần tôi nhắn một cái hắn liền trả lời ngay lập tức, bây giờ cho tôi chờ biết bao lâu, có chút không quen.

"Thi cho vui thôi, chỉ cần điểm danh là qua môn rồi."

Tôi thấy tin nhắn thì mừng đến nhảy cẫng, có chút dỗi nhắn lại.

"Người yêu làm gì nhắn cho em trễ thế?"

Hắn có biết là khi hắn không trả lời tôi sớm, trong đầu tôi liền nghĩ đến việc hắn nhắn tin cho một em gái xinh tươi nào đó và tôi thì phiền phức vãi ra không? Bởi thế khi trò chuyện online, tôi luôn là kiểu người reply nhanh đến mức tính bằng tích tắc, lại còn không bao giờ "seen" tin ai, vì vốn dĩ tôi biết cái cảm giác chờ đợi kia chẳng dễ chịu tẹo nào.

"Đừng nghĩ bậy, tao offline học bài nên không trả lời mày được."

Tự nhiên lại thấy mình trẻ con khủng khiếp, ngay tắp lự gạt phăng vụ này và bắt đầu bằng một chủ đề mới.

"Ngày mai mấy giờ mày qua rước tao vậy?"

Chẳng biết luôn, sao tối nay hắn làm tôi tụt mood kinh khủng. Hắn xin lỗi, nói hắn có việc bận và nhắc tôi ngủ sớm, sau chưa đợi tôi trả lời đã lần nữa off mất. Tôi cứ ngồi trước màn hình, có chút hụt hẫng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tâm trạng vui vẻ. Là người yêu bận thôi, có gì phải lo đâu? 

...

Thi lý thuyết trước tiên, tôi vì đã ôn lý thuyết trước đó nên làm khá tốt, thêm nữa lại ngồi cạnh Nai nên mọi thứ cứ gọi là phởn không chịu được. Thi xong thì cũng đã hơn tám giờ, từ phòng thi túa ra như ong vỡ tổ, tôi gặp team bàn cuối ở sảnh phụ canteen, cả đám chẳng quan tâm đến bài thi mà quàng vai nhau xuống canteen ăn sáng. 

Tên tôi chữ V nên bị xếp vào giờ thi sau, là đến chín rưỡi mới được đi thi. Như con Anh hay Lợn thì bọn nó đã vào phòng thực hành sau mười lăm phút nghỉ giải lao rồi á. 

Tôi ăn hết hai bịch yaourt, uống hẳn một chai nước suối và ăn một tô mì nhưng vẫn chưa đến giờ. Ngồi ngán ngẫm mệt mỏi nghịch điện thoại đến mờ cả mắt, máy tôi vốn dĩ không tải game, mạng thì không có nên không online được, từ nãy đến giờ ngồi xem lại ảnh đến mòn cả màn hình, phóng to phóng nhỏ ảnh người yêu đến soi thấy cả vết chỉ trên áo. 

- Mai mốt tao sẽ không bao giờ đặt tên con tao chữ V nữa. 

- Tao chữ N còn phải đang chờ đây này.

Nhã lười biếng nói, rồi vuốt lại mái tóc đẹp như quảng cáo của nó bực bội tiếp lời.

- Tao chỉ đứng sau con Ngân một số báo danh, ấy vậy mà phải chờ đến lượt sau, thật không tin được. 

Đây là những con người có tên ở tận cùng bảng chữ cái tiếng việt, mệt mỏi và chán chường vô tận. Đợi đến khi tôi vào được phòng thi thì mấy công thức tốn công chép tối qua có lẽ đã vô dụng, thật sự muốn buông xuôi mọi thứ, đếch muốn làm gì nữa. 

Cuối tuần còn bào mòn sức lực người ta...

Bằng một năng lượng thầm kín nào đó mà tôi có thể chờ đến một giờ để đợi đến lượt thi của mình, tôi cùng cả đám kéo nhau lên phòng thực hành 3 để đợi điểm danh. Lúc tôi đến thì lượt trước vẫn chưa thi xong, đứng đó rảnh rỗi thì đọc danh sách dán trên cửa, thấy tên hắn liền vui vẻ đến quắn quéo. 

Hai hôm nay không gặp người yêu khiến pin tôi cạn kiệt hết rồi á, Ngọc Vi muốn được sạc pin huhu. Xíu nữa lúc hắn ra tôi nhất định phải dỗi một chút, vì sáng nay không đèo tôi đi học gì cả, được hắn ôm xong có lẽ kì thi thực hành tôi thành thủ khoa luôn cũng nên. 

Eo ơi càng nói lại càng nhớ ý chứ! 

Tôi cứ thế mải mê nghĩ ngợi, người dựa vào tường còn mắt thì cứ dán vào cánh cửa phía trước. Mấy đứa làm xong sớm đều đã ra về cả, từng đứa một tươi tắn bước ra mà tôi trông đến mòn mắt. Đến tận khi hết giờ và cả phòng trống trơn, đến khi tôi được cô đọc tên vào nhận vị trí máy làm bài mà tôi vẫn không thấy người yêu đâu hết trơn á.

Hắn giỏi tin lắm mà, ba cái đồ quỷ này bấm vài cái đã xong. Eo ơi! Hay tại trình cao siêu quá nên về trước khi tôi lên rồi? Dám lắm luôn. Có khi hắn đang chờ tôi dưới nhà xe không chừng, tôi cũng phải làm sớm để ra với người thương thôi, nhớ chết mất á.

...

Hắn đâu rồi? 

Địt con mẹ, không phải do tôi làm xong trễ quá, chờ không nổi nên về trước rồi chứ? Có nửa giờ thôi mà, tôi là một trong năm người nộp bài sớm nhất phòng đó. 

Ghét vãi ra, đã thế tôi dỗi luôn cho biết, có năn nỉ mà ôm một chục cái vẫn không tha thứ đâu nhé! 

Ngóng cái nhà xe từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, tôi có chút tủi thân, hậm hực leo luôn lên xe về. 

Lúc đang đội mũ bảo hiểm, giọng hai nhỏ nào đó thánh thót vang vào tai tôi.

- Cũng may Bảo Khoa nổi trội về Tin nên mới không cần đi thi mà vẫn qua môn á mày. 

- Ủa chứ không phải điểm danh rồi mới được hay sao? 

- Bệnh viện điện xin phép rồi mà, cũng đưa bài lý thuyết cho làm rồi. Mấy cái vụ thi nghề này xàm chết, tụi mình đi thi cho vui chứ không biết làm vẫn đậu như thường.

- Cũng hên he, mà tự nhiên cái bị sốt xuất huyết, tội nghiệp dễ sợ. 

Đến đây tai tôi như ù đi, cả đầu cũng ong lên mà mắt đã nhòa rõ rệt. 

Sốt xuất huyết? Bệnh viện? Bảo Khoa ư? 

Hắn... nhập viện đến không thể đi thi được?

Tại sao.. tôi không biết gì hết...

... 

Tôi phóng như bay về nhà hắn, cả đoạn đường đều trách bản thân vô tâm, hận đến không thể đâm vào cột điện. Lại còn dỗi hắn, lại còn nghĩ sẽ không tha thứ cho hắn, tôi chẳng khác nào một đứa bạn gái trẻ con không biết suy nghĩ. Khi nào cũng nói muốn cố gắng phấn đấu để xứng với người ta, nhưng có lẽ chưa bao giờ tôi thực hiện trọn bổn phận của mình. 

Như không thể chịu đựng nổi khi thấy ổ khóa trước cổng nhà hắn, tôi đứng giữa cái nắng trưa khóc đến nức nở. Một lúc sau ánh mặt trời kia dường như đã lột sạch cả sức lực bản thân, đầu tôi đau và quay cuồng như sắp ngất vì nóng và thiếu nước. Ổn định một chút, tôi liền lấy điện thoại điện bé An, gọi mười cuộc thì thuê bao hết cả thảy, tôi liền quay qua điện cô bạn tóc dài chung nhóm hắn, may sao đến lần thứ tư đã bắt máy.

- Phương... vụ Bảo Khoa.. cậu có biết không? Khoa nằm viện rồi...

Tôi không biết nên nói sao, câu từ lủng củng không rõ nghĩa, lại gấp gáp, nhắc đến hắn lần nữa liền nức nở. Đầu dây cũng trở nên bối rối, Phương nói cậu ấy biết chuyện, nhưng thay vì kể cho tôi sự tình thì cậu lại nhắc tôi về nhà và không cần lo lắng cho hắn. 

- Tớ không về đâu.. cậu đang ở đâu? Bệnh viện à? Nói cho tớ đi...

Tôi không hiểu sao cậu ấy lại ngập ngừng như chẳng có ý định nói với tôi, đến khi tôi khóc dã man và nhất quyết đứng trước cửa nhà hắn không về thì bạn mới nói địa chỉ bệnh viện và số phòng hắn nằm. 

Tôi phóng xe đến bệnh viện và đi loanh quanh các tầng tìm hắn như sắp bị điên đến nơi, đầu óc cứ quay cuồng không tỉnh táo để suy nghĩ nổi. Đến khi tôi tìm được phòng và thấy cả một nhóm bạn hắn đang ngồi bên ngoài ghế chờ thì gần như đã ngã quỵ. 

Hoàng có vẻ giật mình khi thấy tôi, bạn chạy lại đỡ tôi rồi bối rối hỏi tại sao tôi lại đến đây. 

Hắn đang nằm nghỉ trong phòng, bác sĩ cũng đang khám nên không được vào. Tôi đến ngồi ở ghế đến thơ thẩn, hỏi chuyện mới biết hắn bị bệnh mà đến tận ngày thứ 6 mới biết. Theo tôi biết được bị sốt xuất huyết nếu để hơn 7 ngày sẽ...Bảo Khoa... một chút nữa đã rời xa tôi rồi..

Chỉ trong một giờ vỏn vẹn mà tôi hứng chịu biết bao nhiêu đả kích tinh thần, có thể cảm thấy nước trong cơ thể đều vì khóc mà cạn kiệt. 

- Wow, Minh Vi? Cuối cùng cũng thấy cậu đến. 

Giọng nói này.. tôi ngước lên, và quả thật không lầm. 

- Cậu lại trễ thật đó, bạn trai bị ốm mà mấy nay chả thấy bạn gái đâu, tớ còn tưởng hai người chia tay rồi. 

- Cậu đừng nói nhăng nói cuội.

Tóc dài từ phía sau đi lên, đẩy Huỳnh Anh qua một bên rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Tâm trạng tôi có thể nói đã rơi hẳn xuống vực thẳm không thể kéo dậy nổi. Cậu ấy... tại sao lại ở đây? 

- Là Khoa không muốn cậu lo lắng nên mới không nói thôi, đừng nghĩ bậy.

- Thế tại sao Huỳnh Anh lại biết? 

Giọng tôi dường như không còn chút sức lực nào nữa, âm điệu cũng chẳng chút cảm xúc. 

Chưa đợi Hoàng trả lời, nhỏ đã cười mĩm, rất nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của tôi.

- Vi đoán xem? Nghĩ như nào thì nó là như thế. 

Tóc dài có lẽ đã không thể chịu nổi, bạn đứng lên xua tay muốn đuổi nhỏ đi chỗ khác, còn nhỏ chỉ cười và nhắn lời hỏi