Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 35: Về quê ăn tết




Tôi đến Ninh Bình vào sáng sớm, chỉ vừa hơn ba giờ sáng một chút. Xe khách bỏ chúng tôi xuống một con đường quốc lộ lớn của thành phố, vì là về đêm nên mọi thứ đều rất tĩnh lặng. Ba theo chân của chú phụ xe ra sau lấy hành lý, còn tôi và mẹ thì đứng một bên canh đồ đạc và vẫy taxi. 

Tôi vừa xuống xe đã cảm nhận rõ cái lạnh cắt da cắt thịt của nơi đây, da mặt da tay gì đó đều tê rần lên, hai lớp áo hoodie dày vẫn không giúp tôi ấm hơn một chút nào. Cứ ngỡ mùa đông vừa rồi đã là lạnh lắm rồi, không ngờ ở đây còn gấp cả mấy lần, quả thật trong Nam lạnh lẽo cỡ nào cũng chẳng thấm vào đâu so với Bắc cả. Tôi ngoài việc nhảy lung tung xung quanh và liên tục đưa hai tay cọ vào nhau suýt xoa thì chẳng biết làm gì để ấm hơn. Lát sau thì có một chiếc taxi đến, tôi mừng rỡ ôm cái balo quý giá của mình chui tọt lên ghế trên, ba với mẹ sau khi xếp đồ vào cốp thì cũng yên vị để chú tài xế chở về nhà ông bà ngoại. 

Nhà ông bà tôi ở quê, cách trung tâm thành phố nửa giờ chạy xe máy. Ông bà tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm, không khí ở đây tốt với cả đồ ăn cũng không độc hại gì. Con cháu thành đạt hết rồi mà vẫn cứ ham việc lắm, ông khi rãnh vẫn thường đi xây, còn bà thì cứ làm ruộng mãi. Trước nhà còn nuôi hẳn con bò với mấy con lợn, dần chăm cực quá nên mẹ, bác với cậu tôi bắt bán đi không cho nuôi nữa, bây giờ chuồng thì vẫn còn nhưng dùng để đựng rơm với vài thứ linh tinh làm đồng. Nhà còn hẳn mấy thửa ruộng nữa cơ, mấy lần hè tôi về đều phụ mẹ phụ bà trồng mạ với đưa cơm vào mỗi trưa, chiều tối ra rướt còn được ngắm cảnh đồng lúc về chiều đẹp ơi là đẹp. Tiếc rằng tết thì chẳng có ra đồng làm gì, không chắc tôi đã chụp hàng trăm tấm về đăng facebook rồi, xưa nhỏ chẳng có điện thoại mà lưu lại, tiếc thật sự!

Cả nhà tôi trung bình cứ hai năm lại về quê một lần, đa phần đều là hè vì có nhiều ngày nghỉ hơn tết. Thế nên cũng lâu lắm rồi tôi mới lại được đón tết ở đây, cái tết gần nhất tôi đón là khi ấy tôi mới học lớp bốn hay lớp năm gì đấy, bây giờ nhớ lại cũng mờ ảo không rõ, chỉ nhớ là lúc đó tổ chức tiệc mừng thọ cho ông cố được tám mươi tuổi nên ăn lớn lắm, còn bây giờ thì cả ông bà đều đi cả rồi. Nhớ lại có chút đau lòng, năm lớp sáu tôi về vẫn còn nắm tay ông cố đi dạo quanh vườn, năm lớp tám về lại chỉ còn mình bà cố thui thủi trong căn nhà gỗ trên núi, còn nhớ vừa cùng bà ăn rau câu vừa nghe bà kể chuyện ông bà, thế mà năm nay cả hai người đã bỏ tôi mà đi thật xa rồi...

Cửa kính xe mở làm gió đêm lùa vào trong, khoảng cách đến nhà càng gần thì không khí lại càng trong lành hơn, mùi quê hương làm lòng tôi ấm áp hẳn dù bây giờ hai hàm vẫn còn đang đánh lập cập vào nhau. Cây cầu hiện ra trước mắt, bắt qua con sông dẫn đến khu xóm nơi ông bà ở, men theo con đường quen thuộc dẫn tôi đến căn nhà tôi nhớ thương hằng ngày. Trong khi ba mẹ vẫn đang kiểm tra lại hành lý rồi bận tính tiền cho chú taxi thì tôi đã lon ton chạy vào nhà. Cánh cổng sắt mở một bên, nhà cũng sáng đèn chứng tỏ ông đã thức đợi cả nhà về. 

- Ông ngoại ơi con về rồi nè! 

Tôi vừa vào sân đã thấy ông đang loay hoay dưới lò bếp làm gì đó, vừa thấy ông bao nhiêu cảm xúc liền vỡ òa, thiếu điều muốn òa lên khóc rồi nhưng vẫn chỉ cảm động rơm rớm thôi. Ông nghe tôi gọi thì chạy ra cười tươi rồi dang tay đón tôi vào lòng, tôi dụi đầu vào ngực ông làm nũng, chỉ nghe tiếng ông cười rồi nói tôi lớn quá rồi, ba mẹ đâu sao chưa thấy. 

- Ba mẹ con đang vào ý! 

Ông gật đầu rồi xoa đầu tôi cưng chiều, tôi cứ tít mắt mãi. 

- Mày mới về đã ồn ào. 

Đấy đấy! Xa tôi tận gần nửa năm trời, gặp lại không một câu chào hỏi ra hồn đã muốn gây sự. Tôi lườm lão anh một cái, lơ ổng đi mà tiếp tục làm loạn trong lòng ông. 

- Lâu ngày không gặp, mày vẫn xấu như ngày nào. 

Ôi địt mẹ! Tên điên này, lão có phải muốn đánh nhau với tôi không thế? 

- Muốn đánh nhau à? 

- Ôi nay ngon nhờ? 

Vừa về quê được một ngày đã nói được giọng Bắc rồi cơ à? 

- Hai đứa cứ phải gây nhau thế này à? 

Tôi bĩu môi, làu bàu bảo ông anh ấy trêu con trước, thế là ông mắng lão một trận rồi xoa đầu bảo tôi vào trong nghỉ còn mình thì ra đón hai con yêu. 

Lão anh thấy thế mà cũng chịu lạnh kinh thật, trời thì lạnh vãi linh hồn mà mặc độc cái quần đùi với áo ba lỗ, trong khi phận em gái khoác hai cái hoodie vẫn thấy nổi cả da gà da vịt lên. Tôi vào trong bếp, lên giường tre ngồi rồi lấy cái chăn bông quấn quanh người thì cũng ấm được một chút. Lão đưa tôi tách trà gừng nóng, lấy cái mũ len từ đâu ra trùm lên đầu tôi rồi chống tay đứng đối diện, nghênh mặt bảo. 

- Uống xong thì đi ngủ. 

Éc! Bốn giờ sáng rồi còn ngủ nghê gì? 

Tôi nhấp ngụm trà, cảm nhận bụng mình đang ấm dần lên mới nhàn nhạt mở miệng trả lời. 

- Em không ngủ, tí em đi ra nhà bác Hiên. 

- Đêm hôm ra đấy làm gì? Mày không cho bác ngủ à? 

- Quê người ta dậy sớm lắm, ai như anh mà ngủ đến trưa trời trưa trặc mới dậy đâu. 

Ổng đi đến cốc luôn vào đầu tôi một cái, cơ mà có mũ len nên chẳng thấy đau đớn gì. Tôi cười khà khà, uống thêm hớp trà nữa rồi cuộn mình trong chăn bông, cảm thấy cuộc đời thật vui vẻ làm sao. 

- Thế uống nhanh lên rồi đi. 

Tôi gật gù ra vẻ đồng tình. 

- Anh có đi không? 

- Tao đi ngủ. 

- ... 

Tôi nói rồi mà, lão chẳng phải soái ca ngôn tình con mẹ gì hết. Mấy chế theo đuổi ổng trên trường nào có biết góc khuất đau đớn của soái ca khoa công nghệ thông tin đâu, cứ đâm đầu theo đuổi ổng mãi. 

Lão vừa gãi đầu vừa gãi mông, loạng choạng lên nhà trước tiếp tục say giấc còn tôi thì lại nghiêm túc nghĩ rằng có nên uống thêm cốc trà nữa rồi mới đi lên nhà bác hay không, mỗi tội muốn lấy thêm lại phải đặt chân ra khỏi chăn. Cuối cùng tôi quyết định không dùng thêm trà, uống xong thì bỏ cốc lên bàn, cuộn người gọn trong chăn rồi với lấy cái điện thoại báo cho con Lợn rằng tôi đến nơi rồi. 

Bạn có lẽ đang thắc mắc bà ngoại của tôi đâu đúng không? Chẳng là cậu mợ tôi có con nhỏ, hai người bận đi làm không có thời gian ở nhà nên ngoại lên đó chăm em giúp, bé Thư thì sáu tuổi rồi, còn Thảo chưa được một tuổi cơ. Cậu mợ làm việc ở công ty trên thành phố nên cất nhà luôn trên đấy, thành ra bà ngoại đi cả tuần, mỗi chủ nhật mới về quê thôi, ông ngoại bảo ông ở nhà một mình buồn lắm. Cũng may hai bác của tôi ở gần, cách nhau vài con ngõ nhỏ và chỉ mất tầm năm phút lội bộ thôi. 

Ba mẹ với ông chuyện trò vui vẻ kinh lắm, tôi ngồi nghe một hồi cũng không hiểu gì nên thưa đi ra nhà bác. 

- Còn nhớ nhà bác không mà đi?

Mẹ khinh thường tôi quá đấy! Đến đường lên nhà ông bà cố tôi còn nhớ nói chi là nhà bác. 

Có ba con đường đến nhà bác tôi, gần nhất là qua một cái cống nhỏ mỗi tội đường đó tối om không có đèn, sợ ma nên không dám đi, một là vòng ra sau nhà ông đi dọc theo bờ hồ với cây đa làng cơ mà hai cái đấy cũng gắn với biết bao sự tích bóng trắng bóng đen nên cũng đếch dám đi, cuối cùng là đường xa nhất nhưng an toàn nhất, đi đường lớn rồi rẽ vào ngõ là đến. Cơ mà, biết bao lâu nay tôi vẫn cứ quên mãi cái nhà có giàn tigon trước cổng hay cái nhà có giàn thiên lý trước cổng là nhà bác ý. Cứ loanh quanh mãi chẳng biết đâu là nhà bác Hiên mà chó thì cứ sủa vang cả trời đi, lỡ người ta mà tưởng tôi là ăn trộm rồi ra bắt thì tội tôi lắm, tết nhất rồi cơ mà! Cũng không muốn làm phiền ai... 

Sau hơn mười lăm phút ngờ nghệch thì tôi cuối cùng cũng nhớ ra, là giàn thiên lý có cánh cổng sắt màu đen kêu cót cét. Tôi kéo cổng nghe tiếng kêu thì chắc chắn lắm mà vẫn không dám vào, đứng bên ngoài gọi bác, cũng không ngờ là bác nghe tôi mới kinh, thường ngày giọng bé như mèo toàn bị ba mắng vì lí nhí trong cổ họng. 

Bác Sơn ra đón tôi trước, bác mở cửa cho tôi vào rồi đưa tôi vào trong. Nhà bác mở đèn sáng trưng hết à, thật sự ở quê thức sớm thế này luôn sao? 

- Eo ơi lớn tướng thế này! 

Bác Hiên vừa thấy tôi liền chạy lại mừng rỡ, vừa suýt xoa vừa ngắm tôi từ trên xuống dưới. 

- Ba mẹ đâu hả Vi? 

- Dạ ba mẹ đang nói chuyện với ông ngoại. 

- Thằng Minh nó đến hôm qua, trông càng lớn càng đẹp trai. 

Lão mà đẹp cái nổi gì? 

Bác kéo tôi vào trong nhà rồi ấn tôi ngồi lên giường, lấy chăn quấn quanh người tôi, lấy hộp bánh bông lan kem dâu đặt trước mặt tôi rồi mới đi vào nhà trong. 

- Chị Trang chiều nay mới về cơ con ạ, còn anh Trung thì đi ra đình phụ trang trí tết rồi. 

- Dạ, anh đi sớm thế hả bác? 

- Ôi dào, nó ham chơi đấy, bác cũng chẳng quản nổi. 

Anh Trung kém tôi một tuổi, ham chơi làm sao mà học hết cấp hai đã nghỉ đi làm, ổng tuy ăn chơi nhưng cũng không đến nổi lắm, thua tôi một tuổi mà vẫn cưng chiều tôi ghê lắm! Còn chị Trang thì hai mươi hai rồi, chị vừa ra trường xong, đang làm kế toán cho công ty Samsung ở Quản Ninh, mỗi chủ nhật mới về nhà một lần, tại cách tận ba giờ đi xe ấy. Điện thoại tôi đang dùng là của chị mua cho ở ngay hãng cơ, rẻ hơn ngoài shop tận một triệu.

Bác đưa tôi mấy cái áo thu đông của chị, bảo tôi mặc vào cho ấm người rồi lát chợ mở bác dẫn đi mua đồ sau. Tôi lướt qua đống đồ trước mặt, ngay lập tức liền dính thính em áo dạ dáng dài màu đỏ, hí hửng mặc lên, quấn thêm cái khăn choàng quanh cổ với mũ len trên đầu nữa. Ôi thôi thích thế chứ! Xem tôi có khác nào người bên Hàn Quốc không? 

Bác tấm tắc khen tôi xinh làm tôi ngượng hết cả người đi à! 

Lát sau ăn hết nửa hộp bánh thì hai bác kêu tôi ra nhà ngoại, bác Sơn chạy xe đạp ra trước, còn bác Hiên thì đóng cổng rồi đèo tôi ra bằng xe máy sau. Ở quê đi đâu cũng chẳng cần đội mũ, tự do thoải mái hết sức luôn. 

Năm giờ hơn mà trời đã hửng nắng lên tẹo rồi, ba mẹ, bác với ông thì trên nhà uống trà tán gẫu, còn tôi thì bấy giờ mới mệt, không có việc gì làm nên chui vào phòng nằm cho ấm, thể nào lại được nước ngủ lúc nào không hay. 

Tôi tỉnh vì mẹ vào gọi ra đi chợ xuân, vì vẫn còn tâm trạng vui vẻ hào hứng nên rất nhanh đã tỉnh như sáo. Đeo giày vào cho ấm chân rồi mới vào toilet rửa mặt đánh răng các thứ. 

Nói tôi ở quê chứ nhà ở đây cái nào cũng hiện đại, chỉ là cái không khí và kiến trúc xưa cũ làm người ta có cảm giác thân thương. 

Tôi chỉnh lại bộ cánh Hàn Quốc mình vừa mượn mà tí tởn ra sân chụp hình, đăng facebook ngay cho nóng. Bọn bạn hết đứa này đứa kia vào bình luận rôm rả, sáng sớm mà bọn nó cũng tương tác kinh quá, thường đăng giờ này chẳng khi nào được quá bảy mươi like. 

"Ở ngoải lạnh lắm hả?"

"Nhìn mày mặc đồ thích vãi chưởng!"

"Đến nơi mấy giờ đấy?"

Tôi ngồi lên bậc thang ngay nhà trước mà trả lời bình luận tụi nó. Đang hí hửng vì thông báo tăng liên tục thì mùi gạo nếp thơm lừng đánh sộc vào mũi. Vừa ngước lên cả người tôi liền phấn khích phát điên. 

Ông ngoại đang chuẩn bị đồ làm bánh chưng. 

Tôi sẽ được làm bánh chưng. 

Facebook không còn làm tôi chú ý, bỏ cái điện thoại vào túi áo, tôi lon ton chạy về phía ông xem ông xếp lá dong ra cái xịa lớn. 

- Ông ơi con còn phải đi chợ ấy, ông chờ con về hãy gói bánh nhé! 

- Ừ đi đi, ông còn phải đợi đậu nguội chút mới gói. 

Tôi vui vẻ xem ông chuẩn bị đồ thiếu điều muốn bỏ luôn việc đi chợ xuân với mẹ với bác. Mà không đi thì khỏi có đồ mặc đi chơi tết nên phải đi thôi. Lão anh không đi cùng tôi, ổng mua đồ từ hôm qua rồi với cả ổng ở nhà phụ ông dọn dẹp nhà cửa, trông thế mà đảm đang kinh nhờ. 

Tôi lội bộ đi chứ không dùng xe, bác với mẹ đi chậm ơi là chậm, cứ mãi nói chuyện nên tụt tuốt phía sau cơ. Tôi đi phía trước, háo hức nhìn xung quanh, lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để. 

Từ lâu lắm rồi tôi đã không cảm nhận được trọn vẹn tết. Ở thành phố tiện nghi quá, bận rộn quá nên tết là cái gì đó mà tôi chỉ nghĩ là sẽ được nghỉ học một tuần và ăn chơi thỏa thích chứ không còn ngóng tết như lúc nhỏ nữa. Lúc còn ở nhà, như năm trước thì theo thông lệ hằng năm là dọn nhà sấp mặt, rồi đi chợ hoa, đi siêu thị mua đồ về chuẩn bị đón tết. Tôi chỉ háo hức khi lễ tết còn đêm giao thừa, qua giao thừa rồi là bắt đầu thấy chán, toàn ăn với dọn nhà thôi chẳng làm gì. Đỉnh điểm, năm trước giao thừa còn đéo có pháo hoa, đã vậy chúc tết crush còn bị phũ cho cả mồng một. Lớn rồi thành ra tết nhạt dần. Cơ mà bây giờ, khung cảnh náo nhiệt xung quang làm tâm trạng tôi lại trở về nét vui tươi, hồn nhiên như thời còn nhỏ xíu, nó làm tôi thấy tết thật ấm cúng. 

Tết ở quê mới đúng chất là tết! 

Người người nhà nhà đi chợ sớm, con đường đến chợ càng gần thì dòng người càng trở nên đông hơn. Cách chợ tầm hai mươi mét là bãi đậu xe lớn, xe đậu phải nói là đông như kiến vậy, phần vì đây là cái chợ lớn nhất của xã mà, may mà nhà ông bà tôi gần nên lội đi dễ hơn thôi. Ven đường là hàng quán bán đồ ăn sáng, chỉ có vài ba bộ bàn ghế nhựa nhỏ mà trông cũng đủ rồi. Đi vài bước là lại có một người bán bóng bay, bóng tròn hay bóng hình đủ cả, lũ trẻ đứa được mua cho thì tít mắt vui vẻ, đứa không được thì dỗi hờn phụng phịu trông đáng yêu quá thể đáng. 

Tôi đến trước cổng chợ thì đợi bác với mẹ cùng đi, người đi đông quá, cứ lầm lũi một mình là lạc như chơi. 

Mẹ bảo về đây mua đồ tết nên là đến bây giờ tôi ngoài cái hoodie lão anh mua cho thì chẳng có cái nào. Mà hôm nay đã là hai tám tết rồi, đồ đẹp cũng chẳng còn nữa, toàn mấy cái vừa xấu vừa bẩn. Dạo biết bao lâu vẫn không mua nổi cái áo, tôi đau lòng chào bác với mẹ rồi về trước, mặc hai người vẫn còn đang bận lựa găng tay đeo. 

Nắng lên nên trời cũng ấm hẳn, tôi về đến nhà thì bỏ áo khoác lẫn khăn choàng ra rồi xuống bếp gói bánh chưng với cả nhà. 

Ông ngoại xếp lá bánh, ba với lão anh gói bánh còn bác Sơn thì quấn bánh lại cho chắc. Tôi tất nhiên là gói bánh rồi, ông đưa tôi cái khuôn gỗ rồi chỉ tôi cách gói. Ban đầu còn hơi vụng nhưng từ cái thứ ba đã đẹp hơn nhiều, sau thì một mình tôi cân hết mấy giai đoạn luôn. Ông khen tôi gói đẹp với gói nhanh trong khi lão anh mãi mới gói được bốn cái. 

Mẹ về ngay sau đó, thấy tôi gói bánh đẹp quá thì ra điều tự hào lắm, lấy điện thoại ra chụp cho tôi mấy tấm rồi còn đăng lên facebook gắn thẻ tôi vào. 

"Con gái gói bánh chưng này!"

Tôi nhìn mẹ cạn lời, tính sống ảo của tôi đều được mẹ truyền cho không thiếu một chút nào, có khi mẹ còn sống ảo hơn cả tôi ấy.

Gói bánh đến hết cả nếp rồi mà tôi vẫn còn muốn gói nữa cơ. 

- Sao gói ít bánh thế ông? 

- Ba mươi đồng còn ít gì? 

Tôi phụng phịu, bảo con gói chưa đủ. Ông cười cười nói mồng bốn ông nấu cho gói tiếp, làm thêm để nhà tôi mang vào Nam ấy. Nghe ông nói mà tôi chẳng vui được chút nào, vừa đến nơi sáng nay mà ông đã nhắc đến ngày tôi đi rồi. 

Bác Sơn có việc ra thành phố, bác hỏi tôi có muốn ra nhà cậu mợ chơi hay không bác chở ra luôn. Tôi tất nhiên là đồng ý, cơ mà ba ngày qua trên xe không được tắm nên bây giờ cả người cứ bẩn bẩn kiểu gì. Tôi nói bác đợi tôi tắm rồi mới đi được không, bác vui vẻ ừ một cái. 

Ông sợ tôi tắm nước lạnh bị cảm, mà bình nóng lạnh nhà ông bị hỏng rồi nên là ông nấu nước cho tôi luôn. Pha với nước lạnh nữa thì âm ấm dễ chịu lắm, ngoại mở cả đèn nhiệt trong toilet nữa, cái đèn gì mà nóng dã man rợn, vừa mở đã thấy khí lạnh trôi đi hết trơn rồi. 

Tôi tắm xong thì cũng hơn tám giờ, cả người như trút được cả tấn bụi vậy, khỏe ơi là khỏe. Nhưng vừa bước ra khỏi toilet là ôi thôi quéo hết cả người. Mặc vội cái hoodie lão anh mua cho, khoác lại cái áo dạ, choàng thêm khăn rồi chuẩn bị đồ lên nhà cậu mợ. 

Ngồi xe máy lại vừa tắm xong nữa nên là da gà da vịt cứ thi nhau nổi lên từng mảng, nắng lên rồi đấy cơ mà vẫn lạnh đéo chịu được. 

Đi xe ba mươi phút tỉ lệ thuận với ba mươi phút lạnh teo não. Nhà cậu mợ nằm trong khu đô thị mới, đường vào hơi vắng nhưng nhà lại nhiều lắm, có điều trông vẫn ấm cúng dã man chẳng như mấy khu đô thị ở chỗ tôi. 

Bác Sơn dừng trước một căn hộ cao bốn tầng, tích hợp cả hai nhà, một bên là nhà của ông ngoại bé Thư, bên kia là nhà cậu mợ. Bác vừa đỗ xe xong thì ông đã ra, tôi lễ phép chào ông một cái, ông cười hiền gật đầu rồi cùng bác nói