Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 24: Tuổi 17




Sau buổi lao động sấp mặt ở trường thì vài ngày sau là đến sinh nhật tôi. Vì đang trong kì nghỉ hè nên cũng khá rãnh rỗi.

Sinh nhật tôi ngay thứ hai đầu tuần nên ba mẹ đều đi làm từ sớm, nhà không có lão anh nên cũng trống vắng hẳn đi. Tôi cho phép mình ngủ đến trưa, sau đó đón sinh nhật muộn với một bộ phim viễn tưởng ngắn.

Nói chung thì càng lớn sinh nhật lại càng nhạt đi, có chăng hôm đó đặc biệt hơn ngày thường một chút, muốn được mọi người quan tâm mình hơn một chút.

Tôi sau khi ra ngoài và tự ăn một tô hủ tiếu ngon lành thì thông báo chúc sinh nhật trên Facebook cũng tràn ngập. Bạn cũ bạn mới gì đó đều đủ cả, tôi cũng ngồi cảm ơn từng bài viết một.

Có lẽ lớn rồi nên khó ở, mấy câu chúc mừng sinh nhật trên mạng đã sớm làm tôi không hứng thú mấy. Ai biết tụi nó chúc có thật lòng không hay chỉ là chúc cho có thôi chứ! Tóm lại là hơi mệt, không buồn quan tâm lắm.

Sáng ra thì nhận được lời chúc từ vài đứa chơi chung, bao gồm con Lợn nữa. Cái con nhạt nhẽo, cái hình chụp tôi từ thuở nào giờ lôi ra chúc.

À! Tôi có quen một bé ARMY, em ấy với tôi nói chuyện cũng hợp thôi rồi! Vì cũng là một tác giả trên Wattpad nên ngay sinh nhật ẻm tặng tôi một bộ truyện ngắn viết về VMin trong BTS. Bé Hân đáng yêu chết đi được ý! Hồi hè tôi với Hân còn đi xem phim chung với nhau cơ.

Ít ra ngày sinh nhật cũng không đến nỗi tệ lắm!

...

Ừ thì sinh nhật, đặc biệt chút thôi, nhưng dù sao vào ngày này tâm trạng vẫn là có chút nhạy cảm.

Con Lợn bận, nó hẹn hôm khác đi chơi sau.

Ba mẹ thì tối mới về được.

Và rồi tôi lại trải qua ngày sinh nhật một mình, nhưng khác năm trước, năm nay hắn chẳng còn ở bên tôi nữa.

Ngày hôm đó, rốt cuộc tại sao tôi lại nói như thế?

Chính tôi cũng không thể hiểu rõ bản thân mình.

Người tôi thích rõ ràng là tỏ tình với tôi, vậy sao tôi lại khiến cậu ấy đau lòng rồi!

Có chăng mọi chuyện đều xuất phát từ đầu, hắn đối tốt với tôi vì tôi giống người yêu cũ của hắn, tôi lại chạy theo hắn với bóng dáng của một người khác. Đến cuối cùng đã mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn lại sẽ chẳng còn thấy tôi đâu nữa. Tôi bị hắn bỏ lại một đoạn xa, căn bản không thể nào đuổi kịp.

Hôm nay, tôi nhớ một người không nên nhớ.

...

Ngủ một giấc dậy đã là xế chiều đến nơi, nhà chẳng còn ai mà điện thoại cũng tối đen một mảng.

Tôi nằm nhìn trần nhà một lúc, cả người một chút sức lực cũng không có, đầu óc sớm đã trống rỗng không thể nghĩ bất kì thứ gì.

Mẹ nói tối nay tám giờ sẽ về, khi đó cả nhà sẽ ra ngoài ăn.

Mà bây giờ đến lúc đó còn lâu quá!

Tôi ườn ra như thế cả nửa tiếng, cố lắm cũng dậy nổi, đi tắm rồi cầm theo cái ví ra ngoài mua trà sữa về cày phim tiếp vậy.

Nghĩ trong đầu là đi một chút rồi về nên cũng chỉ mặc bộ đồ bộ rồi chồng cái hoodie là xong, ai ngờ vừa ra đến cổng thì thấy hắn.

- M-Mày làm gì ở đây?

Tôi rõ ràng là giật mình một cái rất mạnh, lắp bắp nhìn hắn trân trân như đang xác thực xem có phải hắn thật không.

- Hôm nay sinh nhật mày.

Tim tôi thoáng cái lại run lên.

Hôm nay hắn không chúc sinh nhật, cứ tưởng hắn quên mất rồi!

- Thì sao?

- Mày có bận không?

- Định ra ngoài mua trà sữa về xem phim. Làm sao?

- Đi với tao chút được không?

Tôi bây giờ cảm thấy rất mông lung. Chuyện tôi với hắn tôi cứ nghĩ đã hoàn toàn kết thúc rồi chứ. Sao bỗng dưng hắn lại xuất hiện trước mặt tôi, sau đó còn rũ tôi đi chơi?

Thế nào cũng thấy rất bối rối.

- Đi đâu?

- Đi rồi biết.

Hôm nay hắn mặc đồ rất giản dị, áo thun quần ngắn và mang một cái balo phía sau lưng như thường lệ. Hắn đứng đó, nở một nụ cười rất dịu dàng.

Tôi vô thức vì nụ cười ấy mà tim lần nữa lại loạn nhịp.

- Thế tao vào trong thay đồ.

Tôi căn bản không muốn từ chối, vì chán là một phần, và đa phần còn lại đều là vì hắn.

- Không cần, đi một chút rồi về. - Hắn thấy tôi quay lưng vào nhà thì vội gọi lại, tôi quay lại rồi hắn lại trở về bộ dạng dịu dàng như nước. - Lên đây tao chở mày.

Đến cuối cùng, tôi cũng không thể lừa dối bản thân đã thích hắn quá nhiều, nhiều đến mức thiếu đi hắn cả người tôi từ tâm trạng đến thể xác đều sẽ bị bào mòn đến cạn kiệt.

Hắn giống như mặt trời, tỏa sáng và sưởi ấm thế giới nhỏ trong tôi.

Gió mát lùa qua tóc, lướt qua da rất thoải mái, thêm mùi hương của người trước mặt thoang thoảng xung quanh làm tôi thích đến muốn ngất đi.

Bóng lưng này, tôi thật sự muốn ôm quá!

Hắn chở tôi qua các con phố khác nhau, giờ cao điểm nên xe cộ cũng đông đúc hẳn. Tôi ngồi sau hắn vừa cảm nhận nhịp sống của Thành Phố, vừa cố gắng ghi nhớ trân trọng khoảng khắc hiếm hoi này.

Lát sau thì hắn dừng lại trước một quán cà phê 2 tầng, tôi vừa xuống xe hắn đã nắm tay tôi vào trong. Tôi vì hành động này của hắn mà cả người liền trải qua một luồng điện, nhanh chóng làm mặt tôi đỏ bừng. Nửa muốn rút tay ra, nửa còn lại lại không muốn, chần chừ như thế đến khi vào hẳn bên trong.

Khác với không khí náo nhiệt ngoài kia, khi bước qua tấm cửa kính tôi liền lạc vào một thế giới tĩnh lặng, với nhạc piano êm ả và những kệ sách chất đến cao ngút xung quanh.

Có một quán coffee sách đẹp thế này mà tại sao tôi lại không biết nhỉ?

- Khoa, em về rồi hả? Thi có tốt không?

Hả? Thi cái gì?

Một chị nhân viên từ đâu đi lại, mắt khẽ cười mà miệng lại chúm chím trông rất duyên dáng. Mà đối tượng của nụ cười e lệ kia lại chính là hắn. Tôi có cảm giác bà chị này hình như cũng đang tia crush của tôi.

- Cũng tạm ổn ạ! Nhà bếp có người không chị?

- Chị nghe em nên không dùng nhà bếp, mà sao tự dưng hôm nay lại không muốn phục vụ bánh vậy?

- Hôm nay sinh nhật Vi.

Tôi từ đầu đến cuối đều không hiểu, hắn đột nhiên nhắc tên tôi thì tôi liền giật mình một cái, chị kia cũng vì câu trả lời của hắn mà ngơ ngác cả ra.

Hắn nói xong thì chào chị rồi kéo tôi vào phía trong, bước qua cánh cửa, một căn bếp nhỏ hiện ra trước mắt tôi với đầy đủ dụng cụ cần có của một nhà bếp.

Nói đủ dụng cụ tức là ở đây có tất cả mọi thứ, kiểu như nếu muốn thực hành một món ăn thì cứ xuống bếp là có đủ ấy.

Hắn ra hiệu cho tôi ngồi vào một cái ghế gần đó, còn hắn thì ra phía góc mở tủ lấy cái gì đó.

Căn bếp này thực rất đẹp, nó đẹp theo một kiểu rất Tây mà tôi hay thấy trên phim. Xung quanh đều được bao bọc bởi một màu nâu trầm của gỗ, và mọi thứ ở đây cũng từ gỗ nốt.

Cơ mà chẳng những chỉ có căn bếp này không đâu, ngay cả không gian phục vụ bên ngoài cũng đẹp không kém.

Nhưng, hắn là ai mà có thể sử dụng nhà bếp ở đây? Ngay cả nhân viên cũng quen mặt hắn.

Thân phận của crush, luôn là một bí ẩn khó giải mã.

Hắn rốt cuộc cũng chuẩn bị xong, trên bàn la liệt những đồ dùng khác nhau.

Tôi là đang tự hỏi hắn đang định làm gì thế này.

- Minh Vi, mày thích matcha đúng không?

Tôi gật gật đầu.

Hắn sao lại biết tôi thích matcha?

Trong đầu tôi hàng loạt nghi vấn cứ chất chồng đợi người kia giải đáp. Thế nhưng cũng không biết nên hỏi làm sao.

Bảo Khoa chuẩn bị xong thì quay qua lấy tạp dề mặc vào. Tôi vì bộ dạng hiện tại của người trước mặt mà tim loạn nhịp không ngừng.

Hắn không phải định nấu ăn đó chứ?

Đẹp trai quá! Thật sự đẹp đến khó thở đi.

- Mày có muốn làm cùng tao không?

- L-Làm gì?

- Làm bánh, sinh nhật phải có bánh chứ.

Tôi ngơ ngác, bánh sinh nhật? Hắn định làm bánh cho tôi?

Chuyện này là sao đây? Không phải tôi với hắn đã kết thúc rồi hay sao?

Trong khi tôi đang mãi nghĩ thì hắn đã đưa tạp dề cho tôi. Tôi thấy thế nên mặc vào, rồi đi lại cạnh hắn, tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Hắn lấy một cái tô lớn, đổ đủ thứ bột trắng bột xanh vào rồi đưa cho tôi.

- Đổ nước từ từ rồi trộn cho đều tay không sẽ bị vón cục.

Tôi gật đầu ra điều đã hiểu, hắn thấy vậy thì đi qua phía đối diện thực hiện công đoạn kế tiếp.

Tôi nghe lời hắn, làm từ từ và cẩn thận.

Tôi thích nấu ăn lắm, có điều không có thời gian cũng không có điều kiện bếp núc mà thực hành. Hôm nay lại được làm bánh, lại còn cùng với hắn, nghĩ thế nào cũng thấy vừa mơ hồ vừa sung sướng.

Dù gì tôi vẫn còn thích hắn, tuy bây giờ nó không còn mãnh liệt và điên cuồng như trước nữa. Và tất nhiên cái cảm xúc bồi hồi này cơ bản là không thể tránh khỏi. Còn vụ hôm lao động ở trường, tôi từ chối hắn tất nhiên là vì quá mệt mỏi và buồn bã.

Nói gì thì nói, người mình thích chính miệng thừa nhận người ta đối với mình chỉ vì mình giống người yêu cũ, thì dù tim có làm bằng sắt đá cũng thấy đau. Nói chi đến việc tôi là người rất nhạy cảm, lúc đó từ chối là vì cảm xúc quá rối loạn. Còn giờ, nói hết không phải mà chỉ là nó đã vơi đi nhiều rồi. Đủ nhiều để tôi tiếp tục thích hắn lần nữa.

Tôi thấy tôi rất nhu nhược, quả thật là người không có chính kiến chút nào cả.

Có ai công nhận chưa? Uncrush là một việc rất khó khăn đi.

Tôi với hắn cứ im lặng như thế mà cùng nhau làm bánh. Căn bếp chỉ vang lên tiếng dụng cụ làm bếp kêu khẽ, thỉnh thoảng hắn sẽ lên tiếng chỉ tôi hoặc tôi hỏi hắn làm thế này có đúng không, tôi cần làm gì nữa.

Im lặng nhưng không hề ngột ngạt.

Tôi đã bao giờ nói chưa? Thế giới này vội vã quá, về bên hắn, ở cùng hắn luôn làm tôi thấy bình yên.

Hắn đưa khay bánh vào lò nướng, chỉnh nhiệt độ và thời gian cho phù hợp rồi đứng tựa vào cạnh bếp chờ bánh chín.

Tôi đứng đối mặt với lò nướng, còn hắn lại đứng cạnh lò nướng.

Tôi nhìn lò nướng, còn hắn nhìn tôi. Cả người vì ánh nhìn của hắn mà ngứa ngáy bứt rứt kinh khủng khiếp.

Mà tôi cũng không thể cứ như vậy mãi, hắn không mỏi mắt nhưng tôi thì mỏi lắm.

Mấy hôm nay không đắp mặt nạ hay thoa thuốc gì hết, không biết có cục mụn nào không. Nhìn chằm chằm vậy chắc chắn ít nhiều sẽ thấy.

Tôi không muốn!

- Cái này khi nào mới chín?

Thế nên tôi chủ động lên tiếng.

- Năm phút nữa.

Tôi ồ lên rồi gật gù, rồi xong rồi, hỏi cái gì nữa giờ?

Hỏi hắn sao lại biết làm bánh?

Sao cái gì hắn cũng biết làm?

Hay cảm ơn hắn vụ hắn đưa tôi về hồi liên hoan cuối năm?

- Sao chiều hôm đó mày không ra gặp tao?

Hả? Hôm nào?

À! Cái bữa chiều kêu tôi xuống mà tôi không xuống, xong không nói không rằng biệt tích hết mẹ mùa hè?

- Tại tao không có nhà.

- Trốn cũng không biết đường trốn, tao thấy bóng mày sau bức tường.

Vãi! Biết thì im đi nói chi vậy cha nội?

Hổng lẽ giờ tôi nói tại tôi cưỡng hôn hắn nên không dám gặp mặt hắn. Thứ quỷ ma! Lúc nào cũng trêu tôi đến ngại bừng mặt mới chịu.

"Ting"

May sao bánh chín đúng lúc, giúp tôi thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo. Hắn may sao không tra cứu thêm gì nữa, cẩn thận đeo găng lấy bánh ra.

Và cũng cần thời gian để bánh nguội mới có thể tiếp tục trang trí.

Hắn đi qua phía bên đối diện tôi, chuẩn bị vài công cụ và nguyên liệu cho công đoạn tiếp theo.

Tôi rãnh rỗi lắm, đứng chơi không có chuyện gì làm thì ngắm hắn, ngắm hắn là không bao giờ chán. Nhưng tôi chợt nhớ tới nghi vấn từ nãy đến giờ của mình nên vội hỏi hắn.

- Khoa, đây là đâu vậy? Ý tao là sao mày vô đây được, à không, sao mày...

Ngôn ngữ sao mà loạn xạ hết cả lên chả ra câu ra chữ gì sất. Đến cuối tôi không biết nói sao nữa nên nhìn hắn, kiểu mày hiểu ý tao mà đúng không? May sao hắn cũng hiểu.

- Đây là quán cà phê của mẹ tao, là quà của ba tặng mẹ lúc An vừa tròn một tuổi.

Quán nhà hắn nên nhân viên quen hắn là bình thường, tất nhiên là bao gồm cả việc sử dụng nhà bếp.

Ù ôi quán vừa đẹp vừa lớn, lý do nào làm tôi không biết đến sự tồn tại của nó thế này.

Tương lai trước mắt là thấy lại đây dài dài rồi. Phần vì tôi có đam mê mãnh liệt với mấy quán coffee sách, phần còn lại tất nhiên là vì hắn.

- Chiều đó, tao gọi mày xuống để tạm biệt trước khi đi.

Tạm biệt? Đi đâu?

- Hè nào tao cũng phải đi thi giao lưu câu lạc bộ với mấy tỉnh khác hết. Lần đó tao lại chào mày rồi đi luôn, nhưng mày không ra.

Sao mà ra được chứ? Ngại muốn chết, trốn còn không xong ở đó mà gặp.

Vụ giao lưu câu lạc bộ tôi có biết, nhưng lại không hề nghĩ tới việc hắn biến mất là vì vụ này.

Sớm biết chỉ vì đi thi mà hắn biệt tích cả 3 tháng làm tôi vật vờ như đứa tự kỉ thì tôi đã sống vui sống khỏe đợi hắn toàn thắng trở về rồi.

- À Khoa! Nếu lúc nãy tao không ra thì tao đâu có gặp mày được.

- Ừ.

- Rồi lỡ tao không ra thì sao? Bếp còn không cho sử dụng.

- Không biết, chưa nghĩ tới.

- Sao mày không điện tao?

- Tao sợ mày không nghe máy.

Đến đây tôi giật mình, không nghe máy? Rốt cuộc tôi làm hắn buồn đến mức nào mà khiến hắn bi quan thế này.

Tôi chợt nhận ra người trước mặt có khi còn khổ tâm hơn tôi nhiều. Nghĩ lại tôi thấy tôi còn may mắn chán, lúc theo đuổi hắn bên tôi lúc nào cũng có dàn hậu cung sẵn sàng ủng hộ cũng như động viên tôi. Còn hắn, hắn chỉ có một mình, đơn độc trong chính đoạn tình cảm này.

Khoảng cách từ tôi tới hắn, không phải chỉ có một mình tôi bước mà hắn cũng âm thầm thu hẹp chúng. Cho nên... có thể nào tin hắn một lần không? Cho hắn một cơ hội, và cũng cho tôi một cơ hội.

Hắn đang cặm cụi trang trí bánh, góc nghiêng thần thánh hiện rõ đến mức thiếu điều làm tôi ngơ ngẩn.

Người ta nói con trai lúc tắm xong là lúc quyến rũ nhất quả không sai, nhưng hắn đến nấu ăn cũng rất đẹp trai, rất hút người.

Ý tôi là giết