Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 17: Hội trại (tiếp theo)




...

Crush tiến về phía tôi. Tim tôi theo khoảng cách ngày một gần với crush mà lại đập nhanh hơn một chút. Đến khi cậu ấy đứng trước mặt tôi thì tim đã nhanh đến mức hô hấp còn thấy khó khăn.

- Vi nè! Hm...

- Có chuyện gì hả?

Mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên, giọng nói ấp úng đến bất thường. Rồi tự dưng lại đến gần tôi hơn nữa, cậu ấy định làm gì vậy? Ôm? Hôn? Nói chuyện hay... tỏ tình?

Crush ngày càng gần tôi hơn nữa, cậu ấy lại còn cúi đầu xuống ngang với tôi, giọng nói trầm khàn vang lên nhè nhẹ bên tai, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào má làm mặt tôi vô thức đỏ ửng.

- Mày, mau cài nút áo lại.

Tôi giật nảy mình, vội nhìn xuống thì thấy tôi quên cài hai nút áo trên cùng. Ban nãy đã nhớ là cài rồi, sao lại ra nông nỗi này?

Thật sự, thấy hết rồi...

Tôi ngượng ngùng cúi đầu hết mực xuống đất, đến mặt cũng cảm thấy nóng đến sắp bốc cháy đến nơi.

Hắn sau khi thấy tôi chỉnh lại áo rồi mới lùi ra sau một bước vừa đủ. Tôi cúi mặt vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nhỏ phía đối diện.

- Không lẽ vì sợ ma nên tắm nhanh đến quên cài nút áo đó chứ?

Tất nhiên là không.

Tôi ngại đến không biết nói gì, cảm ơn không dám, xin lỗi cũng không phải. Thành ra lại im lìm cúi đầu dù crush có đang đứng trước mặt tôi nãy giờ.

Lúc nãy vì không muốn mọi người phải đợi lâu nên tôi tắm nhanh, thành ra thế nào lại hậu đậu đến quên cài nút áo.

Cơ mà, thường ngày muốn gặp nhau thì không được. Đến tình huống khốn nạn này thì hắn lại đứng ở đây làm gì? Tính cười nhạo tôi chắc? Tôi bây giờ, lại nhớ về hình ảnh lần đầu tiên tôi gặp hắn ở nhà sách. Tuy mặt hắn lúc đó không đỏ, nhưng cái giọng và gương mặt không-cần-ngước-lên-tôi-cũng-biết kia của hắn chắc chắn là tràn ngập ý cười.

Nhưng Bảo Khoa à! Cậu có biết là vì cậu là crush của tôi nên tình cảnh này nó oái ăm thế nào không? Nó làm tôi ngượng đến sắp độn thổ được rồi.

- Vi...

- Cảm ơn mày.

Tôi hét lên chặn lại lời hắn nói rồi quay lưng chạy thẳng về trại.

Ai mà biết hắn tiếp theo định nói gì, lỡ như lại trêu chọc tôi thì sao? Tôi theo bản năng mà không muốn nán lại thêm nữa, chưa đến mười giây đã xuất hiện trước trại lớp mình, cách đó hơn 400 mét...

- Làm gì mà mặt đỏ vậy?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi bơ nhỏ bạn phóng nhanh vào trại. Bên tai vẫn còn vang lên giọng nó rống từ bên ngoài vào.

- Tao có hỏi mày câu yes no đâu mà lắc đầu. Bộ gặp Khoa hay gì vậy?

- Địt mẹ, mày bơ bố à?

Cái con này sao nó lắm chuyện thế? Nói có mà mày chọc cho tao khỏi đến lớp à? Tao đâu có ngu.

Vô trại rồi thì cũng đỡ hơn khi cả bọn cứ bận rộn lắp đèn với sắp xếp sơ lược mọi thứ để tối về khỏi cần dọn. Tôi vì sự náo nhiệt xung quanh mà tâm trạng khá hơn nhiều. Giúp bọn nó dọn dẹp lại đôi chút thì trời cũng đã xẩm tối.

Từ phía góc trại ánh lên những tia sáng nhỏ, Tú đang đem mấy que phát sáng từ trong balo của nó ra. Tôi hí hửng chạy lại lấy vài cây về chơi. Tôi chọn màu xanh dương, vàng với tím. Nhưng mà lại có trục trặc nhỏ là Tú nó lại quên mang theo chốt gài que lại. Thế là cả đám bọn tôi lấy cuộn băng keo không biết từ đâu ra mà dán hai đầu que lại thành vòng tay. Thấy nghèo khổ hết sức.

Trời tối, trường tổ chức hội diễn văn nghệ với biểu diễn thời trang. Tôi tìm mãi không thấy con Lợn nên cùng Trần Nhi đi xem luôn.

Bọn tôi ra đến sân trường thì đã đông đến mức hết cả chỗ rồi. Tôi với nó kiếm màu áo lớp mình mà đứng chung, bọn tôi nhỏ con nên rất nhanh liền chen lên phía trước đứng. Tầm nhìn thoải mái lắm, rồi thì chương trình thời trang cũng bắt đầu. Biểu diễn đầu tiên là khối anh chị 12.

Tôi phải công nhận là mấy anh chị thiết kế đẹp dữ thần, đẹp rụng tim. Lớp nào cũng theo thời trang dạ hội, đầm vừa dài vừa lung linh khủng khiếp. Có lớp thì để kiểu đầm phồng như Lọ Lem, có lớp lại theo hướng sexy mà ôm sát cơ thể. Tôi đứng phía dưới trầm trồ thán phục, mấy anh chị quả đúng là tiền bối có khác, trên bọn tôi hẳn trăm bậc.

Đến lớp 12 chuyên Anh, tôi bất ngờ và xen lẫn chút gì đó vui lắm khi người đứng trên sân khấu kia là tiền bối học chung trung tâm Anh Văn lúc trước với tôi, và cũng là tiền bối khóa trên khi tôi còn học cấp 2. Nhận ra người quen nên tôi hớn hở hẳn ra, bên dưới liên tục hú hét cổ vũ.

Cơ mà cái vụ thời trang này không biết Boss Nhi đã làm xong chưa nhỉ? Hết khối 12 rồi...

Tôi xem được vài tiết mục của khối 11 thì tự dưng buồn đi vệ sinh.

- Ê khi nào đến biểu diễn văn nghệ?

- Xong khối 10 lận, còn lâu.

- Ê, vậy tao đi toilet chút.

Nó gật đầu, hối tôi đi nhanh để về xem cho kịp. Tôi tươi tắn gật đầu mấy cái rồi vòng qua nhà vệ sinh gần nhà xe để giải quyết, ở đây hành lang tối om, có đèn của nhà vệ sinh hắt ra trông hiu hắt, lạnh lẽo vô cùng.

Tôi vì không thể chịu được nữa, nhắm mắt nhắm mũi đi cho xong chuyện còn về có tâm trạng mà vui chơi.

Vào đây rồi mới biết nó không đáng sợ như tôi nghĩ, ở trong vẫn còn vài người nữa cũng đang chờ đi vệ sinh. Tôi nhìn một lượt thấy phòng cuối cùng chưa có ai đứng đợi thì nhanh chân lại đó giành lượt. Đến khi tôi giải quyết xong và ra rồi thì trong toilet chẳng còn ai, bên ngoài tiếng ve kêu rồi thêm gió đêm luồng qua khung cửa thông gió mà phát ra những âm thanh khó chịu cũng như thổi nhẹ qua lưng tôi. Trong đầu liền hiện ra hàng loạt các loại quỷ ma đủ khiến tôi sợ đến tái mặt. Nhanh chân chạy ra khỏi đó, tiến về âm thanh náo nhiệt ngoài kia.

Tôi chẳng hiểu sao tôi lại vác balo theo trong khi còn vui chơi đến tối. Cái của nợ nặng trịch làm vai tôi đau ê ẩm, không suy nghĩ gì liền hướng phía trại lớp mà bỏ nó xuống.

Tôi lúc nãy là đi vòng qua sân sau trường để đến trại, bây giờ theo đường chính mà tiến về sân trường xem văn nghệ. Lúc đi ngang hội trường, tôi chợt thấy con Lợn nên vội chạy lại. Đến gần rồi còn phát hiện cô, Tú với cả Boss Nhi cũng ở đây.

- Sao mày không ra xem văn nghệ? - Tôi hướng nó hỏi, con Lợn mặt mày nhăn nhó nhìn tôi bực dọc.

- Nãy giờ ở đâu? Tao không thấy mày.

- Đi xem thời trang chứ gì!

- Trang phục lớp mình hỏng rồi.

Tôi trợn mắt nhìn nó, rồi quay qua Nhi Buồi thì thấy mắt nó đỏ hoe. Cô thì cười cười vỗ lưng nó an ủi.

Trang phục của lớp hư? Sao tự nhiên lại...?

- Nó bị rách rồi dính keo tùm lum hết, của Thảo Vy thì không sao nhưng của thằng Nam thì hỏng rồi.

Giọng của Nhi nghẹn lại, tôi đứng đó bỗng chốc không biết nên hành xử như thế nào trong tình huống này. Trong tôi vẫn còn đang mơ hồ chưa kịp thích ứng.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt con Lợn, không ai nói chuyện với ai. Cứ thế im lặng trôi qua. Cho đến khi Nhi nó đứng lên và bảo với bọn tôi, nó vào trong giúp Thảo Vy mặc đồ.

Tôi nhìn đến khi bóng nó khuất khỏi tầm mắt vì sự nhộn nhịp phía trong hội trường. Thở dài não nề, tôi lên ngồi cạnh Tú, và cũng chẳng biết nên nói gì.

Cô với bọn tôi nói vài chuyện phiếm để xua đi cái không khí thê lương ngột ngạt này. Cô hỏi không biết lớp mình nhà ai rộng để sáng mai dỡ trại còn có chỗ cất. Tú nói nhà Duyên rộng, có thể để ở nhà nó được. Thế rồi cô nói mai cô sẽ hỏi nó.

Chủ đề chấm dứt thì chế MC nói tiếp theo là khối 10. Tú bật dậy rồi rũ bọn tôi cùng đi, Lợn nó không chịu đi nên chỉ có tôi với Tú ra sân trường.

Hai đứa tôi đứng ở ngay cạnh hành lang di chuyển của các cặp đôi biểu diễn. Tú lúc đó khoác vai tôi kể vài chuyện nhỏ trong lớp, tôi vừa nghe, vừa ngóng lớp.

Đến khi Thảo Vy với Nam lên sàn, Tú đã kéo tay tôi chạy lên gần chỗ sân khấu xem cho rõ.

Nam không có đồ mặc, nó chỉ một bộ đồ bình thường lên sân khấu cùng với Vy. Thảo Vy đứng đó, khóe miệng giương lên thành một nụ cười tươi hoàn hảo.

Xung quanh đều là những lớp đã chuẩn bị kĩ lưỡng trang phục, tụi nó lọt thỏm trong đó. Lại thêm ánh đèn sân khấu rọi vào chói lóa, âm nhạc phát ra đều sôi động, và cả biển người đông đúc phía dưới kia đều là những thứ náo nhiệt, thế nhưng tôi lại chẳng thể làm cho bọn nó được tỏa sáng.

Trong việc thời trang này, tôi tự hỏi tôi đã làm được gì? Thiết kế là do Ơ Diêng, phần may trang phục cũng là một tay Nhi Buồi. Tôi có chăng, chỉ là phụ tụi nó đi mua dụng cụ, hằng ngày chăm chỉ đến đó nhìn Nhi đau đầu với vụ may vá, tôi có giúp, chỉ là phụ nó làm mấy việc nho nhỏ trong hàng tá thứ to lớn mà nó làm.

Ban nãy, tôi còn ham vui mà bỏ quên cả việc phải chuẩn bị cho hội diễn, ham vui đến không thể ở bên tụi nó ngay thời khắc suy sụp nhất.

- Vi!

Tôi nhìn theo tiếng gọi, đến khi cậu ấy đứng cạnh tôi cười tươi tắn. Tôi cũng mĩm cười chào lại.

Còn có cả bạn của cậu ấy ở đây.

- Lớp Nai diễn khi nào?

- Sắp rồi. - Nai nhìn tôi cười cười, rồi quay qua hướng sân khấu, kiểu như đang tìm kiếm gì đó.

- Lớp Vi đang diễn đúng không?

Tôi chuyển cái nhìn từ Nai sang phía đối diện. Nhẹ gật đầu một cái.

- Ủa? Sao thằng Nam mặc đồ lạ vậy?

Bạn đi cùng Nai bỗng dưng lên tiếng. Tôi theo lời nói ấy bỗng dưng trong lòng nhói lên một cái, cảm giác ấy dâng lên tận cổ họng và mũi làm tôi vô thức nghẹn lại. Nụ cười của tụi nó càng làm tôi thấy buồn hơn.

Tôi chỉ nhớ Tú đã trả lời cậu bạn ấy, tai tôi ù đi nên không nghe rõ Tú nói gì, trước mắt cũng nhòe đi không nhìn rõ.

Tôi không định khóc, ở đây đông người như thế sao tôi khóc được. Nước mắt dù đã dâng đầy hốc mắt nhưng vẫn chẳng chảy xuống, cho đến khi, cậu bạn ấy vô tình quay qua và ngạc nhiên hỏi tôi bị gì, tôi mới không thể tiếp tục kiềm chế mà chạy đi ngay sau đó.

Gió lạnh không đủ hong khô, chân tôi vẫn bước đi thật nhanh mà nước mắt đã rơi ướt đẫm mặt. Vốn dĩ cũng không có người ở đây, nếu có thì trời cũng tối, không thể thấy rõ, huống hồ tôi lại đi nhanh như thế, cho nên tôi chẳng buồn đưa tay lau thứ nước mặn chát ấy.

Đời vốn dĩ buồn cười, buổi chiều tình cảnh đã khốn nạn như thế, đến tối cũng không tha cho tôi.

Tôi va vào hắn, là giống như buổi chiều mùa đông hôm ấy. Tôi bước trái bước phải để tránh đụng hắn thì khi quyết định đi thẳng thì lại va vào nhau.

Tôi cúi đầu thấp, cũng không có tâm trạng mà thẹn thùng nên theo phản xạ lùi ra một bước, rồi nhanh chân chạy qua hắn.

Nhưng cánh tay tôi lại bị kéo lại.

- Sao lại khóc?

Tôi chẳng buồn trả lời, một mực vùng tay ra khỏi bàn tay hắn rồi đi nhanh ra chỗ khác.

Tôi ra phía sau hội trường, ngồi ở bậc tam cấp hướng ra các dãy trại lớp. Chỉ có chút ánh đèn nhỏ phát ra từ một số trại, còn lại chẳng có gì ngoài tôi và bóng tối.

Tôi thu chân lại, lấy hai tay ôm chân rồi tựa cằm lên đầu gối nhìn về vô định.

Tâm trạng tôi bây giờ trống rỗng đến vô cùng.

Vì vốn dĩ chuyện này cũng do tôi làm không tốt. Nếu như lúc trước chịu suy nghĩ giúp Ơ Diêng vụ thiết kế, nếu như có thể hiểu biết hơn một chút mà phụ Nhi may đồ, nếu như lúc nãy tôi có ở đây để an ủi nó... Có nói bao nhiêu cũng chỉ là kết thúc ở chữ "nếu" mà thôi.

Tôi chỉ là cảm thấy mình vẫn làm chưa tốt, thấy mình có lỗi.

- Rõ ràng là khóc còn gì?

Mạch suy nghĩ bị đứt đoạn.

Một giọng nói vang lên bên tai, theo đó chỗ ngồi bên cạnh cũng bị chiếm mất. Hơi ấm từ người hắn tỏa ra làm tôi vô thức thu mình lại.

Bảo Khoa ở đây làm gì?

Tôi lúc này tâm trạng trống rỗng vô cùng, đến nỗi tuy crush ngồi kế bên vẫn không có một chút cảm giác vui mừng nào. Trong tôi còn như không quan tâm lắm đến sự tồn tại của hắn.

- Vòng tay đâu ra nhiều thế?

Tôi chuyển ánh mắt xuống cổ tay mình, nơi đang đeo đến hàng chục chiếc vòng phát sáng.

- Tú đưa.

Tôi nhìn đống vòng trên tay, vừa mân mê vừa trả lời hắn, chợt nhận ra có thể hắn không biết Tú nên tôi sửa lại.

- Lớp trưởng tôi đưa.

Ban đầu tôi chỉ có hai, ba cái vòng được dính từ băng keo thôi nhưng lúc nãy Tú đưa tôi giữ giúp, nó đưa tôi đến hơn chục cái vòng đã có gắn chốt.

- Mày không xem biểu diễn sao?

- Không có hứng thú, với cả cũng không nỡ để mày một mình.

Tôi trút tiếng thở dài lén lút, rốt cuộc hắn đang có ý gì?

- Mày đừng có thả thính, tao không có khả năng chống trả.

Tôi thấy hắn cười nhẹ, rồi chống tay ra phía sau và ngã người thoải mái. Hắn ngước đầu lên trời ngắm sông ngân hà, còn tôi ngắm hắn.

Thứ ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn ở phía xa không đủ sáng, chỉ có ánh trăng và sao trời thay đèn rọi sáng người tôi thương.

Crush tôi không cười, trên mặt trầm tư như đang nghĩ gì đó, tự dưng lại trở nên nghiêm túc.

- Chuyện của mày, không phải tao không biết. Còn việc có thể tiến xa hơn hay không, theo thời gian tao sẽ chủ động nói cho mày.

Tim tôi bỗng chốc run lên, lời hắn buông ra nhè nhẹ trôi vào tai, thấm vào tim và làm tôi khẽ rung động.

Chuyện của tôi? Là chuyện tôi crush hắn hay sao? Hắn nói vậy có nghĩa trong hắn vẫn có chút gì đó quan tâm tôi đúng không?

Bảo Khoa chuyển cái nhìn từ bầu trời qua tôi. Ánh mắt vừa vặn chạm nhau, cả người tôi liền giật thót như bị phỏng. Tôi theo bản năng mà lập tức quay đầu qua chỗ khác, từng hành động đều luống cuống đến xấu hổ. Ngay cả việc thở cũng thấy bối rối.

Bỗng dưng âm thanh náo động không còn nữa. Nhạc tắt và tất cả đều chìm vào im lặng. Giây sau, tôi nghe tiếng la hét chói tai từ sân trường truyền tới. Còn đang ngu người ngóng cổ về phía sân trường với tâm thế tò mò thì hắn đã đứng dậy từ khi nào.

- Đi thôi, mày không muốn ở đây khóc mãi chứ?

Nãy giờ tôi đâu có khóc.

Crush đứng trước mặt tôi, nụ cười hiện lên gương mặt điển trai càng làm tăng thêm vẻ ấm áp.

Tôi gật đầu rồi mau chóng đứng dậy, cùng hắn tiến tới hướng sân trường uyên náo.

Hắn đi phía trước, bóng lưng cao to chắn cả tầm nhìn của tôi. Hiện tại, trước mắt ngoài hắn tôi không còn nhìn thấy gì khác.

Tôi là đang tự hỏi, chuyện xảy ra từ nãy đến giờ là mơ hay thực? Sao lại cảm thấy mông lung thế này?

Đến một vị trí thích hợp, hắn và tôi dừng lại, cùng nhau hướng mắt về sân khấu xem văn nghệ.

Những cột đèn chạy khắp sân trường, hướng cả lên nền trời đen phía trên. Mọi người đều la hét đầy hào hứng, tôi cũng nhanh chóng được truyền lửa mà bùng cháy.

Vì đứng ngay cạnh crush nên cũng không dám làm quá, chỉ đứng đó nhìn mọi người thôi. Vì kìm chế mà cả người tôi đều như kiến bò, nhộn nhạo khó chịu kinh khủng. Nhưng thà không quẩy còn hơn là không được ở cùng crush.

- Trời ơi đi đâu nãy giờ tao tìm không thấy?

Nhỏ Nhi từ đâu chạy lại oán trách tôi, tôi tự dưng tức muốn chết đi. Thời gian bên cạnh crush chả có bao nhiêu mà cứ bị hết đứa này tới đứa kia phá.

Tôi lườm nó đến cháy xém mặt, còn nó thì