Thi học kì, cơn ác mộng kinh hoàng của cuộc đời hàng triệu học sinh.
Và tôi sắp phải trải qua nó rồi đây. Năm nay chắc còn làm tối sống dở chết dở luôn chứ chẳng đùa.
Vì tránh việc gian lận trong thi cử nên trường tôi thường tổ chức kì thi bằng việc xếp tên theo bảng chữ cái, theo đó sẽ phân ra từng phòng và tất nhiên là môi người một bàn. Sẽ không có việc bạn sẽ được nhận sự trợ giúp từ đồng đội, vì xung quanh toàn là những người lớp khác.
Danh sách phòng thi vừa được dán lên bảng thông báo. Tôi may sao vừa ăn ở canteen xong nên xem luôn, có rất ít người xem, khỏi sợ chen chúc lúc nhúc.
Dò tên trên tờ giấy quyền lực, tôi lướt nhanh qua phần chữ V và nhanh chóng tìm được tên của mình, ghi nhớ cả số thứ tự và số báo danh các thứ. Xem xong của mình thì tôi quay qua tìm tên crush.
Tôi chỉ biết tên của hắn, nhưng chỉ là trước đây thôi vì trong một buổi trưa nông nổi nào đó tôi đã lên website của trường và mò lại bảng điểm hồi thi đầu vào năm nay. Tên hắn bắt đầu bằng chữ K, tôi tính sơ sơ thì hắn cũng ở phòng mười mấy nên bấm đại thì may sao lại trúng ngay phòng thi của hắn, cũng có thể là có duyên rồi.
Crush học trường cấp 2 ở phường 5, điểm thi lại cao ngất ngưỡng và chễm chệ được xếp vào chuyên Anh. Điểm nguyện vọng 1 của hắn là Hóa, được tận 8 điểm, nhưng lại trượt. Nếu crush mà không bị bệnh thì đã đậu vào chuyên Hóa rồi... cơ mà thôi, lớp Anh cho dễ, cùng tầng dễ ngắm.
Và tên của hắn là Hoàng Bảo Khoa.
Tên nghe thật quý tộc và sang chảnh...
Crush đứng thứ 10, phòng 12.
Tất nhiên là tôi cũng phải xem cho con Lợn rồi, tôi đâu có mê trai tới mức bỏ bạn chứ.
...
- Ê dán danh sách phòng thi rồi kìa.
Tôi vừa bước tới cửa lớp đã nghe giọng của đứa nào đó rống lên, sau là lớp tôi cũng rần rần rũ nhau đi xem. Tôi nhìn theo bọn nó, sau rất thản nhiên bỏ cặp mình lên bàn, ngồi xuống và giở sách ra học lại bài hôm nay. Mọi hành động đều tỏ ra vẻ không quan tâm, và con Lợn ngồi cạnh nãy giờ chắc đã đặt hàng ngàn dấu chấm hỏi trong đầu.
Vì tôi luôn là người xông xáo trong mọi chuyện cơ mà, nó thắc mắc là chả sai tẹo nào.
- Có danh sách rồi kìa, đi xem không?
Nó khều tôi nhẹ, giọng nói ngờ vực thoáng nghe tôi cũng đã đoán ra được nghi vấn của nó.
"Sao mày không rũ tao đi?" hay "Sao hôm nay mày có thái độ kì thế?"
Vì tao xem rồi chứ sao?
- Tao xem rồi.
Nó "ồ" lên rồi gật gù.
Tôi bây giờ đã bỏ đi cái sự lãnh đạm mà quay qua hào hứng kể với nó.
- Tao thi phòng 14, Khoa thi 12 với cả bạn ý đứng số thứ tự thứ 10.
Nó nhìn tôi, rồi bằng nửa con mắt và thái độ lồi lõm hỏi tôi.
- Thế tao sao?
- Mày hả? Mày thi cùng phòng với crush, số thứ tự... hình như là 4 thì phải...
Tôi xem cho tôi, tôi xem cho nó, tôi cũng xem cho hắn. Cái đống chữ số nào là thứ tự rồi đến phòng thi lại còn số báo danh thì cũng dài như ghi nhớ một dãy số điện thoại.
Tôi ban đầu nói rất lưu loát, nhưng về sau thì ngờ vực với trí nhớ của mình mà ấp úng.
Nó liền dùng ánh mắt đạn bắn nhìn tôi, giọng du côn liền uy hiếp.
- Mày mà nhớ đúng số nó, sai số của tao là tao ghim.
Khổ ghê huhu! Đến số của tôi tôi còn đang quên mất nữa này. Nhớ số của nó là hên rồi...
Tuy vậy tôi vẫn gật đầu chắc nịch.
Ra về, nó rũ tôi xuống sảnh xem lại danh sách, tôi vì quên nên cũng rất vui vẻ đi theo.
Và may sao tôi nhớ đúng, số nó và cả số tôi.
Con Lợn xem xong danh sách thì lườm lườm rồi đi thẳng.
Nói đúng cũng bị ghét à?
Cơ mà tôi cũng chẳng bận tâm cái sự khó ở bất chợt của nó bằng dòng ghi chú ở tấm giấy cuối cùng.
Phòng 12,13 và 14 sẽ thi ở hội trường.
Tức là tôi sẽ thi cùng chỗ với hắn. Sẽ được ngắm crush làm bài, được ngắm hắn...
Trời ơi giết tôi đi.
---
Hôm nay thi Toán, ngay ngày đầu tiên đã chơi ngay môn khó ăn nhất. Tôi tối qua dù đã thức khuya ôn bài nhưng vẫn lơ tơ mơ phất phơ.
Sáng tôi vào sớm, cốt chỉ để kiếm chỗ thanh tịnh tâm hồn rồi xem lại bài tập Toán. Tới nơi đã thấy tụi lớp ngồi một đống ở trước cửa hội trường, tôi vòng qua bên hông ngồi ở bậc cầu thang và lấy bài ra ôn. Lát sau thì chỗ tôi đông hẳn, nhưng tụi nó ai nấy đều im lặng chăm chú học bài.
Trống đánh, bọn tôi tập trung lại trước cửa hội trường chờ tên được điểm danh vào phòng.
Cả đám ở đây chắc hơn năm mươi đứa, loi nhoi lúc nhúc chờ giám hiệu gọi tên vào phòng thi. Tôi trong lúc đang chen chân giữa biển người thì va vào hắn. Còn chưa cảm nhận được gì thì hắn đã nắm cổ tay tôi kéo qua một bên, vừa vặn ngay phòng của tôi. Hành động ấy nhanh như một cái chớp mắt, đúng thật, tôi mới chớp mắt một cái chỉ thấy bóng lưng hắn quay về phía phòng của mình, bên tai thế nào lại nghe câu hắn chúc tôi thi tốt.
Có thể chỉ là hành động ga lăng nhất thời của hắn, lại khiến tim tôi lần nữa loạn nhịp.
Phòng của tôi thế nào lại phải điểm danh ở cửa bên hông, tôi đi theo Yến rồi tụ lại một nhóm nhỏ trước mặt thầy.
Lần lượt các tên được đọc lên, từng đứa từng đứa theo số báo danh mà ngồi vào đúng vị trí. Mỗi đứa một bàn, cách xa nhau đã vậy còn phải nộp hết tài liệu.
Tôi nhìn cách thức thi mà đau lòng khóc ròng, liếc mắt qua phòng 12, tôi thấy con Lợn ngồi bàn ở phía trên crush. Còn chưa kịp vui mừng vì tí nữa có lý do qua đó tìm hắn thì tôi thoáng giật mình khi nghe tên mình được đọc lên rõ to.
- Tăng Phạm Minh Vi.
Tôi luống cuống "dạ" với thầy rồi nhanh chân vào chỗ ngồi ổn định. Ngắm crush được tầm mười phút thì trống đánh lần nữa.
Môn Sinh thi đầu tiên...
Sinh và Sử tôi thi đều khá ổn, trừ vài câu khoanh lụi thì chắc cũng đủ trên trung bình.
Tôi thi xong hai môn đầu thì dùng gương mặt tươi cười mà chạy qua phòng 12, tôi đến để hỏi tình hình con Lợn là chủ yếu, còn crush thì nghe được gì thì nghe, vì hắn đi đâu mất rồi.
- Làm bài sao?
- Tạm, tao lụi mấy câu.
Tôi chép miệng vẻ kêu nó đừng quan tâm nữa, rồi đưa tờ đề của mình lên so kết quả với nó, nhưng lại khác đề thi mới đau chứ.
- Mà nè! Thằng crush của mày ăn gì mà giỏi như thánh vậy? Tao thấy có mấy câu Sử đề ngoài rồi câu hỏi thực tế Sinh học nó phân tích rồi nói trúng phóc luôn.
Tôi tròn mắt nghe nó kể, nghe tới đâu liền mát lòng mát dạ tới đó, tuy rằng hắn không là gì của tôi cả nhưng vẫn tự hào kiểu gì ấy.
Đang cười tủm tỉm thì giọng hắn vang lên, tôi giật mình liền quay về hình tượng ngoan hiền ngay lập tức.
- Vi thi sao rồi? Chắc tốt lắm mới tươi vậy hả?
Không, vì tôi thấy cậu đó.
- À cũng tạm thôi! Khoa thi tốt không?
- Giống Vi.
Crush híp mắt cười cười, tôi theo đó liền hiểu ra hắn đang muốn trêu mình.
Làm sao mà giống được không biết...
K-Khoan đã, tôi có nên hỏi hắn vài thủ thuật giải toán nhanh không? Cái này tôi định hỏi lớp phó nhưng có hắn ở đây rồi. Tôi có nên không nhỉ? Nên hay không nên bây giờ?
- Khoa nè! Cậu bận gì không? Chỉ giúp tôi vài mẹo giải máy Casio nhé!
Tất nhiên là nên.
Crush dễ thương rất vui vẻ gật đầu, ngoắc tôi lại đồng thời cầm máy tính lên.
Bảo Khoa à! Cậu bớt đáng yêu chút được không? Cứ thế này tôi sẽ không kìm chế được mà lao vào vòng tay cậu mất!
Hắn chỉ cho tôi rất tận tình cũng rất dễ hiểu, đưa ra bài toán cụ thể luôn nhưng thật lòng thì hắn chỉ tôi mười bài thì tôi chỉ tiếp thu được 2 bài là cùng.
Không phải tôi ngốc đâu, dù tôi không học giỏi nhưng cũng không đến nổi chỉ hiểu vài bài như thế. Chỉ là crush ở rất gần tôi, giọng nói, hơi ấm của hắn vì ở ngay bên cạnh mà bỗng phóng đại lên cả chục lần.
Tôi phải kìm chế lắm mới không tỏ ra bất bình thường, kiểu như lúc hắn lần đầu nhắn tin cho tôi ấy, cư xử như vậy thì hắn sẽ nghĩ tôi có vấn đề mất.
Trống đánh lần nữa, tôi vội cảm ơn hắn rồi chạy về chỗ, crush chào tôi, và vẫn là câu nói chúc tôi thi tốt.
Nhưng lần này, tôi không thể làm bài tốt được, hay nói thẳng ra, cực kì tệ.
Vừa phát đề tôi đã chóng mặt rồi, 5 câu trắc nghiệm và 5 câu tự luận. Tôi vì thấy trắc nghiệm rối quá nên quay qua làm tự luận. Làm được ba bài đầu, nhưng ba điểm của nó tôi còn chưa nắm chắc được. Làm ý này bỏ ý kia, xóa hết chỗ này chỗ nọ, rồi lại đâm ra rối hết cả lên chả biết mình đang làm gì.
Làm chưa được nổi 3 điểm, cô giám thị đã nói một câu làm tôi điếng cả người, thiếu điều sốc lăn ra ngất luôn.
- Năm phút nữa hết giờ, các em xem lại họ tên đầy đủ chưa nhé!
Tôi thề lúc đó tôi cuống hết cả lên, vội vàng liền trở lại làm trắc nghiệm. Nhưng nói thật là tôi chả suy nghĩ được gì hết, thật sự lúc đó rất muốn khóc.
Thế rồi tôi lụi, tôi lụi cả 5 câu. Rồi đợi cô đọc tới tên mình mà lên nộp.
Nhưng phải nói là khá may mắn khi tôi vô tình thấy Yến ở bàn cuối, sau đó liền không nghĩ gì mà khẩu hình miệng kêu nó đọc đáp án cho mình.
Tim đập, chân run, tôi vừa nộp xong thì Yến cũng tới lượt. Tôi với tâm trạng sợ hãi kéo nó ra chỗ trống gần đó.
- Mày làm đúng không vậy? Tao không làm được gì hết trơn.
Tôi mếu máo kể khổ. Nó cười cười rồi phẩy tay.
- Tao dành cả tiếng làm trắc nghiệm mà, chắc đúng thôi.
Tôi như được cứu sống, nhưng tâm trạng vẫn còn rơi xuống vực thẳm. "Cảm ơn" nó rồi vác cái xác không hồn về nhà. Tôi có đi ngang qua hắn nhưng chả có tí hứng khởi nào nữa, một đường thẳng đi về luôn.
Cuộc đời tôi, chưa bao giờ có kì thi nào tồi tệ đến thế.
Hôm sau đi học, cô có sửa bài nhưng tôi không nhớ đáp án nên không thể tính được điểm, mà tôi cũng không muốn suy nghĩ về vụ này nữa, chỉ cần nhắc tới tôi đã thấy cuộc đời mình xác định con mẹ nó rồi.
Sau đó lần lượt là các môn còn lại lên thớt. Lần thi học kì đầu tiên của năm lớp 10, tiễn vong luôn ba môn Toán, Lý, Hóa.
Nhưng lúc phát bài thì may mắn điểm tôi không quá thấp. Tôi đã toàn mạng trở về...
Cơ mà vì tâm trạng xuống dốc không phanh mà bây giờ mới nhớ ra để mà quắn quéo.
Tôi không phải lần đầu tiên thấy hắn cười, chỉ là từ khi hâm mộ BTS rồi tôi mới nhận ra nụ cười của hắn có nét gì đó rất giống anh người yêu của tôi trong nhóm. Thế là cả ngày hôm đó cứ ngẩn cả người ra.
Trước đó đã thích người ta, bây giờ lại muốn phát cuồng hơn.
Tin tôi đi, tôi sẽ cua hắn đến khi nào hắn đổ thì thôi! Lời hứa chân chính.
Còn cái vụ, thi xong tỏ tình thì nên tạm gác gọn qua một chỗ. Dù sao cũng nên thân với hắn một chút, chứ tỏ tình xong mà bị từ chối thì nhục lắm. Với cả, thi Đại Học cũng là thi, tới đó tỏ tình cũng đâu phải là nuốt lời. Nhỉ?
---
Trường tôi có một môn thể thao truyền thống, là bóng chuyền. Năm nào thi học kì xong cũng tổ chức hết, có cơ hội được ngắm mấy anh đẹp trai lại còn chơi thể thao giỏi.
Và một điều đáng nói ở đây chính là crush yêu quý của tôi chơi bóng chuyền cực kì giỏi, lần này chắc chắn hắn sẽ tham gia, tôi sẽ có cơ hội ngắm crush công khai.
Trời ơi vừa nghĩ tới mà đã thấy quắn quéo rồi!
...
Trước khi thi thì tất nhiên phải tập đúng không?
Trường tôi từ lúc thông báo tổ chức ngày hội thể thao thì ai ai cũng đổ xô đi tập luyện hết. Cứ giờ nào rãnh rỗi là hẹn nhau đi, từ ra chơi tới ra về, về nhà rồi cũng hẹn nhau đi tiếp. Thế nên mấy hôm nay sân trường náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay tôi học buổi chiều, theo thời khóa biểu thì học 2 tiết thể dục rồi đến 2 tiết Toán, nhưng hôm nay thầy Toàn bận nên bọn tôi học Toán trước.
Vì thể dục học xong là ra về nên lớp tôi xách cặp xuống sân luôn.
Trống vừa đánh, tôi đã nhanh tay gôm hết đống đồ trên bàn cho vào cặp rồi kéo tay con Lợn đi ngay.
Trời hôm nay không có nắng, ngược lại còn có gió mạnh, mát lạnh sản khoái nên nhiều người ra sân chơi lắm. Tôi cũng không khác gì, cùng con Lợn và vài đứa nữa đứng ở cây cầu nối giữa khu A và B, vừa hóng mát vừa xem bóng chuyền.
Tôi đứng dựa vào lan can ngay trung tâm sân trường, có tầm nhìn bao quát hết cả sân nên rất nhanh liền thấy crush.
Hắn mặc đồ thể dục như bao học sinh khác nhưng lại tỏa sáng và khác biệt hơn cả. Lần đầu tiên tôi có thể ngắm hắn công khai như vậy, thay vì cảm thấy rung động, tôi lại thấy yên bình đến khó tả.
Mà ngoài crush ra tôi còn ngắm chế Vân khóa trên nữa, chế vừa xinh lại vừa chơi bóng hay, một mình lại có thể cân cả dàn team con trai bên kia lưới.
Tiền bối xinh đẹp của em, em phải lòng chế rồi!
Thoáng cái hai mươi phút cũng hết, tôi ngậm ngùi xuống sân học thể dục, hắn vì lớp có tiết học nên đi lên, còn chế Vân với vài nhóm nhỏ nữa vẫn đang tập hăng say.
Tiết học hôm đó cũng chỉ là ngồi chơi, vì ban nãy trời mưa nên anh chị cũng về hết, còn lác đác vài người ở lại tập thôi. Tôi ngồi với con Lợn và hai đứa bạn bàn dưới ngồi ở ghế đá ngay hội trường. Saky với Yên thì nói chuyện với selfie các thứ, tôi chán đến không buồn nói gì, như một con tự kỉ ngồi yên nhìn trời ngắm đất, nhưng vẫn còn chưa buồn chán tới mức như thế, tôi với con Lợn mỗi đứa một cái tai nghe nghe nhạc.
Và chắc là vì ngồi ở đây nên tôi chứng kiến một khung cảnh hường phấn của đôi bạn trẻ nào đó, tim bay tứ tung sến súa vô cùng.
Bạn nam nắm tay bạn nữ đi một đoạn dài, sau đó qua mặt bọn tôi "một chút" liền đứng lại tâm tình.
Nói cái gì thì tôi không để ý vì mắt tôi nó chiếm hết sự tập trung rồi.
Bạn nam nói gì đó làm bạn nữ giận, nên bạn nữ liền phồng má phụng phịu hờn dỗi, rồi chả hiểu sao lại bước lên một bước tiến tới bạn nam, bạn nam liền đưa tay "chặn đầu" bạn nữ, bạn nữ lại quơ tay lạng quạng trong không trung, giây sau hai người họ đã ôm nhau nũng nịu như đúng rồi.
Hãy để trí tưởng tượng bay cao và bay xa, cho gần gũi thì cứ nghĩ đến mấy vụ tình cảm đũa lệch và nữ chính bị nam chính trêu ghẹo các thứ cho dễ hình dung.
Tôi ngồi đó, con Lợn ngồi đó, Saky với Yên cũng ngồi đó, 4 đứa bọn tôi theo dõi màn chơi đùa của đôi trẻ mà cảm thấy sến súa đến nổi cả da gà da vịt. Cứ như họ đang cố tỏ ra thật thân mật cho bọn tôi xem, mà không nhận ra hành động vừa rồi nó chả tự nhiên và lãng mạn như họ tưởng.
Phận đơn côi một mình như tôi ngồi xem từ đầu đến cuối, không những không thấy ghen tị, tôi còn ước gì mai mốt có lỡ hẹn hò với crush thì cũng đừng có hành động như vậy. Hm! Chắc là không đâu nhỉ?
---
Sáng hôm thi bóng chuyền, tôi dù đã hẹn báo thức nhưng lại đến hơn 8 giờ mới giật mình tự dậy. Mở điện thoại thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Yến mà tôi