Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 11: Đêm công diễn đáng nhớ




Từ cái hôm đi thi về thì đến hôm nay đã gần một tuần rồi. Bọn tôi thi ngay chủ nhật thì đến thứ hai hôm sau đã có kết quả, nhanh lắm luôn. Cả trường có đến hai mươi tám lớp thi, đã vậy mỗi lớp phải đăng ký tận hai tiết mục thì cũng phải cạnh tranh đến hơn năm mươi sáu phần thi mới có giải. 

Ấy vậy mà lớp tôi vẫn được giải ba đấy, giỏi không? 

Theo như tôi nghe được từ mấy đứa bạn cùng lớp mà hôm đó bọn nó thấy thầy cô nhận xét trong giấy là đội hình đẹp và nhảy đều thì phải. Cũng không biết thông tin có chính xác không nhưng bọn tôi cũng vui thôi rồi. 

Đêm công diễn sẽ được diễn ra vào buổi tối trước ngày tổ chức lễ"Nhà giáo Việt Nam". Vì là buổi tối nên chắc chắn không khí sẽ rất nóng, tôi đang rất mong chờ đến ngày hôm đó đây.

Tiết mục nhảy hiện đại lớp tôi được tham gia công diễn vào đêm trước đó, không phải ngay ngày chính nhưng cũng đủ sướng rồi. Ngày chính tổ chức ngay buổi sáng sớm, nhảy hiện đại buổi tối mới sướng chứ. 

Để có được vài phút biểu diễn trên sân khấu mà bọn tôi phải cực khổ đi tập, mà là ở trường mới ác. Trường xa hơn nhà tôi tận sáu cây số chứ ít ỏi gì đâu, tốn xăng chết đi được, đã vậy còn không được ngủ trưa nữa chứ. 

Ngày cô hẹn các lớp được công diễn là vào chiều thứ ba. Theo như thời khóa biểu thì phải đi học buổi phụ nhưng vì tháng này có lễ lớn nên được nghỉ học buổi chiều cả tuần. 

Vui với mấy đứa khác, còn tụi tôi trong đội múa thì có cho nghỉ học buổi chiều vẫn phải lếch vào trường tập văn nghệ như thường. 

Hôm nay là đợt tập đầu tiên trong tuần.

Vì chỉ là tập trung để cô Thụy dặn dò đôi chút nên học sinh cũng không nhiều lắm. Lớp tôi vì đông nên chiếm hẳn một hàng ghế trong khi mấy lớp khác chỉ chưa tới mười người. 

Ngồi tán dóc với bọn nó, rồi sẵn mắt mà quét hết cái hội trường tôi vẫn không thấy hắn. Hắn không có trong đội văn nghệ nên không đi là đúng rồi, tôi tuy đã đoán trước được điều này nhưng vẫn hụt hẫng đôi chút.

Ngồi làm khán giả hò reo cổ vũ được một lúc thì đến lượt lớp tôi diễn thử. 

Cái buổi đi thi nói thật thì ngoài ban giám khảo ra thì khán giả chỉ trên dưới chục người. Còn lần này đông hơn nhiều, tuy chắc chắn không bằng được hôm đi thi cũng như đêm công diễn nhưng cũng đủ làm tôi run hết cả người.

Lớp tôi vì chọn bài sôi động, động tác lại vừa đều vừa đẹp nên được mọi người hưởng ứng rất kịch liệt. Tràn pháo tay vang lên giòn giã, cả những lời bài hát cũng được hú hét theo trên nền nhạc cho sẵn. Giây phút đó, thật sự rất tuyệt vời.

Bọn tôi khi xuống sân khấu thì được vài anh chị khối trên khen ngợi, cả bọn cứ cười tít mắt thôi. Thích lắm! 

Tú sau khi được cô Thụy kêu lại nói chuyện thì chạy lại kéo lớp tôi ra ngoài tường thuật lại lời cô. 

Vì áo lớp tôi màu đen, nhảy buổi tối nên sợ sẽ không thấy được. Cô yêu cầu lớp phải đổi lại trang phục thành màu sáng hơn. 

Và cũng có thêm một tin sốc hơn nữa, vì là đêm diễn có sự góp mặt của đại biểu lớn nên rất quan trọng. Tiết mục cô chọn ra lại quá nhiều, thêm nữa cô muốn gộp các tiết mục lại với nhau tạo thành một bài mới hơn nữa nên phải căng não ra phối lại lời nhạc và cắt đi vài phân đoạn trong bài. 

Mười Toán Tin sẽ hợp tác với lớp tôi trong lần này.

Mối quan hệ của tôi đó giờ hạn hẹp với cả tôi chỉ vừa vào trường, còn chưa hết học kì một nên chuyện tôi không quen Toán Tin cũng là điều dễ hiểu. Tôi thì vậy chứ mấy đứa kia nó có vẻ đã biết lớp này từ trước rồi. 

Hai lớp hẹn về xem lại bài nhảy của nhau rồi hôm sau sẽ đóng góp  ý kiến. 

Tôi chỉ đơn giản đứng đó nghe nghóng thôi, có biết nói gì đâu, lên tiếng lại xàm xàm cái là nhục chết.

Xong chuyện nhảy nhót thì tới trang phục, Tú nói là sẽ đặt áo trắng cho đêm đó. Mà áo trắng sẽ có nhiều mẫu nên bây giờ ai rãnh đi lựa đồ luôn. 

Tôi rãnh nên tôi đi. 

Vừa thoát khỏi đống âm thanh hỗn tạp phía trong hội trường, tôi hướng theo phía lớp mà đi nhanh để tránh bị bỏ lại phía sau. 

Đến khi tôi vừa chỉ bước ra khỏi cửa thì gặp hắn. 

Tim tôi theo bộ dạng bất cần của hắn mà lại rung động.

Thay vì đi nhảy như tôi, hắn lại đi tập bóng chuyền. 

Trên người hắn là bộ đồng phục thể dục đã thả hai cúc áo trên, gương mặt vì chơi thể thao mà đỏ bừng, trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, tóc hắn cũng theo đó mà bết hẳn vào trán. Đã vậy, khi hình tượng cool boy của hắn lên cao trào trong mắt tôi chính là quả bóng chuyền đang được hắn điều khiển quay trên ngón tay rất thuần thục.

Lại vì ánh mắt luôn mở sẵn chế độ săn crush nên dù chỉ là vài ba giây ngắn ngủi lướt qua nhau cũng đủ làm tim tôi run lên. 

Lúc đó, tôi cảm thấy mặt mình thật sự rất đỏ.

....

Hôm nay bọn tôi phải chạy chương trình trước buổi diễn tối mai. Theo lịch cô đưa thì ba giờ mới bắt đầu chạy thử chương trình, nhưng vì buổi chiều nay đa số các lớp đều học buổi phụ trong trường nên cũng không có gì đáng nói vụ giờ giấc này nọ hết. 

Các lớp khác đều có tiết học trên lớp nhưng vì sắp có lễ và các đại biểu tham gia nên phải dọn vệ sinh trường học. Còn lớp tôi may sao học thể dục, tức là ngồi chơi không học. Mà cũng chả biết sao thầy không kêu lớp tôi đi cơ. Thế nên mặc cho các lớp khác và cả mấy anh chị khối trên đang bận rộn chạy qua lại thì tập thể đáng yêu 10C3 vẫn cứ ung dung đá cầu, chụp hình, hóng mát các thứ. Thấy mãn nguyện vô cùng! 

Sau một hồi hóng trận đấu chọi cầu đầy kịch tính của tụi lớp thì tôi đâm ra nản. Hỏi vài đứa xung quanh và đã chắc chắn là sẽ không bị tịch thu điện thoại thì tôi mới dám đem em ấy ra khỏi cặp và cắm cáp vào nghe nhạc. 

Dù bây giờ vẫn là trưa nhưng chắc Ông Trời biết hôm nay có buổi tổng duyệt nên cho trời mát. Chỉ là hơi lo lắng vì bầu trời đang chuyển mưa thôi... Nhưng bù lại mát lắm. Ngồi ngay sảnh chính hướng ra phía khuôn viên cạnh trường, cây cối um tùm, hoa lá bát ngát thì mát lạnh sản khoái vô cùng. 

Lướt danh sách nhạc, tôi mở đại một bài và nhấn chế độ ngẫu nhiên, cho nó tự do chạy đến các bài hát trong máy. 

Vào đêm mai, tôi vì muốn được quẩy hết mình theo nhạc mà đã về nhà và  xem lại các video tập nhảy của BTS. Xem kĩ đến mức thuộc cả động tác, muốn hát theo đến mức thuộc cả lời lyrics, cơ mà dù thuộc nằm lòng tôi vẫn không thể nhảy hay hát theo được. 

Cái chuyện mình nghĩ với mình thực hành nó khác xa thực tế lắm. 

Và vì suốt ngày cứ ru rú trong phòng cày video của họ mà bây giờ tôi trở thành fan từ lúc nào không hay luôn. Tôi chỉ nhận ra điều này từ khi trang chủ Youtube của tôi tràn ngập các bài hát của họ, newfeed facebook của tôi ngập ngụa trong đống chữ Hàn Việt khó hiểu hay trong đầu tôi liên tục vang lên thứ giai điệu của nhóm nhạc kia.

Thế là trong thoáng chốc, tôi lại sa chân vào cộng đồng fandom BTS, mang danh Ami* mà đi khắp mọi nơi.

Tôi vừa nghe nhạc, vừa hóng gió và thong thả ngồi ngắm crush. 

Lớp crush trực ở hành lang ngay chỗ lớp tôi ngồi tập thể dục nên tầm nhìn của tôi rất thoải mái, không bị cản trở chút nào. Crush đẹp trai ơi là đẹp trai, đến cả cầm cây chổi quét sân cũng thấy đẹp đến nao lòng. 

Có vẻ như thấy tôi sung sướng quá nên Ông trời không cho tôi toại nguyện, mặc nhiên để thầy tổng phụ trách phân công cho crush lên tầng trên dọn vệ sinh. 

Crush đi ngang qua tôi, mùi hương của cậu ấy theo gió mà sộc vào mũi. Vừa thấy xao xuyến vừa thấy thương crush vô cùng. Cơ mà sao mấy thằng đi chung với crush lại có thái độ đó chứ? Trực vệ sinh với người đẹp trai như hắn, tại sao bọn họ lại mang vẻ mặt chán chường như vậy? Có biết chăng nơi đây có người muốn còn không được?

Tôi đau lòng dõi theo bóng lưng crush đến khuất hẳn sau dãy cầu thang gần đó. Tâm trạng còn đang rơi vào cái hố sâu thì trên vai truyền đến cảm giác đau đớn. Giây sau thì một bên tai nghe đã bị giật mất.

- Sao? 

Tôi nhìn gương mặt cau có cạnh mình, cũng chẳng có tâm trạng cãi vã mà chỉnh lại tai nghe cho hợp với hai đứa hơn. 

- Không có gì.

Gớm! Lại còn ra vẻ. 

- Nói đi, tao nghe. Để bụng sẽ không tốt. 

Không tốt vì mày sẽ lôi tao ra làm cái bao cát trút giận. 

- Tại mày hỏi nên tao mới nói. Má! Lúc nãy rõ ràng là nhà vệ sinh có nhiều chỗ vậy mà vẫn lại cửa phòng tao la hét hối thúc tao các thứ. Tao bực quá ngồi trong đó hơn mười lăm phút mới ra. Nó liếc tao mày. Mày thấy nó trơ trẽn không? Rõ là giải quyết nhanh cho vào còn tỏ thái độ. 

Giải quyết nhanh mà cũng ráng ở trỏng hơn mười lăm phút. Mà cũng hay nhỉ? Mày bị nó làm cho bực mình thì tìm nó mà đánh mà mắng. Thế quái gì lại về đây đấm đá giận hờn tao. 

- Nhỏ đó kì cục thiệt. 

Cơ mà vẫn chả dám nói. Nhường nhịn nó chút cho yên ổn, nó vui mà tôi cũng nhẹ nhõm.

- Thấy chưa? Tao nói mà.

Nó hả dạ rồi thì vui ra mặt, hớn hở kể tôi nghe vài chuyện về trai nhà. Tôi mới chân ướt chân ráo vào fandom nên còn cần nó giúp đỡ nhiều lắm. 

Nó huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, từ lịch sử hình thành tới sự kiện qua từng năm của nhóm. Có vài chuyện nó kể mà tôi còn chẳng tin được, cứ hết há hốc mồm lại gật gù theo nó. 

Xem ra, tôi thích BTS đúng là không uổng công. 

Nó nói, tôi nghe thoắt cái đã đến giờ tổng duyệt. Mọi người cũng đã dọn vệ sinh xong xuôi. Vì vẫn còn sớm nên đa số đều ở lại, rất ít người ra về. 

Không khí xung quanh rất nhộn nhịp, cười cười nói nói vui cực. Tôi theo chân tụi lớp đến chân cầu thang ở dãy A để xem trang phục biểu diễn bài "Cô Tấm", vì trang phục hôm bọn tôi thi đã hết đồ nên lần này là trang phục khác mà Jenny mượn về từ Nhà văn hóa tỉnh, tôi nghe nói lần này mướn không cần trả phí. 

Mối quan hệ của mấy đứa trong lớp thật khiến tôi phải trầm trồ. 

Vài đứa trong đội múa đi thử trang phục mới, Yến tuy không phải cô Tấm nhưng nó được phân công mặc bà ba để múa sào nên nó cũng đi. Tôi vì rãnh rỗi nên đi theo nó. 

Mà cũng nhờ đi theo nó tôi mới có cơ hội gặp crush. 

Tôi đang đợi Yến thay đồ thì phía xa xa hắn đi lại, hướng hắn đi, là nhà xe. Không phải là hắn định về nhà đó chứ?

- Cậu không ở lại à? 

Khi khoảng cách giữa tôi và hắn đã đủ gần, tôi mới có lý do để có thể thoải mái bắt chuyện với hắn mà không bị cái sự ngượng ngùng kia lấn chiếm. 

Hắn có vẻ như là không để ý đến sự có mặt của tôi nên ngay khi nghe tiếng, hắn đã giật mình một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại nét mặt bình thản mà gật đầu một cái.

Tôi đã liệt kê hàng loạt câu hỏi để duy trì cuộc đối thoại cho đến khi thấy sự dửng dưng trên gương mặt hắn. Thế là biết bao nhiêu hào hứng đều vì thái độ của hắn mà biến mất. Tôi không biết nên nói gì tiếp theo, cũng không biết làm sao để có thể chào hắn cho thật tự nhiên, thế là cứ đứng đực ra đó mặc cho đôi mắt hắn đang hiện lên tia khó hiểu. 

- Áo hơi chật rồi mày ơi. 

Lần này tôi phải cảm ơn nó rồi. 

Yến cầm cái áo đi ra cùng với giọng lèm bèm vì áo nó chật, tôi như người chết đuối vớ được chiếc phao mà vội vàng ôm lấy cánh tay nó, đồng thời cố gắng cười tươi với hắn. 

- Tôi phải ở lại chạy chương trình, vậy thôi chào cậu!

Tôi thấy hắn mở miệng, có vẻ như định nói gì đó nhưng sau đó lại im lặng, đưa tay chào tôi rồi quay lưng đi luôn. 

Hắn nên đối xử với tôi như này ngay từ đầu thì đến bây giờ có khi tôi đã chẳng buồn đến vậy. 

Nhà trường thử loa và mở nhạc rất lớn, lại ngay một bài nhạc dance sôi động của Hàn nên mọi người đang cực kì hào hứng. Tôi tuy chả thể cười nổi nhưng ít ra thứ âm nhạc này có thể an ủi tôi đôi chút.

Chương trình tổng duyệt bắt đầu, mọi người mau chóng lui về phía dưới sân khấu và nhường chỗ cho các tiết mục.

Đúng thật là âm nhạc đã làm tâm trạng tôi tốt lên nhiều, tuy vẫn còn hụt hẫng vì crush nhưng cũng không phải vì hắn mà tôi lại chán đời được.

Lấy lại tinh thần, tôi chạy lại chỗ lớp đứng để tránh bị lạc, có điều, lớp tôi đứng cách xa sân khấu quá, thành ra nhón chân cách mấy vẫn không thấy gì hết. 

Tôi cứ tưởng phải theo lớp mà không dám bon chen nhưng thấy vài đứa chạy lên phía trước nên cũng theo bọn nó lên trên xem luôn. Lần trước tôi xem có bao nhiêu tiết mục đâu, mấy tiết mục được giải chắc chắn rất hay. Chờ ngày mai thì lâu quá, bây giờ xem luôn cho đỡ hóng. 

Tìm một chỗ thích hợp phía trước, cũng phải mất gần chục phút tầm nhìn phía trước mới thực sự ổn. Vì nếu tôi ở phía trước thì sẽ có người muốn chen lên phía trước tôi, rồi lại một người nữa muốn chen lên, nhiều nhiều nữa thì đâm ra tôi cũng không thấy gì luôn. 

Nhưng vì khán giả lấn át quá không có chỗ nhảy nên bị thầy Đại dạy Sử đuổi xuống hết. May sao đến chỗ tôi thì thôi, tôi lại được chiếm vị trí đầu tiên. 

Đứng xem hoài cũng mỏi, ngồi luôn cho khỏe, có cái chỗ ngồi này không ở chính diện sân khấu ngược lại là còn ở phía sau lưng mấy lớp nhảy. Không xem được trọn vẹn vì không thấy được đội hình, nhưng thôi coi như cũng được rồi. 

Quay đi quay lại mấy tiết mục mà đến lớp tôi rồi. Lần này nhảy trước nhiều người hơn làm tôi cực kì ngại nhưng nhảy được một chút là lại mạnh dạn trở lại ngay. 

Lớp tôi nhảy xong cũng hơn năm giờ chiều, bằng giờ tan học bình thường. 

Ngày mai sẽ công diễn chính thức nên bây giờ về nhà dưỡng sức mai quẩy nữa. Nãy giờ hát nhiều chứ nhảy hiện đại thì chả có bao nhiêu. Xong lớp mình thì tôi bay về luôn. 

Crush thì sao chứ? Cũng không thể cứ chán nản mãi được, có nhiêu đó cũng không chịu nổi thì sao đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi hắn? 

... 

Hôm nay là đêm công diễn chính thức, tôi vừa từ tiệm salon gần nhà về. Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ nên rất thảnh thơi. 

Đem điện thoại ra sống ảo đăng Facebook các thứ, ngồi chờ lượt like tăng cũng chả làm tôi kém hào hứng. 

Vì là thứ sáu nên con Lợn đi được.

- Ê Vi! Bà trang điểm chưa? Cho tui quá giang qua nhà Tú được không? 

- Tui trang điểm rồi, để tui qua liền, năm phút nữa ra nha. 

- Okay!

Trả lời xong tin nhắn với Hoàng Anh thì tôi mặc vội áo đi luôn. 

Tôi với Anh vừa tới nhà Tú thì bầu trời đã chuyển đỏ, chim quạ gì đó bây tứ tung trên trời. 

Cả đám ở nhà Tú cũng gần chục đứa nếu tính luôn cả tôi. Sắp đến giờ đóng cửa và bọn nó lại chưa trang điểm xong... 

Đứa nào cũng gấp gáp cho kịp giờ diễn, tôi chào bọn nó một cái rồi tìm đại một chỗ trống mà tiếp tục chuyên môn bấm điện thoại.

- Alo, tụi mày tới chưa? 

- Trời đất! Rồi có sao không? 

- Vậy kiếm chỗ nào nghỉ đi để bọn tao lại sớm. 

Jenny đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như nó rất thảng thốt và cả lo lắng. Tôi hiếu kì ngước đầu lên nhìn nó. 

- Yến với Triệu Vy đụng xe.

Tôi lúc đó tim bỗng dưng hẫng một cái, giây sau bỗng dưng đập mạnh đến không thể cầm nổi điện thoại trên tay. Ban nãy nó còn rủ tôi đi trang điểm chung cơ mà, sao tự nhiên bây giờ lại... 

- Vậy nó có sao không? 

- Còn đang khóc, đau quá chả biết có nhảy nổi không.

Tôi bây giờ lo lắng đến run cả tay chân. Chả biết chạy sao mà lại đụng phải xe người ta thế không biết, rồi có sứt thuốc hay bị gãy chỗ nào không nữa. Thật sự lo lắm rồi, tôi không còn tâm trạng nào để mà ngồi ở đây hết. 

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau