Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

Chương 66: Thế giới này nhiều người đến như vậy




Dịch: Lá Nhỏ

Châu Hướng Minh ở đầu bên kia không còn gì để nói, có lẽ anh ấy cảm thấy cô thật sự hết thuốc chữa rồi.

Cô thẳng thừng tắt máy, mặt trời đã chìm xuống biển lớn, ánh trăng dần ngoi lên, dường như sẽ là một đêm trăng tròn.

Cô mở camera ra, ngắm vào ánh trăng. Tách một tiếng, ảnh đã được lưu lại, cô gửi nó cho Văn Tuyết Thời. Đợi mấy phút vẫn thấy không có động tĩnh gì, cô liền đoán ra chắc anh đang ngủ.

Rõ ràng rất buồn ngủ, rất mệt, vậy mà còn kiên cường nói sắp tới tiệc đóng máy rồi, đợi tiệc kết thúc mới ngủ, kết quả lại ngủ thiếp đi trong khoảng thời gian ít ỏi này.

Cô đau lòng, bất lực gửi icon đầu heo cho anh.

Bữa tiệc diễn ra ở sảnh tầng hai. Đoàn làm phim có trên dưới 100 người, ngồi kín từng bàn một. Nhà sản xuất hiện trường đang điều chỉnh thiết bị với bên khách sạn, họ tạm thời quay video ngắn vào lễ đóng máy, sau đó chiếu để hâm nóng bầu không khí.

Khi Lâu Ngữ tới sảnh tiệc, Văn Tuyết Thời vẫn chưa tới, chắc vẫn đang ngủ. Diễn viên ở bàn chính quay tới hiện giờ chỉ còn cô và Văn Tuyết Thời, lúc này Văn Tuyết Thời không ở đây, mọi người đều chĩa súng về phía cô, liên tiếp mời rượu cô.

Người cùng cảnh ngộ còn có Chương Mẫn. Là đạo diễn, cô ấy bị mời rượu nhiều nhất. Bản thân Chương Mẫn cũng thoải mái uống, đây là tác phẩm quay phim đầu tiên trong cuộc đời cô ấy, là giấc mơ mấy chục năm sau mới hoàn thành được. Lúc quay phim xuất hiện vô vàn vấn đề lớn nhỏ, khi thật sự tới lúc đóng máy, thần kinh của cô ấy mới được buông thả, uống mãi uống mãi, cô ấy chợt bật khóc.

Lâu Ngữ vội đặt rượu xuống, chạy tới ôm Chương Mẫn, đưa giấy an ủi: “Đạo diễn Chương, cô thật sự rất giỏi, những ngày qua vất vả cho cô rồi.”

Chương Mẫn bình tĩnh lại, vỗ vai Lâu Ngữ: “Tiểu Ngữ, cảm ơn cô. Tôi thật sự thật sự rất may mắn khi có cô làm nữ chính cho bộ phim này.” Cô ấy nhìn về chỗ gần đó: “Còn có Văn Tuyết Thời nữa. Hai người đã tái hiện lại kịch bản tốt nhất của tôi.”

Văn Tuyết Thời xuất hiện ở cửa sảnh tiệc.

Anh đi về phía họ, nhìn cảnh này, trong lòng cũng hiểu ra mọi chuyện. Anh nhàn nhã nói: “Đạo diễn, tối nay uống có giới hạn thôi nhé, đừng để bị khiêng về.”

“Anh tới muộn mà còn dám nói tôi, phạt rượu!” Chương Mẫn trêu chọc, mọi người hưởng ứng, bắt đầu nã súng về Văn Tuyết Thời.

Lâu Ngữ lo lắng nhìn anh, anh khẽ lắc đầu, tỏ ý mình nghỉ ngơi ổn rồi, không cần lo lắng, chút rượu này có là gì. Cô chỉ đành kìm nén ánh mắt của mình, nhìn ra chỗ khác.

Rượu qua vài vòng, dưới ánh đèn, nhà sản xuất chuẩn bị tung ra video đã chuẩn bị.

Lâu Ngữ ngồi dưới sân khấu, ngẩng đầu lên nhìn. Cảnh đầu tiên là cảnh mọi người ngồi cạnh nhau đọc thoại. Cô nhìn thấy mình ngồi cạnh Văn Tuyết Thời, vị trí cũng như hiện tại, đưa tay ra là chạm vào nhau, nhưng họ đều nắm chặt tay, ở giữa còn cách một khoảng dài.

Bây giờ nhìn lại cảnh này cảm giác như cách cả thế kỷ.

Tiếp đó là nghi lễ khai máy, quay cảnh đầu tiên. Họ ngọt ngào, cãi vã, chia tay, lại ngọt ngào, trong mấy phút ngắn ngủi, họ đã chứng kiến cuộc đời của Ông Dục và Tần Hiểu Sương, trong mấy phút sau nữa, họ lại nhìn thấy chính mình. Từ xa cách, nhẫn nhịn tới thăm dò, tới gần, tư họ ngày một đứng gần nhau hơn.

Một phút cuối cùng là ngày đóng máy, nhạc chèn vào là nhạc chuyên dùng trong ngày đóng máy. Ống kính di chuyển theo hai diễn viên chính, họ định đi thay trang phục, tháo bỏ tạo hình cuối cùng.

Lâu Ngữ nhanh chóng thay ra, động tác của Văn Tuyết Thời vô cùng chậm chạp.

Cô xem tới đây bèn thấp giọng nói: “Khi đó anh mệt tới vậy rồi cơ à?”

Cô vô thức nghĩ anh chậm chạp là do quá buồn ngủ. Rõ ràng đã buồn ngủ vậy rồi, lúc về còn phải nghiên cứu đan len mình không hề hiểu biết, cô thầm thấy may mắn vì anh chỉ bị thương ở một ngón tay.

Nhưng Văn Tuyết Thời lại lắc đầu: “Anh không mệt.”

Cô nhỏ giọng: “Còn cãi.”

Video kết thúc, tới lượt đạo diễn và hai diễn viên chính đứng lên nói với mọi người mấy câu. Văn Tuyết Thời lên đầu, anh nói những lời như thường lệ, cuối cùng anh nhìn về bàn Lâu Ngữ, nói tiếp: “Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn cô Lâu, cũng cảm ơn Ông Dục.” Anh giơ tay lên: “Đúng rồi, tôi phải thanh minh chỗ thay quần áo cuối cùng kia, tôi thật sự không buồn ngủ, tôi chỉ muốn để Ông Dục ở lại trên người tôi lâu hơn một chút. Tôi rất may mắn khi nhận được vai diễn này, đối với cuộc đời tôi, có thể nói anh ấy chính là người giúp tôi sống lại.”

Sống lại.

Chương Mẫn bàng hoàng khi nghe thấy cụm từ này. Sau khi anh phát biểu xong, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Lâu Ngữ cầm ly rượu uống cạn, vì chỉ cô hiểu ý nghĩa thật sự của hai chữ đó.

Tới lượt cô phát biểu, cô kìm nén cảm xúc của mình, cười nói: “Cảm ơn mọi người đã kề vai tác chiến trong suốt những ngày qua, mọi người vất vả rồi.” Cô cũng nhìn về bàn chính: “Đạo diễn là người vất vả nhất.” Cô dừng lại, nhìn Văn Tuyết Thời: “Đóng lại với anh Văn sau chín năm khiến tôi học hỏi được rất nhiều điều.”

Lời nói vô cùng lịch sự, cô quay người đi xuống sân khấu. Mọi người vỗ tay chúc mừng, điện thoại ở ghế rung lên, người bên cạnh đã lén gửi tin nhắn: “Nếu đã là học hỏi được nhiều điều, vậy có cầ n sau khi bữa tiệc kết thúc cọ sát khả năng diễn xuất chút không?”

“Quay xong rồi còn cọ sát gì chứ?”

“Cảnh ở khách sạn ven biển tối qua.”

Mặt Lâu Ngữ nóng bừng, vội tắt điện thoại. Văn Tuyết Thời lặng lẽ liếc nhìn cô, xấu xa nâng ly rượu về phía cô: “Quên mất tôi còn chưa mời cô Lâu một ly, ấy, sao mặt cô Lâu đỏ thế?”

Một câu cô Lâu, hai câu cô Lâu, không khỏi khiến người ta thấy hai người quá khách sáo. Thậm chí sau khi bữa tiệc kết thúc, trong phòng chỉ có anh và cô, anh vẫn gọi cô như vậy, nhưng độ vô sỉ thì tăng lên vô đối.

Bởi vì Văn Tuyết Thời nói mặc dù là cọ sát khả năng diễn xuất, đương nhiên vẫn phải tôn trọng cô, nhưng hành động của anh lại phản bội lại hoàn toàn. 

Cô bị anh hành cho ra bã, nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: Văn, Tuyết, Thời.

Nhưng khi lọt vào tai anh, nó lại như miếng đậu phụ trắng, mềm nhũn, khiến người ta muốn bóp nát.

Anh cười trêu chọc: “Đọc lời thoại không ổn.”

“…” Lâu Ngữ cảm thấy mình bị ôm chặt hơn, chất dịch hơi dính phủ kín lưng cô, tiếp tục cảnh quay thật thật giả giả không ai biết.

Anh nghiêm túc dùng giọng điệu tập thoại cảnh cáo cô: “Quản lý biểu cảm không ổn rồi, máy quay vẫn đang quay đấy.”

Làm gì có máy quay nào, nhưng trước giọng điệu quá đỗi nghiêm túc của anh, dường như có một chiếc máy quay đang thật sự nhìn chằm chằm cô.

Cô rụt người, sau lưng truyền tới tiếng hừ.

Không cần phải lo ngày mai vẫn còn cảnh quay, động tác của anh hung hãn hơn bất kỳ lần nào trước đó. Sự hung hãn này khiến trước mắt cô tối đen, nghĩ tới thảo nguyên mênh mông, loài động vật cỡ lớn bị bỏ đói lâu ngày li ếm lá p con mồi vô số lần, kiên nhẫn chỉ thưởng thức ba phần thịt. Con mồi còn tưởng nhiều năm không gặp anh sẽ đổi tính đổi nết, nhưng khi thật sự xuống tay, cô thấy mình như sắp chết.

Nhưng cô không muốn bỏ chạy.

Cho dù Văn Tuyết Thời của lúc này rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cũng thường đi cùng với một từ khác, đó là quyến rũ. Đó là sự quyến rũ nằm giữa đàn ông và động vật. Bạn không thể kiểm soát anh ấy, chỉ có thể bị anh ấy kiểm soát. Nhưng vào phút cuối, anh vẫn đầm đìa mồ hôi cúi người xuống, vùi đầu vào ngực bạn, tháo bỏ toàn bộ móng vuốt, quay về sào huyệt.

Tới quá nửa đêm, đảo Cát chợt mưa phùn. Cửa ban công chưa đóng kín, chừa lại khe hở nhỏ, gió của cơn mưa lùa vào trong phòng, rèm cửa trắng tung bay như đang chào đón, mang theo khí lạnh ẩm ướt từ biển cả, xua tan mùi tanh từ cá hay có quanh năm.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, trong phòng, họ như đang đắm chìm trong cơn mưa ấy, không có chỗ nào là không ướt.

Sau khi kết thúc “cảnh quay” rất lâu đó, hai người đều không muốn động đậy, ôm chặt lấy nhau. Ngón tay Văn Tuyết Thời trêu đùa lỗ tai cô, lười biếng nói: “Lúc này mà được hút một điếu thì hay.”

“Đừng có mơ.” Cô cảnh cáo anh: “Sau này em sẽ giám sát anh.”

Anh cười: “Được, không hút, anh phải sống tới trăm tuổi với Tiểu Lâu.”

Một câu nói rất đỗi bình thường nhưng lại chọc vào huyệt nước mắt của cô.

Lâu Ngữ nằm trên ngực anh, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, ngáp một cái. Nước mắt sinh lí tôn ra hòa cùng nước mắt ban nãy.

Ngày hôm sau, để tránh tai mắt, hai người lại mua vé khác nhau rời khỏi đảo Cát.

Trước khi tới sân bay, cô gửi tin nhắn cho bố mẹ, nói mình quay xong nên đi rồi, tiện thể có đặt ít đồ gửi tới nhà hai người, nhưng cuối cùng vẫn không bớt chút thời gian đi gặp họ.

Đây đã là điều tốt nhất cô có thể làm, là dấu chấm kết thúc nhẹ nhàng nhất giữa cô và họ.

Lâu Ngữ ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống, gió biển tạt lên má. Bầu trời sau cơn mưa cao vời vợi, cảnh sắc dần lùi về sau, tâm trạng cô vẫn vô cùng phức tạp. Cô vẫy tay, lặng lẽ nói tạm biệt.

Cô kéo cửa xe lên, mở Wechat ra, tìm tên của bác sĩ dinh dưỡng, soạn một tin nhắn gửi cho anh ấy. Đại khái là sau này cô không muốn tiêm mũi dinh dưỡng nữa, vậy nên việc hợp tác cũng dừng tại đây.

Cô sợ sau này Văn Tuyết Thời nhìn thấy bác sĩ này trong Wechat sẽ hỏi ngược hỏi xuôi, nếu nói cho anh biết chuyện mũi tiêm, chắc chắn anh sẽ lo lắng, vậy nên nên hành động trước, xóa đối phương đi thì hơn, dù sao cô thật sự không cần tới mũi tiêm đó nữa.

Bác sĩ dinh dưỡng hoảng loạn, vội hỏi mình có điểm nào khiến cô khó chịu, hai bên có thể trao đổi thêm.

Anh ấy nghĩ chắc chắn Lâu Ngữ muốn đổi người, nếu không một người cuồng công việc như vậy sao có thể không cần tới mũi dinh dưỡng được?

Không thể trách anh ấy nghĩ vậy. Ấn tượng Lâu Ngữ để lại trong lòng người khác luôn là như thế. Trước đây cô không có chấp niệm với chuyện già đi, nhất là sau khi chia tay với Văn Tuyết Thời, cô chỉ nghĩ tới sự nghiệp. Cho dù sau này tới lúc không cần liều mạng nữa, người bên cạnh khuyên cô có thể nghỉ ngơi nhiều vào, cô cũng lắc đầu nói vẫn chưa đủ. Khi đó cô cảm thấy cơ thể của mình như máy chiếu phim xưa cũ, tuyệt đối không thể dừng điều khiển được, nếu không phim sẽ bị đứt đoạn.

Vậy nên cơ thể bị tổn hại cũng không sao, chỉ cần giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất trên màn hình là được, vậy cuộc đời cô cũng đủ huy hoàng rồi, không cần sống nhạt nhẽo tới ngày bầu trời mất đi ánh sáng.

Nhưng lúc này, cô đã trịnh trọng nhắn một tin rồi gửi đi: “Tôi muốn sống khỏe mạnh thật sự.”

Xuân hạ thu đông, mưa tuyết gió bão, mỗi một ngày đều trở thành ngày tươi đẹp. Bởi vì trên thế giới này còn có một người nhắc nhở cô, cô đã hứa với anh phải sống cùng anh tới lúc trăm tuổi.

Tới trưa, máy bay hạ cạnh xuống Kinh Kỳ. Trước khi lên máy bay, cô gửi tin nhắn cho Châu Hướng Minh, báo mình đã quay về. Khi hạ cánh, cô mở điện thoại ra xem, anh ấy đáp ba giờ chiều gặp mặt, đồng thời gửi địa chỉ của một sân golf cao cấp.

Khi Lâu Ngữ tới sân golf đó, Châu Hướng Minh vừa chơi một set với mấy chủ tịch, giám đốc công ty điện ảnh nào đó xong. Anh ấy mệt mỏi ngồi xuống chỗ nghỉ ngơi, liên tục xoa trán.

Cô đứng phía xa đợi một lúc, thấy anh ấy đứng dậy mới đi tới, chào hỏi: “Mệt lắm sao?”

Anh ấy ngước lên, chỉ chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”

Cô ngồi xuống, hai người không nói gì. Có cơn gió khẽ thổi qua, cỏ xanh tung tăng nhảy múa, nhìn có vẻ là buổi chiều tươi đẹp.

Người lên tiếng trước là Lâu Ngữ, cô chủ động nói: “Nếu vẫn phải nói chuyện Serein thì tôi thấy không cần thiết.”

Lần này anh ấy không nổi giận, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng: “Cho dù thứ mất đi không chỉ là Serein?”

“Cái gì?” 

Anh ấy nhìn vào bàn bên cạnh ghế nghỉ ngơi, trên đó có một bản hợp đồng điện ảnh, là thứ vừa ký kết khi nói chuyện với mấy người kia. 

“Bên dưới còn một bản nữa.” Châu Hướng Minh ra hiệu cho cô cầm lên xem.

Lâu Ngữ đã dự cảm được điều gì đó. Cô đặt bản hợp đồng bên trên sang một bên, quả nhiên bên dưới là hợp đồng chấm dứt hợp tác.

“Tôi đột nhiên nhớ ra, năm năm rồi, hai tháng nữa là hợp đồng của cô hết hạn.” Châu Hướng Minh nói: “Hủy hợp đồng hay tiếp tục ký, chắc trong lòng cô đã có lựa chọn. Tôi làm người tốt tốt tới cùng nên đã mang nó qua đây cho cô.”

“Đây là lựa chọn của tôi mà anh nghĩ?”

“Không phải sao?”

Lâu Ngữ đặt hợp đồng xuống, thở dài: “Anh Châu, ngay cả lựa chọn cuối cùng anh cũng ngang nhiên chọn cho tôi.”

Anh ấy cười: “Lẽ nào không đúng sao?”

“Ít nhất trong lựa chọn này, quả thật anh đã đoán sai.” Lâu Ngữ nghiêm túc nói: “Trước đó, tôi chưa từng nghĩ sẽ hủy hợp đồng với anh. Trong lòng tôi anh vẫn là người quản lý tốt nhất.”

Vẻ mặt anh ấy thảng thốt, lát sau lại quay về biểu cảm lạnh lùng như ngày thường: “Nếu đã là người quản lý tốt nhất, vậy mà ý kiến tôi nói với cô cô lại không nghe?”

Lâu Ngữ dần nói ra mọi lời cất giấu trong lòng: “Năm đó anh luôn kể cho tôi nghe ví dụ về con dế, thế là trong vô thức tôi cũng nghĩ mối quan hệ giữa người quản lý và nghệ sĩ cũng như mối quan hệ giữa thầy và tướng. Thầy ngồi phía sau yểm trợ, tướng quân đứng trên sân khấu, đón lấy toàn bộ ánh sáng, sau những giây phút mệt mỏi, tướng quân đã giành chiến thắng. Nhưng thật ra người quản lý và nghệ sĩ không nên có mối quan hệ người chỉ kẻ đánh như thế.”

“Nếu không thì sao? Cô có thể đi tới hôm nay, bao gồm cả người tôi đã nâng đỡ trước đó, không phải đều đi lên theo cách này sao?”

“Đương nhiên đều nhờ công anh cả, đây cũng là lí do tại sao trước đó tôi chưa từng nghĩ sẽ hủy hợp đồng. Cho dù anh nói dối tôi, cho dù anh giấu tôi đi tìm Văn Tuyết Thời, tôi vẫn không thấy nhất định phải chia tách với anh. Bởi vì tôi biết xuất phát điểm của anh là suy nghĩ cho tôi, anh đang vác trên vai trách nhiệm của người quản lý. Trong quá khứ, chính vì có người như anh nên mới có tôi của hiện tại, tôi chưa bao giờ phủ nhận điều này. Còn anh thì sao? Có phải trong kết quả này, anh đã hoàn toàn phủ nhận sự nỗ lực của tôi không?”

Châu Hướng Minh vô cảm lắng nghe.

Lâu Ngữ nói một lèo: “Tôi nghĩ người quản lý và nghệ sĩ nên có mối quan hệ kề vai chiến đấu, bình đẳng hơn, cũng tin tưởng nhau hơn. Nếu anh Châu có thể hiểu điểm này, tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm việc chung. Năm đó anh đưa hợp đồng cho tôi, đồng ý hợp tác với tôi. Vậy nên bây giờ tôi vẫn biết ơn anh, cũng quyết định giao quyền quyết định cho anh.”

Cô đổi khách thành chủ, lấy một bản hợp đồng tự chỉnh sửa ra, đặt bên cạnh bản hợp đồng kết thúc hợp tác, sau đó rời đi.

Vẫn còn tám ngày nữa là tới lễ chính thức trao giải, Lâu Ngữ cho mình nghỉ dài ngày.

Có quá nhiều thứ phải điều chỉnh, cuộc đời cô như bước vào giai đoạn hoàn toàn mới, một giai đoạn cô có thể tự làm chủ mình, có thể trò chuyện với bản thân.

Mắt xích từng trói buộc cô đều bị cô tháo gỡ ra hết. Những tiếc nuối đeo bám cô trong quá khứ cũng đều tan biến sau lời từ biệt hôm đó.

Cô tin mình vẫn có thể đi về phía trước với cách tự do hơn.

Vì vậy trong lúc nghỉ ngơi này, cô không chọn ở bên Văn Tuyết Thời mà nói với anh, cô muốn một mình ra nước ngoài nghỉ ngơi, thư giãn một khoảng thời gian.

Văn Tuyết Thời hôn vào má cô, nói cô nhớ đi du lịch phải gửi cho anh “thư làm tin”.

Trên thực tế, cho dù hai người muốn nghỉ ngơi với nhau cũng rất khó trong thời điểm hiện tại. Lễ trao giải điện ảnh Kim Hoàn ngày một cận kề, Văn Tuyết Thời phải tham gia chụp ảnh, phỏng vấn rất nhiều. Hơn nữa bây giờ cả hai đều ngầm thừa nhận phải bảo vệ mối quan hệ này tốt hơn, vì vậy vừa quay xong, rất nhiều phóng viên sẽ chú ý họ, lịch trình cá nhân trùng khớp sẽ dễ bị phát hiện.

Cuối cùng, Lâu Ngữ đặt vé máy bay ra hải đảo ở nước ngoài, một mình rời khỏi quê hương.

Để không khiến người khác chú ý, cô cố tình chọn chuyến bay nửa đêm. Quả nhiên sảnh sân bay trống không, qua cửa an toàn, cô vô tình biết chuyến bay bị trì hoãn. Trong lúc chờ đợi nhàm chán, cô lại thấy đói cồn cào.

Rất lâu rồi cô không có cảm giác này.

Cô đi dạo phố dọc theo khu chờ đợi, cuối cùng dừng trước cửa hàng tiện lợi ở sân bay, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Bên trong quả nhiên có bán Oden.

Lâu Ngữ vô cùng vui mừng, đi thẳng vào bên trong. Cô gõ quầy thu ngân: “Xin chào, tôi muốn mua Oden, đóng gói mang về.”

“Cô muốn ăn với gì?” Nhân viên không cả ngước mắt lên, thuần thục lấy muôi ra.

“Ừm… Sò điệp, bánh bao cua, măng trúc, trứng gà.”

Nhân viên nhanh chóng vớt những thứ này lên, đang định đổ canh vào thì Lâu Ngữ lên tiếng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhân viên nghe thấy giọng nói của vị khách này hơi căng thẳng, tựa như được trút bỏ gánh nặng: “Cho tôi thêm một miếng củ cải trắng nữa, cảm ơn.”

Tám ngày sau, tại hội trường lễ trao giải Kim Hoàn.

Văn Tuyết Thời ngồi trong phòng trang điểm, đang chuẩn bị bước cuối. Thợ trang điểm chỉnh lại phần tóc trước trán cho anh, một người khác cầm cây lăn bụi  là lại áo vest cho anh, không được để hằn lên vết nhăn hay dính hạt bụi nào.

Còn về tại sao phải lăn bụi, tất cả đều nhờ ơn của Đinh Văn Sơn đứng bên cạnh: “Bên này còn dính lông này, mau lau đi nhanh.”

Văn Tuyết Thời bật cười nhìn Đinh Văn Sơn qua gương: “Đừng làm khó người ta nữa, đại khái là được.”

“Cậu không hiểu đâu!” Anh ấy trịnh trọng: “Tôi dự cảm tối nay chắc chắn cậu sẽ lên bục nhận giải, mười năm mài một thanh kiếm, bắt buộc phải tỏa sáng.”

“Vậy sao? Tôi cảm thấy anh đừng hy vọng quá làm gì.”

Năm nào Đinh Văn Sơn cũng nói vậy, anh nghe tới miễn dịch. Mặc dù anh nói thế với Đinh Văn Sơn, nhưng lúc này ngồi đây, chính anh cũng căng thẳng.

“Haiz, nếu như nhận phim của Trần Khang… Vậy ăn chắc 90% rồi.” Đinh Văn Sơn không cam tâm càm ràm, lại thức thời dừng lại, vỗ vai anh: “Nhưng tôi thấy lần này vẫn có khả năng cao. Lần này tôi quan sát mấy người lọt vào đề cử rồi, mấy tiền bối không có tên, chỉ có một người có bối cảnh lớn hơn cậu, nhưng trước đó anh ta không giành được giải gì. Tính ra chúng ta có khả năng lớn nhất.

Anh bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”

Khi thợ trang điểm rời đi, Đinh Văn Sơn hắng giọng: “Đúng rồi… Người đó, cô ây tới không?”

Từ khi nhìn thấy tin nhắn không có dấu câu Văn Tuyết Thời gửi cho mình, anh ấy đã phát giác ra điểm bất thường. Nửa tháng trời anh ấy không yên tâm, về sau hỏi Văn Tuyết Thời, anh nhàn nhã nói chuyện mình quay lại với Lâu Ngữ.

Nghe xong, Đinh Văn Sơn cạn lời, lấy thuốc trợ tim luôn mang theo bên người ra, uống mấy viên, ừm, đỡ hơn rồi.

Lúc này Văn Tuyết Thời nghe anh ấy nhắc tới Lâu Ngữ, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ, lòng bàn tay khẽ nắm lại: “Cô ấy tới rồi.”

“Cô ấy tới rồi?”

“Ừm, cô ấy sẽ tới, tới lúc đó sẽ đi thẳng vào khu khán giả. Tôi bảo cô ấy đừng tới cánh gà, ở đó nhiều người, cô ấy dễ bị nhận ra.”

Anh thở phào: “Cũng đúng, nếu không tôi thấy tối nay cho dù có giành được giải hay không, chắc chắn cũng lên top tìm kiếm.”

Đinh Văn Sơn nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vui vẻ của anh, nghĩ tới năm đó mình đứng ngoài nhà vệ sinh tìm anh, bộ dạng nôn thốc nôn tháo, suýt chút phải gọi xe cấp cứu. So với bây giờ đúng là khác một trời một vực, anh ấy không nhịn được trêu chọc, vỗ lưng anh: “Thằng nhóc này, nhân lúc chưa có người mau cười cho tôi, lát nữa lên sân khấu phải cười đấy!”

Văn Tuyết Thời nhìn anh ấy: “Miệng anh còn ngoác rộng hơn cả tôi, tém tém lại đi.”

“Khụ khụ…”

Sắp tới giờ lên sân khấu, điện thoại anh rung lên, dự cảm là tin nhắn ai đó gửi, anh chợt không dám mở ra xem.

Kim đồng hồ quay ngược lại, khoảnh khắc này anh như chính mình năm năm trước, cầm điện thoại, không biết phải làm sao, sợ chuyện sẽ lặp lại.

Anh sẽ nhận được tin nhắn gì?

Văn Tuyết Thời thất thần chạm vào màn hình tắt rồi vụt sáng, mãi không dám mở ra, cho tới khi Đinh Văn Sơn giục anh mau ra ngoài, anh mới cúi đầu ấn mở điện thoại.

Quả nhiên là tin nhắn của Lâu Ngữ, không có chữ, chỉ có một bức ảnh tự sướng.

Phía sau là góc khu khán giả của hội trường, cô ăn mặc kín mít, chỉ để lộ đôi mắt cong cong, nháy mắt một cái, trên mặt còn có chút xấu hổ, giơ tay cổ vũ anh.

Sương mù trong tim lập tức tan biến.

Đinh Văn Sơn ngỡ ngàng nhìn Văn Tuyết Thời ấn vào điện thoại mấy cái, vẻ mặt trong gương của anh từ bàng hoàng chuyển sang tươi cười. Sau khi sương mù tan đi, mắt anh không giấu nổi nụ cười, anh vội lấy tay dụi mắt.

Nhân viên đứng ngoài nhắc nhở, anh đứng dậy, đưa điện thoại cho Đinh Văn Sơn. Sau đó chỉnh lại cổ áo mình trong gương, vẻ mặt trở nên trầm ổn, bình tĩnh đi ra ngoài.

Phía sau là thảm đỏ, bảng ký tên, chỗ vào như năm nào, anh nằm lòng toàn bộ quá trình. Anh ngồi dưới sân khấu rực rỡ, người hai bên nghiêng đầu bắt chuyện với anh, anh mỉm cười hàn huyên, không ai nhìn ra thật ra đầu anh đang loạn như cào cào.

Dù sao lần này anh cũng khát khao đứng giữa trung tâm hơn bao giờ hết, vì anh phải hoàn thành chuyện lớn.

Một chuyện năm đó anh chưa thể hoàn thành.

Cúp giải Diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó vốn sẽ là tín vật cầu hôn, nếu đổi thành giải Nam diễn viên xuất sắc nhất sẽ ổn hơn nhiều, cũng xứng với Lâu Ngữ của hiện tại hơn.

Hơn nữa cô còn ngồi bên dưới.

Ở phương diện này, anh luôn có cảm giác nghi thức khó tả, muốn cho người mình yêu sự phản hồi to lớn nhất.

Vì vậy, trước khi kết quả chưa chắc chắn được tung ra, anh như một người không dám làm phiền tới Thượng Đế đang say giấc, rón rén mở cửa ra ngồi xuống, cầu nguyện vận may sẽ tới.

MC đứng trên sân khấu lần lượt công bố người đoạt giải tối nay, Nữ chính xuất sắc nhất, Nam chính xuất sắc nhất, Nữ diễn viên xuất sắc nhất…

Nữ diễn viên xinh đẹp tuyệt trần, đi lên sân khấu, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ trước máy quay. Cô ấy nói rất dài, khóe miệng anh nở nụ cười, không nghe lọt chữ nào, nhận ra mọi người đang vỗ tay, anh mới giơ tay vỗ theo.

Tiếp đó, MC lại đi lên sân khấu, thần bí nói: “Tiếp theo đây là giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, lần này sẽ là ai đây? Trước tiên mời mọi người ngước lên màn hình, cùng xem lại những cái tên được đề cử.”

Đèn dần tắt, màn hình bắt đầu xuất hiện những đoạn phim của diễn viên được đề cử.

Văn Tuyết Thời chỉnh lại tư thế ngồi cứng ngắc, để bản thân thoải mái nhất có thể, hai chân vắt chéo, ngón tay vô thức nắm chặt vào nhau, khẽ gõ lên bàn tay còn lại, nhưng vẫn lộ ra vẻ căng thẳng.

Một phút sau, năm đoạn phim đã kết thúc.

Sảnh lớn bừng sáng trở lại, MC mở phong bì ra, vui vẻ đứng gần vào mic. Trước khi công bố, anh ấy hít mấy hơi, qua lớp lọc của mic, âm thanh đó được phóng đại lên mấy lần, khi lọt vào tai Văn Tuyết Thời, nó như tiếng cây đổ vào cửa sổ.

Anh nới lỏng cà vạt, nghe thấy MC nói, cơn bão chính thức hoành hành.

“Tôi không vòng vo nữa, người giành giải Nam diễn viên xuất sắc nhất giải Kim Hoàn năm nay là…”

“… Tiết Diệp Luân.”

Khi cái tên không chút liên quan vang lên, ai nấy đều sững sờ, sau đó mới là tiếng vỗ tay vang rền.

Văn Tuyết Thời ngồi dưới sân khấu, cũng giơ tay lên vỗ, nụ cười vô cùng chuẩn chỉnh, bỏ qua những ánh mắt lén liếc về phía mình.

Sau khi tránh được những đối thủ có tiềm năng, lần này không còn đối thủ nặng ký nữa, khả năng giành giải cũng nên tới lượt Văn Tuyết Thời chứ nhỉ?

Nhưng bên tổ chức của Kim Hoàn kiên quyết đi chệch hướng, tung ra tuyển thủ khó tin nhất.

Vì vậy trong ánh mắt liếc về phía anh, ngoại trừ sự bàng hoàng ra còn có tò mò, chế giễu, đồng cảm.

Văn Tuyết Thời không chút bận tâm. Khóe môi anh vẫn nở nụ cười như thường lệ, chỉ khi Tiết Diệp Luân đi lên sân khấu, tay cầm chiếc cúp đó, nụ cười đó mới trở nên cứng đờ.

Sau đó mỗi giây phút của lễ trao giải đều như sự lăng trì dành cho anh.

Dường như ông trời lại trêu đùa anh lần nữa.

Khó lắm Lâu Ngữ mới ngồi ở vị trí khán giả được, còn có chiếc cup anh khát khao, hai thứ này đều cùng xuất hiện, nhưng tất cả đều trở nên công cốc.

Anh không khỏi đoán, liệu đây có phải tín hiệu vũ trụ hay không? Anh đợi người mình muốn đợi tới rồi, vậy nên thứ anh muốn không thể cũng ban cho anh được.

Nghĩ vậy, anh lại thấy dễ chịu hơn. Nếu là vậy anh sẵn sàng gánh chịu sự mất mát này.

Sau khi Tiết Diệp Luân giành được giải, bộ phim điện ảnh cậu ấy tham gia đều đoạt được giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất. Cuối cùng Văn Tuyết Thời đã hiểu mình thua ở đâu. Phim điện ảnh chọn lần này không tốt quá, phim có diễn xuất 80 điểm, nội dung 60 cũng không thắng được phim có diễn xuất 70, nội dung 90. Có lúc thua lại càng thêm thua.

Mười giờ tối, lễ trao giải đã đi tới hồi kết. Người đạt giải một bước lên mây, thôn tính toàn bộ truyền thông, nhận được sự theo dõi, chú ý từ rất nhiều phía. Người chỉ được nhắc tên, không giành được giải chỉ có thể như con rồng bại trận, lặng lẽ rời đi.

Hành lang trước đó còn náo nhiệt giờ lại vô cùng tĩnh lặng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài. Anh đi ra cánh gà, muốn che giấu cảm xúc của mình rồi mới xuống hầm để xe. Chắc chắn Lâu Ngữ đã lên xe, có lẽ cô đang nghĩ xem nên an ủi anh thế nào.

Anh không muốn để cô buồn theo mình.

Con đường ngắn ngủi tới phòng trang điểm mà anh đã nghĩ được một số lời biện minh. Nhưng lời nói dối đã soạn sẵn đều không thể thốt ra.

Cửa phòng như có cảm ứng, tự động mở ra, Lâu Ngữ kéo anh vào trong.

Thật sự là cô.

Cô đánh liều chuồn ra cánh gà, cho ánh một cái ôm thật chặt. Cô vòng hai tay qua người anh, vừa vỗ tay vừa nói: “Bạn trai của em giỏi quá, em chụp mấy tấm màn hình có mặt anh rồi đấy!”

Khi còn trẻ, dưới sân khấu chật kín người, vô số người treo nụ cười giả tạo, mạng xã hội rộn ràng như Tết đến, ai nấy đều ăn mừng cho anh. Nhưng bây giờ, trong phòng trang điểm tĩnh lặng này, chỉ có một người đợi ở đây, mỉm cười cổ vũ anh.

Sự cổ vũ tới muộn năm năm. Mặc dù lần này họ không thể cùng chia sẻ vinh quang, nhưng lại cùng chia sẻ cô đơn, tựa như thời điểm hai người mới gặp nhau.

Điểm khác biệt là anh không cảm nhận được bất kỳ sự mệt mỏi, tiếc nuối nào từ cái ôm của cô, thậm chí anh còn nhìn thấy một người đàn ông oai phong lẫm liệt từ ánh mắt của cô.

Cho dù thế giới ngoài kia đánh giá thế nào, anh vẫn là người chiến thắng trong lòng em.

Văn Tuyết Thời ôm chặt cô, mỉm cười.

Anh nghĩ, thế giới này nhiều người đến vậy, nhưng thật ra người đang quan tâm anh chỉ có một mà thôi.