Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

Chương 46: Họ đang hôn nhưng lại như đang chiến đấu




Dịch: Lá Nhỏ

Thậm chí Lâu Ngữ còn nghe thấy tin đồn này nhanh hơn cả ekip.

Khi cô ngồi trên xe lướt Weibo thì vô tình lướt phải bài đăng của fan couple Tuyết Hoa.

Lần trước, sau khi biết Văn Tuyết Thời nhận Chuyện cũ, người này đã để avatar càng đen hơn, do vậy cô ít khi lướt tới được bài người này đăng, còn suýt quên bản thân có theo dõi người này. Kết quả hôm nay vừa lướt tới đã thấy một bài.

“Chế độ bạn bè.”

@Kasuga Soseki: Ha ha ha

- Chị sống lại rồi sao?”

- Hu hu hu, tốt quá rồi, Kasuga quay lại rồi, có phải mang tới tin tốt gì không?

@Kasuga Soseki: Đúng thật là tin tốt, [ảnh], [ảnh]

- Đây là thông báo của đoàn làm phim sao?

- Hả, suýt thì không hiểu

@Kasuga Soseki: Đúng, bức đầu tiên là bảng thông báo ban đầu, bức thứ hai là thông báo thay đổi. Mọi người xem đi, toàn là cảnh đóng đơn, bây giờ đoàn làm phim đều đang đồn mối quan hệ của hai người này vô cùng gượng ép, không quay được cảnh thân mật

- Cười ẻ, khi đóng với Anh Hoa, Văn Tuyết Thời và hoa anh đào nhỏ hợp lắm mà, chemistry đúng đỉnh

- Chính xác, tôi đẩy muốn tụt quần

- Vậy tại sao anh ấy còn phải nhận Chuyện cũ…

- Liệu có phải ekip ép anh ấy không

- Chắc không đâu, Đinh Văn Sơn là loại vô dụng mà. Hai ngày trước lúc livestream chính anh ta còn không rõ, không tranh được cả vị trí tên đầu tiên luôn! Sir Văn vẫn chưa tới mức bị ekip đè đầu cưỡi cổ đâu. Anh ấy có ý đồ cả, nên chúng ta mới phải đề phòng, nếu anh ấy thật sự không muốn nhận, không ai ép được cả

@Kasuga Soseki: Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, còn tưởng anh ấy nhận vì Lâu Ngữ. Nhưng theo tình hình trong đoàn làm phim, tôi đã gạt bay suy đoán của mình đi. Bây giờ tôi nghĩ, rất có thể anh ấy muốn đánh vào Peaco, có lẽ cũng muốn chuyển mình. Gần đây ngành công nghiệp điện ảnh không ổn lắm

- Đúng ha, như vậy cũng hợp lí

- Sir Văn của chúng ta coi trọng sự nghiệp, tha thứ cho anh vì phải ra ngoài bươn chải kiếm tiền nuôi gia đình đấy, bây giờ tôi sẽ ngồi im, ngoan ngoãn đợi phim đóng máy

Lâu Ngữ đọc hết bình luận thì lập tức gửi tin nhắn cho giám đốc tuyên truyền, bảo cô ấy để ý chiều hướng dư luận, kịp thời dẫn dắt, không thể để mọi chuyện đi quá xa được.

Cô vừa gửi xong, Chương Mẫn đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô ngày mai ăn cơm tại resort.

“Mấy diễn viên nội bộ ăn một bữa, tôi cũng tiện nói chuyện quay hai ngày qua với mọi người.”

Thật ra ý Chương Mẫn không hề nằm ở bữa cơm, cô ấy cố tình không nói tên ai, sợ Lâu Ngữ biết trong số người đi ăn có Văn Tuyết Thời rồi từ chối.

Đương nhiên khi mời Văn Tuyết Thời, cô ấy cũng dùng chiêu này.

Nếu bầu không khí cứ quỷ dị như vậy mãi sẽ không ổn, là đạo diễn, chắc chắn cô ấy phải làm gì đó, hoặc ngồi xuống nói chuyện với mọi người, ăn bữa cơm, uống chút rượu, hòa hoãn bầu không khí.

Dù sao nếu hai người họ cứ gượng ép như vậy, cảnh đơn quay xong hết, cảnh đôi phải làm sao? Hơn nữa về sau còn có cảnh giường chiếu, cơ thể có sức thuyết phục hơn ngôn từ nhiều, cũng dễ để lộ ra vấn đề hơn, rất khó để quay.

Cũng may Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời đều không hỏi nhiều, đồng ý quay xong sẽ đi ăn.

Sau khi xác nhận xong, cô ấy mới yên tâm đi hỏi những diễn viên khác. Ngoại trừ Hạ Lạc Du xin nghỉ để đi quay show ra, những người còn lại đều đồng ý, sau khi tan làm, mọi người cùng tới resort ăn uống.

Hôm nay Lâu Ngữ tan ca sớm, ba giờ chiều, cảnh riêng của cô đã quay xong, về sau là phần của Văn Tuyết Thời. Mấy ngày nay, bên kế hoạch luôn sắp xếp cho hai người như vậy.

Nhưng cô biết sớm muộn cũng có ngày phải gặp anh, buổi tụ tập của Chương Mẫn chủ yếu là để hai người họ chạm mặt, vậy nên cô đã đồng ý. Cô cũng biết rõ phải thay đổi tình trạng hiện tại, chung quy phim vẫn phải đóng.

Sau khi quay xong, cô không đi ngay mà ở lại phim trường, ngồi cạnh máy giám sát, nói chuyện với Chương Mẫn.

Lúc quay, cô luôn giữ im lặng, nhìn Văn Tuyết Thời diễn. Thi thoảng Chương Mẫn liếc mắt nhìn Lâu Ngữ, phản ứng rất bình thường, không có chút kỳ quái nào, trong lòng cô ấy càng phiền muộn hơn.

Cảnh này qua rất nhanh, cảnh tiếp theo là cảnh Văn Tuyết Thời đóng với Phùng Từ, cũng là cảnh chung đầu tiên của hai người từ khi khai máy.

Trong phim, Kiều Mạt là tiếp viên hàng không mới vào nghề, gặp Ông Dục trong buổi tiệc chào đón nhân viên mới. Hai người không có cảnh đối thoại trực tiếp, nhưng cô ấy sẽ hứng thú với Ông Dục trong buổi tiệc này, ống kính chủ yếu quay cô ấy, thể hiện sự chú ý của cô ấy dành cho Ông Dục.

Lâu Ngữ nhìn máy giám sát, Phùng Từ căng thẳng đi tới trước mặt Văn Tuyết Thời định đi trang điểm lại. Cô ấy cúi người về phía anh, tư thế tiêu chuẩn tới nỗi khiến người ta giật mình.

Tiếng trò chuyện của họ vang lên, Lâu Ngữ đang đeo tai nghe nhưng vẫn nghe rõ mồn một.

“Em chào anh Văn, em là Phùng Từ, đóng vai Kiều Mạt!”

“Chào cô.”

“Em sẽ cố gắng diễn thật tốt, có gì không phải mong anh cứ nói ra.”

Văn Tuyết Thời cười dịu dàng, nhưng cũng rất xa cách.

“Không cần căng thẳng vậy. Mọi người đều bắt đầu từ người mới, thêm mấy cảnh quay lại cũng là điều hiển nhiên.”

Cho dù là vậy nhưng Phùng Từ vẫn mím chặt môi, căng thẳng đứng thẳng người. Văn Tuyết Thời đi về phía phòng trang điểm.

Chương Mẫn nhìn máy quay, đột nhiên nhíu mày, sau đó cầm bộ đàm lên nói: “Bên set up cảnh quay sao thế? Cảnh này và cảnh trước khác nhau, không phải tôi nói phải đổi rèm cửa sao? Sao vẫn chưa đổi?”

Đạo diễn phim trường trao đổi với nhóm setup, vừa xin lỗi đạo diễn vừa lập tức đi đổi đạo cụ.

Chương Mẫn nhìn thấy màu rèm, lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Màu này trùng với màu của trang phục diễn viên mặc, mấy người không thấy hả? Đổi lại!”

Vẻ mặt người setup khó xử, lắp bắp nói: “Đạo diễn, đây là rèm cửa dự phòng duy nhất của phim trường rồi.”

“Mấy người không đọc thông báo hả? Tại sao không chuẩn bị trước đạo cụ?”

“Chúng tôi đọc rồi…” Cậu ấy cúi đầu, tủi thân: “Nhưng bất cẩn đọc sang thông báo lúc trước…”

Bởi vì thông báo hai ngày nay sửa loạn cả lên, họ đã chuẩn bị đạo cụ nhầm cho cảnh quay trên thông báo trước đó.

“Vừa nãy chúng tôi cũng mới phát hiện ra sai sót này, vậy nên đã cho người vào nhà kho lấy ngay. Đạo diễn, cô đợi chúng tôi chút!”

Chuyện đã tới nước này, Chương Mẫn cũng không thể nói gì hơn, giọng điệu nghiêm túc: “Không có lần sau. Mọi người tạm thời nghỉ ngơi đã.”

Màn hình máy giám sát tối lại, máy quay cũng tắt.

Chương Mẫn đau đầu ấn huyệt thái dương, Lâu Ngữ thấy vậy không khỏi tự trách. Suy cho cùng nguyên do cũng nằm ở cô và Văn Tuyết Thời, do vậy mới phải đổi cảnh. Nếu cứ làm theo dự kiến ban đầu, có lẽ sẽ không xuất hiện sai lầm này.

Cô hạ quyết tâm, cho dù thế nào tối nay cũng phải mời Văn Tuyết Thời một ly, mọi chuyện không vui đều trôi xuống bụng theo ly rượu đó, điều chỉnh lại tâm trạng để quay xong phim.

Khi nghỉ ngơi, Lâu Ngữ nói chuyện với Chương Mẫn. Đây là lần đầu tiên cô ấy quay phim, mấy ngày nay hay mất ngủ. Lâu Ngữ nhìn ra quầng mắt thâm xì của cô ấy, cô chủ động nói tới chuyện mất ngủ, sau đó giới thiệu cho cô ấy mấy loại gối có tác dụng kích thí ch giấc ngủ và một số video ASMR quý báu của mình, đối với cô, mấy thứ này rất hữu hiệu.

Mãi lâu sau, Văn Tuyết Thời đã trang điểm xong, rèm cửa của bên setup vẫn chưa tới.

Anh đi qua thì thấy Lâu Ngữ ngồi cạnh máy giám sát, bước chân lặng lẽ dừng lại, sau cùng vẫn đi về phía đó.

“Có chuyện gì mà phải đột nhiên nghỉ giữa giờ thế?” Anh cũng không chào hỏi Lâu Ngữ, hỏi thẳng Chương Mẫn.

Chương Mẫn giải thích cho anh xong, người bên setup ôm rèm cửa lao như bay vào phim trường.

“Tới rồi tới rồi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Chương Mẫn vỗ tay: “Được rồi, nghỉ ngơi tới đây thôi, mọi người dậy cả đi!”

Máy quay mở lại, máy giám sát hiện lên cảnh quay.

Ba người trước máy giám sát đều sững sờ.

Phùng Từ vẫn đứng tại chỗ, vừa nãy tắt máy như thế nào, giờ cô ấy vẫn như vậy.

Chương Mẫn ngớ người, vội cầm bộ đàm lên hỏi: “Phùng Từ này, em không đi nghỉ ngơi sao? Em đứng mãi ở đó ấy hả?”

Phùng Từ dè dặt: “Vừa nãy mấy anh quay phim đã chỉnh vị trí xong rồi, em đứng ở đây, em sợ đi rồi sau lại phải chỉnh lại nên đứng đây mãi. Như vậy khi nào có rèm cửa sẽ tiết kiệm được thời gian hơn.”

Chương Mẫn dở khóc dở cười: “Trời ạ, không cần đâu. Không phải có đóng thế bóng rồi sao, người đâu rồi?”

“Không sao đâu đạo diễn, trước đây em cũng làm thế thân, em quen rồi.”

Dường như lúc này Văn Tuyết Thời mới nghiêm túc nhìn Phùng Từ.

Anh nói với đạo diện: “Vậy tôi cũng qua đó nhé.”

Khi quay người, anh lịch sự gật đầu với Lâu Ngữ, cô chợt thất thần, chưa phản ứng kịp.

Không biết trong đầu cô đang nghĩ gì. Ánh mắt vừa nãy Văn Tuyết Thời nhìn Phùng Từ bắt đầu ùa về trong tâm trí, lặp đi lặp lại.

Vì vậy lúc họ quay phim cô cũng không xem nữa mà rời đi trước.

***

Quay xong cảnh cuối cùng, mọi người đi tới phòng riêng tại resort, trưởng bên sản xuất đã gọi món, Chương Mẫn còn đặc biệt chuẩn bị mấy chai rượu vang đỏ và trắng.

Lâu Ngữ biết họ đã tới thì chạy xuống tầng.

Chương Mẫn đã chừa lại chỗ cho cô, cô và Văn Tuyết Thời ngồi hai bên cô ấy, Chương Mẫn trở thành vạch ranh giới giữa họ. Cô ấy ra sức tạo chủ đề nói chuyện cho hai người.

“Đây là lần thứ hai hai người hợp tác nhỉ? Tôi cũng xem qua bộ phim hai người đóng lúc trước rồi, khi ấy hai người diễn tốt lắm luôn.”

Lâu Ngữ khiêm tốn xua tay: “Đạo diễn, cô quá khen rồi, đó là tác phẩm đầu tiên của tôi, khả năng diễn xuất thế nào tôi cũng rõ mà.”

Văn Tuyết Thời uống rượu, không nói gì.

“Lâu lắm rồi cô không xem lại tác phẩm của mình nhỉ.” Chương Mẫn cười nói: “Mặc dù diễn xuất vẫn còn gượng ép, nhưng so với diễn xuất không có gì để chê hiện giờ của hai người, tôi càng thích cái trước hơn.”

Cổ họng Lâu Ngữ khô khốc, không biết nói gì, chỉ đành gật đầu.

Phùng Từ bên cạnh đột nhiên xen vào: “Em cũng rất thích Cầu treo trắng, xem đi xem lại hơn chục lần rồi. Hai người diễn tốt lắm luôn.”

Lâu Ngữ bất ngờ: “Hơn 10 lần?”

Phùng Từ gật đầu: “Vâng ạ, lần nào xem cũng có trải nghiệm mới!”

Văn Tuyết Thời đặt ly rượu xuống, đột nhiên lên tiếng: “Chuyện hiếm thấy thật.” Anh nhìn Lâu Ngữ: “Đó chỉ là một bộ phim mạng vớ vẩn mà thôi.”

Khóe miệng Lâu Ngữ giật mấy cái.

Phùng Từ không ngờ Văn Tuyết Thời sẽ tiếp lời mình, cô ấy khựng lại, vội nói: “Sao lại thế chứ, tác phẩm anh Văn đóng không có bộ nào là dở cả!”

Diễn viên bên cạnh như nhìn ra anh không thích được nịnh nọt: “Nói chắc nịch thế cơ à, anh Văn đóng nhiều bộ vậy, lẽ nào bộ nào cô cũng xem hết?”

Phùng Từ nghiêm túc đáp: “Đương nhiên rồi, không xem sao có thể đánh giá vậy được? Hơn nữa bộ nào em cũng xem 10 lần, trong đó bộ Sóng là nhiều nhất.”

Sóng… Lâu Ngữ nhớ lại tiểu sử Wechat của cô ấy, quả nhiên không phải ngẫu nhiên.

Khi nhìn thấy câu đó, cô đã có dự cảm.

Chương Mẫn kinh ngạc: “Phùng Từ, em là fan của Tuyết Thời hả?”

Phùng Từ cũng uống mấy ly nên mới kích động nói ra câu trước đó, giờ bắt đầu ngại ngùng.

“Khi đi học, giáo viên có cho bọn em xem mấy đoạn anh văn đóng, vậy nên em cũng quen, xem đi xem lại rất nhiều lần, bất giác trở thành fan của anh Văn. Anh Văn đóng đạt lắm luôn.”

Văn Tuyết Thời: “Đó là vinh hạnh của tôi, cần tôi ký tên cho cô không?”

Phùng Từ lập tức sợ tới lắc đầu liên tục: “Không cần đâu ạ, có thể học hỏi anh Văn trong khoảng cách gần như vậy là em mãn nguyện lắm rồi!”

Chương Mẫn trêu chọc: “Vậy em cũng đâu cần đứng bất động tại chỗ, lần sau đừng ngốc thế nữa.”

Phùng Từ càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng, lắp bắp không biết nói gì.

Mọi người thấy cô ấy lúng túng đều không nhịn được bật cười, bao gồm cả Văn Tuyết Thời. Anh cũng lộ ra một nụ cười thoáng qua.

Lâu Ngữ vừa hay bắt được cảnh này.

Từ khi gặp lại tới giờ, cô chưa bao giờ thấy anh cười như vậy. Nhưng trước đây cô rất hay thấy nó, ví dụ như đêm ở Avignon, cô uống hết Coca vẫn còn cắn ống hút, phát ra tiếng sột sột, anh đã cười như thế. 

Nụ cười này đã không còn liên quan tới cô.

Cho dù khi ấy cô vẫn còn đang hiểu lầm anh và Hoàng Nhân Hoa là một đôi, cô cũng không có cảm xúc thế giới sắp tận thế như hiện giờ. Có cơn sóng trào dâng vào khoang mũi, hơi thở cô như dừng lại.

Khi cho rằng Văn Tuyết Thời có ý với Phòng Từ, cô đã ghen hoặc nảy sinh cảm xúc khác lạ nào đó, nhưng điều đó là không thể.

Tới bây giờ, hai người chỉ nói chuyện riêng có một vài câu, nếu anh vì vậy mà có hảo cảm với cô ấy, vậy “thích” của Văn Tuyết Thời quá rẻ mạt, đó không phải anh.

Anh nhìn Phùng Từ cười, trong lòng cô biết rất rõ, chỉ có một khả năng duy nhất.

Qua cô ấy, anh lờ mờ nhìn thấy Lâu Ngữ ngu ngơ thuở ban đầu.

Anh đã nhìn thấy bóng dáng của cô khi còn non nớt.

Đây là điều anh không thể tìm kiếm trên người cô hiện tại, và anh đã thấy nó từ người khác.

Cô chợt thấy thương cảm, thời gian đã trôi qua không thể quay lại, cô cứ trơ mắt nhìn bản thân đi xa, bị thời gian mài mòn cho không còn dáng vẻ ban đầu.

Lâu Ngữ xoay bàn tròn, đưa tay gắp miếng mộc nhĩ bỏ vào miệng.

Nào ngờ miếng mộc nhĩ này lại có mù tạt, cay tới nỗi khiến cô chảy nước mắt.

“Không trộn đều.” Cô lẩm bầm, lấy một tay lau nước mắt. Vì sợ để lộ nếp nhăn nên ngay cả khi lau cô vẫn rất cẩn thận.

Chương Mẫn lập tức đưa khăn giấy qua, bảo cô mau lau đi.

Lâu Ngữ cảm ơn rồi nhận lấy. Văn Tuyết Thời nhìn cô, ngón tay cầm ly rượu đế cao, ngẩng đầu uống sạch rượu trong ly, sau đó ấn chuông phục vụ, bảo phục vụ đổi gia vị.

Phùng Từ cầm ly rượu lên, kính rượu với Lâu Ngữ và Chương Mẫn: “Nhưng em vẫn phải cảm ơn chị Lâu Ngữ và đạo diễn Chương đã cho em cơ hội này!”

Đương nhiên những diễn viên khác cũng không kém cạnh, vội cầm ly lên: “Chúng tôi cũng rất hâm mộ anh Văn và cô Lâu, đạo diễn Chương cũng rất giỏi!”

Chương Mẫn xua tay: “Thôi được rồi, mọi người đều là người nhà cả, đừng nói mấy lời khách sáo nữa, cùng uống một ly nhé. Nào nào, hai diễn viên chính cũng phải mời nhau một ly đi chứ.”

Lâu Ngữ uống cạn chút rượu trong ly, sau đó rót một ly mới, chạm vào ly của Văn Tuyết Thời.

Tiếng ly rượu vang lên lanh lảnh.

“Anh Văn, em mời anh một ly. Hy vọng về sau chúng ta sẽ quay phim thuận lợi.”

Cô uống cạn trước, Văn Tuyết Thời nhướng mày, rồi cũng uống cạn.

Hai tay Chương Mẫn khoác lên vai hai người: “Nếu không có vấn đề gì, ngày mai tôi bảo bên kế hoạch quay về thông báo cũ nhé? Chúng ta thử xem sao?”

Hai người đều không có ý kiến gì, gật đầu.

Đạt được mục đích, Chương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, không để mọi người uống thêm, tránh ảnh hưởng tới buổi quay ngày mai.

Tiệc tàn, nhóm người di chuyển về phòng. Mọi người đều ở tầng khác nhau, chỉ có Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời đều ở tầng hai.

Hai người chúc ngủ ngon với mấy người Chương Mẫn, mọi người tản đi, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.

Văn Tuyết Thời hỏi cô với giọng điệu làm việc: “Có cần khớp thoại cho ngày mai không?”

Vì uống rượu nên đầu óc Lâu Ngữ hơi trì trệ, nhưng thật ra cô không uống nhiều, tâm trí vẫn còn tỉnh táo.

“Không cần, chắc không sao đâu.”

“Em chắc chứ?”

“Ừm, anh Văn nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh cũng không ép buộc, đứng tại chỗ, nhìn cô vào phòng.

Buổi quay hôm sau lại quay về cảnh chung của hai người. Chương Mẫn cố tình bảo bên kế hoạch không sắp xếp cảnh quá thân mật, nhưng cho dù không có tiếp xúc tay chân thì vẫn có những đoạn đối thoại tập trung vào cảm xúc.

Trong cảnh này, Tần Hiểu Sương nằm trên sofa mới mua, đợi Ông Dục quay về. Hôm nay anh có chuyến bay, vốn dĩ có thể hạ cánh vào buổi chiều, hai người đã hẹn nhau cùng đi ăn tối. Cô makeup xong, nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn hạ cánh của Ông Dục.

Sofa mới rất mềm, đợi mãi đợi mãi, cô đã thiếp đi từ lúc nào.

Tivi vẫn còn bật, tiếng nói trong đó lấn át tiếng mở cửa quay về vào nửa đêm.

Ông Dục vào phòng, nhìn thấy bóng người cuộn tròn trên sofa, vừa áy náy lại đau lòng, muốn ôm lên giường ngủ.

Lúc này cô mơ màng mở mắt ra, Ông Dục tưởng cô sẽ oán giận, kết quả cô chỉ nhìn anh, dưới mắt là quầng thâm nhạt. Cô mở to mắt nhìn anh, nói: “Em vừa nằm mơ.”

“Mơ thấy gì?”

“Mơ thấy chập tối hôm nào đó trong kỳ nghỉ hè năm cấp hai, lúc đó tiết trời vô cùng ấm áp.”

“Sau đó thì sao?”

“Hết rồi.”

Anh bật cười: “Gì vậy trời?”

“Thì là muốn đợi anh về để nói với anh giấc mơ nhạt nhẽo này đấy.” Cô bĩu môi, lộ ra vẻ khó chịu: “Ai kêu anh về muộn quá làm gì, nếu không em còn nhớ thêm được chút nữa.”

“Được rồi được rồi, là lỗi của anh.”

“Không phải, em không trách anh.”

“Ok…”

Chương Mẫn hô dừng lại, lông mày lại nhíu chặt: “Hai người đợi chút.”

Cô ấy đặt bộ đàm xuống, cầm kịch bản đi vào set quay.

“Lần này tôi nói thẳng nhé, Tuyết Thời, anh không ổn chút nào. Còn cô, Lâu Ngữ… Trạng thái của cô cũng kém. Bởi vì cô là tiêu điểm trong cảnh này nên tôi dồn mọi bút lực lên người cô.” Chương Mẫn ẩn ý phân tích cho cô nghe: “Bây giờ hai người đang trong thời điểm yêu đương mặn nồng nhất, vậy nên cô không trách anh ấy về muộn thế, không trách anh ấy về muộn khiến mọi sự chuẩn bị của cô đều công cốc. Khoảnh khắc cô mở mắt ra, nhìn thấy anh ấy, chỉ có tình yêu và niềm vui thích, cô kể cho anh ấy nghe về giấc mơ kia là vì cô thật sự đã nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp, vậy nên cô muốn chia sẻ với anh ấy.”

Lâu Ngữ nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết.”

“Nhưng cảm giác vừa nãy cô cho tôi là gì cô biết không?”

“Là gì?”

“Cảm giác giống như hai người không phải cặp đôi yêu tới mức có thể vứt bỏ mọi vấn đề, mà là đã yêu rất lâu rồi, tới mức mệt mỏi với đối phương. Cô nói tới giấc mơ cũng không phải chỉ đơn thuần đang muốn chia sẻ cảm nhận của mình khi đó với người yêu, mà là hai người đã không còn gì để nói, sợ nói ra sẽ cãi nhau, vậy nên mới nói tới giấc mơ. Có lẽ thậm chí cô còn chẳng mơ thấy gì, vì vậy cô không thể kể tiếp phần sau của giấc mơ được, cô chỉ đang muốn trốn chạy, tránh phải trao đổi, trò chuyện, bởi vì cô không muốn tổn thương thêm nữa.”

Lâu Ngữ mím môi, mặt ngày một tái nhợt.

Những gì Chương Mẫn phân tích không thuộc về Tần Hiểu Sương, cô ấy đã phát hiện ra một mặt cất giấu trong cơ thể Lâu Ngữ mà chính cô cũng không nhận ra.

Quả thật cô không nhập tâm, không diễn ra được Tần Hiểu Sương, cô đã để bản thân vào vai diễn này quá nhiều.

Khả năng điều tiết giữa bản thân và vai diễn đã biến mất. Cô thích câu chuyện này, nhưng cái giá của sự yêu thích là mất đi lý trí và một số khả năng khác. Nhất là sau bữa cơm tối qua, cô đã thật sự không tách rời rạch ròi được Tần Hiểu Sương và bản thân.

Chương Mân do dự: “Thật ra nếu không tìm được trạng thái đúng thì không cần gượng ép. Không sao cả, với trạng thái hiện giờ của hai người, tôi sẽ tiếp tục đẩy cảnh cãi nhau và chia tay lên trước. Có khi tới lúc đó hai người lại diễn tốt hơn. Vốn dĩ tôi cảm thấy những cảnh này phải có bước đệm cảm xúc mới để nó ở sau, bây giờ xem ra tôi lo lắng hơi thừa rồi.”

Lâu Ngữ lắc đầu, kiên quyết nói: “Đạo diễn Chương, cho tôi 15 phút nữa là được, tôi sẽ quay lại cảnh này.”

Chương Mẫn quan sát vẻ mặt cô ấy, sau đó gật đầu. Dù sao đợi 15 phút vẫn tốt hơn đổi cảnh quay. Điều cô ấy sợ là 15 trôi qua, trạng thái diễn viên vẫn không ổn, cuối cùng vẫn phải đổi cảnh.

Lâu Ngữ vội quay về xe, ngồi thiền trên sofa, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Bình thường cách này rất hữu dụng. Một khi nhắm mắt lại, mọi tiếng động xung quanh đều tan biến dần, nhưng lần này nó lại mất tác dụng. Trong đầu cô như được ai đó lắp máy khuếch đại âm thanh, tiếng động ở xa nhất cũng rõ mồn một.

Mọi tiếng động như đang đánh nhau bên tai, cô như người khuyên ngăn mà không được, ngược lại còn bị đánh cho mặt mày bầm dập.

Lâu Ngữ đầm đìa mồ hôi, vội mở mắt ra. Hết cách, cô chỉ đành gửi tin nhắn cho Văn Tuyết Thời: “Bây giờ anh có trên xe không?”

Văn Tuyết Thời trả lời rất nhanh: “Có.”

“Chúng ta khớp thoại trước khi quay đi, giờ em tới tìm anh nhé?”

“Được.”

Lâu Ngữ cầm kịch bản lên, lấy hết dũng khí gõ cửa xe Văn Tuyết Thời.

“Vào đi.”

Cô đẩy cửa đi vào, anh đang ngồi trên sofa, dập đầu thuốc lá đi, xua tay xua khói trong không khí.

“Em tới nhanh quá.” Anh nói: “Xe hơi có mùi, em cố chịu nhé.”

“Không sao.” Lâu Ngữ ngồi xuống đối diện anh, mở kịch bản ra: “Tối qua anh nói đúng, chúng ta nên khớp thoại trước. Nhưng bây giờ cũng chưa muộn.”

Văn Tuyết Thời ừm một tiếng: “Vậy bắt đầu đi.”

Hai người khớp lời thoại một lượt, Lâu Ngữ nhìn chằm chằm kịch bản, chính cô cũng thấy kết quả tệ.

Văn Tuyết Thời thấy cô im lặng liền nói thẳng: “Đừng gượng ép nữa, đi nói Chương Mẫn đổi cảnh đi.”

Lâu Ngữ ngồi im bất động.

“Anh biết bên ngoài đồn đại chúng ta thế nào không?”

Anh nhướng mày nhìn cô.

“Họ đều nói chúng ta không hợp.”

Anh hiểu ra: ‘Thảo nào em cương quyết vậy, nhất định phải quay được cảnh này.”

“Em đang nghĩ cho đoàn làm phim.”

“Chắc vẫn có chút lòng riêng nhỉ.” Anh thẳng thừng vạch trần cô: “Năm lần bảy lượt không tìm được trạng thái đúng, để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ khả năng của em. Em không nhịn được điều này đúng không?”

Trúng phóc.

Lâu Ngữ run rẩy, thẳng thắn: “Nếu anh Văn đã biết rõ vậy rồi thì phối hợp chút nhé, dù sao cũng tốt cho anh.”

“Vậy tối qua em buồn cũng là vì nghe thấy người khác nói những điều không hay về em sao?”

Lâu Ngữ kinh ngạc: “Buồn gì?”

“Rõ ràng không phải bị sặc mù tạt.”

Lồng ngực Lâu Ngữ đập liên hồi, nhưng ngoài mặt cô vẫn cứng miệng: “Là mù tạt.”

Anh nở nụ cười bất lực, hiển nhiên không tin lời cô nói.

“Điểm này vẫn giống y như lúc trước…” Giọng điệu anh mang theo sự vỗ về: “Trong giới này luôn cô vô vàn tin đồn. Nhưng em đã có thành tựu nhất định, em phải tin vào bản thân.”

Cho dù hai người đang căng thẳng, anh vẫn lựa chọn đặt cảm xúc của mình xuống để an ủi cô.

Lúc này cảm xúc khác lạ ùa vào trái tim Lâu Ngữ.

Cô mỉm cười. Nên nói sao nhỉ, quả thật cô vẫn rất để ý lời đánh giá của người khác, nhưng mấy năm nay cô đã trưởng thành, không còn là cô bé sẽ âm thầm đau lòng vì tranh cãi với người khác, thậm chí còn chiến tranh lạnh với anh chỉ vì anh không hiểu mình.

Bây giờ chuyện khiến cô buồn rất khó để nói ra.

Cô im lặng như ngầm thừa nhận câu nói trên, gật đầu: “Em biết.” Sau khi dừng lại thoáng chốc, cô nói thêm: “Cảm ơn anh.”

Văn Tuyết Thời cúi đầu, đột nhiên ném kịch bản đi.

Lâu Ngữ nghi hoặc: “Không tập nữa sao?”

“Chỉ khớp thoại thôi cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng diễn thử lần nữa đi.”

Trong xe vô cùng yên ắng, sau đó tiếng bước chân của Văn Tuyết Thời vang lên. Anh đi về phía sofa cô ngồi.

Một bước, hai bước, bóng anh phủ lên người cô, ôm trọn lấy cô.

Anh duỗi tay ra, bế bổng cô lên.

Cơ thể cô mềm nhũn trong lòng anh, đầu tựa vào vai anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cổ anh.

Không phải mùi nước hoa, khi quay phim anh sẽ không dùng nước hoa.

Vậy đó là mùi gì?

Vừa nãy khi đóng với anh, cô đã thấy mùi này rất quen, lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra. Đó là mùi sữa tắm hương cam ngày trước cô hay mua khi ở nhà cũ. Đó là loại sữa tắm luôn để trên kệ sắp hết hạn, 20 tệ một lọ to, mua về có thể dùng rất lâu.

Khi ấy trên người họ đều có mùi này. Chỉ là rất lâu rồi cô không dùng lại loại sữa tắm đó nữa, lâu tới mức thậm chí cô còn quên nó tên là gì, duy chỉ có khứu giác vẫn còn nhớ mùi hương ấy.

Rõ ràng anh đã đổi cả loại nước hoa cô tặng anh, có lẽ là vì anh có đại diện cho thương hiệu nước hoa, còn sữa tắm thì không? Liệu có phải anh lười tới mức không muốn chọn loại sữa tắm mới nên mới dùng loại cũ luôn không.

Mấy năm nay, mỗi khi để trần đi tắm, anh có bao giờ nhớ tới cô không?

Lâu Ngữ sững sờ, ánh mắt dịch lên trên, nhìn chằm chằm nốt ruồi ở yết hầu của anh.

Vốn dĩ cô nên nói tiếp lời thoại, em vừa nằm mơ.

Nhưng cô đã quên mất mình nên nói gì. Ở đây không có máy quay, không có đèn chiếu sáng, không có máy thu âm, không có những người đứng vây quanh, chỉ có cô và anh.

Văn Tuyết Thời cũng không giục cô, ánh mắt anh dạo chơi trên khắp khuôn mặt cô.

Mai xui quỷ khiến thế nào cô lại nói: “Hôn không?”

Ánh mắt anh dừng lại, sững sờ quan sát cô: “Em đang nói gì?”

Lồng ngực cô thắt lại, cố tình bình tĩnh giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ vì cảnh quay thôi.” Cô như đang làm đề Toán, đưa ra vô vàn điều kiện cho một phương trình: “Chỉ còn 3 phút nữa là hết 15 phút rồi, bây giờ em vẫn chưa tìm được trạng thái yêu đương nồng nhiệt với anh, vậy nên chi bằng phá vỡ khoảng cách cơ thể thử…”

Văn Tuyết Thời cắt ngang cô: “Mấy năm nay em học được cách đóng phim thế này hả? Nếu lúc này là nam diễn viên khác đang ở trên xe, em cũng như vậy?”

Mặt Lâu Ngữ đỏ bừng.

Sao có thể?

Nhưng thừa nhận vừa nãy cô chỉ muốn hôn anh vậy chẳng khác nào thừa nhận tối qua cô buồn không phải vì mù tạt.

Cô gạt tay anh ra, vùng dậy khỏi người anh: “Em nói đùa thôi, nghiêm túc vậy hả?”

Lâu Ngữ nghĩ, chắc chắn là mùi sữa tắm kia, ngửi thấy nó đầu óc cô mới mụ mị.

Cô cúi người cầm kịch bản lên, eo chợt bị kéo lại từ phía sau, người bị đ è xuống ghế.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Văn Tuyết Thời nhìn cô từ trên cao, vô cảm nhìn chằm chằm cô: “Được, chỉ vì quay phim.”

Giống như kết quả khi tòa tuyên án, ngay sau đó, cô bị chiếc lồng do anh tạo nên giam cầm giữa cơ thể anh và sofa. Cánh tay anh biến thành còng tay cứng cáp, khóa cô lại nơi đây, không cho phép đi đâu.

Thậm chí lưỡi anh còn là sợi dây da đang hành hình cô, tấn công thô bạo qua từng kẽ răng, cuốn trọn cả cơ thể lẫn tâm hồn cô.

Họ hôn nhau nhưng lại như đang chiến đấu.

Một trận chiến cách biệt năm năm, lấy danh nghĩa quay phim, khói lửa vẫn là hương cam, còn mang theo chút nicotin chưa tan hết, đưa họ quay về đêm hè oi bức nhiều năm trước.

Bên ngoài xe, ekip phim vẫn bận bịu, vô số người đi qua chiếc xe này, nhưng lại không một ai phát giác ra.