Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 1: Hồng hạnh xuất tường?




Mùng năm tháng năm, kinh thành Đoan Dương nước Cao Xương, mưa to vừa đi qua, nước mưa đọng thành từng đầm nước trên mặt đất.

Tại thành Đông trong một tòa miếu Thổ Địa lâu năm không tu sửa, một góc của nóc nhà thậm chí còn nhìn thấy sắc trời xanh thẳm, khắp nơi trên đất đều là bùn lầy.

Ở một góc nhỏ trong miếu, có hai người nha hoàn vẻ mặt tràn đầy bi thương, vây quanh một nữ tử tuyệt sắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi khẽ gọi.

Thật lâu, nàng kia từ từ mở mắt, nhìn một chút hai nha hoàn trước mắt, cố gắng hơi cong môi chậm rãi nói: " Ta đây không phải là vẫn chưa chết sao, các ngươi thương tâm cái gì? Phủ Cầm, đỡ ta đứng lên -- mưa tạnh rồi à?..."

Phủ Cầm lau đi giọt lệ ở khóe mắt, cùng với Nghênh Xuân đỡ nữ tử từ từ đứng dậy, đi tới cửa miếu.

Nữ tử là một mỹ nhân tuyệt sắc thế gian cực kỳ hiếm thấy, tóc đen thật dài xoã xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay nổi bật vô cùng trắng nõn, lúc này hết sức tiều tụy, có vẻ tái nhợt khiếp người, con ngươi trắng đen rõ ràng, vốn là tràn đầy mất mát và tuyệt vọng, bây giờ nhìn thấy cảnh sắc mát mẻ sau cơn mưa, thoáng một chút vui vẻ, mũi vô cùng tinh xảo hếch lên , môi anh đào hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Nữ tử vịn vào khung cửa, mệt mỏi đến cực điểm mà vẫn lưu luyến nhìn tất cả trước mắt, ánh mắt dừng lại thật lâu ở cầu vồng phía chân trời.

Nghênh Xuân đứng một bên mím môi thật chặt, dường như hạ quyết tâm một lần nữa nói với nữ tử: " Phu nhân, Nghênh Xuân đi phủ tướng quân một lần nữa !"

Nói xong, cũng không chờ nữ tử nói gì, nàng liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, quẹo một cái đã không thấy bóng dáng.

Nữ tử muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ngăn cản, chỉ là vô lực tựa đầu trên khung cửa, nhẹ giọng nói với một người nha hoàn khác: " Phủ Cầm, ngươi đi lấy giúp ta nước nóng, ta khát..."

Phủ Cầm nghe xong, vội nói: " Phủ Cầm đi ngay, trước Phủ Cầm đỡ phu nhân đi nghỉ ngơi một chút."

Nữ tử nghe lời mặc kệ cho Phủ Cầm đỡ ngồi xuống, sau đó đưa mắt nhìn đối phương bước ra cửa miếu.

Trong miếu chỉ còn lại một mình nữ tử, nàng không khỏi đau thương cười một tiếng, mình dùng hết tâm tư tránh thoát tính toán của mẹ kế, lại không tránh được bị phu quân chán ghét, thiếp thất hãm hại, cuối cùng dẫn đến kết cục thân bại danh liệt!

Thật mệt mỏi, lúc này nên giải thoát, có lẽ chỉ có ở một thế giới khác mới có chỗ cho mình dung thân!

Nữ tử vịn vào vách tường đứng lên, chậm rãi kéo xuống vạt áo thật dài của mình.

-

Trong nháy mắt Phủ Cầm bưng một chén nước nóng bước vào miếu thổ địa, ngẩng đầu nhìn lên, tiểu thư vậy mà lại treo cổ tự vẫn trên xà nhà miếu Thổ Địa !

"Phu nhân!" nàng bi thương kêu một tiếng xuyên thấu đất, chén trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, nước nóng bắn tung tóe trên tay và trên người của nàng, nhưng lúc này căn bản cũng không trông nom được quá nhiều, nàng gần như là nhào tới, nâng cơ thể đối phương lên, sau đó trèo lên trên cái bàn, cố sức kéo đối phương xuống dưới.

Sau khi để nằm ngang, Phủ Cầm lập tức kiểm tra hơi thở của đối phương, nhưng không có dấu hiệu của sinh mạng!

"Ôi phu nhân số khổ!...Người vì sao phải tự vẫn...Ô ô..." Phủ Cầm ôm thân thể nữ tử vừa lay động vừa gào khóc lên, " Phu nhân đáng thương của ta ...Người vẫn chưa rửa sạch oan tình mà, làm sao lại cứ như vậy mà đi chứ...Ô ô..."

Có lẽ Phủ Cầm lay động kịch liệt quá mức, có lẽ trong tối tăm có một ít may mắn, đôi mắt nàng kia vậy mà chuyển động, ngay sau đó chậm rãi mở ra.

Phủ Cầm cực kỳ bi thương, đang than khóc thảm thiết vô tình thấp mắt xuống đối mặt với cặp mắt lóng lánh đen trắng rõ ràng kia của đối phương, ngay lập tức, tiếng khóc của nàng ngừng lại, trong nháy mắt đôi bên cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Ngươi khóc cái quỷ gì?" Nữ tử khẽ hé đôi môi đỏ mộng, lông mày hơi chau lại hỏi.

"Nương a!" * Phủ Cầm phản xạ có điều kiện thoáng cái rút lui về phía sau, từ trên bàn té xuống đất, sau đó nàng lại quỳ trên mặt đất ngửa mặt run rẩy giọng nói gần như thay đổi vừa khóc vừa cười: "Phu phu phu nhân, người người người sống lại sao, Phủ Cầm cũng biết người sẽ không đi như vậy..."

* Nương a: giống " Má ơi" tiếng kêu giật mình sợ hãi khi gặp quỷ. Ở đây cổ đại nên mình để là "Nương"

Nữ tử chậm rãi ngồi dậy, nhìn hết thảy trước mắt, trong đôi mắt lộ vẻ mê hoặc và mờ mịt, đáy mắt còn lại là trong suốt mát lạnh và lãnh ngạo (lạnh nhạt+ kiêu ngạo).

"Ngươi là ai?" Âm thanh nữ tử vô cùng trong trẻo và lạnh lùng, vẻ đẹp nhu nhược trước kia nhìn thấy đã thương nay đã bị một loại khí thế đặc biệt thay thế.

Phủ Cầm sững sờ, vội vàng chỉ vào chính mình nói: " Nô tỳ là Phủ Cầm đây mà, phu nhân, người làm sao vậy?"

Phu nhân? Đôi mày liễu xinh đẹp của nữ tử nhíu lại:" Ta là ai? Tại sao lại ở địa phương rách nát này?"

Thôi xong rồi! Phu nhân bị mất trí nhớ, không phải chỉ có mình, ngay cả bản thân nàng(nàng ở đây là Tần Mục Ca) cũng không nhận ra! Xem ra là vạt áo kia siết làm đầu óc bị tổn thương rồi! Nói như vậy –

"Phu nhân, không, tiểu thư, người là Tần Mục Ca, là tiểu thư Tần phủ, người không nhớ chút nào sao?" Phủ Cầm nhìn thấy nghi ngờ trong tròng mắt đối phương, biết ánh mắt không thể nào giả bộ được như thế -- nói cách khác, đối phương bởi vì không lường trước cũng không nghĩ ra nguyên nhân thật sự là cái gì, chỉ là, có thể tỉnh lại giống như có kỳ tích chính là chuyện tốt trời ban rồi! Cho nên nàng ta lập tức bay đến trước mặt cầm tay của đối phương, hết sức phấn khởi mà gần như reo hò nói, "Tiểu thư, mặc kệ như thế nào người không có việc gì là tốt rồi, Đại tướng quân gì đó chúng ta cũng không hiếm lạ gì! Chúng ta chính trực không sợ gian tà *!"

*Chính trực không sợ gian tà: ngay thẳng không sợ âm mưu gian dối

Tần Mục Ca càng thêm mê hoặc, mình đã thành thân, có phu quân? Thế nào mà mình một chút cũng không có ấn tượng? Nàng ngẩng đầu nhìn tượng đất Thổ Địa kia, cười cười giống như đã từng quen biết, thoáng suy nghĩ một chút, nàng nhìn Phủ Cầm hỏi: "Tại sao chúng ta lại ở tại nhà của Thổ Địa?"

Phủ Cầm ngừng một lúc, đây là đứa nhỏ không có mẹ, nói ra rất dài dòng, vốn là chuyện rất dễ dàng nhưng vì đối phương không có trí nhớ, trái lại giải thích một hai câu sẽ không rõ, bởi vì việc đời trước đối với tiểu thư mà nói đều là người xa lạ, nói như vậy là may mắn hay bất hạnh đây, sợ rằng trong một lúc cũng không cách nào phán đoán.

" Tiểu tỷ,người vốn là tiểu thư của Tần phủ ở kinh thành, gả cho Đại tướng quân nước Cao Xương của chúng ta, nhưng mà," vẻ mặt Phủ Cầm lộ vẻ khó xử, do dự một chút, cắn răng một chút tiếp tục nói, "Hai ngày trước, Như phu nhân và Ý phu nhân cầm một phong thư còn gọi là cái gì chứng cứ, giao cho Đại tướng quân vừa mới trở về nhìn, nói người và nam chủ lén hẹn hò,hồng hạnh xuất tường, Đại tướng quân dưới cơn nóng giận đuổi người ra, hiện tại Tần phu nhân nói người bại hoại gia phong*, đoạn tuyệt quan hệ với người, chúng ta có nhà nhưng không thể trở về, trong cơn tức giận người ngã bệnh, ta và Nghênh Xuân tạm thời mang người đi tới đây..."

*Bại hoại gia phong: làm tổn hại danh tiếng gia đình

"Ta hồng hạnh xuất tường?" Tần Mục Ca vừa nghe xong, mày liễu nhíu chặt hơn, mình giống như không có cái ham muốn như vậy chứ? Theo một nam tử còn vẫn vụng trộm với một nam tử khác, mình cũng không phải là người không chịu được như thế! Trong cơn tức giận nàng bật cười, thản nhiên hỏi, " Tại sao chúng ta không đi tìm nam tử kia, làm gì phải ở chỗ vũng bùn ẩm ướt này?"

Phủ Cầm vừa nghe, đầu lắc như trống bỏi, cuống quít nói: "Tiểu thư thủ thân như ngọc, trong sạch không tỳ vết, làm sao sẽ vụng trộm cái gì với nam nhân đây? Phủ Cầm đi theo người cả ngày thế nào mà không biết chứ? Là do Đại tướng quân từ trước đến giờ đều nhìn tiểu thư không vừa mắt, lần này lại thêm chuyện này liền đuổi người ra khỏi phủ, Nghênh Xuân đã đi tìm Đại tướng quân minh oan thay cho người rồi, cũng không biết có kết quả hay không..."

Phủ Cầm đang nói, một nữ nhân trung niên vội vàng bước vào vừa nhìn thấy Tần Mục Ca và Phủ Cầm thì hét lên: " Không hay rồi, sắp xảy ra án mạng rồi! Hiên Viên phu nhân nếu không đi qua, nha hoàn kia sẽ bị gia đinh của Đại tướng quân đánh chết đấy!"