Thành phố Thượng Hải chạy mãi mà không đến được, rốt cuộc cũng đến.
Cao Kỳ dùng ứng dụng đặt khách sạn, giờ này đã quá trễ, nàng ngày mai mới xuất phát quay về Liễu gia.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe, Du Hân Niệm rúc vào lòng Phó Uyên Di ngủ đến lúc trời đen kịt bỗng nhiên bừng tỉnh, khoa chân múa tay quờ quạng khắp nơi, suýt chút nữa đánh trúng Phó Uyên Di. Nàng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng hỏi: "Mấy giờ rồi?".
Mọi người trong xe đều bị nàng làm cho hoảng sợ, Phó Uyên Di sờ soạng đồng hồ một chút rồi nói: "Chín giờ rưỡi. Làm sao vậy, gặp ác mộng?".
Du Hân Niệm hai mắt mơ ngủ mông lung, sau khi hỏi xong thời gian chính mình cũng có chút mơ hồ.
Nhìn trong xe im lặng, Phó Uyên Di, Ngọc Chi các nàng đều ở đây, bầu không khí bên trong xe khiến cho người ta đặc biệt thoải mái.
Du Hân Niệm nhéo nhéo mũi, quả thật là nàng đã nằm mơ: "Ừm...... Mơ thấy Đồ Tô cùng Thụy Lộ lại đánh tới, còn mang theo một đám Minh cảnh, chúng ta chạy dọc đường còn bị một đám thôn dân cầm cuốc đánh, cuối cùng thi thể Vương Phương bị hỏa táng, tất cả đều kết thúc."
Trong giấc mơ, Vương Phương từ giữa ngọn lửa bùng cháy đứng lên, hướng Du Hân Niệm đi tới, làn da trên người tỏa nhiệt sôi sục, đôi mắt từ từ tan chảy, nàng chất vấn Du Hân Niệm: "Tôi đã chết lâu như vậy, vì sao không để cho tôi được chôn cất an ổn?".
Du Hân Niệm đối mặt với sự chất vấn của Vương Phương không nói được một lời nào.
Vương Phương yên lặng đứng giữa ngọn lửa cháy, thân thể dần dần tan thành tro bụi. Ngay sau khi nàng chết, một chiếc đồng hồ thật lớn bắt đầu xoay ngược thời gian.
Du Hân Niệm hoảng hốt, đúng lúc này tỉnh lại.
Phó Uyên Di ngồi thẳng người, tỏ ra bộ dáng chính nhân quân tử "nhưng chỉ vì cô muốn dựa vào nên tôi để cho cô dựa vào", nói: "Cô đây là ngủ đến mơ hồ, còn nhớ tới thời gian đâu chứ? Cô đã trở lại rồi."
Du Hân Niệm hoàn toàn không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ là nàng đứng ở ven đường ôm Phó Uyên Di khóc thật lâu, giống như là đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong thân thể thông qua nước mắt giải phóng ra bên ngoài, vô cùng mỏi mệt, cùng Phó Uyên Di đi lên xe.
Nghe Phó Uyên Di kể lại làm sao tìm được khẩu súng chấp pháp của Ngọc Chi, làm sao đem một đám Minh cảnh hung thần ác sát biến thành một đàn mèo nhỏ đáng yêu, Du Hân Niệm thực vui mừng, mọi người đều không có việc gì thật sự là quá tốt. Nghe được một lúc quả thực rất mệt mỏi, hai mắt cay xè càng ngày càng không thể mở ra được, nàng từ từ nhắm hai mắt rất nhanh liền ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì thấy mình lại đang nằm trong lòng Phó Uyên Di......
Nàng quen biết Phó Uyên Di cũng được một đoạn thời gian, hai người vẫn luôn bị một chút chuyện gắn kết cùng một chỗ, lại vẫn luôn duy trì khoảng cách lễ độ. Nàng không biết thân thể Phó Uyên Di luôn giấu ở bên trong chiếc áo khoác rộng lớn hóa ra lại gầy như vậy.
Ngồi ở trong xe Phó Uyên Di đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh, áo sơmi cởi bỏ hai nút áo trên cùng, lộ ra phần cổ và xương quai xanh đặc biệt xinh đẹp. Trên làn da trắng nõn có vài vết tím bầm và miệng vết thương, những vết thương này ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng không tha. Ánh mắt Du Hân Niệm bất giác chuyển dời lên khuôn mặt Phó Uyên Di, nàng phát hiện đôi môi hồng hào xinh đẹp của Phó Uyên Di không biết từ lúc nào đã bị phá rách, có một vệt máu đã kết vảy.
Không chỉ có đôi môi, trên hai hàng lông mày của nàng, cả huyệt thái dương đều có vết thương, đó là chưa kể đến cái cổ tay thảm thương của nàng.
Du Hân Niệm vừa đau lòng lại vừa áy náy, xê dịch thân mình tới gần, tỉ mỉ nhìn vết thương của nàng.
"Xin lỗi, đều do tôi nhất thời xúc động mới tạo ra chuyện bất trắc lần này, hại cô bị thương."
Phó Uyên Di ngược lại rất rộng lượng: "Lần nào cũng nói xin lỗi, rốt cuộc đến khi nào mới bồi thường?".
Du Hân Niệm còn thật sự nghiêm túc mà hỏi lại: "Cô muốn bồi thường như thế nào?".
Cao Kỳ ngồi ở phía trước xấu hổ hắng cổ họng: "Hai vị, chúng ta sắp đến khách sạn rồi, có việc gì các người tự trở về phòng mình rồi làm có được không?".
Ngọc Chi phì cười thành tiếng, có đôi khi quả thực cần đến những người vừa thật thà cương trực lại vừa không có tình thú như vậy tồn tại, mới có thể điều khiển cảm xúc tiết tấu cho hoàn mỹ.
Có lẽ là lâu rồi không nói chuyện yêu đương cũng không cùng ai trao đổi tình cảm, trong thời gian này đều tập trung tinh thần không phải vào chuyện thu thập Huyết Tâm thì cũng là chạy nạn trối chết, Du Hân Niệm tiểu thư từ nhỏ rong ruổi tình trường lại cũng có thể nói ra những lời khiến cho người ta hiểu lầm, khiến cho chính mình rơi vào xấu hổ như vậy. Lời này nếu như ngược lại là nàng cố ý nói thì cũng không có gì, chủ yếu là nàng thật sự không phải cố ý...
Du Hân Niệm bên này đỏ mặt hận không thể tự tát vào miệng mình, bên kia Phó Uyên Di lại hát ngâm nga xuống xe, bước chân ung dung đi ở phía trước. Có Lâm Cung dẫn đường, nàng không còn gặp trở ngại gì nữa.
Đoàn người đi vào đại sảnh khách sạn tiến hành thủ tục nhận phòng, Cao Kỳ và Lâm Trạch Bạch đều mỗi người một phòng, Phó Uyên Di lại chọn một căn lớn có hai phòng ngủ.
Lâm Cung ghé vào vai Phó Uyên Di hỏi: "Chẳng lẽ đêm nay muốn ở cùng phòng với nàng?" Nhìn về phía Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm thu được ánh mắt của Lâm Cung quả thực là trăm miệng khó giải, Phó Uyên Di nói: "Tuy rằng người của Minh phủ đã tạm thời rút lui, nhưng Đồ Tô và Thụy Lộ nhất định sẽ đến bẩm báo Minh Vương, bọn họ chắc chắn sẽ còn có thể quay trở lại quấy rầy Du tiểu thư. Hiện tại quan trọng nhất là sự an toàn của Du tiểu thư, nên ở cùng phòng."
Phó Uyên Di nói rất là nghiêm túc, quả thực không thể phân biệt được là nàng có thật tâm nghĩ như vậy không, hay là miệng mồm giảo hoạt lấy chính sự ra làm nền.
Lâm Trạch Bạch chen vào nói: "Các nàng không phải đã sớm cùng một chỗ rồi sao? Ở chung phòng thì sao chứ, cũng sẽ không mang thai a."
Du Hân Niệm còn chưa kịp giải thích, Ngọc Chi đã kinh hoảng nói: "Cái gì? Hai người các cô đã sớm cùng một chỗ? Chuyện khi nào sao tôi không biết? Sao lại có thể! Người và quỷ không thể yêu nhau được!".
Du Hân Niệm cũng là chịu thua Lâm Trạch Bạch, lại càng bái phục Ngọc Chi. Ngọc Chi còn đang chờ nàng giải thích chút gì đó, Du Hân Niệm căn bản không để ý tới, đi thẳng vào thang máy.
Ngọc Chi đi theo phía sau không ngừng cố gắng: "Cô đừng có mà không chịu nghe! Từ xưa đến nay người và quỷ yêu nhau cũng chưa hề có kết cục tốt...... Không không không tôi không phải là đang trù ẻo các cô, trong phòng hồ sơ của Minh phủ đều có ghi lại khá nhiều! Đừng nói là người và quỷ yêu nhau, cho dù là nhân viên Minh phủ và quỷ muốn đến với nhau cũng đều bị xem là tình yêu khóa giới, từng bài học kinh nghiệm xương máu đều đã xảy ra trước mắt, tôi nói cho các cô biết đạo lý thật sự, người trẻ tuổi các cô a tại sao nói như thế nào cũng không tin vậy chứ?".
Ngọc Chi cứ lải nhải không dứt, màng nhĩ của Lâm Cung cũng sắp bị phá vỡ rồi, hai ngón tay điểm chỉ, cái miệng của Ngọc Chi lại biến mất.
Ngọc Chi: "??"
Lâm Cung thở phào nhẹ nhõm: "Bổn vương tuy rằng quỷ khí suy yếu, nhưng may mắn còn giữ được tuyệt kỹ giữ nhà. Đêm nay cô đừng có vào phòng, tôi còn muốn ngủ một giấc yên ổn."
Cao Kỳ và Lâm Trạch Bạch mạnh ai nấy đi về phòng mình, Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm cũng đi vào phòng, Ngọc Chi theo sau các nàng cũng muốn đi vào, Lâm Cung bám lấy vai Phó Uyên Di chỉ vào nàng: "Không được vào đây."
Ngọc Chi bất chấp vẫn cương quyết muốn đi vào trong, Lâm Cung mở ra hai bàn tay ngắn ngủn mập ú, trong nháy mắt bày ra một tầng kết giới bao lấy bốn phía xung quanh căn phòng, Ngọc Chi không hề phòng bị mà tiến về phía trước, cái đầu vừa chạm tới đã bị đánh bật trở ra.
"Um um um......" Không có miệng để kêu đau, Ngọc Chi ôm đầu ứa ra một hàng nước mắt, căm tức nhìn Lâm Cung.
Lâm Cung hừ hừ cười, đi theo Phó Uyên Di vào trong phòng.
Suốt một chặng đường liên tục này các nàng chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, khắp người đều là thương tích, vừa tiến vào căn phòng yên tĩnh ấm áp lại tràn ngập mùi hương thơm mát dễ chịu, cảm giác mềm nhũn bỗng chốc trói chặt lấy đầu óc các nàng.
Giờ khắc này Du Hân Niệm không muốn suy nghĩ cái gì hết, báo thù gì đó hung thủ gì đó Huyết Tâm gì đó, nàng chỉ muốn ngủ thẳng một giấc cho đã đời thôi.
Phó Uyên Di lấy ra chiếc thùng chứa đàn mèo đã lén mang vào khách sạn, trên thùng có đâm vài cái lỗ thông khí, thỉnh thoảng lại có mấy móng vuốt nhỏ đầy phẫn nộ vươn ra, để lộ mưu đồ kiên quyết vượt ngục.
"Nên làm gì với đàn mèo này bây giờ?" Phó Uyên Di nói, "Còn có hai con tá túc ở chỗ Khôn Nghi, cộng thêm đám này nữa là có hơn mười con rồi. Cậu lẽ ra không nên ngăn chặn Ngọc Chi ở ngoài cửa, để cho nàng vào nhìn xem nên xử lý đồng sự của nàng như thế nào."
Vẻ mặt bực dọc của Lâm Cung cùng bộ dáng ấu nữ hiện tại của nàng vậy mà lại vô cùng phù hợp nhau: "Tớ không muốn! Nàng lát nữa là có thể tự tìm được miệng về rồi, đêm nay có muốn ngủ một giấc yên ổn không? Nếu muốn thì đừng có mà cho nàng tiến vào. Hơn nữa......" Lâm Cung liếc mắt nhìn Du Hân Niệm một cái, "Ai cùng ai nói chuyện yêu đương a, mồm mép ba hoa."
Du Hân Niệm đang ngồi xổm bên cạnh chiếc thùng đùa giỡn với mấy con mèo, trong dư quang đã nhận ra ánh mắt Lâm Cung, không hề ngẩng đầu, để cho ác ý này tự mình tiêu tán đi thôi......
Phó Uyên Di không nghênh tiếp đề tài này của nàng, quay sang nói với Du Hân Niệm: "Du tiểu thư, lúc cô ngủ tôi đã nhờ Cao Kỳ mua giúp vài bộ quần áo, cô thay quần áo của Vương Phương ra đi. Suốt một đường này nàng cũng đã dính không ít dơ bẩn rồi. Chiếc túi màu trắng để ở bên kia."
Du Hân Niệm từ trong đống hành lý lấy ra một chiếc túi mua hàng màu trắng, nói cảm ơn, trong lòng không khỏi cảm thán Phó Uyên Di thật sự là suy nghĩ chu đáo.
Phó Uyên Di nhường phòng ngủ lớn cho Du Hân Niệm, Du Hân Niệm không thích vờ vịt nhường tới nhường lui, lập tức cảm ơn, đi vào.
Đem toàn bộ quần áo cũ vứt vào thùng rác, Du Hân Niệm đứng trước tấm gương toàn thân nhìn xem thân thể Vương Phương. Thân thể đầy mỡ ban đầu qua một quãng thời gian bất tri bất giác đã trở nên gầy như vậy. Nàng nhéo nhéo lớp da bên hông Vương Phương, cũng tương đối thuận tay, nhìn kỹ xem trên người có xuất hiện thi ban gì gì đó không, may mắn là không có. Xem ra băng quan của Liễu tiểu thư quả thực lợi hại, thảo nào có thể bảo tồn một cổ thi thể đến hoàn hảo như vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Du Hân Niệm đã có thể hiển nhiên tiếp nhận những chuyện lạ có một không hai này, xem ra từng chết một lần thực sự có thể mở rộng tầm mắt không ít.
Thân thể Vương Phương không có khuyết điểm gì quá lớn, Du Hân Niệm nhìn khuôn mặt hốc hác tiều tụy của Vương Phương trong gương, mang theo áy náy nói: "Thật sự rất xin lỗi, tôi còn phải mượn thân thể của cô thêm một đoạn thời gian nữa. Chờ tôi làm xong việc rồi, nhất định sẽ chọn cho cô một nơi có phong cảnh tốt để an nghỉ."
Du Hân Niệm lập tức đi tắm rửa, trong khoảng thời gian này linh hồn thoát thể vẫn lơ lửng giữa không trung, bây giờ chân đã có thể chạm đất mà tắm rửa, hưởng thụ sự thư thái của thủy liệu pháp, ngửi được mùi sữa tắm dễ chịu, những thứ bình thường giản dị này giờ đây lại khiến cho nàng vô cùng hưởng thụ.
Còn sống thật tốt a...
Du Hân Niệm nằm trong bồn tắm lớn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Trước kia nàng rời khỏi thân thể Vương Phương chỉ một chút thời gian ngắn ngủi thôi liền trở về, sẽ choáng váng hoa mắt nôn mửa không ngừng. Lần này thoát ly thân thể nhiều ngày như vậy, theo lý mà nói không phải cũng sẽ chịu một phen chết đi sống lại sao? Tại sao bây giờ một chút cảm giác khó chịu cũng không có? Việc này thực kỳ diệu, tắm xong rồi phải đi ra ngoài hỏi Phó tiểu thư một chút mới được.
Du Hân Niệm tắm xong rồi mặc áo choàng tắm vào, mang một đầu tóc dài rối bù ướt sũng đi ra. Hệ thống sưởi trong phòng rất tốt, chỉ chốc lát sau đã khô hết một nửa. Nàng khát nước khó nhịn, uống ừng ực hai chai nước khoáng mới làm dịu được cơn khát.
Đi đến phòng khách, thấy Phó Uyên Di cũng đã tắm xong, đang ngồi ở ghế sofa sờ vuốt điện thoại di động. Điện thoại của Phó Uyên Di mỗi lần ấn phím sẽ có một âm báo phát ra, nàng ấn mở cuộc trò chuyện trên Wechat, là Liễu Khôn Nghi gọi đến.
Liễu Khôn Nghi: "Lưu Đình đã không có gì đáng ngại, đang tĩnh dưỡng. Đúng rồi, người cậu nhờ tớ tìm, tớ đã tìm được rồi."
Phó Uyên Di nói: "Cậu gửi đến đây đi."
Liễu Khôn Nghi gửi đến một bản đồ có đánh dấu đỏ: "Bà ấy ở thôn Hạc, cách Thượng Hải hơn 400km, không có chuyến bay đến thẳng đó, sân bay gần nhất cách chỗ đó cũng hơn 200km, các cô nếu muốn đi thì tốt nhất là lái xe đi."
Du Hân Niệm nghe các nàng hình như đang nói chuyện gì đó, không thể mặt dày ở lại nghe, thầm nghĩ quay trở về phòng ngủ. Phó Uyên Di nhìn nàng vẫy tay, vỗ vỗ vào ghế sofa bên cạnh nói: "Du tiểu thư cô tới đây."
Du Hân Niệm lại quay trở lại. Nàng phát hiện Lâm Cung không ở đây, phỏng chừng đã trở vào trong thân thể Phó Uyên Di đi ngủ rồi.
Phó Uyên Di tiếp tục hỏi Liễu Khôn Nghi: "Vì sao lại là thôn Hạc? Bà ấy không phải ở thôn Trường Thọ sao?".
Thôn Trường Thọ? Du Hân Niệm sao lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc nhỉ?
Liễu Khôn Nghi: "Quê nhà của bà ấy đúng thực là ở thôn Trường Thọ, thế nhưng quỷ binh tôi phái đi hồi báo rằng bà ấy hiện tại quả thực đang ở thôn Hạc. Thôn Hạc và thôn Trường Thọ cách nhau hơn 20km, có thể vì nguyên nhân gì đó mới đến thôn Hạc, chi tiết chuyện này phải dựa vào chính các cô đi thăm dò thôi."
Du Hân Niệm đột nhiên nhớ ra, thôn Trường Thọ là quê nhà của dì Võ!
"Được rồi, cậu vất vả rồi Khôn Nghi, chờ tớ trở về sẽ cảm tạ cậu đàng hoàng."
Liễu Khôn Nghi lạnh lùng đáp: "Không cần."
Phó Uyên Di khẽ nhún vai, đặt điện thoại di động qua một bên.
Du Hân Niệm có chút hưng phấn: "Vậy là Liễu tiểu thư đã tra ra được nơi ở của dì Võ?".
"Đúng vậy." Phó Uyên Di nói, "Tôi thấy cô tìm một vòng lần lượt từng người, vẫn không tìm được hung phạm, cũng là có chút trách nhiệm, có điều ít nhất thì một vòng tìm kiếm này vẫn có chút thu hoạch, dì Võ này là nhân chứng quan trọng. Cảnh sát chắc chắn cũng đã tra hỏi bà ấy rất nhiều lần rồi, không tìm được bằng chứng mang tính quyết định, nhưng nếu chúng ta lấy được Huyết Tâm của bà ấy thì có khả năng sẽ tìm được những chi tiết mà cảnh sát hay thậm chí chính bà ấy cũng chưa từng chú ý tới."
Phó Uyên Di lúc nào cũng có thể tính toán mọi chuyện chu đáo cẩn thận, vì Du Hân Niệm an bài thật tốt tất cả.
Du Hân Niệm cầm lấy điện thoại di động, nhìn vị trí thôn Hạc này, khu vực được đánh dấu màu đỏ không có địa danh cũng không có đường lộ, phỏng chừng cũng là một địa phương không mấy tốt đẹp. Theo như lời Phó Uyên Di, hiện tại hi vọng lớn nhất nằm ngay trên người dì Võ, trong cuộc thảm án đêm đó bà ấy là người duy nhất thanh tỉnh, thậm chí còn cứu Du Nhâm Tuyết.
Bà ấy chắc chắn phải nhìn thấy cái gì đó.
"Đêm nay cứ ngủ một giấc cho ngon đã." Phó Uyên Di nói, "Ngày mai lại khởi hành."
"Ừm!" Du Hân Niệm ý chí chiến đấu tràn đầy, nàng có dự cảm mãnh liệt, chỉ cần tìm được dì Võ là có thể tiến bước rất nhanh đến với chân tướng.
"Nhưng mà, trước đó, thân thể cũng khá quan trọng." Phó Uyên Di bỗng nhiên nói.
Thân thể cũng khá quan trọng?
Du Hân Niệm có chút khó hiểu nhìn về phía Phó Uyên Di. Phó Uyên Di vừa tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, so với hình tượng tỉ mỉ cẩn trọng lúc bình thường giải quyết công việc, nàng hiện tại thoáng lộ ra một tia dã tính ngang bướng. Phía dưới cái cổ thon dài của nàng, bên trong cổ áo choàng tắm rộng lớn có thể nhìn thấy da thịt như ngọc và ở sâu bên dưới như ẩn như hiện......
Du Hân Niệm nhìn thẳng Phó Uyên Di đã tiến đến gần, Phó Uyên Di đưa tay vào trong áo choàng tắm của nàng thám xét: "Thân thể không hiểu tại sao lại biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ở trong nhà xác bệnh viện, cô đoán thử xem, trong thân thể Vương Phương có thể có bí mật gì đó hay không?".
Du Hân Niệm cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay Phó Uyên Di, trong lúc nhất thời cũng không biết Phó Uyên Di có phải là thật sự đang lo lắng Vương Phương có cái gì dị thường hay không.
Cổ họng không chịu khống chế mà nghẹn sôi, Du Hân Niệm thực xấu hổ, nàng cảm giác được rất rõ ràng khối thân thể này bởi vì Phó Uyên Di chạm vào mà có sự biến hóa rõ rệt: "Phó, Phó tiểu thư nếu muốn kiểm tra thân thể Vương Phương, tôi trước hết nên đi ra thì tốt hơn......"
"Ừm." Phó Uyên Di vậy mà lại đồng ý ngay, nàng nâng cánh tay lên nhẹ nhàng lôi kéo, Du Hân Niệm theo sợi dây xích trên cổ bỗng chốc bay ra, ngã vào trong lòng Phó Uyên Di.
Hai người đồng thời ngã vào trên ghế sofa, Phó Uyên Di tựa vào lưng ghế dùng một tay ôm nàng, sợi dây xích dài mảnh cuộn vòng rơi xuống bên cạnh các nàng, Du Hân Niệm đè trên bả vai nàng, lại là tư thế cả người rơi vào trong lòng nàng.
"Tôi nhìn xem." Phó Uyên Di cũng không cảm thấy tư thế này có cái gì không ổn, bàn tay còn lại phóng ra một luồng ánh sáng, bao phủ lấy thân thể Vương Phương.
"Du tiểu thư, cô xem ánh sáng này." Phó Uyên Di vẫn còn có hứng thú mà giải thích cho nàng.
Du Hân Niệm gian nan ngồi thẳng dậy nhìn xem, Vương Phương nhắm hai mắt tựa như đang ngủ bị ánh sáng màu trắng bao phủ.
"Ánh sáng này có màu sắc gì?"
"Màu trắng ...... Còn có một chút hồng nhạt." Du Hân Niệm muốn thừa cơ đứng dậy, Phó Uyên Di cũng không thả nàng ra, đè vai nàng kéo nàng ôm trở về. Du Hân Niệm bản chất là hồn phách nhẹ nhàng gần như không có trọng lượng, bị khống chế vô cùng dễ dàng.
"Là màu trắng thì tốt rồi, nếu có pha lẫn một tia màu đen nào, chứng tỏ trong cơ thể nàng có quỷ khí dơ bẩn."
"Nhưng màu hồng nhạt này......" Hiện tại tư thế của hai người bọn họ giống như là đôi tình nhân đang ngồi ôm nhau ở phòng khách nhà mình cùng nhau xem phim điện ảnh.
"Hồng nhạt, là màu sắc của cô." Phó Uyên Di cúi đầu, khẽ nói bên tai nàng.
Cảm giác khô nóng từ vành tai lan đến tận đáy lòng, nàng bị ôm, lần này thoát ly thân thể Vương Phương khiến cho nàng không thể tìm cớ được nữa.
Khi nàng phát hiện ra trong đôi mắt màu lam xám của Phó Uyên Di có thân ảnh của mình, cũng là khi nàng hiểu được ánh mắt của chính mình là nhìn về cùng một hướng.
Mùi hương thơm dịu ấm áp trong từng hơi thở hòa lẫn cùng dục vọng đã lâu chưa từng cảm thụ, nàng hiểu được, có cảm giác đối với Phó Uyên Di không phải là Vương Phương, mà là chính nàng.
Ngọc Chi tìm được miệng về, đang treo ngược ngủ ngoài hành lang khách sạn, xoay trở thân mình, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có cái gì đó, mở to mắt ra nhìn: "Ơ hay? Lâm Cung, sao cô lại ở chỗ này?".
Lâm Cung buồn ngủ mờ mịt, nhìn hành lang trước mắt mà ngây người: "Bổn vương cũng muốn biết...