Chuyện Ta Không Biết

Chương 9: - Không có tiền cô dự định sống thế nào! Ngủ gầm cầu sao!




"Vậy thì quá tốt!" Ngọc Chi vui sướng kêu lên, "Nếu không có tâm nguyện vậy cô mau ngoan ngoãn cùng tôi trở về ký tên chấp thuận, lập tức đầu thai!".
"Không được." Du Hân Niệm lạnh nhạt cự tuyệt.
"Cô......"
"Tuy rằng không nhớ rõ tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng tôi có chuyện khác phải làm."
"Bà nội của tôi, cô sao lại nhiều chuyện như vậy!"
"Tôi phải tìm cho ra hung thủ đã sát hại tôi và ba mẹ tôi."
"......"
"Tôi không thể để cho kẻ đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được."
"Du Hân Niệm." Ngọc Chi trịnh trọng cảnh cáo nàng, "Mặc dù hiện tại cô mượn thân xác Vương Phương trở lại nhân gian, nhưng không có nghĩa là cô có thể nhúng tay vào chuyện nhân gian, định đoạt sinh tử của người khác. Cô hiện tại coi như là quỷ, một khi cô hại chết mạng người thì sẽ biến thành ác quỷ, cô sẽ đánh mất toàn bộ ký ức thần trí u mê, Minh cảnh lập tức sẽ đến truy bắt cô, kết cục cô còn nhớ rõ chứ? Mười tám tầng địa ngục, chỉ có vô cùng vô tận thống khổ."
Du Hân Niệm nói: "Tôi không muốn phải tự tay giết ai hết, tôi chỉ là muốn tra ra hung thủ."
Không biết có phải do thay đổi thân thể hay không, khuôn mặt vừa mập vừa tròn của Vương Phương không có chút lực sát thương nào, dù là đang nói đến vụ án giết người nhưng lại cảm giác giống như một nhân vật trong phim hoạt hình - chú gấu Bắc Cực lúc nào cũng lo lắng chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày. Thực khó mà liên tưởng đến một Du Hân Niệm từng đại náo văn phòng quản lý hộ tịch Minh phủ.
"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi theo bên cạnh cô." Ngọc Chi nói, "Bất luận cô có loại tâm tư này hay không tôi cũng phải giám sát cô, dù sao thân phận hiện tại của cô không bình thường, sơ ý một chút sẽ gây nhiễu loạn âm dương. Một khi cô tìm được hung thủ thì mau ngoan ngoãn trở về cho ta!". Nói đến chỗ này, Ngọc Chi cảm thấy không đúng. Thân thể thay đổi, nhưng mà hồn phách vẫn là người kia.
"Cô đã không muốn báo thù, tại sao còn muốn biết hung thủ là ai?"
Uống hết cà phê, trong tay Du Hân Niệm sớm đã đổi thành rượu. Nàng tựa lưng vào ghế ngồi cúi đầu nhấp một ngụm rượu, lộ ra nụ cười thản nhiên: "Tôi cũng không có nói là không báo thù. Muốn một người chết đi có rất nhiều phương pháp, ai nói nhất định phải tự mình động thủ."
Ngọc Chi sao lại quên mất Du Hân Niệm đã lớn lên trong một môi trường như thế nào. Nàng thật sự là một tiểu thư nhà giàu lớn lên trong hũ mật, tương lai cũng là người điều hành sản nghiệp gia tộc được nhiều người ngưỡng mộ. Đến cùng có thể nói, nàng từ nhỏ đã tiếp thu tinh hoa của nền giáo dục hiện đại, là người thông minh lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ phức tạp. Trong xã hội loài người hiện nay, người thông minh luôn luôn thiện lương, bất luận là xuất phát từ nội tâm hay chỉ là phô diễn bề ngoài, để không chuốc lấy phiền toái cho bản thân, có nhiều lúc họ cũng sẵn sàng giả vờ làm một người tốt.
Người thông minh một khi đã muốn làm chuyện xấu, xác suất thành công cao đến mức đáng sợ.
"Cô đã quyết định?" Ngọc Chi rất bình tĩnh hỏi nàng.
Du Hân Niệm cũng không có trả lời, đáp án cho vấn đề này đều là lời dư thừa.
"Đối với tôi mà nói, cô có giết người hay không có biến thành ác quỷ hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi, âm dương hỗn loạn bị tác động lớn nhất cũng là Nhân giới, đều không chút quan hệ nào với tôi, đến lúc đó tôi sẽ cùng Minh cảnh đồng thời truy bắt cô, đánh nhốt cô vào địa ngục, mà tôi cũng được khấu trừ thêm chút tiền." Ngọc Chi không ngại nói trắng ra, "Giao ước giữa tôi và cô vẫn như cũ, trong vòng hai năm cô hoàn thành tâm nguyện, sau đó theo tôi trở lại Minh phủ luân hồi. Những chuyện khác tôi không quan tâm."
Trong nhất thời bầu không khí có chút căng thẳng.
"Tuy là tôi đã quyết định, nhưng có chuyện muốn nói cho cô hiểu." Thái độ của Du Hân Niệm trái lại mềm dịu đi, "Tôi cũng không phải là kẻ phản xã hội, đối với giết người cũng không có hứng thú. Tôi không nhớ rõ chuyện mưu sát kia đã xảy ra như thế nào, nhưng nếu giờ khắc này tôi còn ở đây, tôi còn có thể hít thở còn có thể suy xét còn có thể cầm súng, sẽ không thể nào đối với cái chết của ba mẹ tôi mà mặc kệ. Giết người phạm pháp, đạo lý này ngay cả đứa con nít cũng biết, nhưng kẻ giết người thì sao? Cảnh sát truy bắt không ra là có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Có chuyện tiện nghi như vậy sao? Vụ án mạng này cho đến giờ vẫn chưa được phá giải, mà tôi thì đã trở về. Ngọc Chi, tôi biết cô tin tưởng vào sự xảo hợp định mệnh đó, cô so với tôi còn tin hơn."
Giờ phút này, gương mặt vốn dĩ ôn hòa nhút nhát lại bởi vì linh hồn bất đồng mà trở nên cương quyết sắc bén.
Lúc Du Hân Niệm đứng lên định đi, Ngọc Chi mới mở miệng:
"Có một thứ có thể giúp được cô khôi phục trí nhớ."
"A?"
"Cô sao không có một chút hưng phấn nào vậy."
"Nếu như có thể dễ dàng lấy được thì cô cũng không nhịn đến bây giờ mới nói."
Ngọc Chi liếc mắt khinh bỉ: "Tôi phát hiện cô thật sự là rất dễ khiến người ta chán ghét...... quả thực, không dễ dàng lấy được. Thứ đó được gọi là Tam Xuyên Linh Trượng, lấy nước Tam Xuyên ở Minh giới gột rửa ba vạn năm tự nhiên mà thành, trước đây chính là một trong tam đại pháp khí hàng đầu ở Minh giới, không ngờ bị một con yêu quái trộm đi, yêu quái kia vượt biên đến Nhân giới, chẳng biết đi đâu, tung tích về Tam Xuyên Linh Trượng cũng biến mất. Nghe nói dùng máu mở khóa Tam Xuyên Linh Trượng là có thể phá giải canh Mạnh Bà, người hiến máu sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước. Tuy rằng vẫn chưa đầu thai, nhưng lấy thân phận Du Hân Niệm thì coi như là kiếp trước rồi, nó hẳn là có thể phát huy tác dụng."
"Nghe nói sau khi uống thuốc trường sinh bất lão thì có thể sống mãi không già, chỉ là đáng tiếc không biết nó ở nơi nào."
"Đừng có khua môi múa mép. Tam Xuyên Linh Trượng cũng không phải là một loại truyền thuyết. Tôi đã không ngừng truy hỏi, cũng tìm được chút manh mối." Ngọc Chi từ trong túi áo lấy ra một chiếc túi vải, tháo gỡ nút thắt làm bằng sợi kim loại, bên trong là một quả cầu bằng thủy tinh bao bọc lấy một khối nước phát ra ánh sáng màu xanh lục yếu ớt.
"Đây là nước Tam Xuyên. Chỉ cần tới gần Tam Xuyên Linh Trượng nước này sẽ sôi trào."
"Gần đến đâu?"
"Trong vòng mười mét."
"...... Cô có biết trái đất này rộng lớn bao nhiêu không?"
Ngọc Chi nói nàng có dự cảm là Tam Xuyên Linh Trượng ở cách đây không xa, bởi vì nước Tam Xuyên đã bắt đầu sáng lên, chính là dấu hiệu báo trước lúc sôi trào.
Du Hân Niệm cảm thấy không quá tin tưởng vào chuyện này cũng như vào chính Ngọc Chi, nhưng vẫn cứ cầm lấy quả cầu nước Tam Xuyên giữ bên người, phòng ngừa vạn nhất.
Dùng năm mươi đồng còn sót lại trên người đón xe trở lại nơi ở của Vương Phương, Du Hân Niệm trước nay chưa từng mệt mỏi đến vậy. Quá mức mệt mỏi khiến nàng không có cách nào duy trì tính ưa sạch sẽ của mình, đêm khuya trở lại căn phòng chật hẹp cũ nát lại tản ra mùi cổ quái này, từ trong tủ quần áo tìm ra một tấm chăn bông, trải lên trên giường, đơn giản ngăn cách với mùi người xa lạ, dự định ngủ một giấc thật ngon.
Giấc mơ của nàng rất xa lạ. Căn phòng nàng chưa từng ở qua, người nàng chưa từng thấy qua, điều duy nhất quen thuộc là khu vực đại sảnh khách sạn M trực thuộc tập đoàn mà nàng đã từng đến, bữa tiệc tối vào dịp lễ Giáng Sinh...... Trong mơ có một cô gái xa lạ khiến nàng bi thương, cô gái đó nói, ta thích ngươi của hiện tại, thực đáng yêu......
Đoán chừng cũng chưa ngủ được bao lâu, trời vừa sáng ông chủ cho thuê phòng lại đến gõ cửa. Du Hân Niệm bị tiếng đập cửa kéo ra khỏi cảnh hỗn độn trong mơ, tâm trạng vô cùng bực bội.
"Cô gái, cô...... còn đang ở đây không?"
Cửa mở, nhưng ông chủ không dám tiến vào, đi theo phía sau là con trai và con dâu của ông ta, còn có một bà lão vẻ mặt nghiêm túc trong tay cầm một thanh kiếm gỗ. Bà lão đó gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nàng chớp chớp hai mắt mỏi nhòe, trầm giọng "Vâng" một tiếng.
Có lẽ là có thầy phép đi theo, cũng có lẽ là nhìn thấy Vương Phương hai chân chạm đất lại còn có cái bóng đầy đủ, ông chủ cũng kiên cường thêm một chút: "Chúng ta cứ việc nói thẳng đi, tôi mặc kệ cô là người hay là quỷ, căn phòng này cũng không thể cho cô thuê được nữa. Trước đây cho cô thuê phòng cũng là vì thấy cô, cô gái trẻ một thân một mình bên ngoài thực đáng thương, tôi cũng động lòng trắc ẩn. Chúng ta đã giao ước thế nào chứ? Không được phép ở trong phòng này gây chuyện rắc rối, cô nói cô không nuôi thú cưng không hút ma túy, kết quả là cô tự sát! Làm người cũng không thể làm thế a, cô muốn chết ở đây, chỗ này trở thành căn phòng có ma, làm sao mà tôi còn có thể cho người khác thuê được nữa?".
Vốn tưởng rằng sẽ có một trận kì kèo ngươi thế này ta thế nọ ra trò, chủ nhà đã chuẩn bị sẵn cả một bụng bản thảo còn chưa nói xong, chỉ nghe đối phương nói: "Ông chủ, ông nói đúng. Phòng này tôi không thuê nữa, tháng sau sẽ dọn đi."
"Tháng sau? Hôm nay mới đầu tháng. Không được a, cô hôm nay phải dọn đi."
Du Hân Niệm nói: "Đợi đến hết tháng tôi nhất định sẽ dọn đi."
"Không được không được." Chủ nhà thấy nàng yếu thế, liền được nước lấn tới, "Ngay hôm nay, bây giờ, chúng tôi trông coi cô dọn, không dọn sạch chúng tôi sẽ không đi."
Con trai chủ nhà nói bằng giọng địa phương đặc sệt, kéo dài ngữ điệu: "Này, tôi nói cô gái như cô sao lại không biết xấu hổ vậy? Bảo cô đi cô có nghe hay không? Đừng ép tôi động thủ!".
"Động thủ?" Du Hân Niệm đi từng bước tới trước, "Anh động một cái thử xem?".
Chủ nhà hơi chấn động, như thế nào lại có cảm giác Vương Phương này so với trước kia không giống nhau cho lắm? Trước kia đâu có khí thế như vậy?
Con trai chủ nhà bị nàng từng bước ép tới có chút sững sờ, còn chưa suy nghĩ cẩn thận sẽ nói cái gì thì cơn thịnh nộ đã xông đến đỉnh đầu, xắn tay áo bước lên: "Thử thì thử, cô cho là tôi không dám đánh cô?".
Vợ hắn liền giữ chặt hắn: "Anh có bệnh hả? Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không a! Đừng gây chuyện!".
Du Hân Niệm không quan tâm hắn, tiến đến bên cạnh ông chủ thấp giọng nói: "Ông chủ, tôi nhất định sẽ không đeo bám ông mà không đi, tôi chỉ muốn có thời gian một tháng chuẩn bị. Vả lại, lúc trước nếu như ông nói với tôi nhà này có ma, tôi cũng sẽ tuyệt đối không thuê. Là ông không thành thật trước."
Sau đó thì là Vương Phương không giữ chữ tín, Du Hân Niệm trong lòng cảm thấy Vương Phương và ông chủ cho thuê phòng này đều là cùng một kiểu người, đều rất gian dối.
Ông chủ trợn tròn mắt: "Cô làm sao......", chữ "biết" phía sau liền bị nuốt trở lại.
Du Hân Niệm cười nói: "Chuyện này nếu như truyền ra ngoài mới thật là không ai thèm thuê phòng của ông nữa, phỏng chừng đem bán cũng không được giá tốt đâu."
"Cô!" Ông chủ chỉ vào nàng, "Tuổi còn trẻ, tâm địa sao lại xấu xa đến vậy!".
Du Hân Niệm đan chéo hai tay trước ngực: "Lời này nửa câu sau giữ lại cho chính ông đi."
Con trai chủ nhà hơi kéo ông ta lại: "Cô ta sao lại biết được con mẹ nó chuyện này?".
"Mày câm miệng đi!" Ông chủ đẩy hắn ra, quay lại đối mặt Du Hân Niệm nói, "Vậy thì một tháng! Một tháng sau cô cút đi cho tôi!".
"Cảm ơn."
Dõi mắt nhìn theo cả nhà ông chủ kia nóng nảy rời đi, Du Hân Niệm đóng cửa phòng, quay người lại thì bị hù dọa một trận.
Ngọc Chi ngồi trên tấm đệm cói, ngón tay với tới gói trà, nhưng mãi vẫn không chạm vào được.
"Lần sau hiện ra có thể nói trước một tiếng không, thực giống quỷ." Du Hân Niệm đi vào phòng vệ sinh.
"Còn ghét bỏ tôi? Ai là quỷ! Tôi là nhân viên công vụ Minh phủ, cô mới là quỷ! Nếu không phải tôi nói cho cô nghe chuyện bà vợ của hắn bị sát hại trong căn phòng này, cô hiện tại đã bị đuổi đi rồi!" Ngọc Chi hướng đến cánh cửa phòng vệ sinh hô lớn, "Cô phải cảm ơn tôi! Mời tôi uống trà!".
Du Hân Niệm dùng khăn mặt mới mua lau quanh miệng, sau đó nhanh chóng cọ rửa bồn cầu: "Cảm ơn, thật tình cảm ơn."
"Đừng có nói suông thôi a."
"Đợi đi."
"Cô...... Đây là thái độ đối đãi với ân nhân sao!"
Du Hân Niệm không thể chịu được việc sử dụng bồn cầu của người khác, cọ rửa hồi lâu mà chỗ khe bồn cầu vẫn còn chút vết ố bẩn kinh tởm khó hiểu. Nàng biết nên làm vệ sinh như thế nào, chỉ tiếc trước mắt không có đủ dụng cụ, trước tiên đành phải lấy giấy vệ sinh bọc quanh toàn bộ miệng bồn cầu, giải quyết nhân sinh đại sự sau đó trở lại ngồi trước máy tính, muốn thử xem tài khoản ngân hàng của chính mình còn có thể truy nhập hay không — dù cho hi vọng thập phần xa vời.
Máy tính của Vương Phương vẫn còn bật, thử lướt chuột thì màn hình lập tức sáng lên, hiện ra một trang microblog.
"Tôi không biết còn có thể tiếp tục kiên trì như vậy được bao lâu. Nàng là dạng người gì, kỳ thực tôi vẫn luôn biết rõ."
Du Hân Niệm bĩu môi, nàng quả thật không phải người thích tò mò chuyện cá nhân của kẻ khác. Mở ra một trang mới, định đăng nhập vào tài khoản ngân hàng điện tử của mình, phát hiện không thể vào được, trong nước hay nước ngoài đều không tìm thấy, đã bị xóa bỏ.
"Ai......" Du Hân Niệm thở dài một hơi, cũng phải, năm năm trôi qua, còn có cái gì không thay đổi được.
Không thẻ không tài khoản càng không có chứng minh thư, nàng không phải Du Hân Niệm, nàng hiện tại chính là Vương Phương.
Nàng chỉ có thể lấy thân phận Vương Phương tiếp tục sống.
Hai năm, chỉ có hai năm!
Du Hân Niệm không có thời gian để mà ủ rũ, lập tức đứng lên mặc áo khoác.
"Đi đâu vậy? Còn chưa có châm trà cho tôi!" Ngọc Chi kháng nghị.
Du Hân Niệm không quan tâm nàng, sau khi kiểm tra chắc chắn đã mang theo ví tiền liền ra khỏi cửa. Nàng cần đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, lại càng muốn xem Vương Phương có bao nhiêu tài sản để lại cho nàng.
"Cô sao lại là người như thế chứ!" Ngọc Chi khó tin nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Du Hân Niệm, gấp rút đi theo ra ngoài.
Lần cuối cùng không đánh răng không rửa mặt không trang điểm mà ra khỏi cửa có lẽ là trước khi nàng quen biết Lô Mạn. Không biết có phải nhờ khối thân thể hiện tại này làm tấm màn che hay không, Du Hân Niệm rất thản nhiên bước nhanh trên đường, dùng bản đồ điện tử tìm được ngân hàng gần nhất, lấy chứng minh thư ra để sửa lại mật khẩu thẻ ngân hàng, kiểm tra số dư còn lại, 1099 đồng......
1099?!
Du Hân Niệm gần như kinh hoàng, một người trưởng thành, chứng minh thư ghi rõ ràng năm sinh 1990 tức là đã 26 tuổi là một người trưởng thành, lại chỉ có 1099 đồng? Nhân dân tệ!
Vương Phương này là làm thế nào mà sống sót......
"Xin chào, xin hỏi còn cần giải quyết việc gì khác không?" Nhân viên ngân hàng hỏi.
Du Hân Niệm đau đầu, đưa cho đối phương một đồng tiền xu rồi nói: "Cảm ơn ngươi đã giúp tôi rút tiền, một trăm."
Đứng ở cửa ngân hàng, Du Hân Niệm đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện nan giải đến thế nào. Dù có hạn chế thói quen tiêu xài của nàng thì toàn bộ gia tài của Vương Phương cũng không đủ cho nàng đi uống một buổi trà chiều.
Lật sổ tiết kiệm ra nhìn, mỗi tháng chỉ có một lần thu nhập, ngày 15, chuyển khoản tiền lương 3050.
Du Hân Niệm: "......"
"Du tiểu thư." Áo khoác mỏng manh của Ngọc Chi nhìn không tương xứng cho lắm với những chiếc áo lông to dày của đoàn người xung quanh, nhưng rất rõ ràng, nàng không lạnh, "Với số tiền này cô làm sao dọn nhà a?".
Du Hân Niệm nhét sổ tiết kiệm vào trong túi xách, lấy ra điện thoại di động: "Đây là iPhone 6? iPhone đã ra đến 6 rồi. 4G sao? Thật nhanh quá, mấy ứng dụng sau này đều tải về trong nháy mắt. Hệ thống iOS thiết kế cũng thay đổi, rõ ràng dễ hiểu, nhìn rất tốt." Mà cũng kỳ quái, Vương Phương thê thảm thành như vậy, còn có hứng thú mua điện thoại iPhone mới?
"Du tiểu thư." Ngọc Chi bay tới trước mặt nàng, "Cô có đang nghe tôi nói không vậy? Hả? Đến lúc nào rồi mà cô còn chơi điện thoại!".
"Tôi không có chơi."
"Vậy cô đang làm gì?! Không có tiền cô dự định sống thế nào! Ngủ gầm cầu sao!"
"Có thể sống, sao lại không thể sống được." Nhìn biểu tượng ứng dụng trong điện thoại từ màu xám chuyển thành đen, Du Hân Niệm ngẩng đầu nhìn Ngọc Chi, "Ngọc Chi cô nương, hỏi cô một chuyện."
Ngọc Chi: "A?"
"Ở Minh phủ các cô có chơi cổ phiếu không?"