Mặc dù trong lòng có cảm giác bất an, nhưng Liễu Khôn Nghi cũng không từ bỏ hi vọng. Chỉ cần nàng chưa thấy được thi thể Phó Uyên Di, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Liễu Khôn Nghi từ trong chiếc túi mang theo bên người lấy ra một nắm lá trúc đen. Trong mỗi phiến lá trúc chính là một hồn phách quỷ binh mà Liễu Khôn Nghi đã rèn luyện, nàng đem nắm lá trúc vẩy lên trên bầu trời, nắm lá trúc lập tức ngưng tụ thành một đoàn khói đen, khói đen ngưng tụ thành quỷ binh, nghênh diện Liễu Khôn Nghi.
"Dù có đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho được nàng. Đi!"
Nhóm quỷ binh nhận được mệnh lệnh, vội vàng tản ra bốn phía, biến mất trong đêm tối.
Ngọc Chi ôm Lâm Cung, không biết nên nói cái gì mới phải. Ngọc Chi cũng không cảm thấy Phó Uyên Di và Du Hân Niệm cứ như vậy mà chết. Du Hân Niệm vẫn luôn dũng cảm tiến về phía trước, tràn đầy ý chí chiến đấu, bao nhiêu trí thông minh cùng mưu mẹo đều tập hợp hết ở trong người, đã xuống đến Minh phủ rồi còn có thể ép buộc nàng đưa trở lại nhân gian, làm sao có khả năng ngay tại nơi này tan thành mây khói?
"Cô cảm thấy...... Các nàng thật sự đã chết sao?" Ngọc Chi lo lắng hỏi Lâm Cung.
Lâm Cung đã tiếp nhận vai trò cỗ máy giữ trẻ di động này của Ngọc Chi, ngồi an ổn trong lòng nàng: "Dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Uyên Di, nàng sẽ không làm những chuyện nàng không nắm chắc. Cho dù đối đầu với huynh muội quân đội liên hợp kia có khó khăn đến thế nào đi nữa, Uyên Di đều có năng lực biến nguy thành an." Lâm Cung nhíu chặt mày, tựa như đang nói với chính mình, "Uyên Di không có việc gì, tuyệt đối sẽ không."
Cao Kỳ thấy vẻ mặt Liễu Khôn Nghi đầy mệt mỏi, nhìn bóng đêm thật lâu không nói gì, chờ đợi nhóm quỷ binh hồi báo mà không có ý định đi nghỉ ngơi. Nàng bước lên nói: "Tỷ tỷ, thân thể quan trọng hơn, chị trước tiên nghỉ ngơi chốc lát đi. Ở đây em sẽ trông coi, nếu có tin tức gì em sẽ báo với chị."
Liễu Khôn Nghi không nói gì, Cao Kỳ biết nàng cự tuyệt, vì thế rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Liễu Khôn Nghi cứ thế đứng ở bên ngoài sân bay Hàm Dương mở to mắt nhìn bầu trời dần sáng.
6:00 am, Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương 1 ngày 9 giờ, mất liên lạc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Trạch Bạch vẫn chưa tìm thấy thi thể Vương Phương.
Mà Liễu Khôn Nghi bên này cũng không thu được tin tức gì về Phó Uyên Di.
Phía chân trời xám xịt, mây xám che lấp ánh mặt trời, những bông tuyết nhỏ bé bay lất phất trong không trung, rơi xuống đất không lâu sau liền biến mất không còn tăm hơi.
8:30 am, Liễu Khôn Nghi rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, ngồi vào trong xe định chợp mắt một lúc, một viên hắc cầu bé nhỏ từ bên ngoài cửa sổ xe nhẹ nhàng tiến vào, bay vòng vèo ở bên tai Liễu Khôn Nghi.
Liễu Khôn Nghi nhắm mắt nói: "Nói đi, có manh mối gì sao?".
Viên hắc cầu kia im lặng nhưng lại có chút vội vã, không ngừng bay lòng vòng.
Liễu Khôn Nghi mở mắt ra, phát hiện đây không phải là quỷ binh nàng vừa phái đi, nhưng đích thực là hồn phách do chính tay nàng luyện thành.
Liễu Khôn Nghi ngồi thẳng người dậy, chăm chú nhìn hắc cầu. Hắc cầu xoay lắc điệu bộ có chút sốt ruột, Liễu Khôn Nghi giữ lấy nó ở trong tay, suy nghĩ chốc lát, dò hỏi: "Lưu Đình?".
Hắc cầu nhảy nhảy tựa hồ rất vui mừng, Liễu Khôn Nghi: "Em sao lại biến thành bộ dáng này?".
Hắc cầu xoay một vòng ở giữa không trung, nhẹ nhàng bay ra bên ngoài, dừng lại trong chốc lát rồi bay về phía trước, cứ như vậy bay một chút lại dừng, Liễu Khôn Nghi gọi Cao Kỳ cùng Ngọc Chi các nàng: "Lên xe, đi theo Lưu Đình."
"Lưu Đình?" Cao Kỳ khó hiểu, "Lưu Đình ở đâu?".
Liễu Khôn Nghi chỉ vào viên hắc cầu kia.
Cao Kỳ lái xe theo sau hắc cầu, hắc cầu bay với tốc độ rất nhanh, xiêu xiêu vẹo vẹo trông có vẻ khống chế không được tốt lắm.
Xe dừng lại ở trước cửa một khách sạn, đoàn người xuống xe, đi theo hắc cầu vào bên trong.
Liễu Khôn Nghi biết loại khách sạn này nếu không có thẻ phòng thì không thể mở thang máy được, liền thuê một phòng, cầm thẻ phòng đi theo hắc cầu lên lầu. Hắc cầu ngừng lại ở trước cửa phòng 1801, Liễu Khôn Nghi ấn chuông cửa.
Ding dong — ding dong –
Liễu Khôn Nghi ấn chuông thêm vài lần nữa, không có ai mở cửa. Nàng cùng Cao Kỳ, Ngọc Chi, Lâm Cung mấy ánh mắt đều đồng loạt nhìn thẳng hắc cầu, hắc cầu bay vòng vèo, tiến vào phòng.
"Đây thật sự là Lưu Đình sao?" Lâm Cung cảnh giác nói, "Hay là cạm bẫy do đám người Minh phủ kia bố trí."
Liễu Khôn Nghi không lên tiếng, yên lặng đem pháp lực tập trung vào bàn tay phải, chỉ cần gặp tình thế bất thường thì đại đao của nàng sẽ được rút ra chỉ trong vòng 1/10 giây, bất luận là quỷ thần gì đều chém cho nó nát nhừ.
Bên trong phòng truyền đến tiếng bước chân chậm chạp mà nặng nề, tiếng bước chân kia dừng lại ở phía sau cánh cửa, Cao Kỳ và Ngọc Chi đều căng thẳng thần kinh. Động tác của người ở phía sau cửa rất chậm, cánh cửa được mở hé ra một khe hở, còn chưa kịp thấy rõ ở bên trong là ai, người nọ bỗng chốc trượt xuống. Liễu Khôn Nghi nhanh chóng mở rộng cửa, lách vào bên trong, ôm lấy người nọ.
"Phó đại sư –" Ngọc Chi nhìn thấy Phó Uyên Di nằm trong lòng Liễu Khôn Nghi, cảm động thiếu chút nữa ném Lâm Cung đi, "Thật là cô –!".
Trên toàn bộ quần áo của Phó Uyên Di đều là những vết máu đã khô, mái tóc dài rối bù bị mồ hôi thấm ướt. Nàng nhắm mắt lại, môi trắng bệch, cả người suy yếu tựa như một con thú nhỏ bị trọng thương. Nàng nghe thấy âm thanh của Ngọc Chi, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Hi" một tiếng.
Liễu Khôn Nghi thấy nàng vẫn là cái tính này, tâm tình lo lắng lập tức chuyển hóa thành tức giận: "Cậu thật sự lại còn thảm hại hơn. Lần trước chỉ là bị chút vết thương ngoài da, lần này thì suýt mất luôn cả mạng! Mở ra quỷ đạo lần này đủ thoải mái rồi chứ?".
Phó Uyên Di dán vào ngực Liễu Khôn Nghi khó có thể cử động, hơi thở mong manh nói: "Xin lỗi...... Khôn Nghi, để cho cậu lo lắng......"
Liễu Khôn Nghi mang nàng ném lên trên ghế sofa ở phòng khách, lạnh lùng nói: "Không có ai lo lắng cho cậu hết. Thân thể của Lưu Đình đâu?".
Phó Uyên Di bị nàng không lưu tình ném một phát đụng đến miệng vết thương, đau đớn nói không nên lời.
Lâm Cung đưa tay đẩy Ngọc Chi ra, bay tới trước người Phó Uyên Di nhìn một chút, quay đầu nói với Liễu Khôn Nghi: "Nàng bị thương rất nặng."
Liễu Khôn Nghi ném cho nàng một cái liếc mắt, thấy Phó Uyên Di dường như đã muốn hôn mê, liền bước tới cởi bỏ nút áo của nàng ra, trong ngực rõ ràng có một thanh đoản mâu đâm xuyên qua.
"Này......"
Ngọc Chi nhìn thấy mà cả hàm răng đều tê rần, Liễu Khôn Nghi cũng hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại bị thương nặng như vậy.
Lâm Cung trong mắt ngấn lệ, nói với Liễu Khôn Nghi: "Tôi trở vào trong thân thể nàng trước, ổn định thất hồn lục phách của nàng. Làm phiền Liễu tiểu thư giúp nàng trị liệu."
Liễu Khôn Nghi cùng Lâm Cung không hợp nhau lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên Lâm Cung dùng ngữ khí thỉnh cầu nói chuyện với nàng.
Liễu Khôn Nghi không nhìn nàng: "Tôi đây là bạn thuở nhỏ của Uyên Di, cô không nói tôi cũng sẽ giúp nàng."
Lâm Cung gật đầu, chui vào trong thân thể Phó Uyên Di. Thân mình Phó Uyên Di khẽ run lên, hai hàng lông mày nhíu chặt giãn ra một chút, cảm giác đau đớn đã giảm bớt không ít.
Cao Kỳ đóng cửa phòng lại, Liễu Khôn Nghi đỡ thân mình Phó Uyên Di đặt tới vị trí thoải mái, sờ sờ trán nàng, thực nóng.
Liễu Khôn Nghi nói với nàng: "Tớ phải lấy đầu mâu này ra, sẽ hơi đau một chút, cậu cố chịu đựng."
Phó Uyên Di nhắm hai mắt cười khổ, đến ho khan cũng không dám dùng sức, động đến miệng vết thương sẽ lại gây ra đau đớn sống không bằng chết.
"Làm đi, tớ không sợ đau......" Phó Uyên Di vừa mới nói xong một chữ "đau" này, lòng bàn tay của Liễu Khôn Nghi đã kéo mạnh về sau, thanh đoản mâu kia bị nàng rút ra, máu phụt ra bắn tung tóe trên ghế sofa, Phó Uyên Di đau đến nhịn không được kêu lớn một tiếng.
Cao Kỳ mang đến cho Liễu Khôn Nghi hộp thuốc lấy từ trong túi xách ra, Liễu Khôn Nghi đem thuốc cầm máu rắc vào miệng vết thương đã bị lật ngược da thịt, lồng ngực Phó Uyên Di không ngừng phập phồng, nàng hừ hừ cười: "Không phải không sợ đau sao? Kêu la cái gì?".
Phó Uyên Di đau đến đầu óc choáng váng, mặt ghế sofa cũng sắp bị nàng bấu thủng một lỗ. Nàng cắn chặt răng, kiên trì phản bác: "Tớ là...... Không sợ đau...... Nhưng này, là đau thật."
"Giờ phút này rồi mở miệng nói còn không thành thật, xem ra tớ xuống tay vẫn còn rất nhẹ, cậu......" Liễu Khôn Nghi vừa giương mắt lên, thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Liễu Khôn Nghi không trách mắng nàng nữa: "Cao Kỳ. Lấy kim khâu và lá bùa đến đây."
"Dạ."
Liễu Khôn Nghi cầm kim khâu khoa tay múa chân trước miệng Phó Uyên Di: "Em nói chị có nên nhân cơ hội này khâu kín cái miệng của người này lại hay không?".
Cao Kỳ nghĩ thầm: Tỷ tỷ nếu chị đành lòng thì cứ việc khâu đi. Thế nhưng nói ra miệng lại là: "Em cảm thấy không tốt lắm."
Liễu Khôn Nghi nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Thật không thú vị."
Sau khi miệng vết thương được khâu lại, xử lý, trị liệu xong Phó Uyên Di ngủ rất yên ổn.
Liễu Khôn Nghi đi rửa sạch tay, bảo Cao Kỳ ra ngoài mua giúp vài bộ quần áo trở về, muốn thay ra một thân trang phục dính đầy máu này của nàng.
Cao Kỳ đi rồi, chợt nghe Ngọc Chi ở trong phòng ngủ kêu lên: "Liễu tiểu thư — mau tới! Lưu Đình ở chỗ này!".
Liễu Khôn Nghi vừa đi vào phòng ngủ liền thấy, Lưu Đình nằm ngửa trên giường, cánh tay phải đã không thấy bóng dáng đâu nữa, trên bụng máu thịt mơ hồ, khuôn mặt dính đầy máu, trên cổ có một vết đao cắt ngang rất sâu.
"Nàng không còn thở nữa......" Ngọc Chi có chút khẩn trương.
Liễu Khôn Nghi đem viên hắc cầu đang bay tới bay lui trong không trung nắm vào trong lòng bàn tay, tay kia cầm đến một lá bùa bao bọc lấy nó, giữa hai lòng bàn tay chợt hiện ra luồng ánh sáng nhu hòa, từng chút một thâm nhập vào trong lá bùa.
Liễu Khôn Nghi nhẹ giọng nói: "Khối thân thể này không thể dùng, em trước tiên theo chị trở về, ngày khác chị lại tìm cho em một thân thể khác thật tốt."
Viên hắc cầu kia ở trong lá bùa không an phận mà đong đưa liên tục sang hai bên, dường như đang lắc đầu.
Liễu Khôn Nghi khẽ nhíu mày: "Hay là muốn khối thân thể này? Hiện tại đưa em trở vào lại cũng không phải không được, nhưng phải là sau khi chị tu bổ nó xong mới được, nếu không em sẽ rất thống khổ."
Hắc cầu vẫn nóng lòng muốn thử, một khắc cũng không thể chờ. Liễu Khôn Nghi bất đắc dĩ, đem nó đặt ở trên trán của khối thân thể kia, hắc cầu mang theo lá bùa cùng nhau biến mất. Bàn tay Liễu Khôn Nghi vẫn chưa tách rời, tiếp tục phủ ở trên trán Lưu Đình. Ánh sáng rực rỡ giữa lòng bàn tay không hề tắt, trên trán Liễu Khôn Nghi dần dần chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lưu Đình bỗng nhiên mở mắt, làm cho Ngọc Chi từ nãy giờ vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt bị hoảng sợ: "Sống rồi!".
Lưu Đình hít một hơi thật sâu, từ trong xương cốt, da thịt, thậm chí là máu một lần nữa lưu thông đều khiến cho cảm giác đau đớn trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Nàng cắn chặt răng không dám kêu đau, chỉ sợ miệng vừa kêu đau một tiếng thì Liễu Khôn Nghi không chút kiên nhẫn sẽ một lần nữa lôi hồn phách của nàng đi ra, hủy đi khối thân thể này.
Liễu Khôn Nghi cầm hộp thuốc đến, lấy ra một ống tiêm và một viên thuốc nhỏ màu xanh lam, nàng giúp Lưu Đình nuốt vào viên thuốc nhỏ đó, nâng cánh tay trái còn lại của nàng lên, tiêm thuốc vào. Lưu Đình biết đây đều là thuốc giảm đau, chỉ cần sau nửa tiếng, bất luận là đau đớn nghiêm trọng đến thế nào đều có thể bị xua tan hoàn toàn.
Lưu Đình dần dần có chút khí lực, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: "Vì sao...... Tỷ tỷ không cho Phó Uyên Di......"
Liễu Khôn Nghi nói: "Để cho nàng đau, cũng rất tốt."
Lưu Đình nhìn Liễu Khôn Nghi cười ngọt ngào.
Liễu Khôn Nghi hỏi: "Em có trách chị không? Bảo em đi qua quỷ đạo, làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Lưu Đình kiên định lắc đầu: "Tỷ tỷ bảo em làm bất cứ chuyện gì, em đều...... không bao giờ chùn bước."
Liễu Khôn Nghi nhìn khuôn mặt xinh đẹp này của nàng bị hủy hoại, bỗng nhiên nhớ lại chính mình đã từng nói qua một câu thế này: "Khối thân thể này trái lại không giống với trước kia, rất đáng yêu." Mấy ngày sau đó mới phát hiện Lưu Đình cứ luôn đứng soi gương, mà từ lúc đó về sau, Lưu Đình vẫn khăng khăng nhất quyết sử dụng thân thể này. Hiện giờ bị hủy hoại thành như vậy, vậy mà nàng cũng không nguyện ý thay đổi.
Liễu Khôn Nghi khẽ thở dài, Lưu Đình cũng vậy, Phó Uyên Di cũng vậy, cả một đám đều bị thứ vô vị nào đó làm mờ mắt.
"Liễu tiểu thư." Ngọc Chi ở trong phòng xem xét vài vòng, mặt tái nhợt trở lại, "Sao không thấy Du Hân Niệm?".
Liễu Khôn Nghi từ lúc đi vào phòng đã phát hiện, Du Hân Niệm không ở cùng Phó Uyên Di.
"Chờ Uyên Di tỉnh lại rồi hỏi nàng xem sao." Liễu Khôn Nghi nhéo nhéo mũi, hai mắt cay xè. Dự đoán Phó Uyên Di phải vài tiếng nữa mới có thể tỉnh lại, nàng quyết định cũng đi ngủ một chút cho khỏe.
Liễu Khôn Nghi ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Đình gian nan nghiêng người qua, đầu khẽ chạm vào mặt ngoài chân của Liễu Khôn Nghi, vẫn duy trì tư thế này mà ngủ một giấc thật sâu. Cao Kỳ trở về lúc nào nàng cũng không biết, ngay cả Ngọc Chi cũng ngủ.
Thời gian đã tẩy trừ một chút máu tươi, đau đớn cùng mỏi mệt, khi Liễu Khôn Nghi tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ trời đã tối.
Liễu Khôn Nghi nhìn đồng hồ trước mắt, 6:52 pm.
Trong phòng tối om, khung cảnh phù hợp cho một giấc ngủ ngon, Lưu Đình còn đang chìm trong giấc ngủ sâu trước nay chưa từng có, Liễu Khôn Nghi đi đến phòng khách, trong phòng khách chỉ bật mỗi một ngọn đèn ở hành lang, Cao Kỳ ngồi ở bên cạnh Phó Uyên Di, vẫn không ngủ, cẩn thận canh cửa. Phó Uyên Di còn đang ngủ, nghe tiếng hô hấp ổn định của nàng, tựa hồ đã khôi phục không ít. Liễu Khôn Nghi lại ngẩng đầu lên, thấy Ngọc Chi đang treo ngược trên trần nhà, ngủ say sưa đến nỗi nước miếng chảy róc rách.
Liễu Khôn Nghi: "......"
"Tỷ tỷ."
Liễu Khôn Nghi vừa rời đi, Lưu Đình cũng tỉnh dậy.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Khôn Nghi hỏi.
Vết thương ở cổ và bụng của Lưu Đình đã được khâu lại, nàng ngồi xếp bằng dưới đất, kể lại toàn bộ tình huống lúc đó nàng giao chiến cùng Thụy Lộ.
Nàng từ sớm đã biết bản thân mình không phải là đối thủ của Thụy Lộ, Thụy Lộ không chỉ có thân thủ rất cao, còn có túi vũ khí kia quả thực không gì làm không được, bất luận có đánh bại bao nhiêu thứ vũ khí của nàng, nàng đều có thể không ngừng lấy ra những thứ vũ khí lợi hại hơn nữa từ trong chiếc túi đó.
Sau khi Lưu Đình bị chém đứt một cánh tay Thụy Lộ định rời đi, tiếp tục truy đuổi Phó Uyên Di các nàng. Một khi Thụy Lộ đã đuổi theo, Phó Uyên Di và Du Hân Niệm sẽ không còn cách nào khác để thoát thân, Lưu Đình cố tiếp tục quấn chân nàng, ra đến tận con đường bên ngoài cạnh sân bay, cổ bị chém một đao, triệt để đoạt đi toàn bộ sức lực còn lại của nàng.
Nàng trơ mắt nhìn Thụy Lộ rời đi, thân thể do mất máu quá nhiều rốt cuộc không thể nhúc nhích được nữa.
Không biết đã mê man bao lâu, đột nhiên có người tiến đến lay tỉnh nàng.
"Hê, Tiểu Lưu Đình, nếu không đi cô sẽ bị đưa đến bệnh viện làm thi thể đấy."
Nàng mở mắt ra, đó lại là Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di cả người đầy máu, trông có vẻ bị thương rất nặng. Nàng vất vả nâng Lưu Đình dậy, chống đỡ bằng cây dù đã rách nát đến mức gần như chỉ còn khung dù, sau đó thân ảnh hai người biến mất.
Các nàng cứ như vậy dìu đỡ lẫn nhau, cơ hồ dùng hết phần năng lượng dưới đáy sinh mệnh của các nàng, mới tìm đến được khách sạn này.
Các nàng toàn thân đều là máu nhất định không thể thuận lợi đi vào thuê phòng, đơn giản tiếp tục dùng tán dù che chắn, trộn lẫn với những vị khách khác cùng tiến lên lầu, tìm một gian phòng trống ở cùng tầng, Phó Uyên Di đem hồn phách của Lưu Đình từ trong thân thể lôi ra, để cho nàng bay vào bên trong mở cửa. Tiểu hắc cầu cứ như vậy xuất hiện.
Phó Uyên Di sau khi đem thân thể Lưu Đình thả tới trên giường, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng khách, định tìm lấy điện thoại di động của mình thì lại bất tỉnh nhân sự.
Lưu Đình thoát ly thân thể đã khôi phục chút ý thức, rất nhanh liền cảm giác được khí tràng của Liễu Khôn Nghi, sợ Phó Uyên Di chết tại đây, Lưu Đình vô cùng lo lắng bay đi tìm Liễu Khôn Nghi, dẫn nàng tới chỗ này.
Những chuyện đã phát sinh trong cả một chặng hành trình này không sai biệt lắm so với trong tưởng tượng của Liễu Khôn Nghi, chỉ có điều......
"Du Hân Niệm đâu?" Liễu Khôn Nghi hỏi.
Lưu Đình: "Không biết, khi em tỉnh lại thì chỉ thấy một mình Phó Uyên Di."
"Nàng đang ở Phó gia."
Không biết Phó Uyên Di từ lúc nào đã tỉnh lại, trông thần sắc nàng đã tốt lên được một chút, ít nhất mặt cũng không hề trắng như sương, trên gương mặt đã có chút khí sắc. Nhờ trị liệu của Liễu Khôn Nghi và sự trở về của Lâm Cung giúp cho nàng nhanh chóng khôi phục, cho dù hiện tại vẫn cực kỳ suy yếu.
Nàng nằm trên ghế sofa không biết đang suy nghĩ cái gì, thản nhiên nói ra những lời này.
Ngọc Chi cũng vừa tỉnh, nghe được câu nói của Phó Uyên Di liền lắp bắp kinh hãi: "Cái gì? Nàng đang ở Phó gia, không phải là nhà của cô sao?".
Phó Uyên Di gật đầu.
"Chính là Phó gia chuyên luyện quỷ?" Ngọc Chi rõ ràng đã xác nhận, còn hỏi lại lần nữa cầu may, nàng muốn Phó Uyên Di phủ nhận hoặc là cho nàng một ít hi vọng — nếu Du Hân Niệm thật sự rơi vào tay người của Phó gia, chẳng hạn như tỷ tỷ nàng Phó Huyền Cơ hay là Thanh Điền, vậy thì xác suất sống sót của nàng gần như quá mong manh.
"Đúng vậy, chính là Phó gia đó, Phó gia đặc biệt hung tàn luyện quỷ." Phó Uyên Di ngồi dậy, cầm lấy chiếc áo Cao Kỳ đã mua về, khoác lên người, cài chặt toàn bộ nút áo, nói với Liễu Khôn Nghi, "Khôn Nghi, lại phải làm phiền cậu một chuyện."
Liễu Khôn Nghi: "Cậu bây giờ sẽ quay về Phó gia?".
"Đúng vậy."
Liễu Khôn Nghi cảm thấy buồn cười: "Năm đó lúc cậu bỏ đi đã thề thốt nói sẽ không bao giờ bước vào Phó gia nửa bước, bây giờ là muốn tự tát vào mặt mình sao?".
"Sao cũng được, tự tát thì tự tát." Phó Uyên Di cầm lấy cây dù của nàng nắm trong tay, "Cho dù cậu không đi, tớ cũng có cách tự đi."
Phó Uyên Di sải bước muốn ra khỏi cửa, Liễu Khôn Nghi đành chấp nhận tức giận nói: "Tớ sẽ đưa cậu đến trước cổng Phó gia, tuyệt đối không đi vào!".
Phó Uyên Di dừng bước.
"Cậu muốn tùy hứng như thế nào đều là chuyện của chính cậu, tớ tuyệt đối sẽ không giúp cậu khắc phục hậu quả! Nghe rõ chứ?"
Ngẫm nhớ lại, mỗi lần Phó Uyên Di muốn tùy hứng làm chút chuyện gì đó thì điều đầu tiên Liễu Khôn Nghi làm chính là phân rõ giới hạn cùng nàng, nhưng cái giới hạn này dù có vẽ như thế nào, tựa hồ cũng không thể vẽ cho rõ nét được.
Phó Uyên Di rất chân thành mà nói: "Khôn Nghi, nếu như ngày sau cậu gặp nạn, tớ nhất định vì cậu xông pha khói lửa quyết không từ nan."
Liễu Khôn Nghi lãnh đạm cự tuyệt: "Cậu đây là trù ẻo tớ sao? Không cần."