Lô Mạn năm lần bảy lượt ngăn trở, khiến cho sự nghiệp mở rộng của Du Nhâm Tuyết gặp khó khăn.
Bất luận Du Nhâm Tuyết đưa ra quyết định gì, Lô Mạn chưa bao giờ đưa ra ý kiến ủng hộ nàng dù chỉ một chút. Còn Du Nhiên Đông thì bộc lộ rõ phong thái ăn chơi trác táng, trên bàn họp hội đồng quản trị ném văn kiện đá ghế, sau lưng còn tụ tập đám người Thi Nam đe dọa Lô Mạn, trong một khoảng thời gian rộ lên mối quan hệ giữa Du gia và Lô gia hết sức căng thẳng. Mà càng khiến cho Du Nhâm Tuyết đau đầu chính là Thi Nam đe dọa bất thành ngược lại bị Lô Mạn mê hoặc, theo đuổi suốt ba tháng trời, cuối cùng do Du Nhiên Đông ra tay đập hắn một trận mới chịu chấm dứt.
Du Hân Niệm xem mà không chỉ có che mặt — đây là cái chuyện gì vậy chứ!
Du Hân Niệm nhìn xem mấy chuyện loạn thất bát tao này mà sốt ruột, nhưng nàng quan tâm là những chuyện khác, đầu tiên là chuyện nhìn thấy từ Huyết Tâm của Trần Xu về Du Nhâm Tuyết sa thải dì Võ.
Quả nhiên tất cả sự việc nếu chỉ nhìn đơn thuần một mặt đều dễ dàng bị sai lầm dẫn dắt. Từ góc nhìn của Trần Xu, chuyện Du Nhâm Tuyết sau khi Du gia xảy ra đại sự liền sa thải dì Võ thật khó có thể lý giải được, sau đó lại phái người đi tìm bà ấy, thậm chí có thể khiến cho người ta liên tưởng đến giết người diệt khẩu. Thế nhưng trên thực tế, từ trong Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết thì sự tình lại rất hợp lý — chuyện hai vị trưởng bối Du gia cùng Du Hân Niệm qua đời là một đả kích rất lớn đối với người hầu lâu năm như dì Võ, hơn nữa bà ấy cũng đã lớn tuổi, dự định về quê dưỡng già. Du Nhâm Tuyết đồng ý, cho bà ấy một số tiền về quê. Cũng không lâu sau đó, người hầu mới tới tuổi còn trẻ làm không tốt công việc nội trợ, tay chân lại không sạch sẽ, dám cả gan trộm tiền, còn thiếu chút nữa là làm chuyện xằng bậy cùng Du Nhiên Đông. Du Nhâm Tuyết chịu đựng quá đủ rồi, nghĩ lại vẫn là dì Võ hiểu rõ Du gia nhất, nên muốn tìm dì Võ trở về. Nhưng thời điểm dì Võ đi cũng không để lại số điện thoại, Du Nhâm Tuyết bận rộn công việc, Du Nhiên Đông lại rất không đáng tin cậy, lúc này mới nghĩ đến để cho Trần Xu hỗ trợ.
Trần Xu quả thực vẫn luôn có ý định dựa vào Du Nhâm Tuyết, lúc trước khi Du Hân Niệm còn sống nàng cũng không ít lần theo bên cạnh Du Hân Niệm xum xoe nịnh nọt. Sau khi Du Hân Niệm qua đời Trần Xu sợ mất đi chỗ dựa vững chắc là Du gia, không còn cách nào khác để tiếp tục ở lại khách sạn M kiếm lợi, từ sau tang lễ ở Du gia thì nàng bắt đầu chủ động hỗ trợ, sau đó thì từng việc lớn việc nhỏ trong cuộc sống và công việc của Du Nhâm Tuyết Trần Xu đều muốn nhúng tay vào, bày mưu tính kế.
Du Nhâm Tuyết cũng không thích người này, nhưng nàng quả thực cần một chân chạy vặt, nên cũng không xua đuổi Trần Xu.
Trần Xu mặc dù tâm tư không thuần khiết, nhưng Du gia dần dần sa sút, đúng là thời điểm cần người, Du Nhâm Tuyết cần người giúp đỡ, còn có một màn các nàng ngồi chung ở trong xe mà Du Hân Niệm đã từng nhìn thấy.
Năm xưa cảnh sát thành lập tổ chuyên án, quyết tâm muốn phá giải vụ án giết người trọng đại này, toàn bộ hành trình này Du Nhâm Tuyết cũng rất hợp tác chạy tới chạy lui, chỉ cần cảnh sát cần đến nàng, nàng đều ưu tiên đi đến sở cảnh sát.
Thế nhưng điều tra một vòng lớn, vẫn không thể tìm ra được hung thủ, cảnh sát từ hùng tâm tráng chí lại trở nên cẩn trọng trong từng phát ngôn.
Thời gian một tháng, hai tháng, một năm, hai năm qua đi, Du Nhâm Tuyết không thể không đối mặt với thực tế là vụ án này đã trở thành án khó giải.
Mang theo bi thương, nàng trùng kiến lại Du gia, tận lực giữ lại hình dáng Du gia trong trí nhớ của nàng. Từng căn phòng, từng chi tiết, từng góc nhà đều dựa theo kiểu dáng thiết kế trước kia, phòng của ba mẹ và Du Hân Niệm cũng được giữ nguyên.
Du Nhâm Tuyết thường xuyên đi vào trong phòng của họ mà ngồi, trò chuyện, tựa như người thân của nàng chưa bao giờ rời đi.
Còn chuyện thứ hai, chính là câu nói kia của dì Võ "Biểu tiểu thư đâu?".
Du Hân Niệm còn nhớ rất rõ đêm đó nàng và Lô Mạn có chút tranh chấp, lúc rời đi nàng ấy đang ở cùng Tương Tranh Thanh. Du Hân Niệm về đến nhà hết gọi điện thoại rồi lại gửi tin nhắn cho Lô Mạn, nhưng Lô Mạn đều không hồi đáp.
Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn xuất hiện ở Du gia? Thậm chí là tại hiện trường hỏa hoạn?
Lô Mạn tới đó để làm gì? Nàng có phải là kẻ chủ mưu trong toàn bộ chuyện này, ngàn tính vạn tính nhưng lại bỏ sót dì Võ không đáng lưu tâm, bị dì Võ nhìn thấy? Mà nếu đúng là như vậy, chẳng lẽ dì Võ lại không tiết lộ chi tiết này với cảnh sát hay sao?
Hoặc là Lô Mạn đúng là tới cứu người, nói như vậy thì có vẻ hợp lý, nhưng vì sao Lô Mạn không đến tham dự tang lễ của Du gia, lại còn nhiều lần chèn ép huyết nhục còn sót lại của Du gia?
Bất luận là trường hợp nào cũng đều khó lý giải cho thông suốt, đều rất bất lợi đối với Lô Mạn.
Tâm tư của Du Hân Niệm dần dần bị nghiêng lệch, nàng hiểu được một khi đã nghi ngờ thì sẽ rất khó lấy lại niềm tin hoàn toàn một lần nữa, đây đã sớm là con đường không thể quay đầu.
Phó Uyên Di vẫn không ngủ, cùng Du Hân Niệm xem hết Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết.
Mỗi một ký ức được ghi lại của Du Nhâm Tuyết đều vô cùng rõ ràng, chứng tỏ nàng là một người cực kỳ chuyên chú và nghiêm túc trong cuộc sống. Du Hân Niệm có chút tò mò muốn biết Huyết Tâm của chính mình khi bóp vỡ sẽ hiện ra những loại hình ảnh gì. Có phải hay không vĩnh viễn đều là Lô Mạn, Lô Mạn, Lô Mạn......
Trên huyết mạc bắt đầu hiện lên ký ức thời thơ ấu của Du Nhâm Tuyết, trong trí nhớ của nàng Du Hân Niệm tuổi còn nhỏ nhưng bộ dáng đã rất thành thục, mang theo vẻ nghiêm khắc không thể chống lại.
Du Hân Niệm vành mắt ửng đỏ, khóe miệng mỉm cười.
Phó Uyên Di giống như là vừa phát hiện được điều gì đó quý giá mà thú vị, nhẹ giọng nói: "Hình như là ở góc nhìn của những đứa em, chị lớn trong nhà đều là bộ dáng lợi hại khiến cho người ta lo lắng hãi hùng như thế này. Hóa ra Du tiểu thư cũng có thời điểm nghiêm khắc."
Du Hân Niệm xê dịch thân mình, xoa vuốt mớ lông mềm mại trên đầu Tiểu Hoàng: "Dĩ nhiên, tôi đúng là luôn luôn lấy hình tượng đại tỷ nghiêm khắc mà hành tẩu giang hồ."
"Lẽ nào chính là hình tượng Du gia đại tiểu thư tính tình thối nát lại bốc đồng?" Phó Uyên Di vạch trần nàng.
Du Hân Niệm muốn nói ra một hơi để phản bác, nhưng lại nhịn nuốt trở về, những lời này của Phó Uyên Di gần như có thể tổng kết tinh hoa cuộc đời nàng. Có thể nhìn thẳng vào sự thật về bản thân mình, mới là tiêu chí của một đại tỷ, mới là biểu tượng của sự trưởng thành.
"Đúng vậy, tôi chính là tùy hứng tính tình lại thối nát." Du Hân Niệm nói, "Cho nên sau khi tôi chết nhận được đa số là lời bêu xấu. Có điều hiện tại con người cũng thật kỳ quái, tôi cứ nghĩ là sau lưng nói lời hay, giáp mặt nói sự thật mới là chuẩn tắc của đời người, không nghĩ là có nhiều người làm ngược lại như vậy."
Phó Uyên Di nói: "Sao lại đa số là lời bêu xấu? Nói cô tốt cô lại không nghe thấy."
"Thật sao?" Du Hân Niệm nở nụ cười, "Ở đâu nào? Thực sự không có nghe thấy."
Phó Uyên Di chỉ chỉ chính mình.
Vẻ tươi cười của Du Hân Niệm có chút cứng ngắc, lập tức lại có phần xúc động.
Nàng im lặng một lúc lâu, Phó Uyên Di cũng im lặng cùng nàng, một chút cũng không sốt ruột, tựa hồ biết chắc là Du Hân Niệm cuối cùng sẽ nói cái gì đó. Du Hân Niệm biết Phó Uyên Di luôn luôn dự liệu như thần, chút ý nghĩ này của chính mình cũng không trốn thoát được "ánh mắt" đối phương. So với tới tới lui lui dây dưa kéo dài, chi bằng nói thẳng ra.
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm nhìn về phía trước, "Cô biết là tôi chỉ còn lại không đầy 11 tháng, theo thời gian mà nói, là quá ngắn, như vậy không công bằng, không chỉ đối với cô, mà đối với tôi cũng vậy. Mà thời gian tôi trở lại nhân gian chỉ mới hai tháng, thời gian chúng ta ở chung với nhau ngắn ngủi như thế, với tư cách là bạn bè tôi đối với cô vẫn luôn rất tôn trọng, rất nhiều tính tình đã được thu liễm, nếu như hiện tại tôi là một người sống, chúng ta có vô hạn thời gian ở chung, cô sẽ phát hiện tôi hoàn toàn không giống với biểu hiện bề ngoài của tôi bây giờ. Cô không biết chịu đựng được tôi là một chuyện vất vả như thế nào đâu. Tôi cũng không phải là một 'người tốt' đúng theo ý nghĩa truyền thống, không có mấy người có thể chịu được tôi."
Du Hân Niệm nói ra thật nặng nề, nhưng Phó Uyên Di đáp lại rất thoải mái: "Không sao, cô thối nát, nhưng tôi bị mù a."
Những lời từ tận đáy lòng Du Hân Niệm vừa mới cứng rắn nói ra lại bị câu nói nửa đùa nửa thật này của Phó Uyên Di thổi tan thành mây khói, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Phó Uyên Di ôm lấy Tiểu Hoàng từ trong lòng nàng sang đây, Tiểu Hoàng trông có vẻ mệt nhọc, khóe mắt đều là nước mắt.
"Được rồi, không làm cô khó xử nữa." Phó Uyên Di vuốt ve lưng Tiểu Hoàng, "Kỳ thực điều cô muốn nói không phải là những lời này. Điều cô thực sự nghĩ tới chính là cô không có cách nào quên được Lô Mạn, cô và nàng ở bên nhau mười năm, bất luận nàng có phải là hung thủ hay không, đối với nàng mà nói cô đã rời đi hơn năm năm, nhưng đối với cô mà nói lại chỉ có hai tháng. Cô là một người trọng tình cảm, cho dù trước mắt có giấy trắng mực đen viết rõ Lô Mạn chính là hung thủ, cô cũng không có cách nào đem tình cảm mười năm qua một đao chặt đứt. Cô trông rất kiên cường, nhưng thực ra là một người cảm tính, giống như một cô gái nhỏ vậy. Tôi hiểu, người quan trọng nhất trong lòng cô vẫn luôn là nàng."
Du Hân Niệm không đưa ra ý kiến.
Phó Uyên Di sờ sờ Tiểu Hoàng càng lúc càng yếu ớt: "Nó đã chết sắp được bảy ngày rồi, không thích hợp ở lại nhân gian nữa. Tôi đem nó đi siêu độ thôi."
Phó Uyên Di cầm lấy cây dù rách mướp của mình tới, ở trong xe xòe ra. Đa số lá bùa màu đen bên dưới tán dù cũng không còn nguyên vẹn, đung đưa phát ra ánh sáng vàng kim mỏng manh. Tiểu Hoàng rất thoải mái há miệng ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn Du Hân Niệm.
Thì ra không phải sự ly biệt nào cũng là chuyện xấu, nhưng sự ly biệt nào cũng luôn chứa đựng đau xót.
Du Hân Niệm nhìn nó với đôi mắt ửng đỏ và nói: "Tạm biệt."
Thời điểm còn sống, trong một khoảng thời gian rất dài Du Hân Niệm đều lấy mình làm trung tâm, nàng thanh cao kiêu ngạo, nỗ lực học tập làm việc chỉ là vì bảo hộ sự tự tôn của chính mình, thực chất nàng là một người cực kỳ lười nhác lại yêu thích hưởng lạc. Nàng được sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ông trời lại cho nàng một diện mạo xinh đẹp độc nhất vô nhị, nàng dĩ nhiên hưởng thụ sự nuông chiều của người khác đối với nàng, cũng thích tiêu xài hoang phí, hoang phí thời gian.
Nhưng hiện tại nàng quý trọng từng giây từng phút, quý trọng từng sinh mệnh đã đi qua bên người mình, đây đích thực là cuộc sống mới của nàng.
Tiểu Hoàng nằm giữa ánh sáng ấm áp dần dần biến mất, khuôn mặt Phó Uyên Di bị ánh sáng bao phủ đến mờ nhạt đi, tựa như nàng cũng sắp biến mất theo.
Du Hân Niệm khó có thể khắc chế được sự khổ sở. Trước đây nàng một lần nữa trở lại nhân gian đều một lòng muốn báo thù, muốn chấm dứt đoạn tình cảm lúc còn sống, nhưng nàng không ngờ, một chặng đường trở lại này lại mang đến một mối ràng buộc mới, chém không đứt.
Nàng cầm tay Phó Uyên Di, ánh mắt Phó Uyên Di đang hướng về phía đỉnh dù khẽ nhấp nháy, chuyển dời trở xuống, ngưng đọng trên khuôn mặt nàng.
Giờ khắc này nàng giải thoát chính mình, không nghĩ đến hận thù nữa, không nghĩ đến thời gian nữa, cũng không nghĩ đến chuyện nàng đã là một người chết. Nàng chỉ muốn lặng lẽ cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay Phó Uyên Di, từng giây từng phút, chỉ muốn ngay tức khắc, nàng chân thực đang ở tại nhân gian.
......
Lưu Đình quay trở lại không chút khách khí gõ cửa kính xe: "Hai vị, thời gian không còn sớm, nhanh chóng đi đăng ký thôi."
Du Hân Niệm muốn rút tay ra, lại bị năm ngón tay của Phó Uyên Di nắm lấy thật chặt.
"Lập tức đi ngay." Phó Uyên Di cười nói.
Lưu Đình âm thầm liếc trắng cả mắt. Liễu Khôn Nghi phái nàng đến bảo hộ Phó Uyên Di, nàng hiển nhiên nghĩ tới núi đao biển lửa, nhưng thế nào cũng chưa từng dự đoán được còn có độc dược mật ngọt chờ nàng......
Viên đạn xuyên thấu bụng nàng, cảm giác đau đớn vẫn như trước, may mà Liễu Khôn Nghi vẫn luôn rèn luyện khối cơ thể này, hiện giờ máu đã muốn ngừng chảy, hẳn là có thể kiên trì đến lúc gặp lại Liễu Khôn Nghi.
......
Thời điểm Ngọc Chi từ trong quán bar đi ra sắc mặt không được tốt, Liễu Khôn Nghi thấy bộ dáng nàng như vậy liền an ủi nói: "Không sao, cho dù lúc này chưa kịp lấy được máu thì chúng ta vẫn còn có thời gian."
"Không." Ngọc Chi cầm chiếc hộp giao ra, "Lấy được rồi."
Liễu Khôn Nghi: "Vậy vẻ mặt này của cô là chuyện gì xảy ra?".
"Tự cô mở hộp ra nhìn xem."
Liễu Khôn Nghi mở chiếc hộp ra cũng bị hoảng sợ, con muỗi Minh Huyễn kia vốn chỉ lớn bằng móng tay cái lại có thể uống máu đến căng phình bụng, trương to ra gần bằng bàn tay, nằm ngã ngửa trong hộp, bộ dáng sắp sửa hôn mê tới nơi.
Ngọc Chi kích động nói: "Tôi cứ tưởng nó giống như muỗi bình thường, hút một ngụm máu là xong! Không ngờ nó hút một ngụm lớn hơn cả một vòng thân thể của nó, chỉ mới năm giây cô bé kia cả mặt đều tím tái, còn chưa kịp cắt bánh sinh nhật đã bị 120 nâng đi......" Ngọc Chi toàn thân mềm nhũn, "Xong rồi xong rồi, tôi còn luôn mồm nhắc nhở Phương Phương đừng nhiễu loạn âm dương làm hại nhân gian, kết quả gây họa nhân gian chính là bản thân tôi......"
Liễu Khôn Nghi đóng nắp hộp lại: "Thân là tay sai của Minh phủ mà lại còn đa sầu đa cảm như vậy, mau chóng lên xe, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Lưu Đình bị thương, các nàng lại còn gặp phải hai anh em ác mộng, việc này khiến cho Liễu Khôn Nghi rất không yên lòng.
Nàng phải mau chóng đem Lâm Cung phóng xuất, tiến đến hội hợp cùng Phó Uyên Di.
Lâm Trạch Bạch lái xe vòng vo một đường lớn rốt cuộc cũng đến vùng phụ cận sân bay Hồng Kiều, lúc gọi điện thoại cho Phó Uyên Di thì Phó Uyên Di bên kia đang làm thủ tục.
Lâm Trạch Bạch hai mắt chua xót giống như bị dính phải nước chanh, thời gian dài tinh thần căng thẳng quên cả uống nước, trong miệng trong cổ họng đều cảm nhận được vị đắng.
"Thời gian các cô đến Thượng Hải còn hơn hai tiếng, tôi trước tiên ngủ một chút đã." Nàng lái xe đến bãi đậu xe bên ngoài sân bay Hồng Kiều, kéo ngả hết lưng ghế, "Điện thoại của tôi không tắt máy, khi nào cô xuống máy bay thì gọi điện thoại cho tôi a, tôi ở chỗ này chạy tới chỉ cần mười lăm phút."
Phó Uyên Di nói: "Được, cô nghỉ ngơi đi."
Buông điện thoại xuống trong nháy mắt Lâm Trạch Bạch đã ngủ mất, tiếng máy bay cất cánh hạ cánh ồn ào trên đỉnh đầu cũng không khiến nàng tỉnh giấc.
......
2:16 pm, Phó Uyên Di cùng Lưu Đình đi qua trạm kiểm soát an ninh, tới trước cổng lên máy bay chờ đến giờ.
Du Hân Niệm tất nhiên không cần mua vé máy bay, nàng có chút hồi hộp đối với chuyến bay trong lát nữa. Phó Uyên Di và Lưu Đình đều nói là không quá khác biệt so với việc đi nhờ xe, chỉ cần nàng tập trung lực chú ý, theo kịp tốc độ máy bay là được.
Theo kịp tốc độ máy bay...... Chỉ nhìn mặt chữ thôi đã cảm thấy không đơn giản rồi.
Các nàng cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác, ngồi ở trên ghế bên cạnh cổng lên máy bay, Lưu Đình vừa uống nước vừa âm thầm quan sát xung quanh, Phó Uyên Di nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nàng vẫn luôn nghe ngóng tiếng bước chân người qua lại.
Thời gian trôi đi, bên cạnh số hiệu chuyến bay của các nàng trên màn hình điện tử hiện lên dòng báo hiệu "Đúng giờ" cất cánh.
Cách thời gian lên máy bay 2:30 pm chỉ còn 10 phút.
Chỉ cần lên được máy bay thì tâm tư thấp thỏm của Du Hân Niệm mới có thể yên ổn được chút ít. Hai cái người của quân đội liên hợp kia cho dù có nhanh đến đâu đi chăng nữa, chắc cũng không thể nhanh hơn máy bay, chẳng lẽ còn có thể bay ở trên trời?
2:28 pm, bắt đầu lên máy bay.
Bởi vì không phải ngày nghỉ lễ, nên chuyến bay này cũng không quá đông người, mọi người cầm hành lý đứng dậy, đa số đều đang nhìn điện thoại di động, máy tính bảng, nghe nhạc.
Phó Uyên Di và Lưu Đình đứng xếp hàng trong dòng người, Phó Uyên Di thấy trên trán Lưu Đình không ngừng đổ mồ hôi, hỏi nàng còn có thể kiên trì được không, Lưu Đình nói:
"Chút thương tích nhỏ không đáng là gì."
Hành khách một người lại một người đi vào, Du Hân Niệm càng lúc càng sốt ruột, muốn nhanh chóng một chút để lên máy bay, chấm dứt cái cảm giác cấp bách không yên này.
Có một hành khách vội vàng chạy tới, đung đưa vé máy bay trong tay: "Xin hỏi đây là chuyến bay đến Thượng Hải đúng không?".
Du Hân Niệm nhìn nàng một cái, đột nhiên thấy khuôn mặt nàng có chút vặn vẹo, hai mắt chậm rãi di chuyển lên trên, cái mũi biến thành hình chữ S kỳ quái.
Du Hân Niệm toàn thân phát lạnh, thanh âm khàn khàn gọi Phó Uyên Di một tiếng.
"Phó tiểu thư! Cô xem......"
Lúc Phó Uyên Di và Lưu Đình đồng thời xoay lại nhìn, khuôn mặt của nữ hành khách kia đột nhiên bị xé rách, một đôi tay từ trên mặt nàng duỗi ra ngoài, từ trong khoảng không xé mở ra một cái lỗ lớn! Có một người từ trong cái lỗ đó chui ra, Du Hân Niệm các nàng vừa thấy, đúng là Đồ Tô! Đồ Tô vác súng máy nhanh nhẹn từ trong cái lỗ đó nhảy ra, còn Thụy Lộ cầm trong tay song đao hùng hổ xông đến!
Du Hân Niệm không nghĩ tới bọn họ lại có thể xé rách không gian, trợn mắt há hốc mồm đứng chết điếng tại chỗ, mà nữ hành khách kia nửa thân trên vỡ toác ra thành một cái lỗ lớn, bước chân vội vàng trong nháy mắt liền dừng lại, sau đó đi tới vài bước, bình yên vô sự, lại bị cái lỗ trước mắt cùng với hai người không hiểu từ đâu xuất hiện làm cho kinh hãi tóc gáy đều dựng đứng, nín nghẹn chừng một hơi, sau đó thét lên đến chói tai.
Tiếng thét chói tai của nàng khiến cho hành khách xung quanh và nhân viên mặt đất ở sân bay đều ngoảnh lại nhìn, cái lỗ lớn kia trong nháy mắt khép lại, Đồ Tô cùng Thụy Lộ một súng một đao lập tức hướng đến chỗ Du Hân Niệm các nàng!
"Tránh ra –!" Lưu Đình nắm lấy băng ghế chờ ở trước cổng lên máy bay, dùng sức nhổ lên cả một hàng ghế dài, quăng về phía Đồ Tô và Thụy Lộ.
Đám đông người sau khi há hốc mồm thì bắt đầu gào thét chạy trốn, Đồ Tô vung một quyền đánh bay dãy ghế, dãy ghế nặng nề "vù vù" xoay tròn giữa không trung, bay thẳng vào trong cửa hàng bên cạnh, toàn bộ sảnh chờ trở nên hỗn loạn kinh khủng.
Đồ Tô nâng khẩu súng máy lên, nhắm ngay Du Hân Niệm. Du Hân Niệm không thể tin được, hắn thân là quân lính liên hợp, mà lại có thể ở một nơi đông người như thế này nổ súng bắn phá sao......
Ý nghĩ còn chưa tan, những viên đạn từ trong súng máy đã bay vụt đến, tiếng nổ "tạch tạch tạch" cùng âm thanh đám người hỗn loạn gào thét chói tai, tiếng kim loại va chạm nhau hòa trộn đan xen thành một mảnh, Phó Uyên Di áp một bàn tay lên sau gáy Du Hân Niệm, hô to một tiếng "Nguy hiểm!" đè nàng xuống mặt đất.
Những phát đạn của Đồ Tô càn quét toàn bộ sân bay, Lưu Đình thừa cơ tấn công hạ bộ của hắn. Thụy Lộ động tác nhanh như tia chớp, nhắm đến đùi phải của Lưu Đình chém xuống một nhát. Lưu Đình nhanh nhẹn tránh được một đao trí mạng này, công kích Đồ Tô bất thành, Thụy Lộ xoay chân đá vào giữa bụng đang bị thương của nàng, thân thể Lưu Đình ở giữa không trung thoáng chốc liền mất đi cân bằng, rơi ập xuống một hàng ghế dài, toàn bộ hàng ghế đều biến đổi hình dạng.
Nàng ôm bụng nhịn đau đứng lên, hướng về Phó Uyên Di và Du Hân Niệm hô: "Chạy đi –!".