Thẩm Ngạo Bình một tay kéo giữ nàng dẫn nàng đi đến nhà vệ sinh. Phan Quân Nhã ở trong nhà vệ sinh mùi hôi nồng nặc suy ngẫm cả buổi, cảm thấy trưởng thôn này hẳn là sẽ không dễ dàng thả nàng đi, nàng quyết định lát nữa đi ra ngoài nói là sẽ đi lên thị trấn kia mua thêm thức ăn rồi trở lại, sau đó chuồn đi!
Ai ngờ đến khi nàng trở lại, còn chưa thấy xe của nàng thì chợt nghe được một trận âm thanh đập vỡ. Nàng vội vàng chạy tới thì nhìn thấy, vài thôn dân đang vây quanh đập xe nàng. Con trai trưởng thôn giơ cái cuốc lên định bổ thẳng xuống mui xe, hô to một tiếng cái cuốc bổ xuống một phát, mui xe lập tức bị đập lõm vào, lại vung lên bổ xuống lần nữa! Mui xe vỡ toát ra thành một cái lỗ.
"Dừng tay — các người muốn làm gì!" Phan Quân Nhã còn chưa hô hết câu, con trai trưởng thôn đã nhảy xuống xe trực tiếp bế xốc nàng lên, khiêng trên vai đi vào trong thôn. Phan Quân Nhã vừa quát vừa đánh như thế nào hắn cũng không thả nàng xuống, liên tục cười đắc ý, tất cả thôn dân đều đang ồn ào cợt nhả.
Phan Quân Nhã đã từng thử nói chuyện phân rõ phải trái với trưởng thôn và đám thôn dân, nhưng không có ai nghe nàng, cũng không có ai cảm kích nàng trước đó đã hào phóng giúp đỡ bọn họ. Bọn họ chỉ xác định nàng là vợ của con trai trưởng thôn.
Xe của Phan Quân Nhã bị đập nát, tất cả đồ đạc đều bị tịch thu, nàng bị giam lỏng ở trong nhà trưởng thôn.
Ba ngày sau, nàng bị gã con trai trưởng thôn cưỡng đoạt, chính là cái đêm mà bọn họ gọi là "động phòng hoa chúc" khiến nàng sống không bằng chết.
Phan Quân Nhã vẫn luôn muốn chạy trốn, nàng không tin vận mệnh của chính mình lại là như thế này, sao có thể như vậy. Nàng còn rất nhiều chỗ chưa đi tới, rất nhiều chuyện chưa làm, sao có thể bị vây hãm ở chỗ này? Bị hủy hoại ở nơi này?
Phan Quân Nhã đã vô số lần suy nghĩ, khi nàng rời khỏi được cái thôn này thì nàng sẽ báo cảnh sát như thế nào, mang cảnh sát đến bắt giữ toàn bộ những kẻ khốn nạn này như thế nào. Trong lòng hết lần này tới lần khác nghĩ ra viễn cảnh trả thù, mãi cho đến ngày nàng chết đi cũng chưa thể hoàn thành.
Ngày tết Đoan Ngọ năm đó, cách thời điểm lần thứ chín nàng bị bắt trở về đã gần hai tuần, chân trái bị đánh gãy vẫn như trước không còn cảm giác. Con trai trưởng thôn sau khi uống rượu trở về nhà lại bắt đầu xé quần áo nàng, nàng cầm trong tay một tảng đá nhọn mà ban ngày đã nhặt được, đâm một phát vào gáy của hắn. Con trai trưởng thôn đưa tay sờ sờ nhìn thấy cả bàn tay đều là máu, Phan Quân Nhã liều lĩnh mà chạy trốn.
Bất luận thời gian đã trôi qua bao lâu, nàng vẫn còn nhớ rõ ngày đó bên ngoài gió thổi rất lạnh, không giống như kiểu thời tiết mà ngày tết Đoan Ngọ nên có. Gió lạnh thổi vào da thịt trần trụi của nàng khiến cho nàng lạnh run. Nàng muốn chạy đến trên vách đá, bị Lưu lão đầu cùng mấy thôn dân đi ngang qua nhìn thấy, đuổi theo. Chân trái của nàng hoạt động khó khăn, rất nhanh đã bị bắt lại. Lưu lão đầu và đám thôn dân nhìn thấy da thịt nàng bại lộ ra bên ngoài lớp y phục mỏng manh rách nát, trong lòng nhộn nhạo khó nhịn.
Con trai trưởng thôn chạy tới, thấy Phan Quân Nhã, mang nàng trở về.
Con trai trưởng thôn cả người đầy máu, nổi giận đá một cước vào bụng Phan Quân Nhã, Phan Quân Nhã ngã xuống đất, hắn lại đạp thêm vài phát, hét to: "Đánh chết nàng cho ta –".
Người đến vây xem càng lúc càng nhiều, cảm giác thỏa mãn thưởng thức màn đánh đập nàng cũng càng ngày càng nhiều, nàng bị đặt ở giữa thôn hứng chịu một trận quyền đấm cước đá. Lưu lão đầu chen chúc trong đám người thừa dịp hỗn loạn sờ soạng bộ ngực và hạ thể Phan Quân Nhã. Phan Quân Nhã bị đánh đến hôn mê, con trai trưởng thôn mang nàng về băng bó, Đỗ lão nhân giàu có nhất trong thôn sang nhà hỏi hắn:
"Ông không cần nàng nữa sao? Dù sao cũng muốn đánh chết, chi bằng trước đó để cho mọi người tận hưởng?"
Con trai trưởng thôn xì một tiếng khinh miệt, nói: "Tùy ý."
Phan Quân Nhã bị ba gã đàn ông lôi kéo, xé sạch quần áo, da thịt bại lộ giữa trời đất. Thân thể nàng lần lượt bị đâm xuyên, bị xé toạc, lưu lại dấu vết bẩn thỉu.
Nàng ngay từ đầu đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại mà liều mạng giãy dụa, sau khi bị giáng liên tiếp năm cái tát liền không còn động tĩnh nữa.
Một người, hai người, ba người...... Nàng hai mắt không cử động, đang nhẩm đếm.
Thân thể giống như một khối thịt không có ý thức, không biết đau đớn, lại không ngừng run rẩy.
Một vòng lại một vòng lăng trì không biết đã qua bao lâu, gần như toàn bộ mọi người trong thôn đều đến xem qua, đám trẻ con vui cười ném xác hạt dưa về phía nàng, cả một đám đàn ông cởi quần rồi lại mặc vào, đám phụ nữ đều đứng một bên nhìn, không một người hỗ trợ, không một người nói chuyện.
Cuối cùng mọi người tản đi, trưởng thôn nghiêm mặt đi tới giẫm một cước lên ngực nàng lại còn dùng sức nghiền vài cái, xì một tiếng khinh miệt mắng: "Chó m*! Đồ tiện nhân không biết phân biệt!" Sau đó liền cởi quần, dòng nước tiểu tanh khai bắn vào mặt nàng.
......
Mặt trăng cao cao treo giữa bầu trời, bất luận tại địa cầu có thương hải tang điền như thế nào, nó vẫn rực rỡ sáng trong, không ai có thể vấy bẩn đến nó.
Phan Quân Nhã thân thể trần trụi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng kia.
Trưởng thôn dùng dây xích chó trói giữ nàng ở trong chuồng heo, một con chó đen to lớn ngồi xổm bên cạnh nàng nhìn trong chốc lát, đứng dậy bỏ đi.
Nói đến cũng lạ, đêm đó vậy mà lại nổi lên bão tuyết.
Tất cả mọi người trong thôn ngủ say sưa lạ thường, ngày hôm sau trưởng thôn và con trai hắn tỉnh lại, vừa mở cửa ra liền thấy, tuyết trắng lấp đầy không còn một chỗ trống.
Giữa mùa hè, trên đỉnh núi dù có lạnh thế nào cũng không thể trút xuống mưa tuyết như vậy?
Con trai trưởng thôn đứng từ xa gọi hắn, trưởng thôn chạy tới thì thấy, Phan Quân Nhã đã chết, là bị chết cóng.
Phan Quân Nhã ngồi dựa ở một bên chuồng heo, thân thể biến thành màu xanh tím, hai mắt mở trừng trừng nhìn thẳng vào hắn, trưởng thôn sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.
Trưởng thôn vội vã đi gọi vợ và con gái tới, đem thi thể Phan Quân Nhã băm ra cho heo ăn, nói với người trong thôn là đêm qua nàng chạy trốn mất rồi, không tìm thấy. Người trong thôn có lẽ cũng biết cô gái kia đã chết, nhưng không biết trưởng thôn đã đem nàng băm ra cho heo ăn.
Sau đó, mất mùa đói kém, trưởng thôn lại không tiếc mà đem heo ra làm thịt, để cho người trong thôn ăn.
Đám thôn dân đều khen ngợi hắn là một trưởng thôn tốt.
Tuyết tan, kỳ thực qua ngày hôm sau mặt trời vừa ló dạng thì lớp tuyết dày liền tan đi, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách dưới chân núi do tuyết tan thì tất cả mọi thứ đều giống như chưa từng xảy ra.
Phan Quân Nhã từng câu từng chữ nói ra chuyện xưa, Du Hân Niệm nghe được trong lòng vô cùng khó chịu. Bởi vì nàng không biết thời điểm bản thân mình chết đã xảy ra chuyện gì, cho nên nàng từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng tử vong, nhưng không có một loại nào có thể thê thảm hơn, nhục nhã hơn so với Phan Quân Nhã.
Phan Quân Nhã liếc mắt nhìn đám thôn dân đang lặng yên, một người, hai người, ba người......
Nàng hỏi Phó Uyên Di: "Cô cảm thấy tôi và bọn họ, ai giống người hơn?".
Phó Uyên Di trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ba cô tên là Phan Vạn Thừa đúng không?".
Phan Quân Nhã trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia nhu hòa, Phó Uyên Di nói:
"Sau khi cô mất tích, ba cô từng tìm đến tôi." Phó Uyên Di nói, "Ba năm trước, ba cô tới tìm tôi, đưa cho tôi ảnh chụp của cô nhờ tôi đi tìm cô, hoặc là nói cho ông ấy biết cô đã chết như thế nào. Mất tích đã hơn một năm, chắc hẳn rất nhiều bậc cha mẹ trong lòng cũng đã cam chịu kết quả này rồi."
Phó Uyên Di lúc ấy liền cùng Lâm Cung triệu hồi tiểu quỷ mục kích hiện trường, nhìn lại hiện trường tử vong của Phan Quân Nhã.
Du Hân Niệm nhìn nàng, quả nhiên, trong lòng Phó tiểu thư đã sớm có tính toán.
Phó Uyên Di bảo Lưu Đình buông nàng ra, Phan Quân Nhã đứng lên, thấy Phó Uyên Di bảo Lưu Đình đem Khổng Hữu Minh dẫn đến đây.
Khổng Hữu Minh nếu không bị bỏng thì đã sớm chạy thoát, nhìn thấy Lưu Đình quay lại, miệng kêu ê a, muốn đào tẩu, lại bị Lưu Đình lôi trở về.
Phó Uyên Di hỏi: "Xe của ông ở đâu?".
Khổng Hữu Minh nói: "Đạo sĩ vốn nghèo khó bần cùng, làm gì có xe?".
Phó Uyên Di cùng Lưu Đình: "Hửm?".
Khổng Hữu Minh: "......" Giao ra chìa khóa xe, nói cho các nàng biết là xe đang đậu trên sườn núi phía bắc.
Du Hân Niệm thấy Phó Uyên Di và Lưu Đình đây là muốn đi, Phan Quân Nhã cùng đám thôn dân đều có chút nghi hoặc.
"Phó tiểu thư, đi sao?" Du Hân Niệm theo sau hỏi.
Phó Uyên Di tất nhiên hiểu ý của nàng — cô không bắt quỷ sao? Ác quỷ này tuyệt đối sẽ giết toàn bộ người trong thôn.
Nhưng Du Hân Niệm cũng hiểu được, người trong thôn này có chết cũng không hết tội.
Phó Uyên Di ngoảnh đầu nhìn nàng lộ ra một nét tươi cười đặc biệt thuần chất tà ác: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi đã nói gì với cô không? Có đôi lúc tôi cũng rất tò mò địa ngục ở Minh phủ là cái dạng gì, có thể đáng sợ đến mức nào." Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn trở về phía Phan Quân Nhã, "Tôi chưa từng thấy, nhưng nàng đã gặp qua."
Phó Uyên Di vuốt ve sau gáy Du Hân Niệm, kéo nàng đến bên cạnh mình: "Để cho nàng đi đến nơi nàng nên đi, những thôn dân này cũng thế."
Thấy nhóm người Phó Uyên Di sắp rời đi, đám thôn dân xông lên bao vây xung quanh Thẩm Ngạo Bình, vung cuốc lên chém, máu bắn ra tung tóe, rất nhanh Thẩm Ngạo Bình đã nằm bất động.
"Các người tưởng giết Thẩm Ngạo Bình thì tôi sẽ chết sao?"
Đám thôn dân mặt dính đầy máu đột nhiên quay đầu lại, thấy một đứa nhỏ mười tuổi gương mặt âm trầm nhìn trực diện bọn họ mà cười.
"A a a — giết nó!"
Lại là một trận vung chém loạn xạ không chút lưu tình, bọn họ giết lần lượt một người lại một người đồng hương của mình, thế nhưng tiếng cười của ác quỷ vẫn cứ vang vọng cả thôn.
Đây là mục đích cuối cùng của nàng, nàng muốn tất cả những người trong thôn nghi ngờ lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau, cho đến khi toàn bộ cái thôn làng dơ bẩn này hoàn toàn biến mất, bộ gen ghê tởm được diệt sạch hoàn toàn.
Toàn bộ những người này hôm nay nên được tuẫn táng cùng nàng.
Nhóm Du Hân Niệm đi hướng đến sườn núi phía bắc, Du Hân Niệm hỏi Phó Uyên Di: "Vị Phan tiểu thư kia hình như mục tiêu ngay từ đầu chính là giết chết cả thôn này, vì sao lại muốn cuốn chúng tôi vào trong đó?".
Lúc đầu Phan Quân Nhã quả thực đã châm ngòi ly gián, muốn mượn tay đám thôn dân vây khốn nhóm người Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di nói: "Cô nghĩ xem, cô gái một mình đi du lịch, lái xe ở giữa sương mù đi vào cái thôn này, chúng ta có phải rất giống nàng năm đó không?".
Du Hân Niệm giật mình: "Vậy nên chính nàng năm đó không thể rời đi, bản năng cũng không muốn chúng ta may mắn sống sót mà rời khỏi thôn."
"Nàng đã là ác quỷ rồi, mặc dù nhờ vào việc tạm thời bám thân con người mà giữ lại một ít ý thức, nhưng dù sao cũng không thể ở trong thân thể con người quá lâu, ác tâm đã sớm thành hình."
"Tôi đây cũng có thể bám thân con người tạm thời được sao? Cho dù bát tự không hợp cũng được sao?"
Phó Uyên Di nói: "Không được, có thể làm được chuyện này chỉ có ác quỷ, vả lại gượng ép bám thân người không hợp bát tự sẽ tạo ra thương tổn rất lớn đối với thân thể người đó."
Du Hân Niệm không khỏi lo lắng thấp thỏm, nếu bảy ngày sau nàng không trở lại thân thể Vương Phương, nàng sẽ làm ra chuyện gì?
Lưu Đình đi tuốt ở đằng trước, không hề quay đầu lại: "Ác quỷ thì sao chứ? Tôi cũng là ác quỷ vậy. Có một số người so với ác quỷ cũng không có gì khác biệt."
Từ trong thôn phía sau truyền đến từng đợt âm thanh kêu gào thảm thiết, Phan Quân Nhã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt các nàng.
Lưu Đình lập tức gồng thẳng thân mình: "Muốn tìm đến cái chết sao?".
Phan Quân Nhã không nhìn nàng, mà hỏi Phó Uyên Di: "Cô đã nói như thế nào với ba của tôi?".
Phó Uyên Di thoáng nhìn Phan Quân Nhã rồi nói: "Tôi nói với ba của cô, cô leo núi gặp nạn, thân thể đã hòa mình vào cùng thiên nhiên rồi."
Khuôn mặt Phan Quân Nhã lúc này thoáng chốc có chút lay động, lộ ra diện mạo nguyên bản.
"Vậy...... Ba tôi đã nói như thế nào?"
"Ông ấy nói, cô từ nhỏ đã yêu thích thiên nhiên, có lẽ kết cục này chính là kết cục tốt nhất của cô, cũng là kết cục duy nhất mà ông ấy có thể chấp nhận."
Du Hân Niệm nghe được câu này thì chóp mũi chua xót, trong lòng trống rỗng khó chịu.
Phan Quân Nhã ánh mắt đỏ hoe, nhàn nhạt nói một câu: "Cảm ơn cô......" Sau đó khuôn mặt ác quỷ lại xuất hiện, lao hướng về trong thôn.
......
11:03 am.
Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương đã mười bốn tiếng, các nàng rốt cuộc cũng tìm được xe của Khổng Hữu Minh.
Các nàng ngồi trên xe, sương mù dày đặc dần dần tan đi, mặt trời vẫn như trước không thấy bóng dáng.
Du Hân Niệm và Phó Uyên Di đều mang tâm sự trong lòng im lặng không nói, Lưu Đình nhìn nhìn đồng hồ, chuyến bay lúc ba giờ chiều, hiện tại chạy đến sân bay Hàm Dương có lẽ vẫn còn kịp.
Lâm Trạch Bạch rốt cuộc cũng gọi được cho Phó Uyên Di, thầm cảm tạ trời đất: "Đại bảo bối! Các cô đến đâu rồi!".
Lưu Đình cầm điện thoại di động của Phó Uyên Di kết nối với thiết bị bluetooth trong xe, nhìn bản đồ chỉ đường nói: "Cách sân bay Hàm Dương còn khoảng 340km."
Lâm Trạch Bạch nói: "Thật tốt quá, chuyến bay chiều nay chắc là còn kịp. Tôi đang trên đường chạy đến Thượng Hải, tôi......" Lâm Trạch Bạch đang nói đột nhiên dừng lại, Phó Uyên Di đang ngủ say bên cạnh vừa tỉnh dậy có chút ngẩn ngơ, hỏi:
"Sao vậy?"
Chuyện Lâm Trạch Bạch sợ nhất đã đến rồi, phía trước là chốt cảnh sát kiểm tra!
~~~~~~~~~~
Ngọc Chi còn tưởng rằng Liễu Khôn Nghi mang theo thủ hạ hộ thân chính là sẽ dẫn nàng đến chỗ nào, kết quả là đi vào một khu...... trường tiểu học?
"Tới rồi." Cao Kỳ dừng xe ở bên ngoài trường học, Liễu Khôn Nghi xuống xe nói với Cao Kỳ: "Em ở đây chờ tôi."
"Vâng."
"Ngọc Chi." Liễu Khôn Nghi hướng về phía Ngọc Chi khẽ nghiêng đầu, ý bảo nàng xuống xe.
Ngọc Chi khó hiểu, giải trừ pháp ấn của Thanh Điền, đến trường tiểu học làm cái gì? Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tia ý niệm, chẳng lẽ nàng muốn...... Quả thực rất có khả năng, người của Liễu gia làm ra chuyện gì cũng không hiếm lạ, bản thân gia tộc bọn họ đã là tà không thể tà hơn.