Sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ con đường núi, thanh âm bánh xe nghiền nén đá vụn vang lên rõ ràng, các nàng vẫn đang quanh quẩn một chỗ. Lưu Đình nhìn mức xăng trong bình, sắp cạn mất rồi.
"Kỳ quái." Lưu Đình nói, "Chắc chắn là đã chạy hơn 60km, đừng nói là thị trấn, ngay cả bóng người cũng không thấy." Nàng nhìn bản đồ trong điện thoại hiển thị địa điểm "Huyện Lang Đạo Khẩu", muốn đến đó chỉ có một con đường, nàng thật sự đã lái dọc theo con đường này, nhưng vẫn không đến được, có cảm giác như đang chạy vòng vòng một chỗ. Tuy nhiên nửa tiếng trước Lưu Đình đã bắt đầu tận lực nhớ đường, nàng cũng không hề quay lại chỗ cũ. Trên bản đồ cũng không có hiện ra tên đường chỗ các nàng hiện tại.
Phó Uyên Di cũng không ngủ tiếp, trầm mặc không nói, tựa hồ đang cảnh giác cái gì đó cứ liên tục nhìn hướng ra bên ngoài. Du Hân Niệm biết nàng nhìn không thấy sự vật ở Nhân giới, cho nên khi nàng chăm chú nhìn, nhất định là thấy được một vài thứ khiến cho người ta sởn gai ốc. Du Hân Niệm không dám hỏi nhiều sợ làm phân tán lực chú ý của Phó Uyên Di.
Sương mù dày đặc mãi một lúc vẫn không tan đi, từ trên núi và sườn dốc cùng thổi tới, thân xe gần như bị chìm ngập ở bên trong, nhiệt độ trong xe hạ thấp nhanh chóng, trên cửa kính xe nổi lên một tầng sương, Lưu Đình ấn mở cần gạt nước, quét đi một tầng sương giá.
Phó Uyên Di hai tay ôm vòng vào nhau, từ từ nhắm hai mắt, bị đông lạnh đến mức phát run nhưng lại không hề hé răng. Du Hân Niệm nhìn bộ dáng nàng rét lạnh, chẳng biết nàng vì sao lại không lên tiếng, cậy mạnh đến mức này sao?
Du Hân Niệm hỏi Lưu Đình: "Có thể bật máy sưởi lên được không?".
Lưu Đình nói: "Máy sưởi hỏng rồi, không thì tôi đã sớm mở." Nàng nhìn từ kính chiếu hậu trông thấy Phó Uyên Di, nói bằng giọng cứng đờ, "Này, Phó Uyên Di cô đừng có chết tại đây, bằng không tỷ tỷ của tôi chắc chắn sẽ mắng chết tôi."
Phó Uyên Di môi trắng bệch, mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi còn chưa chết được. Mấy giờ rồi?".
"Sáu giờ."
Mặt trời từ đầu đến cuối vẫn không thấy một tia dấu vết, tốc độ xe giảm xuống còn 30 km/giờ, đột nhiên giữa màn sương mù dày đặc xuất hiện một bóng người, Lưu Đình lúc này đang tập trung chú ý nhưng lại không thể kịp thời nhìn thấy hắn, lúc phát hiện ra hắn thì khoảng cách xe đã quá gần, vội vàng đạp thắng lại, Du Hân Niệm cùng Tiểu Hoàng không hề phòng bị thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Đầu xe dừng lại cách người nọ gần một mét, người nọ cũng không hề phòng bị, hoảng sợ đến mức đánh rơi chiếc sọt tre trong tay xuống đất, đống rau tề bên trong rơi ra ngoài.
Sương mù dày đặc tựa như gió đang gào thét, thổi đến quần áo dính đầy bùn đất của người nọ bay phất phới. Người nọ có làn da ngăm đen, nếp nhăn trên mặt giống như mấy cái khe sâu, gò má cao mũi rộng, đây rõ ràng là gương mặt ngày ngày phơi nắng hứng gió nhưng nhìn sơ qua lại đoán không ra tuổi tác của hắn.
Hắn trái lại thật sự là ti tiện, thấy rõ người lái xe là một cô gái trắng trẻo vô hại, vẻ mặt hoảng sợ của hắn lập tức trở nên dữ tợn, tay phải nhấc lên chiếc lưỡi hái từng bước tiến đến, to mồm chửi tục, chém một phát vào mui xe, "rầm" một tiếng sức lực thật lớn, toàn bộ thân xe đều chấn động.
Du Hân Niệm chưa từng thấy người nào lại thô bạo ngang ngược như vậy, nhìn chất liệu trang phục trên người hắn thì hẳn là thôn dân ở gần đây.
Phó Uyên Di hỏi: "Phát sinh chuyện gì?".
Du Hân Niệm nói: "Suýt nữa thì đụng vào thôn dân, người đó đang cầm lưỡi hái chém vào xe."
Lưu Đình không nói lời nào liền tháo đai an toàn định bước xuống xe, Phó Uyên Di biết rõ tính khí của Lưu Đình, vội nói: "Lưu Đình, đừng kích động."
Lưu Đình bước ra đóng cửa xe lại: "Yên tâm, tôi đã đáp ứng tỷ tỷ là sẽ không giết người."
Lưu Đình xuống xe đi về phía thôn dân kia, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ gầy trắng trẻo yếu đuối giữa mùa đông mà lại mặc quần đùi, cặp đùi xinh đẹp trắng sáng, ánh mắt liền ngập tràn hứng thú, nét tươi cười chậm rãi hiện lên, không có chút nào đề phòng.
Lưu Đình tiến lên một tay đoạt lấy lưỡi hái trong tay hắn, thôn dân kia rõ ràng không ngờ tới, hoàn toàn không thấy rõ động tác của nàng, sững sờ đứng đó, Lưu Đình vung một đao trực tiếp chém đứt một phần tóc trên đỉnh đầu hắn, hắn quá sợ hãi, lập tức chạy trở về, vừa chạy vừa hô to:
"Giết người — giết người –"
Tiếng người hỗn loạn vang lên giữa màn sương mù dày đặc, hơn hai mươi người phá tan màn sương xông tới, tất cả thôn dân đều ăn mặc tương tự như người đàn ông kia, bọn họ cầm trong tay lưỡi hái cuốc xẻng cùng gậy gộc, giống như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Lưu Đình cùng chiếc xe sau lưng nàng.
Lưu Đình vung múa lưỡi hái, không chút sợ hãi.
Phó Uyên Di và Du Hân Niệm từ trong xe bước xuống, sương mù dày đặc làm thay đổi phương hướng, Du Hân Niệm lúc này mới phát hiện xe của các nàng vậy mà đã chạy đến trước cổng thôn làng.
Thôn làng này không có cột mốc, khảm sâu vào vách đá trên sườn núi, từ trên xuống dưới cũng chỉ có hơn mười hộ gia đình, không, có lẽ ẩn sâu bên trong sương mù dày đặc còn có nhiều hộ dân hơn. Thôn làng này có địa thế hiểm trở, chỉ có mỗi một con đường này nối thông với bên ngoài. Vách đá trước mặt rộng mở, hai bên đều là nhà gỗ kết cấu cũ nát, bao xung quanh là một khoảnh đất nhỏ trộn lẫn với bùn đá, mấy người phụ nữ cùng trẻ con đang ngồi xổm trên mặt đất giã bột ngô cũng ngừng công việc trong tay lại, từ phía ngoài nhìn chằm chằm đến đây xem.
Nhóm thôn dân không nói lời nào, trong ánh mắt đều ẩn chứa sát ý ngang tàng. Ngay từ đầu bọn họ còn có chút đề phòng, đến khi thấy rõ người tới đây là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại ăn mặc gọn gàng, vẻ mặt của bọn họ càng trở nên cổ quái, tròng mắt chuyển động tựa hồ đang suy tư cái gì đó, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, từng bước tiến tới gần.
Du Hân Niệm thấy những người này vẻ mặt cứng đờ quỷ dị, một đám bị sương mù dày đặc vây quanh, giống như những cái xác không hồn, trong lòng chợt có chút kiêng dè: "Những thôn dân này sao lại quái đản như vậy...... Thôn làng này là từ đâu ra vậy chứ?".
Phó Uyên Di nói: "Giữa màn sương dày đặc chẳng hiểu từ đâu tới đột nhiên xuất hiện một thôn làng chẳng hiểu từ đâu ra, nói ra thì bầu không khí cũng rất phù hợp đấy chứ."
Du Hân Niệm vốn cảm thấy thôn làng này thật tà quái, còn có chút khẩn trương, Phó Uyên Di vừa nói lời này khiến cho nàng nhịn không được phải xoay đầu lại bất đắc dĩ liếc nhìn Phó Uyên Di một cái.
Lưu Đình giương mắt đối diện với nhóm thôn dân kia: "Cái thôn này không hiện ở trên bản đồ, cũng không biết là từ đâu ra nữa."
"Xăng còn bao nhiêu?"
"Không nhiều, phải đổ thêm."
"Được rồi." Phó Uyên Di bước lên, nói với nhóm thôn dân, "Thật ngại quá các vị, hai chị em chúng tôi đi du lịch ngang qua nơi này, cũng không phải là muốn quấy rầy các vị. Vừa rồi sương mù quá dày không cẩn thận làm ngài hoảng sợ, thực xin lỗi ngài."
Thôn dân vừa rồi chém vào xe các nàng cũng không đáp lời nàng, mà quay đầu sang nói gì đó với người đàn ông bên cạnh.
Biểu cảm của nhóm thôn dân vẫn âm trầm như trước, hoàn toàn không có ý định buông bỏ vũ khí trong tay.
Phó Uyên Di tiếp tục hỏi: "Không biết trong thôn có xăng có thể bán cho chúng tôi được không? Chúng ta đổ đầy xăng sẽ lập tức rời đi."
Rất rõ ràng là những thôn dân này đặc biệt chống đối người ngoài, vả lại còn có tố chất thần kinh và tính hung hăng như người nguyên thủy. Phó Uyên Di hỏi xong cũng không có ai trả lời nàng, Lưu Đình liền nói: "Đừng nói lời vô nghĩa với đám người rừng này, tôi đi vào trong thôn lục tìm."
"Đợi đã......" Phó Uyên Di đang muốn giữ nàng lại, bỗng nhiên có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc tang phục từ trong đám người đi ra, hỏi:
"Các cô là do Khổng đạo trưởng phái tới sao?"
Du Hân Niệm vừa nghe được thầm nghĩ, Khổng đạo trưởng? Khổng Hữu Minh?
Chợt có người thay các nàng trả lời: "Không phải, các nàng nói là đi du lịch ngang qua."
Người thanh niên mặc tang phục có chút sốt ruột: "Khổng đạo trưởng đáng lẽ đã đến đây vào tối hôm qua, giờ này mấy giờ rồi, mẹ nó còn chưa chịu đến. Nếu bỏ lỡ giờ lành, tao......" Người thanh niên nói đến đây hai mắt liền lộ ra tia hung ác.
Phó Uyên Di tuy rằng không biết vị đạo sĩ bị Lưu Đình đánh cho sợ chết khiếp kia tên gọi là gì, nhưng cũng rất nhanh liên tưởng đến hắn, hỏi Du Hân Niệm: "Những người này nói Khổng đạo trưởng chính là lão đạo sĩ tối hôm qua sao?".
Du Hân Niệm nói: "Chắc vậy."
Phó Uyên Di tiến lên, nhìn người thanh niên mặc tang phục nói:
"Các anh đang đợi Khổng đạo trưởng?"
Bọn họ cùng nhìn sang.
Phó Uyên Di cười nói: "Khổng đạo trưởng sẽ không đến đâu. Các anh cần đạo trưởng làm lễ cúng bái cho người chết đúng không? Việc nhỏ thế này tôi cũng làm được."
"Cô?" Người thanh niên mặc tang phục nhìn Phó Uyên Di từ trên xuống dưới đánh giá, tỏ vẻ không tin.
Phó Uyên Di cầm cây dù trong tay xòe ra, ngay tức khắc ánh sáng vàng kim tỏa ra mãnh liệt, lá bùa màu đen ở giữa tán dù khẽ đung đưa, nhóm thôn dân nhìn thấy mà không ngừng trầm trồ, hai thanh niên kia nhìn thấy cũng hoa cả mắt.
"Khổng đạo trưởng thu các anh bao nhiêu tiền?" Phó Uyên Di hỏi.
Người thanh niên nói: "Một lần hành lễ cúng bái là một vạn, cần phải tiến hành liên tục ba lần."
Phó Uyên Di nói: "Tôi không cần tiền của các anh, chỉ cần xăng, thế nào?".
Hai thanh niên đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ cảm thấy vụ giao dịch này rất có lợi, lại cảm thấy một cô gái mà cũng có thể làm được chuyện này? Cho tới giờ chưa từng nghe qua.
"Chỉ e là không ổn." Ngồi trở vào trong xe Lưu Đình đột nhiên mở miệng, nàng thử khởi động xe vài lần mà không được, "Xe hỏng rồi, cần đến xe của bọn họ."
Chiếc xe này vốn đã có chút hỏng hóc, vừa rồi trong lúc khẩn cấp thắng gấp bốn bánh xe thiếu chút nữa bay ra ngoài, bây giờ thì hư hỏng hoàn toàn rồi, cố gắng thế nào cũng không khởi động lên được.
Càng gấp càng không thể di chuyển. Phó Uyên Di liền hỏi người thanh niên kia: "Được rồi, chúng tôi cũng không cần xăng của các anh, trong thôn các anh có xe chứ? Có thể đưa chúng tôi đến sân bay Hàm Dương được không? 400km đổi lại 3 vạn tệ, các anh đều có lợi."
Người thanh niên kia từ trước tới giờ vẫn luôn không tin lời nói của phụ nữ, cho dù cây dù kia có làm ra màn đặc sắc nào đi nữa, đối với hắn mà nói thì chỉ có một ý niệm, phụ nữ không làm nên đại sự, huống chi lại là tang sự. Nhưng mà Khổng đạo trưởng kia mãi vẫn không xuất hiện, nếu là chuyện gì khác trong thôn thì có thể tạm thời bỏ qua một bên, nhưng cha hắn đang cần được an táng, chuyện này không thể chậm trễ được.
Người thanh niên miễn cưỡng nói: "Trong thôn chúng tôi chỉ có duy nhất một chiếc xe nông nghiệp đã chở hàng lên thị trấn rồi, hiện tại không có ở đây."
Lưu Đình sốt ruột hỏi: "Vậy đến lúc nào mới trở về?".
"Ngày mai."
Các nàng chắc chắn không thể đợi đến ngày mai được, vốn chỉ có thời gian bảy ngày, đã qua đi hơn chín tiếng đồng hồ, nếu còn đợi đến ngày mai chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Lưu Đình chớp chớp mắt, trực tiếp xuống xe đến thùng xe phía sau lấy ra đồ nghề: "Dựa vào bọn họ cũng vô dụng. Tôi tự mình sửa."
Nàng cầm một cái cờ lê mở nắp xe lên, nhìn vào bên trong chốc lát, trầm mặc, lấy ra điện thoại di động gọi cho Liễu Khôn Nghi: "Tỷ tỷ...... Là thế này, em gặp chút trở ngại. Phải, đúng vậy...... Chúng em kiếm được một chiếc xe, nhưng mà hiện tại xe hỏng rồi, em, không biết sửa. Được......" Lưu Đình kẹp điện thoại giữa bả vai và khuôn mặt mình, vừa tiếp nhận hướng dẫn của Liễu Khôn Nghi vừa sửa xe.
Có Liễu Khôn Nghi hướng dẫn hẳn là không thành vấn đề, Liễu trạch là do chính nàng thiết kế, hồ nước do chính nàng đào, băng quan do chính nàng tạo, mấy chuyện sửa xe lặt vặt này hẳn là cũng không làm khó được nàng. Sau khi sửa xe xong vẫn cần có xăng. Không đợi Phó Uyên Di mở miệng, đột nhiên có một cô gái chạy tới, phấn khởi nói với nhóm thôn dân: "Đạo trưởng đến rồi!".
Một tiếng hô này vừa phát ra, người thanh niên mặc tang phục lập tức quay đầu đi trở lại nghênh đón đạo trưởng, những người khác cũng để lộ vẻ mặt hiếu kỳ, đi theo sau xem náo nhiệt, chỉ để lại người đàn ông đã chém xe các nàng, cầm gậy chỉ vào Phó Uyên Di lớn tiếng: "Cô đây là muốn sống hay muốn chết? Chó chết – nhanh cút thật xa đi!".
Phó Uyên Di cũng không để ý đến hắn, mặc cho hắn ngẩng đầu mắng chửi rồi lại cúi đầu phun nhổ đầy đất.
Lưu Đình xoay người liếc mắt nhìn, cười lạnh: "Họ Khổng kia còn dám tới? Xem ra là chưa no đòn."
Du Hân Niệm có chút lo lắng, nhìn về phía Phó Uyên Di, Phó Uyên Di vẫn luôn điềm tĩnh: "Không sao, cứ để cho hắn đến."
Vị Khổng đạo trưởng này đúng thật là Khổng Hữu Minh.
Đêm qua Khổng Hữu Minh mới vừa làm lễ cúng trong thôn Thiết Gia xong, vốn định đi nhờ xe đến thôn Hổ Lĩnh này tiếp tục làm lễ, không ngờ trên đường đi gặp được dã quỷ. Vốn định trực tiếp bắt con quỷ kia đưa đến Minh phủ lãnh thưởng, còn tưởng năm nay đại cát đại lợi, đầu năm vừa sang vận may đã ào ào như nước. Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra người của Phó gia, đã vậy còn mang theo một đả nữ với nắm đấm thép nữa chứ!
"Họ Phó kia thừa dịp tôi chưa chuẩn bị đánh lén tôi! Sư phụ! Ngài cần phải làm chủ cho tôi a! Ai ô ô –" Khổng Hữu Minh bị Lưu Đình đánh cho một trận đến mức gương mặt muôn hồng nghìn tía, ngũ quan vẫn còn chưa trở về vị trí cũ, miệng cũng không dám mở lớn, cử động một cái liền đau thấu trời xanh.
Khổng Hữu Minh mặc đạo bào trên mặt loạn thất bát tao vốn đã rất dị thường, càng dị thường hơn chính là hắn lại đang lái một chiếc xe Mercedes chạy trên đường, ngồi bên cạnh là một ông lão trông như tượng đất trực tiếp thỉnh ra từ trong miếu Lão Quân. Ông lão mặc đạo bào màu vàng đất, đỉnh đầu đội nón hoa sen, mắt hí vai thòng, chòm râu màu trắng dài xuống tới trước ngực, trên gương mặt hơi béo lộ ra những đốm sắc tố da của tuổi già, Khổng Hữu Minh chính là gọi hắn bằng sư phụ.
Hắn ho khan một tiếng, từ trong đạo bào lấy ra một gói thuốc lá, châm lửa.
"Con tôn tử này." Sư phụ vừa hút thuốc vừa nói, "Đã bao lâu rồi, còn muốn vi sư ra mặt. Học hỏi nhiều thêm một chút, đừng để cho Hoắc Lương Thiên ta mất mặt."
"Dạ......"
Khổng Hữu Minh dừng xe ở cách cổng thôn khoảng 1km, cùng Hoắc Lương Thiên xuống xe đi bộ xuyên qua rừng cây, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Con gái trưởng thôn Hổ Lĩnh đã ở chỗ này chờ hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy Khổng Hữu Minh, kích động ngay lập tức chạy tới tiếp đón: "Đạo trưởng! Các ông rốt cuộc đã đến! Chúng tôi chờ các ông rất lâu...... Ơ? Đạo trưởng mặt ông làm sao vậy?"
Khổng Hữu Minh xua xua cây phất trần, vội ho một tiếng: "Bần đạo đêm qua đại chiến cùng lệ quỷ tám trăm hiệp, bị chút thương tích nhẹ...... Không đáng ngại! Giờ lành đã đến, chúng ta mau chóng tiến hành đi."
"Được, được!"
Nhóm thôn dân đầu óc ngu muội tất cả đều chạy tới xem vị đạo trưởng đạo hạnh cao thâm này, Lưu Đình vừa tiếp tục nghe điện thoại của Liễu Khôn Nghi vừa sửa xe, Phó Uyên Di cầm dù thong thả dạo bước ở trong thôn. Mắt nàng nhìn không thấy, nhưng nàng tựa hồ chưa bao giờ cam chịu ngồi yên tại chỗ làm một người mù an phận thủ thường. Du Hân Niệm lo lắng cho nàng, ôm Tiểu Hoàng bay lơ lửng bên cạnh nàng.
Đối với một nơi xa lạ Phó Uyên Di có vẻ cẩn thận, nhịp bước cũng rất chậm chạp, mũi dù cũng không để ở phía trước mà giữ sát ở bên người, nhìn qua cũng không khiến cho người ta liên tưởng đến gậy dò đường, nhìn tổng thể giống như là một người có thị lực bình thường đang đi dạo.
Du Hân Niệm không hiểu cho lắm bình thường Lâm Cung là như thế nào trao đổi cùng nàng, không biết liệu mạo muội mở miệng chỉ đường giúp nàng thì có phải là đường đột quá hay không. Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Phó Uyên Di chợt mở miệng:
"Du tiểu thư."
"Ừ, có tôi!" Du Hân Niệm đột nhiên có cảm giác mình đang mang một sứ mệnh, trả lời đặc biệt vang dội.
Phó Uyên Di hỏi: "Cô nhìn xem sương mù dày đặc này là từ đâu tới?".
Du Hân Niệm ngẩng đầu nhìn, sương mù dày đặc vây quanh giữa núi, thôn làng ở trên vách núi đá, không chú ý đi thêm vài bước tới trước liền dễ dàng bị hụt chân rơi xuống vực sâu. Thôn làng này được xây dựng ở một vị trí vô cùng kỳ quái, giống như là cố ý lẩn tránh bên trong sương mù không muốn để cho người ngoài nhìn thấy.
Du Hân Niệm nói: "Sương mù hình như từ trên đỉnh núi đến, một đường đi xuống kéo đến trong thôn."
Tiểu Hoàng xoay đầu nhìn nàng, sủa hai tiếng.
Phó Uyên Di dừng bước, cánh mũi khẽ động, tựa hồ ngửi được một mùi hương không mấy dễ chịu.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên tiếng kèn Xô-na vang vọng, một hàng người đưa tang từ ngôi nhà lớn nhất trong vách núi khiêng quan tài đi xuống, giấy tiền vàng bạc rải đầy trời. Khổng Hữu Minh cùng một lão đạo sĩ mặc hoàng bào một trước một sau đi theo, Khổng Hữu Minh hai tay cầm một xấp lá bùa màu vàng, giống như không cần tiền vừa đi vừa đốt, cánh tay vung lên, cả một vùng trời trong thôn đều là giấy tro.
Phó Uyên Di không thoải mái bắt đầu ho khan, Du Hân Niệm nói: "Phó tiểu thư, cô trước tiên vào trong xe nghỉ một lát đi."
Phó Uyên Di lắc đầu, hỏi Du Hân Niệm: "Đội ngũ đưa tang vì sao lại đi từ chỗ cao như vậy?".
Du Hân Niệm biết nàng đây là dựa vào âm thanh đoán phương hướng: "Bọn họ trực tiếp đưa quan tài đi xuống, ngôi nhà chịu tang kia ở trên cao...... Tôi cũng thật bái phục."
"Tại sao?"
"Những người này khiêng một cỗ quan tài lớn như vậy đi dọc theo vách đá, thế này mà trượt chân ngã xuống thì đừng nói là quan tài vỡ nát, người cũng sẽ mất mạng."
Không biết là do trùng hợp hay vẫn là chuyện xui xẻo không thể nói lung tung, Du Hân Niệm hiếm khi mở miệng nói linh tinh vậy mà vừa nói lại thật sự ứng nghiệm.
Một người đi đầu trong năm người trẻ tuổi đang khiêng quan tài đi ở phía ngoài cùng cũng bị giấy tro làm cho nghẹn sặc, một đốm lửa nhỏ bỗng nhiên bay vào trong mắt, cơn đau rát làm cho hắn nhìn không thấy rõ đường, trượt chân hô to một tiếng ngã xuống vách đá. Cỗ quan tài từ vị trí hắn ngã xuống bị nghiêng lệch, một đám người đưa tang vừa đỡ vừa kéo lại cũng vô dụng, cỗ quan tài rơi thẳng xuống, thanh niên trẻ tuổi khiêng quan tài rơi xuống cách đó ba bốn mét rồi dừng lại, mũi miệng tuôn đầy máu, may mắn tránh được một kiếp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng từ trên đỉnh đầu: "Tránh ra –!!".
Hắn ngẩng đầu vừa thấy, cỗ quan tài bằng gỗ sam thật lớn giống như một đoàn tàu hỏa đang ùn ùn kéo đến nện xuống đầu hắn, hắn ngay cả cơ hội đứng dậy cũng không có, vừa vặn bị cỗ quan tài kia đè nát.
Tất cả mọi người trong thôn nhìn thấy mà choáng váng, Du Hân Niệm ôm Tiểu Hoàng cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho kinh sợ.
Lưu Đình nghe thấy động tĩnh quay đầu sang nhìn, thấy cỗ quan tài kia dựng đứng lung lay sắp đổ, lắc lư một lúc rồi đột nhiên vỡ ra. Dưới sự kinh hãi của nhóm thôn dân, xác chết mặc áo liệm, trang điểm kỳ quái từ bên trong quan tài ngã ra ngoài, đổ ập xuống thân thể đã bị đè nát đến huyết nhục mơ hồ của người thanh niên trẻ tuổi kia.
Người thanh niên kia mở to mắt há miệng, đã không còn nhúc nhích nữa.
Một màn này thực sự quá mức quỷ dị, tựa như cỗ quan tài kia có sinh mệnh mà muốn lấy mạng người nọ.
Du Hân Niệm trong lòng thấp thỏm không yên, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ: "Là nàng — nhất định là nàng — nàng quay lại báo thù!".
Tiếng gào thét sợ hãi của người phụ nữ kia vang vọng giữa vùng núi trống trải, toàn bộ thôn dân đều nhìn về phía nàng, nỗi sợ hãi trên gương mặt trong nháy mắt liền biến thành tức giận, người con trai lớn đưa tang hướng về phía bà ta hét lớn: "Mẹ kiếp nhà cô — không được nói bậy!" Quay đầu sang nói với người bên cạnh, "Đi! Đem cha tôi khiêng lên đi!".
Đoàn người thật vất vả mới xử lý tốt cỗ quan tài, đặt thi thể vào trong trở lại. Người con lớn đưa mắt nhìn cỗ quan tài, chính tay hắn đã đóng đinh nắp quan tài, những cây đinh đều vô cùng rắn chắc, bảy cây đinh như vậy mà rơi xuống một cái lại có thể đứt gãy toàn bộ? Hắn liếc nhìn gương mặt cha mình, chợt thấy mí mắt của ông ta bị lật lên, lộ ra hai tròng mắt màu trắng dã, miệng há ra rất lớn, giống như là bị cái gì cạy mở.
Người con lớn lại mắng một câu, Khổng Hữu Minh đi tới sai người đậy nắp quan tài lại đàng hoàng, cùng người con lớn nói gì đó, vẻ mặt của hắn liền đông cứng, vội vàng bảo mọi người khiêng quan tài đi, lập tức hạ táng!
Du Hân Niệm rất nhạy bén đã nhận ra điểm quỷ dị, nhìn sang Phó Uyên Di, muốn nghe ý kiến của nàng. Phó Uyên Di vẫn giữ vẻ mặt bình thường, quay đầu trầm ngâm, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Du tiểu thư, người phụ nữ đã gào thét lúc nãy đâu rồi?" Phó Uyên Di hỏi.
Du Hân Niệm nhìn nhìn, thấy bà ta đang bê một