Lâm Trạch Bạch lái xe đưa Phó Uyên Di đến khu văn phòng của Nghiêm đội trưởng ở ngoại ô thành phố G.
Bởi vì tính chất công việc đặc thù của tổ cảnh sát này, ngay cả các đồng nghiệp bên trong sở cảnh sát cũng không có mấy người biết rõ, cho nên văn phòng của Nghiêm đội trưởng hiển nhiên là không nằm trong trụ sở cảnh sát, đặc cách cho hắn một ngôi nhà nhỏ hai tầng nằm ở khu vực ngoại thành.
Trước cổng có trạm gác, nhưng không có biển hiệu, tựa như lô-cốt âm u tăm tối, trông giống như một công trình phi pháp. Nó nằm tách biệt với khu dân cư, cho dù có người rảnh rỗi đi ngang qua thì cũng chỉ tò mò liếc mắt nhìn một cái, ai cũng không nghĩ đến chuyện đi tìm tòi nghiên cứu một nơi mà chỉ nhìn thôi cũng đủ dọa người ta chết khiếp.
Xe của Phó Uyên Di trực tiếp chạy qua trạm gác tiến vào bãi đậu xe, Nghiêm đội trưởng cùng Viên Tư Sân và một nhóm thành viên trong tổ từ sớm đã sẵn sàng nghênh đón.
"Tình trạng thi thể như thế nào?" Phó Uyên Di vừa xuống xe liền hỏi.
Nghiêm đội trưởng dẫn nàng đi đến nhà xác, đoàn người đi theo phía sau.
"Rất kỳ quái, bên ngoài không hề có vết thương, thậm chí ngay cả nội thương đều không có, cứ như vậy mà chết."
"Giống như là đang ngủ?"
Nghiêm đội trưởng lắc đầu: "Thật sự không dễ nhìn như các cô tưởng. Tôi dẫn cô đi xem...... Tôi dẫn cô đến kiểm tra rồi sẽ biết."
Đi đến trước cửa nhà xác, Phó Uyên Di mượn một đôi găng tay chuyên dụng mang vào, cùng Nghiêm đội trưởng bọn họ đi vào bên trong. Phó Uyên Di vừa bước vào nhà xác, Lâm Cung vốn đang tựa vào đỉnh đầu nàng liền ngẩng dậy:
"Quỷ khí dày đặc thật."
Phó Uyên Di gật gật đầu: "Chính xác, quỷ khí này còn rất tanh hôi."
"Là ác quỷ."
Phó Uyên Di đột nhiên lầm bầm một mình, Viên Tư Sân tò mò nhìn nàng. Nàng được điều đến tổ xử án đặc biệt này cũng chưa lâu, luôn nghe các sư huynh sư tỷ cùng Nghiêm đội trưởng nói đến vị Phó đại tiên này, lúc nghe kể chỉ cảm thấy thần bí, vẫn chưa có tận mắt chứng kiến nàng "làm phép".
Bên trong nhà xác có ba thi thể được che phủ bằng vải trắng, Nghiêm đội trưởng xốc lên tấm vải đậy thi thể ở gần bọn họ nhất, Lâm Cung nhìn thấy thi thể vẫn nguyên vẹn, nhưng thân thể bị co rút, lớp da lỏng lẻo bao bọc lấy phần cơ bắp đang bị tan rã, cả người giống bị một quả khinh khí cầu bị rút hết không khí, hai tròng mắt cùng xương gò má nhô ra, răng cũng lộ ra bên ngoài, khuôn mặt đáng sợ.
Phó Uyên Di chậm rãi vuốt ve thi thể, nhẹ nhàng véo lên lớp da của người chết. Lớp da treo trên đầu ngón tay nàng, đã mất đi tính đàn hồi.
"Không có bất cứ ngoại thương gì?" Phó Uyên Di hỏi.
"Đúng vậy." Nghiêm đội trưởng nói, "Cũng không có nội thương, các phủ tạng trong cơ thể vô cớ suy kiệt, còn các bắp thịt và máu thì giống như là thi thể đã khô héo từ lâu. Mà thời gian người này tử vong cũng không vượt quá 24 giờ, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này."
Phó Uyên Di hỏi Nghiêm đội trưởng: "Các nạn nhân có đặc điểm chung gì không? Nghề nghiệp, thân phận? Bối cảnh gia đình? Tuổi, diện mạo?".
"Nạn nhân thứ nhất là một thầy giáo, nạn nhân thứ hai là một nữ nhân viên văn phòng, còn người này thì là một sinh viên. Giới tính khác biệt, thân phận xã hội cũng hoàn toàn khác biệt, tạm thời tìm không thấy đặc điểm chung nào."
Phó Uyên Di hỏi: "Có ghi lại được bộ dáng của nghi phạm không?".
"Có, nhưng cũng chỉ là bộ dáng đại khái thôi. Nghi phạm là nam giới, khoảng chừng 35 tuổi, so sánh với chiều cao của nạn nhân thì phỏng đoán hắn cao 180cm, đặc biệt đỏm dáng."
"Đặc biệt đỏm dáng?" Phó Uyên Di nghi hoặc.
"Đúng vậy, hắn bị ghi hình lại đến hai lần, lần nào hắn cũng mặc tây trang thẳng thớm, giống y như là đi dự lễ trao giải vậy. Chỉ có điều lần nào hắn cũng đưa lưng về phía ống kính camera, tựa hồ đã sớm biết camera theo dõi đang ghi hình hắn."
"Có nhiều manh mối như vậy hẳn là không khó để khu trú lại những người bị tình nghi chứ."
"Chúng tôi khu trú lại ba người khả nghi, vẫn chưa tiến hành điều tra, hơn nữa cũng không có biện pháp bắt hắn." Nghiêm đội trưởng nói, "Người này lần nào cũng chỉ có tiếp xúc gần gũi với nạn nhân, không có bằng chứng nào có thể chứng minh được là hắn hạ độc thủ."
"Tiếp xúc gần gũi?"
Nghiêm đội trưởng nói, nghi phạm bị ghi hình đến hai lần, một lần là hắn đi theo phía sau vị thầy giáo kia, hình như nói cái gì đó, vị thầy giáo quay đầu lại, hắn bước tới, hai người mặt đối mặt nói chuyện trong chốc lát, vị thầy giáo bỗng nhiên đổ gục xuống bất động; lần thứ hai hắn hẹn sinh viên này đến căn tin ăn cơm, còn ngồi sát bên cửa sổ mà camera theo dõi chỉ có thể chụp được bóng lưng của hắn. Sinh viên này ngay từ đầu tán gẫu rất vui vẻ, đang nói nói cười cười đột nhiên gục xuống bàn. Nghi phạm thanh toán tiền, bỏ đi.
"Lại còn biết trả tiền......" Phó Uyên Di có chút cảm khái.
Nghiêm đội trưởng hỏi: "Phó đại tiên, cô cảm thấy thế nào? Chuyện gì đã xảy ra?".
Phó Uyên Di nói: "Tạm thời còn chưa thể kết luận. Ba người bị tình nghi đó đều đang được giám sát sao?".
Nghiêm đội trưởng nói: "Chúng tôi có người đi theo giám sát họ 24/24."
Phó Uyên Di cầm lấy cây dù, đeo kính râm vào: "Đi."
Nghiêm đội trưởng dẫn người xuất phát, Phó Uyên Di bảo Lâm Trạch Bạch lái xe theo.
"Cậu cảm thấy thế nào, Lâm Cung?" Phó Uyên Di hỏi.
Lâm Cung nói: "Thực rõ ràng là ác quỷ hấp thụ dương khí. Bình thường ác quỷ sẽ lựa chọn hút dương khí của nam nhân, bởi vì nam nhân thuần dương. Không nghĩ tới tên ác quỷ này bụng đói ăn quàng, ngay cả nữ nhân cũng không buông tha."
"Càng khiến cho tớ bận tâm chính là, hắn cũng không có hoàn toàn đánh mất ý thức con người, hắn vậy mà lại có thể trà trộn bên trong đám đông người, thậm chí còn có thể tiến hành giao tiếp."
Lâm Cung nhìn nàng. Từ sau lần trước một hơi thu bắt tiểu quỷ, nguyên khí của Phó Uyên Di vẫn chưa khôi phục lại, đến bây giờ sắc mặt vẫn là một mảnh trắng bệch.
"Chuyện này có cái gì mà phải bận tâm." Lâm Cung nói, "Cậu bị Du Hân Niệm kia quấn quít đến mất hồn mất vía rồi...... Thế này không phải là cậu."
Phó Uyên Di trầm mặc một lúc, hỏi: "Thế nào thì mới là tớ?".~~~~~~~~~~~Du Hân Niệm lái xe đến trước cổng Quân Duyệt Đế Cảnh, dừng lại.
Ngọc Chi hỏi: "Hết theo dõi Trần Xu giờ lại đến theo dõi em gái cô? Đợi ngay tại chỗ này chắc cũng khó mà bắt được manh mối gì hữu dụng."
Du Hân Niệm nằm nhoài người trên vô lăng, xe cộ không ngừng chạy ra chạy vào, vẫn không thấy được Du Nhâm Tuyết.
"Tôi biết." Du Hân Niệm nói, "Nhưng chỉ còn không đến 15 tháng, muốn tôi ở trong nhà ăn no rồi ngủ, quá lãng phí thời gian, trong lòng tôi không nỡ."
"Cho nên cô đi ra ngoài lang thang? Cô làm vậy chính là để tự an ủi lòng mình đi."
Du Hân Niệm cười cười: "Nếu như tìm không thấy manh mối gì hữu dụng, thì coi như là tôi tự an ủi mình đi."
Ngọc Chi thở dài.
Mãi cho đến khi trời tối đen cũng không phát hiện xe của Du gia chạy qua, có chút lo lắng tình hình bên kia của Phó Uyên Di, gọi điện thoại cho Phó Uyên Di hỏi bên nàng thế nào rồi.
"Vẫn còn đang đi cùng Nghiêm đội trưởng bọn họ." Phó Uyên Di nói, "Hôm nay có khả năng sẽ về trễ, cô đừng đến đây, trực tiếp về nhà đợi tôi đi."
Cho dù Phó Uyên Di cùng Lâm Cung có lợi hại thế nào đi nữa, Du Hân Niệm đều cảm thấy ánh mắt nàng bất tiện, bên cạnh có thêm một người sẽ thêm một tầng bảo hộ: "Tôi vẫn nên đến chỗ cô thôi, trở về tôi cũng chỉ có thể đợi."
Biết Du Hân Niệm tính tình quật cường, có nói thêm nữa với nàng thì cũng phí lời, Phó Uyên Di đành nói, "Tôi đang trên đường Tam Hoàn đi về hướng tây. Chúng ta gặp nhau ở tòa nhà Phong Cảnh đi."
"Ừm." Du Hân Niệm vừa định cúp điện thoại, Phó Uyên Di đột nhiên nói:
"Đúng rồi, cô phải cẩn thận một chút. Nếu gặp phải một người đàn ông mặc tây trang, khoảng 35 tuổi cao 180 cm, nhớ cách xa một chút."
"Có ý gì?"
"Hẳn không thể nói là người, mà là ác quỷ."
Nghe được hai chữ "ác quỷ" Du Hân Niệm chợt lạnh sống lưng, Phó Uyên Di bảo Lâm Trạch Bạch giúp mình gửi qua cho nàng bức ảnh chụp mơ hồ thấy được sườn mặt của hắn, người đàn ông trong ảnh có dáng vẻ đặc biệt anh tuấn, gương mặt lộ vẻ mỉm cười đang liếc nhìn ống kính.
"Đây là ác quỷ?" Du Hân Niệm đưa cho Ngọc Chi xem, "Ác quỷ cũng có thể bị chụp hình được sao?".
Ngọc Chi nói: "Đại đa số ác quỷ sẽ quên mất ký ức đời trước, chỉ còn lại ác niệm mãnh liệt. Chúng có thể bám vào thân thể người sống, nhưng người bị bám thân sẽ có hành vi tàn bạo cổ quái, mà người này...... vẻ mặt trông vô cùng bình thường."
Du Hân Niệm: "Vậy thì đây là một tên ác quỷ biết phép tắc sao?".
Ngọc Chi bất đắc dĩ nói: "Dĩ nhiên không phải, ác quỷ như thế này không chỉ có hung bạo, mà còn có đầu óc thông minh, càng khó đối phó."
Du Hân Niệm bất giác xoay đầu thoáng nhìn ra phía sau xe, xác định ở ghế sau không có ai, chắc sẽ không đột nhiên xuất hiện một tên ác quỷ.
Du Hân Niệm chạy hướng đến tòa nhà Phong Cảnh, tình hình giao thông ở khu này nàng hết sức quen thuộc, kẹt xe quanh năm, nàng dự tính chạy vào trong mấy con đường nhỏ cho nhanh.
Con đường nhỏ này vốn dĩ đã chật hẹp, hai bên đường đều là những ngôi nhà cũ kỹ, đã vậy còn có một chiếc xe đậu lệch chắn giữa đường. Du Hân Niệm thả chậm tốc độ nhìn vào bên trong chiếc xe đó, thấy ánh đèn mờ mịt trong xe, nhìn không rõ là có người hay không, xe cũng không bật xi-nhan đôi, chẳng lẽ chủ xe cứ như vậy đậu ở chỗ này rồi bỏ đi?
Du Hân Niệm nghiêng người nhìn, không đúng, có một cánh cửa xe đang mở.
Ngọc Chi bay ra khỏi xe tiến về phía trước nhìn xem, sau đó vội vàng bay trở về: "Phía trước...... Phía trước có một cô gái bị kéo vào trong xe!".
"Bị kéo vào trong xe?" Du Hân Niệm biến sắc, ở một nơi như thế này lôi kéo một cô gái vào trong xe thì có thể là chuyện gì tốt đẹp chứ? Từ ghế sau xe lấy ra một thanh trường kiếm sắc bén, nàng nhanh chóng xuống xe.
"Cô muốn làm gì!" Ngọc Chi vội vàng theo sau.
"Dĩ nhiên là cứu người ra ngoài."
Khoảng thời gian trước bởi vì chịu không ít chật vật từ trên người Trần Xu, không chuẩn bị chút vũ khí phòng thân ở bên người thì thật sự là rất bất lợi, Du Hân Niệm mới cố ý đi mua một thanh kiếm. Thanh kiếm này cũng không phải chuyên dùng cho những trận đấu kiếm, mà là một trường kiếm sắc bén của Ý. Nàng vẫn luôn cất ở trong xe dùng để phòng thân, không ngờ lần đầu tiên sử dụng cũng không phải là để phòng thân, mà là cứu người.
Du Hân Niệm cũng không có trực tiếp xông lên đánh xáp lá cà với đối phương, một bên cẩn thận tiến lên một bên gửi cho Phó Uyên Di tọa độ vị trí của mình.
"Này." Du Hân Niệm đứng nghiêng người, dùng thanh kiếm che chắn cơ thể, đứng cách chiếc xe khoảng mười bước, nói lớn, "Tiên sinh, xe của anh có thể dịch chuyển một chút được chứ?".
Nghe thấy tiếng người, tiếng động trong xe càng lớn hơn nữa, giống như có người đang dùng sức đập vào ghế xe, nhưng lại không nghe thấy tiếng kêu la gì cả.
Một tiếng "bịch" trầm đục vang lên, âm thanh da thịt va chạm nhau, động tĩnh trong xe trong nháy mắt liền biến mất.
Ngọc Chi nấp ở phía sau Du Hân Niệm: "Hắn đánh người trong xe bất tỉnh rồi!".
Người đàn ông chậm rãi ngồi thẳng người dậy, đỉnh đầu lộ ra khỏi xe. Lúc Du Hân Niệm nhìn thấy đỉnh đầu hắn thì trong lòng có chút căng thẳng.
Gã đàn ông này dáng người cao ngất, lưng dài vai rộng, đầu to tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng cổ quái, hai mắt như mặt trăng, miệng như lưỡi liềm, kết hợp vào cùng nhau rõ ràng chính là một khuôn mặt tươi cười nham hiểm. Du Hân Niệm tập trung nhìn lần nữa, đó không phải là mặt người, mà là một chiếc mặt nạ.
Gã đàn ông này đeo mặt nạ.
"Cô đã đến rồi?" Nam mặt nạ nói một cách khó hiểu, đi vòng qua xe, chậm rãi tiến về phía Du Hân Niệm, "Nga? Người của Minh phủ, đã lâu rồi mới nhìn thấy người của Minh phủ ở nhân gian, xin chào."
Ngọc Chi cùng Du Hân Niệm liếc nhìn nhau, Du Hân Niệm nhìn hắn, thân cao 180cm......
"Ác quỷ?"
Ngọc Chi nói: "Không...... Không sai...... Quỷ khí này tuyệt đối chính là ác quỷ!".
Du Hân Niệm nhìn chằm chằm ác quỷ, không hề quay đầu mà nói với Ngọc Chi: "Hắn nhìn thấy được cô?".
Ngọc Chi thanh âm có hơi run rẩy: "Phương Phương cô nói lời này không phải vô nghĩa sao! Hắn là ác quỷ! Cũng không phải người! Đương nhiên có thể nhìn thấy tôi!".
"Cô sao lại sợ thành như vậy, cô không phải nhân viên công vụ của Minh phủ sao?"
"Tôi là nhân viên công vụ, nhưng nhân viên công vụ được chia thành rất nhiều loại, tôi làm việc ở cơ quan hộ tịch! Ngồi văn phòng! Cũng không phải Minh cảnh! Chưa từng giao tế hay đánh nhau với loại ác quỷ này a! Tôi không được sợ sao?!" Ngọc Chi rống lên mấy câu này dùng hết mười phần sức lực, hoàn toàn không thấy được bộ dáng sợ hãi.
Nam mặt nạ nói: "Các người tán gẫu xong chưa?".
Du Hân Niệm còn đang lo lắng người trong xe đã bị sát hại, đột nhiên trong xe phát ra âm thanh đè nén rất nhỏ, trong con đường nhỏ tĩnh lặng này lại nghe được rõ mồn một.
Du Hân Niệm muốn tiến lên, ác quỷ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn không được xem là cường tráng vạm vỡ, nhưng lại tản ra cảm giác áp bách đáng sợ. Du Hân Niệm thấy hắn không tùy tiện động thủ, nói vậy chắc cũng có chút kiêng kị nửa người một quỷ trước mặt này.
"Mệt chết tôi, ngày mai tôi phải ghi nhiều hơn hắn ba bàn mới được!"
"Bằng cái chân thối của cậu sao! Cậu nói xem! Hôm nay cậu chuyền được mấy quả ra trò?"
Năm sáu nam sinh vừa đá bóng xong đang từ xa đi tới, giọng nói to lớn vang vọng. Nam mặt nạ có chút lưu ý, sau đó lại mỉm cười: "Hôm nay vận khí của các người thật tốt."
Nam mặt nạ chỉnh lại trang phục của mình một chút, quay đầu, chậm rãi bỏ đi, Du Hân Niệm đầu óc thoáng buông lỏng, đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh lam phóng thẳng về phía ác quỷ!
"Muốn chạy trốn? Hỏi qua bổn vương chưa?" Lâm Cung tựa như một mũi tên đã được lên dây cung cấp tốc đuổi theo, hai cánh tay tạo thành hình chữ thập mạnh mẽ hướng ra bên ngoài, một luồng ánh sáng sắc bén tựa như một tia chớp màu lam trắng phóng đến sau lưng nam mặt nạ!
Nam mặt nạ phản ứng cực nhanh, xoay thân mình né tránh, quay đầu chạy vào trong một lối rẽ khác.
Mới bỏ chạy được vài bước thì nhìn thấy phía trước có một cô gái cầm dù chống trên mặt đất, nam mặt nạ lập tức dừng lại, thấy lá bùa màu đen chữ vàng bên trong tán dù đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ!
Nam mặt nạ quay đầu lại thì thấy Lâm Cung chắn ở phía sau, phía trước là Phó Uyên Di, hai người đang kẹp hắn ở giữa.
"Đi đến nơi mày nên đi đi." Tán dù của Phó Uyên Di mở ra càng lúc càng lớn, nam mặt nạ toàn thân là hắc khí ngút trời, nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông tới giết chết Phó Uyên Di!
"Ngu xuẩn." Lâm Cung toàn thân quỷ khí bùng nổ, biến thành một trận cuồng phong cuốn lấy ác quỷ vào bên trong mà nghiền nát!
Du Hân Niệm và Ngọc Chi bị trận cuồng phong của Lâm Cung thổi tới không tài nào mở to mắt được — tuy rằng cũng từng mắc sai lầm ngu ngốc, nhưng không ngờ Lâm Cung lại lợi hại đến như vậy!
Ngọc Chi theo bản năng sờ sờ miệng mình, ừm, vẫn còn.
Sắc mặt của Phó Uyên Di cũng không thả lỏng, nàng nhìn về phía cuồng phong, nói: "Không thấy."
Lâm Cung sửng sốt, dừng trận cuồng phong lại, quả nhiên không thấy bóng dáng ác quỷ đâu hết.
Phó Uyên Di bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nói với Lâm Cung: "Trên mái nhà hướng mười giờ của cậu, có ai?".
Lâm Cung nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy giữa ánh trăng có một người đàn ông đang túm giữ nam mặt nạ đã hôn mê, nhìn nàng mỉm cười.
Người này tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dáng người gầy gò, tóc cắt rất ngắn, trong ánh mắt sáng như tuyết ẩn giấu vài phần cơ trí cùng vài phần tự tin không muốn che đậy. Đứng bên cạnh hắn là một cô gái cao gầy, khuôn mặt cô gái ở trong bóng tối nhìn không rõ đường nét.
"Lâm Cung." Phó Uyên Di gọi một tiếng, Lâm Cung liền trở lại trên đầu vai nàng.
"Là bọn hắn." Lâm Cung trừng mắt nhìn hai người trên mái nhà, tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, sự tức giận cuộn trào toàn bộ đều viết ở trên mặt.
"Ừm." Phó Uyên Di thu hồi tán dù, người đàn ông kia cầm trong tay một chiếc bình màu nâu đất, xé mở lá bùa trên miệng bình, hướng đến cái đầu đang gục xuống của nam mặt nạ kia. Toàn bộ thân thể của nam mặt nạ đều bị hắn hút vào trong bình.
Hắn đậy kín miệng bình lại, giao cho cô gái phía sau, quay lại đối diện Lâm Cung vẫn luôn gắt gao nhìn hắn, cười nói: "Thế nào, Lâm Cung, cô hoài niệm những ngày ở trong bình Diêm La sao?".
Lâm Cung rất muốn ngay tức khắc xông lên xé xác hắn, lại bị Phó Uyên Di giữ chặt.
"Không cần phí thời gian cùng bọn họ ở chỗ này." Phó Uyên Di nhìn thoáng qua nhóm nam sinh ở đằng xa vừa bị dọa sợ chết điếng, nói, "Trước tiên rời khỏi đây đi, đừng rước lấy phiền toái không cần thiết."
Cô gái đứng phía sau người đàn ông kia bước lên, Du Hân Niệm nhìn về phía nàng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Đó là một khuôn mặt đặc biệt tương tự Phó Uyên Di, chỉ là ngũ quan của nàng có nét thành thục mà lại thùy mị hơn, trang điểm đậm, mặc váy ngắn, giữa mùa đông giá rét để lộ ra đôi chân, lộ ra gần nửa bộ ngực tuyết trắng, chân mang giày cao gót, cầm trong tay một cây dù hoa văn đầy màu sắc, kiểu dáng cây dù giống y như đúc cây dù của Phó Uyên Di.
"Uyên Di." Cô gái kia nói, "Nhiều năm như vậy, cô vẫn còn tùy hứng sao?".
Phó Uyên Di cũng không để ý tới nàng, quay đầu đi.
Lâm Cung nhìn người đàn ông kia nói: "Nhất định sẽ có ngày tôi cho anh sống không bằng chết."
Hắn bật cười lớn: "Sống không bằng chết? Đừng để cho tôi chờ lâu như vậy a, bổn thiếu gia tính tình rất nóng nảy."
Cây dù trong tay cô gái cùng với người đàn ông kia trong chớp mắt biến mất, ngay sau đó hắn đã cầm dù xuất hiện ở trước mặt Du Hân Niệm.
Động tác của hắn quá mức thần tốc, Du Hân Niệm và Ngọc Chi đều chưa kịp có phản ứng gì.
"Thiếu chút nữa bỏ sót một tiểu quỷ." Hắn nhếch miệng cười, nâng dù hướng đến đỉnh đầu Du Hân Niệm đánh xuống!
Phó Uyên Di nhìn không thấy động tác của hắn, nhưng lại có thể nghe được âm thanh!
"Nguy hiểm –!" Nàng liều lĩnh xông tới, Lâm Cung hét lớn một tiếng phun ra quỷ khí, nhưng đều đã không kịp!
Một âm thanh đáng sợ của vũ khí va chạm nhau, cây dù trong tay hắn đã dừng lại cách đỉnh đầu Du Hân Niệm vài phân.
Cánh tay cầm kiếm của Du Hân Niệm vì dùng lực quá mạnh mà khẽ run lên, tên kia một tay nắm chặt dù, khớp hàm cắn chặt đến mức rung lên lạch cạch, dùng sức đè ép cây dù xuống, trên gương mặt hắn là vẻ hưng phấn cực độ.
"Càng giãy dụa, càng thống khổ." Hắn bật cười ha hả, đột nhiên xòe mở tán dù ra.
"Tránh ra!" Phó Uyên Di vung tay đánh bay cây dù hoa sắc trong tay hắn, ánh sáng vàng kim tỏa ra từ tán dù trong nháy mắt liền khép lại.
Cây dù hoa sắc rơi trên mặt đất, cô gái đứng trên mái nhà lạnh lùng nói: "Dừng tay! Thanh Điền!".
Thanh Điền nổi giận giơ một quyền hướng đến Phó Uyên Di, Du Hân Niệm xoay chân đá một phát vào bụng hắn.
Thanh Điền lui về phía sau mấy bước, cúi đầu ôm bụng, hừ hừ cười.
Du Hân Niệm biết Phó Uyên Di ánh mắt bất tiện, có thể xuất chiêu với gã này có lẽ là bởi vì nàng có thể nhìn thấy cây dù hoa sắc kia, nhưng nếu không có cây dù, nàng chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Du Hân Niệm đứng chắn ở trước người Phó Uyên Di, mũi kiếm chĩa thẳng vào người đàn ông kia, khiêu khích nói: "Tới đây."
Hắn chuẩn bị tư thế một lần nữa, cô gái trên mái nhà cất giọng âm trầm: "Thanh Điền, đừng quên thân phận của anh."
Cái gã được gọi là Thanh Điền kia có chút không cam tâm, nhưng cũng đành cầm lấy cây dù lui về phía sau.
"Uyên Di." Cô gái trên mái nhà nói, "Em bảo trọng, chúng ta có thể sẽ còn gặp lại."
Du Hân Niệm nhìn về phía Phó Uyên Di, có chút nghi hoặc. Cô gái kia biết tên của nàng? Mà lại còn gọi đến mức vô cùng thân thiết......
Phó Uyên Di không nói chuyện, hai người bọn họ mang theo chiếc bình thu giữ nam mặt nạ kia rời đi, nàng đỡ lấy vai Du Hân Niệm hỏi: "Cô không sao chứ?".
"Tôi nên hỏi cô mới đúng, có bị thương chỗ nào không?" Du Hân Niệm nói.
Ngọc Chi ngồi xổm trên mui xe bất đắc dĩ nhìn về phía các nàng: "Hê, tôi nói này, cô gái trong xe bị đánh ngất các cô có còn quan tâm hay không đây......"