Giống như vừa nhìn thấy phải chuyện gì rất khủng khiếp.
Lâm Trạch Bạch thoáng nhìn qua Phó Uyên Di vẫn đang im hơi lặng tiếng, Phó Uyên Di đứng thẳng thân mình, vuốt lại phần tóc che trước mắt, vừa lúc một luồng trăng sáng chiếu rọi qua khuôn mặt nàng, trong mắt như ẩn giấu đao kiếm, thực đáng sợ.
Lâm Trạch Bạch biết rõ nàng nhìn không thấy, nhưng vẫn bị ánh mắt đó quét qua làm cho chột dạ.
"Tôi ra ngoài đi vệ sinh......" Lâm Trạch Bạch tận lực bình tĩnh giải thích, "Cô nói xem, có phải từ sớm nên cho tôi thêm một phòng vệ sinh là tốt rồi không?".
Phó Uyên Di không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trạch Bạch, cái năng lực nghe âm thanh phân biệt vị trí này của nàng thật khiến cho người ta cả da đầu phải tê rần, tựa như ngay cả tiêu cự ánh mắt cũng phân biệt được rõ ràng.
Lời nói bông đùa cũng không triệu hồi được một Phó Uyên Di quen thuộc, Lâm Trạch Bạch biết chính mình nên rút lui: "Ôi...... Đại bảo bối, cô cứ tiếp tục, cần làm gì thì làm đi, tôi đi tiểu một cái rồi trở lại ngủ ngay, ừm, ừ, ngủ ngon, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy."
Mãi cho đến lúc Lâm Trạch Bạch vội vàng rời đi, ánh mắt của Phó Uyên Di cũng không dời khỏi hướng "nhìn chằm chằm" vừa rồi. Nàng dường như trông thấy cái gì đó, lại như thể cái gì cũng không thấy.
Du Hân Niệm thật sự không nghĩ tới cuộc quấy rối lúc nửa đêm cuối cùng lại kết thúc bằng một chuyện càng hoang đường hơn.
Nàng quay trở về giường nằm so với trước đó thì giờ lại càng thanh tỉnh hơn — đều là nhờ Phó Uyên Di ban tặng.
Du Hân Niệm không phải là chưa từng cùng ai đùa giỡn sờ loạn, cho dù ngoại trừ Lô Mạn thì nàng cũng có một đám bạn bè ưa thích đùa giỡn có thể không chút xấu hổ mà lựa chọn đủ loại tư thế cơ thể cùng nhau chơi đùa. Nàng tự nhận mình không phải là người bảo thủ, ôm ấp hôn môi linh tinh các loại, thậm chí còn có mấy trò chơi quá trớn hơn nữa mà trước năm nàng 20 tuổi đều đã có lần thử qua, sau này Lô Mạn không thích nàng mới dần dần bớt phóng túng lại.
Đó là những trò mà nàng chơi đã muốn chán, những trò nô đùa của thời thanh xuân bất chấp tất cả, mặc dù đời này của nàng từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi cũng chỉ có một người yêu duy nhất, nhưng nàng cũng không cảm thấy chính mình là một người bảo thủ.
Chẳng qua chỉ là một cái ôm mà thôi, chẳng qua chỉ là nửa đêm thì thầm bên tai mà thôi, vì sao trong lòng nàng lại cứ băn khoăn trăn trở.
Nàng mở to hai mắt nhìn trần nhà, cũng không hề chớp mắt một lần.
Cuối cùng nàng cũng tìm ra đáp án, bởi vì Phó Uyên Di không giống như thế. Phó Uyên Di không phải bạn bè ăn chơi của nàng, không phải đối tượng ngẫu hứng để buông thả như trong trí nhớ của nàng về thời thanh xuân. Nàng ấy mặc dù mồm mép không ai địch lại nhưng thực ra đầy nội tâm đáng tin cậy, nàng ấy là đối tượng để người ta có thể ỷ lại, từng chút chuyện trọng yếu xảy ra trong cuộc đời đều có thể nói ra hết với nàng ấy, khao khát mong chờ ý kiến thông tuệ của nàng ấy, thậm chí ngay tại một màn gần gũi không rõ lý do vừa rồi nàng ấy cũng nắm bắt cục diện trong tay như thường lệ.
Nàng ấy không bao giờ nói năng tùy tiện, Du Hân Niệm hiểu được, chính là vì hiểu được điểm này, trong lòng mới càng thêm bối rối.
Có một vài ý nghĩ nàng muốn bỏ qua nhưng nó lại cứ níu lấy đáy tim nàng, bám víu vào trái tim nàng, giẫm lên đỉnh tim nàng muốn tràn ra bên ngoài, Du Hân Niệm phiền muộn xoay người, lại xoay người......
Hiển nhiên là một đêm không ngủ, muốn mượn rượu giải sầu ai ngờ ngay cả rượu cũng chưa mượn được mà sầu thì lại càng sầu hơn.
Bức màn không được kéo lại, Du Hân Niệm nằm ở trên giường ngắm nhìn bầu trời và mặt biển, dường như thấy ai đó ngay tại nơi giao nhau giữa trời và biển vẽ ra một đường cung màu vàng cam.
Trời gần sáng.
Chưa tới sáu giờ, Du Hân Niệm không muốn xoay trở nữa, liền dứt khoát rời giường. Nghĩ là giờ này có thể tránh mặt được Phó Uyên Di, rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng.
Hành lang trên lầu vắng vẻ yên tĩnh, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ của Phó Uyên Di ở góc đối diện, cửa đóng kín bên trong cũng không có động tĩnh, chắc là còn đang ngủ.
Còn có thể không ngủ được sao? Tối hôm qua có thể làm ra loại chuyện này thì chắc chắn là say bí tỉ rồi, trên da thịt của Du Hân Niệm vẫn còn lưu lại ký ức bị những đầu ngón tay lạnh băng của nàng đụng chạm, Phó tiểu thư ngày thường lễ độ nhã nhặn cũng có khía cạnh mặt người dạ thú không muốn ai biết, nghìn câu vạn chữ cũng không thể nói rõ sao?
Hôm nay tan tầm trở về nếu có thể gặp được Phó Uyên Di, nhất định phải nghiêm túc đem hành vi phạm tội đêm qua của nàng vạch trần từ đầu tới cuối, không chỉ vì tối hôm qua bị mất ngủ, mà còn vì Vương Phương đòi lại công đạo. Thân thể bị đụng chạm có chút xấu hổ, nhưng không đem chuyện này nói cho xong, không để cho đôi bên đều xấu hổ trong chốc lát thì lần sau nếu Phó tiểu thư lại say rượu, sẽ còn tái phạm.
Có lẽ là sau một đêm trải qua đa sầu đa cảm, bị cảm tính nhồi nhét, giờ đây lý trí đã dâng cao trở lại.
Du Hân Niệm luôn luôn thích đem mọi chuyện ra giải quyết cho triệt để, miễn là có thể diệt cỏ tận gốc, những chuyện đả thương địch thủ mười phần tự hại mình tám phần nàng cũng có thể làm được. Phó Uyên Di nhất định cũng không phải người da mặt dày như vậy, cứ thẳng thắn mà nói ra thì chắc chắn nàng ấy sẽ nhận lỗi, dù có là thần côn thì nàng ấy vẫn là một cô gái mà.
Nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, mới vừa đi được nửa đường đã ngửi thấy mùi cà phê thơm phức bay tới.
Du Hân Niệm chợt dừng mọi động tác, nhìn thấy hai bức màn nặng nề hé ra một khe hở, trên mặt biển lộ ra giữa khe hở tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mặt trời đang vẫy vùng trồi lên khỏi mặt biển. Một luồng ánh sáng xanh mát xuyên vào trong phòng, Phó Uyên Di đang đứng bên trong luồng ánh sáng đó, bưng tách cà phê vừa pha xong nhìn nàng cười:
"Chào buổi sáng a, tiểu mập mạp."
Phải rồi, đây mới là kiểu xưng hô bình thường, rõ ràng đã tỉnh rượu.
"Chào buổi sáng." Du Hân Niệm trong lòng có chút cảnh giác mà đi xuống lầu, Phó Uyên Di nhấp một ngụm cà phê, dáng vẻ ung dung.
Du Hân Niệm nghĩ sai rồi, Phó Uyên Di quả thật. Da mặt dày.
"Sớm như vậy đã thức dậy?" Phó Uyên Di hỏi.
"Tất nhiên rồi a, hôm qua cả đêm không ngủ." Du Hân Niệm cũng rót một tách cà phê, đợi nàng hỏi tới. Cô mà hỏi thì tôi lập tức đem chuyện tối hôm qua cô chụp selfie và cả hành vi lưu manh kia toàn bộ đều vạch trần ra hết! Để xem cô còn không biết xấu hổ! Một nước cờ chiếu tướng này nàng đã đi rồi, chỉ còn chờ Phó Uyên Di tiếp chiêu thôi.
"Thức khuya cũng không tốt, phải chú ý sức khỏe." Phó Uyên Di tỏ ra đặc biệt chân thành quan tâm.
Gân xanh sau gáy Du Hân Niệm muốn nổ tung.
Rốt cuộc là Phó đại sư người ta chơi trò mèo vờn chuột với nàng! Đùa giỡn xong lại trở mặt không thừa nhận!
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm uống xong cà phê liền buông cái tách xuống, "cạch" một tiếng, có phần tức tối.
Có thể không tức sao? Tuy rằng chuyện đụng chạm da thịt kia chính là da thịt của Vương Phương, nhưng mà toàn bộ cảm giác xúc giác lại là Du Hân Niệm tiếp thụ, toàn bộ cảm xúc chân thật, nhẵn nhụi, làm cho người ta mặt đỏ tai hồng đều thẩm thấu vào trong lòng Du Hân Niệm, giày vò nàng cả một đêm. Vậy mà Phó Uyên Di lại muốn cười cho qua?
"Chuyện đêm qua, cô không định cho tôi một lời giải thích sao?"
Du Hân Niệm thích đi thẳng vào vấn đề, quanh co không phải là tác phong của nàng.
Vốn tưởng rằng Phó Uyên Di còn có thể tiếp tục đánh du kích, ai ngờ nàng lập tức gọt bỏ lớp da mặt dày, bình thản giải thích: "Xin lỗi, tối hôm qua là lỗi của tôi, tôi uống rượu xong lẽ ra nên lăn đi ngủ, nhưng vẫn là tửu lượng cao còn giữ lại chút ý thức, cho nên mới đi làm phiền cô. Sau này tôi nhất định sẽ uống ít rượu lại, cho dù có uống rượu cũng sẽ không đến gần cô, nếu như còn xảy ra chuyện này lần nữa, cô lại đánh vào mặt tôi một cú là được, dù thế nào cũng đừng khách khí."
Giải thích nghe có vẻ chân thành như vậy, tại sao vẫn cảm thấy có chút khoe khoang tự tâng bốc bản thân vậy? Hử? Nhưng mà bộ dáng khoe khoang cũng tựa như thực chân thành, tôi đây nhìn ra được nha!
Du Hân Niệm lại rót thêm cà phê cho bản thân, mặt trời đã nhú đầu lên, ánh nắng càng thêm tràn ngập, cả gian phòng càng thêm ấm áp, khuôn mặt Phó Uyên Di cũng càng thêm rõ nét.
Đêm qua Phó Uyên Di hẳn là đã ngủ được một giấc, bằng không thì nàng khó lòng mà tỉnh rượu nổi, nhưng nàng nhất định là ngủ không đủ, hai mắt đỏ hằn cùng vẻ mệt mỏi dưới ánh mặt trời đã đủ để chứng minh.
"Đồ cô muốn tìm đã tìm được chưa?" Nếu như người ta cũng đã xin lỗi rồi thì còn làm thế nào được nữa, đề tài này cứ như vậy pass đi, chẳng lẽ còn muốn lấy thân báo đáp sao.
Phó Uyên Di hiểu được Du Hân Niệm hỏi ra câu này cũng thật sự là nghiêm túc, nhịn không được cười.
"Cô cười cái gì?" Du Hân Niệm nhíu mày.
"Tuy là vẫn chưa tìm được, nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm được." Phó Uyên Di một tay chống trên cạnh bàn làm việc, tiếp tục uống cà phê.
"Tôi cũng không có lấy đồ gì của cô." Du Hân Niệm nhấn mạnh lại lần nữa.
Phó Uyên Di nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.
Du Hân Niệm nhìn dáng vẻ này của nàng lại càng không được tự nhiên, tựa như ánh mắt cưng chiều của bậc trưởng bối đối với thiếu nữ nhược trí. Nàng đem tách cà phê đi rửa sạch, đặt lại lên trên kệ chén dĩa rồi chuẩn bị ra ngoài.
"Hôm nay là tiệc cưới của Chung tiểu thư đúng không?" Phó Uyên Di hỏi.
"Ừ." Du Hân Niệm nhớ rõ Chung Vân Mẫn là khách hàng của nàng, "Cô cũng muốn đến tham dự sao?".
Phó Uyên Di cũng chưa có nói là không phải, đi rửa tách cà phê.
Du Hân Niệm lái xe đến khách sạn M, sau khi đến khách sạn thay xong đồng phục Ngọc Chi mới uể oải xuất hiện.
"Cô sao lại đi sớm như vậy......" Ngọc Chi dụi mắt ngáp dài.
"Tôi cũng không có tốt số giống các cô, có thời gian lãng phí để ngủ." Du Hân Niệm mặc vào bộ đồng phục mới lãnh, đứng nhìn tấm gương trước mặt — tuy rằng nàng đã càng ngày càng quen với bộ dáng hiện tại, nhưng vẫn hoài niệm bộ dáng thực sự thuộc về chính mình.
Tiệc cưới của Chung Vân Mẫn được cử hành vào buổi trưa, mới sáng sớm phóng viên truyền thông đã lũ lượt tiến vào khách sạn, còn muốn đi lên lầu chụp ảnh cô dâu ở trong phòng. Người của công ty và người đại diện của Chung Vân Mẫn cố ngăn cản bọn họ ở bên ngoài, nói hết lời mà bọn họ vẫn không đi, cuối cùng người đại diện phải tìm đến bộ phận an ninh, lúc này đám phóng viên mới bị đuổi đi.
Du Hân Niệm với tư cách là nhân viên tăng cường cho khu vực sảnh tiệc cũng nghe được vài chuyện đồn đại, biết chắc hôm nay sẽ gặp phải một đống phiền toái, thực không dễ chịu.
Vội vàng dễ gây ra sai sót, nhớ tới chuyện nàng phải bồi thường một khoản tiền do báo sai giá phòng, Du Hân Niệm đặc biệt lưu ý xem Tống Vũ có đến khu vực sảnh tiệc hay không, kết quả là không phát hiện bóng dáng nàng ta đâu hết.
Từ sáng sớm Du Hân Niệm đã phải tới lui từ sảnh tiệc cho đến phòng bếp, hỗ trợ bưng bê.
Cái gọi là tăng cường cho sảnh tiệc, chính là hỗ trợ mang thức ăn, chăm sóc nhu cầu của khách mời, đảm đương chức phận nhân viên phục vụ.
Phía trước sảnh tiệc, trợ lý phòng bếp đi ra dặn dò các nàng một ít chuyện quan trọng, giao việc tỉ mỉ cho từng người một, lúc đi đến trước mặt Du Hân Niệm thì cà vạt cũng đã bị lệch, cực kỳ nghiêm túc nói với Du Hân Niệm: "Cô xem ở bàn kia có một khách mời bị dị ứng với tôm, thức ăn đưa tới hắn toàn bộ đều không có tôm. Vị khách này tên là Hồng Vũ Thanh, lát nữa nhân viên chủ quản sẽ dẫn cô đến chỉ cho cô xem ai là Hồng Vũ Thanh. Chứng dị ứng này có nặng có nhẹ, thức ăn hôm nay tuy rằng không có tôm nguyên con nhưng có mắm tôm, tuyệt đối không được để cho vị khách kia ăn phải."
Du Hân Niệm ghi nhớ họ tên khách, chờ đến lúc khách mời tiến vào sảnh tiệc, chủ quản cùng Du Hân Niệm kiểm tra bộ dạng và thân phận của từng khách mời, ngoại trừ vị khách bị dị ứng tôm kia, thì những người còn lại ở bàn này cũng không có gì đáng lưu ý.
Tiệc cưới của Chung Vân Mẫn vô cùng náo nhiệt, người trong giới giải trí vốn dĩ giao thiệp rộng rãi, hơn nữa chồng nàng là thương gia giàu có, của cải đủ để nàng thỏa thích muốn làm gì thì làm, khách sạn M bố trí gần cả trăm bàn, gần như bị lấp kín.
"Thảo nào giám đốc khối dịch vụ ẩm thực lại cấp tốc san bằng cả bộ phận nhân sự, tình thế này mà chỉ dựa vào bộ phận nhà hàng thì nhất định là không xoay sở nổi. Ai......" Du Hân Niệm đứng ở một bên nhìn toàn cảnh náo nhiệt, "Đã nói a, vì sao lại muốn tiếp đón giới ngôi sao chứ?".
Chung Vân Mẫn còn chưa có bước ra lễ đài, người đã ngồi đầy phòng tiệc, Du Hân Niệm phóng tầm mắt nhìn lại thật đúng là thấy được vài gương mặt quen thuộc. Có vài đạo diễn và nhà chế tác đã từng hợp tác với ba nàng, còn có vài diễn viên ca sĩ đã từng cùng nàng gặp mặt một lần, còn có những người đã từng vây xung quanh nàng trong nhiều năm trước.
Vận mệnh thật sự là kỳ diệu, ai có thể ngờ được Du Hân Niệm nàng lại đang đứng ở chỗ này, làm phục vụ cho bọn họ?
Tiệc cưới còn chưa có chính thức bắt đầu, lúc âm nhạc vang lên thì món khai vị được mang ra, bên trong là salad trộn với mắm tôm.
Nhà chế tác kia sẽ có một phần salad riêng, trên mép dĩa có dán một tờ giấy, mặt trên tờ giấy có viết tên của hắn. Du Hân Niệm trước khi mang thức ăn ra thì gỡ tờ giấy đó xuống, bưng đến trước mặt hắn là được.
Món salad sẽ được mang ra sau khi khai tiệc, được đặt sẵn trên từng dãy bàn dài. Du Hân Niệm nhìn mấy anh chàng khui rượu hôm nay mặc áo vest đuôi tôm đặc biệt đỏm dáng, tay phải cầm một con dao dài tay trái cầm một chai rượu, hẳn là muốn biểu diễn nghi thức khai rượu. Màn này nhất định là do chính đương sự yêu cầu, cũng phải thôi, nhìn rất thu hút hấp dẫn mà.
Anh chàng tuấn tú vung một dao cắt ngang miệng chai rượu, rượu ào ào đổ vào trong ly, tiếng hoan hô nổ bùng.
Du Hân Niệm biết động tác này phải nhanh nhẹn sắc bén, còn phải tập trung chút khí lực thì mới trình diễn một cách hoàn mỹ được, nàng còn nhớ trước đây từng được xem qua một màn này, sau khi về nhà siêng năng cần cù luyện tập một tháng mới bắt chước được, lòng bàn tay đều nổi lên mấy vết chai. Nếu đổi lại là một cô gái, khí lực yếu, sẽ khó khăn hơn.
Vừa nghĩ tới đây, nhìn sang nhân viên khui rượu ở bàn bên cạnh lại vừa đúng là một cô gái.
Du Hân Niệm đưa mắt nhìn sang, cô gái đó không cao, cũng có dáng vẻ mạnh mẽ, một dao vung tới trước, động tác rất tốt nhưng tay lại có chút do dự, không cắt vỡ được miệng chai rượu, ngược lại lưỡi dao bị kẹt cứng ở bên trong. Tất cả mọi người tại bàn đó đều nhìn về phía nàng, nàng muốn rút dao về mà không được, đẩy tới cũng không đi...... Trên trán in hằn hai chữ "xấu hổ".
Cô gái lúng túng lướt mắt nhìn quanh vừa đúng lúc chạm đến ánh mắt Du Hân Niệm, Du Hân Niệm không có cách nào khác, đành tiến lên giúp nàng.
Du Hân Niệm nắm chặt cán dao, đẩy mạnh, miệng chai rốt cuộc cũng bị cắt đứt. Trao trả lại chai rượu, cô gái nhìn Du Hân Niệm mỉm cười cảm kích.
Trở lại bàn mà nàng phụ trách, rượu rót xong thì đến lượt món salad.
Du Hân Niệm rót rượu xong thì người chuyển thức ăn đã mang món salad dọn ra ở trên dãy bàn, chiếc dĩa có dán tên Hồng Vũ Thanh được đặt ở phía ngoài cùng dễ nhìn thấy nhất, Du Hân Niệm gỡ tờ giấy ra, mỉm cười đi đến trước mặt Hồng Vũ Thanh, mang món salad không có mắm tôm tới trước mặt hắn: "Xin mời dùng."
"Cảm ơn." Hồng chế tác khách sáo nói.
Du Hân Niệm duy trì nụ cười nhẹ, mang món salad ra xong hết thì đứng trở về chỗ cũ, người chủ trì đang đứng trên lễ đài, nhìn không gian trước mắt, sắp tới giờ Chung Vân Mẫn bước ra rồi.
Khách mời trong lúc này đang thưởng thức món salad uống rượu nói chuyện phiếm, thuận tiện đưa ra vài câu khen ngợi hương vị món salad và rượu khai vị của khách sạn.
Sau khi xong món salad thì một món khác được đưa lên, Du Hân Niệm đang chuẩn bị đi phục vụ món mới, nhìn thấy Hồng Vũ Thanh vừa rồi còn đang tán gẫu với người khác hiện tại sắc mặt có chút bất thường. Hắn buông dao nĩa trong tay ra, khoát khoát tay đối với người bên cạnh đang quan tâm hỏi thăm, sau đó ho khan mấy tiếng, gương mặt càng lúc càng đỏ.
Du Hân Niệm âm thầm run sợ, trong đầu dâng lên một ý nghĩ không hay.
Hồng Vũ Thanh chống tay vào bàn muốn đứng lên, đột nhiên bàn tay trượt đi, té ngã trên mặt đất, chén dĩa trên bàn đều rơi vỡ. Vị đạo diễn bên cạnh vội vã bước tới đỡ hắn dậy, thấy gương mặt hắn đỏ như máu, miệng đầy dịch nôn, tay chân cũng bắt đầu co giật, bất chấp bầu không khí tốt đẹp của buổi tiệc cưới, người nọ hô to: "Gọi xe cấp cứu –!".
Sắc mặt đỏ ửng, thở nhanh, đây chính là triệu chứng của dị ứng.
Du Hân Niệm đứng yên tại chỗ, lòng bàn tay lạnh buốt, món salad kia rõ ràng là được đặc chế, Hồng Vũ Thanh vẫn bị dị ứng? Sao có thể?