Du Hân Niệm hiển nhiên muốn truy đuổi tiếp, xoay người lại nhìn thấy Phó Uyên Di đang muốn đứng lên, thắt lưng hình như đã bị thương, tay đỡ lấy lưng, muốn nắm lấy lan can để chống đỡ thân thể, tay chụp chụp mấy lần vẫn không nắm được.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Phó Uyên Di không hề ngoảnh đầu lại nhìn.
Du Hân Niệm vô cùng kinh ngạc, vội vàng bước tới, đỡ lấy cánh tay nàng và nhìn thẳng vào mắt nàng.
Phó Uyên Di không nhìn nàng, vẫn cứ nhìn thẳng lăm lăm xuống mặt đất phía trước. Một bên đồng tử của nàng sáng rỡ, đồng tử bên kia thì lại trở thành màu lam xám trước đó, giống như một bên kính sát tròng đã bị rơi mất.
"Cô......." Du Hân Niệm đã nhận ra hiện tượng kỳ lạ này, có chút do dự, giơ tay ra quơ quơ trước mặt nàng.
"Đừng lắc nữa." Phó Uyên Di trái lại rất thẳng thắn nói, "Nhìn không thấy."
"Nhìn không thấy? Cô thật sự nhìn không thấy?" Du Hân Niệm lại càng không hiểu được, "Cô nhìn không thấy thì sao lại biết tay tôi đang quơ?".
"Cô làm ra bất kỳ động tác gì cũng có thể khiến cho luồng không khí biến đổi, hơn nữa với khoảng cách gần như vậy, tôi dĩ nhiên có thể cảm giác được." Phó Uyên Di đỡ lấy thắt lưng đứng lên, mu bàn tay vì đuổi bắt Huyết Tâm mà máu tươi đầm đìa, phía trên hàng lông mày còn có một vết trầy xước, cũng đã bắt đầu rướm máu.
Du Hân Niệm vẫn còn đang bị vây trong trạng thái kinh sợ. Nàng từ trước đã hoài nghi thị lực của Phó Uyên Di có vấn đề, cả ngày đều không tháo kính râm ra, mang theo bên mình một cây dù giống như gậy dò đường của người mù, thiết bị phát thanh, trong bóng tối vẫn có thể đi đứng không chút trở ngại, còn có đôi mắt màu lam xám......... Nói vậy chắc hẳn cả dãy sách dày cộm trong phòng sách của nàng cũng là sách in bằng chữ nổi, chữ nổi so với chữ bình thường sẽ chiếm nhiều không gian hơn, do đó sách cũng dày hơn.
Nhưng có rất nhiều lúc Phó Uyên Di biểu hiện giống hệt như người bình thường, thậm chí so với người có thị lực bình thường càng thêm nhạy bén, bởi thế mới khiến cho Du Hân Niệm hết lần này tới lần khác nghi ngờ rồi sau đó lại hết lần này tới lần khác xóa mất ý nghĩ đó trong đầu.
"Thực ngu ngốc, lâu như vậy rồi cũng không phát hiện được sao?" Lâm Cung từ trong thân thể Trương Quân Đình xuất ra, trở lại trước mặt Phó Uyên Di và nói, "Cậu cũng quá lỗ mãng, không nghe tớ nhắc nhở sao?".
Trương Quân Đình ngã trên mặt đất, tựa như đang ngủ.
Phó Uyên Di cười cười không nói, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay cầm máu. Lâm Cung hai tay che ở trên miệng vết thương của nàng, nhắm mắt lại, làn tóc trắng tựa như đang trôi nổi trong nước, có chút nhấp nhô lay động. Ánh sáng màu xanh lam bao phủ vùng xung quanh lông mày và mu bàn tay của Phó Uyên Di.
"Trở lại vấn đề chính, họ Lô kia muốn làm gì a, bỗng dưng chạy tới làm tôi sợ chết khiếp, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đánh xáp lá cà với nàng rồi." Lâm Cung mở mắt ra, tức giận nói.
Du Hân Niệm nhìn thấy vết thương đáng sợ của Phó Uyên Di mà giật mình, vô cùng xấu hổ: "Phó tiểu thư, vết thương của cô......."
"Không có việc gì." Khí sắc của Phó Uyên Di không tốt lắm, lời nói thì lại rất nhẹ nhàng ung dung, "Chút thương tích nhỏ thôi, Lâm Cung vừa rồi đã giúp tôi trị liệu sau đó sẽ tốt lên thôi."
Mặc dù Phó Uyên Di nói vậy, nhưng Du Hân Niệm nhìn thấy mái tóc dài vốn gọn gàng tỉ mỉ của nàng đã bị máu thấm ướt, trong lòng có cảm giác áy náy lại giống như bị người ta dùng lực cấu véo mấy phát.
Du Hân Niệm trong lúc này đang lúng túng không biết phải làm sao, vẫn là Phó Uyên Di nhắc nhở nàng:
"Cô có muốn tìm người đến đưa Lô Mạn đi hay không? Ở chỗ này nằm cả đêm sẽ sinh bệnh."
Du Hân Niệm một bên chú ý đến Thân phu nhân ở tầng dưới, một bên đi tới bên người Lô Mạn lục tìm điện thoại di động trong túi áo nàng.
Mở điện thoại lên, yêu cầu mật mã.
Du Hân Niệm chần chừ, nhập vào ngày sinh của chính mình.
Mật mã sai.
Du Hân Niệm lồng ngực hơi phập phồng, hình ảnh Lô Mạn cùng Tương Tranh Thanh hôn môi lại hiện lên trước mắt nàng. Nàng nhập vào ngày sinh của Tương Tranh Thanh, mật mã vẫn sai.
"Ngốc." Lâm Cung ở một bên nhịn không được, "Cô dùng dấu vân tay của nàng mà giải khóa, không phải ngón cái thì là ngón trỏ. Ôi chao, cô không phải là thanh niên trẻ tuổi hay sao a."
Trong lòng Du Hân Niệm thầm nói: Dựa theo thời gian ở Nhân giới, tôi cũng đã là một người trung niên 30 tuổi rồi được chưa? Còn là một người trung niên mất trí nhớ 5 năm!
Nàng nhấc bàn tay Lô Mạn lên, dùng ngón trỏ tay phải mở khóa. Gửi một tin nhắn cho Tương Tranh Thanh, để nàng đi đến trạm lặn.
Du Hân Niệm cấp tốc lục lọi bên trong điện thoại di động của Lô Mạn một chút, phát hiện trong điện thoại của nàng ấy ngay cả một bức ảnh chụp cũng không có, hẳn đây không phải là điện thoại mà nàng ấy sử dụng hằng ngày.
Cất điện thoại vào trong túi của nàng ấy, Du Hân Niệm bước nhanh xuống bong tàu ở tầng một, đang nuôi ý định tiếp cận Thân phu nhân, đột nhiên trong đám đông có người gọi một tiếng:
"Vương Phương?"
Du Hân Niệm da đầu đều tê rần, nhìn lại, Henry!
Lúc Henry trông thấy Vương Phương thì vô cùng sửng sốt, chỉ vào nàng hồi lâu mới nói: "Wow, tôi cũng không nhận ra cô...... Sao cô lại tới đây?".
Chết chắc rồi, chết chắc rồi a, lẩn tránh Henry cả đêm vậy mà ngay lúc này lại gặp!
Trong lúc Du Hân Niệm còn đang ngớ người thì Thân phu nhân đã đi mất rồi!
Du Hân Niệm trong lòng lo lắng không yên, không thèm đếm xỉa tới Henry nữa, có phần lỗ mãng chạy xuyên qua đám đông người, rốt cuộc cũng nhìn thấy Thân phu nhân đang bước xuống khỏi du thuyền, ngồi vào trong xe.
Xe nhanh như chớp chạy đi, Du Hân Niệm há hốc mồm.
Phó Uyên Di cũng đã đuổi tới, không biết từ đâu lấy ra cặp kính râm lại đeo lên, khoác bên ngoài chiếc áo choàng dày cổ lông cùng đôi găng tay, giấu đi vết thương của mình.
"Làm sao bây giờ?!" Du Hân Niệm luống cuống, thiếu điều muốn kéo đứt tóc của mình, "Thân phu nhân kia ngồi xe đi mất rồi!".
Nàng đã mua xe a! Sao lại quên lái tới đây vậy! Thân phu nhân đi rồi! Huyết Tâm mất rồi!
"Đuổi theo a, còn làm sao bây giờ." Phó Uyên Di cũng bất đắc dĩ, cực kỳ bình tĩnh vỗ vỗ lưng nàng, kéo nàng cùng rời khỏi du thuyền.~~~~~~~~~~Thi Nam uống hết hai ly rượu liền giống như cái máy hát bị nổ tung, lôi kéo Du Nhiên Đông điên cuồng quăng bom, nói mãi không dứt.
"Cậu nói các cô gái hiện tại đều bị bệnh gì vậy a, gia cảnh không tệ lại có diện mạo xinh đẹp như thế nào tất cả đều không thích đàn ông. Cậu nói xem, cứ tiếp tục như vậy nhân loại làm sao còn sinh sản được nữa, làm sao tiến bộ, sẽ diệt vong mất."
Du Nhiên Đông cầm ly rượu trong tay, ánh mắt quét một vòng trên người cô em chân dài ở đối diện, nhìn chán chê mới quay đầu lại phản ứng Thi Nam: "Ai nói với cậu vậy, đều không thích đàn ông? Tớ quơ một tay là có thể bắt được một đống món hàng mà cậu nói." Du Nhiên Đông giơ ngón tay ra đếm, "Gia cảnh tốt, có thể tốt hơn tớ sao? Mấy cô ở nước ngoài về bộ dạng không tệ, còn không phải đều một đám ngoan ngoãn ở trên giường của bổn thiếu gia sao. Cậu theo tớ học hỏi nhiều hơn chút đi."
"Êu êu êu." Thi Nam khinh thường nói, "Tớ đây còn ngạo mạn ngoan cố, vết thương trước đó đã quên đau rồi sao? Lần trước là ai bị chị cậu phạt quỳ gối ngoài cửa? Nếu không phải ông anh này mang thức ăn cho cậu, cậu con mẹ nó đã sớm chết đói rồi." Thi Nam vỗ vỗ khuôn mặt non nớt của Du Nhiên Đông, Du Nhiên Đông vung tay đẩy ra:
"Nói chuyện thì nói, đừng có sờ chụp bậy bạ. Cậu gần đây lại theo đuổi ai nữa vậy?"
Thi Nam kể ra toàn bộ chuyện hắn như thế nào tìm được Phó Uyên Di nhờ đuổi quỷ, như thế nào càng nhìn càng thấy cô gái này xinh đẹp, như thế nào đeo bám nàng từ văn phòng cũ cho đến văn phòng mới cuối cùng lại bị từ chối.
"Chỉ vì một nữ thần côn này lại khiến cho cậu hoài nghi cuộc đời?"
"À không, trước đó theo đuổi một người khác cũng như vậy."
"Ai?"
"Chị họ cậu."
Du Nhiên Đông vẻ mặt sửng sốt, "A" một tiếng thật lớn: "Chị họ tôi? Lô Mạn?".
Thi Nam gật đầu.
"Ôi mẹ ơi –" Du Nhiên Đông liền cười ầm lên, Thi Nam bực mình:
"Cậu cười cái rắm gì a."
Du Nhiên Đông vỗ vỗ lưng hắn: "Bổn thiếu gia bội phục dũng khí của cậu. Cạn, lát nữa sau khi hội bàn đào này kết thúc tớ sẽ mang cậu đến động bàn tơ. Bay lên!".
Hai người ở chỗ này nói nói cười cười, cười đến đặc biệt thô tục, bất thình lình Du Nhâm Tuyết tiến đến vỗ thật mạnh vào đầu Du Nhiên Đông, "Bốp" một tiếng không chút lưu tình.
"Mẹ –!" Một chữ "kiếp" còn lại sắp phun ra khỏi miệng khi nhìn thấy vẻ mặt người chị gái song sinh của mình trong nháy mắt liền nuốt trở vào, Du Nhiên Đông ôm đầu bực dọc nói, "Làm gì vậy a."
"Qua đây giúp một tay." Du Nhâm Tuyết nói, "Thi Nam cậu cũng qua đây."
Du Nhâm Tuyết dẫn theo Du Nhiên Đông và Thi Nam khi vừa tới trạm lặn thì Tương Tranh Thanh và ba mẹ của Lô Mạn cũng đã có mặt, đang cho người cõng Lô Mạn và Trương Quân Đình đi xuống dưới.
"Cái tình huống gì đây......" Thi Nam nhỏ giọng ở bên tai Du Nhiên Đông nói, "Giữa khung cảnh tối lửa tắt đèn, chị họ cô cùng cô gái kia sao lại té xỉu ở chỗ này a? Các nàng đã làm cái gì?".
Du Nhiên Đông đánh một quyền vào bụng hắn, "Cậu đừng có liên tưởng bậy bạ."
Du Nhâm Tuyết hỏi Tương Tranh Thanh đã phát sinh chuyện gì, Tương Tranh Thanh nói không biết, chỉ nhận được tin nhắn của Lô Mạn, khi đến đây thì đã thấy các nàng ngất xỉu. Bác sĩ riêng của Lô gia cũng đã kiểm tra sơ lược, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng hiểu tại sao các nàng lại hôn mê, liền đề nghị đưa đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện thì tốt hơn.
Du Nhâm Tuyết gật đầu, phát hiện đôi mắt của Tương Tranh Thanh có phần sưng đỏ......~~~~~~~~~~~Lâm Trạch Bạch hắt xì một cái, dịch chuyển thân mình, cho dù xe này rộng rãi, nhưng nằm dựa vào ghế một chỗ mãi cũng không thoải mái.
Nếu không phải lão bản của nàng ra tay hào phóng lại đối với nàng rất tốt, thì loại chuyện chờ đợi mệnh lệnh bất kỳ lúc nào này nàng thật đúng là chịu không nổi.
Do tính chất công việc của Phó Uyên Di, thường xuyên ban ngày ẩn náu ban đêm xuất kích. Chờ đợi trong vô tận đến đêm, sáng sớm tùy gọi tùy đến đều làm cho Lâm Trạch Bạch muốn phát điên. Cho nên đến sinh nhật hàng năm ước nguyện của nàng ngoại trừ muốn ông trời cấp thêm tiền cho mình, còn phải bổ sung một câu: Hi vọng đại bảo bối nhà mình sáng mai liền khôi phục thị lực. Ông trời a, ông hãy ban cho nàng một đôi mắt để có thể tự mình lái xe đi!
Lâm Trạch Bạch nhìn thoáng qua thời gian, 10 giờ 10 phút tối. Loại yến tiệc này sẽ không bắt đầu quá trễ, cũng không có khả năng sẽ kết thúc quá sớm. Đoán chừng chắc cũng tới 12 giờ......
"Thùng thùng thùng."
Có người đập cửa kính xe, Lâm Trạch Bạch quay đầu lại nhìn, ơ? Sớm như vậy đã trở lại rồi?
Mở cửa xe đang định hỏi sao lại nhanh như vậy, liền thấy Phó Uyên Di tháo kính râm xuống, trên hàng lông mày có dính máu, trong tay vẫn còn nắm chặt một lớp khăn ướt đẫm máu, khiến cho nàng hoảng sợ:
"Đây là làm sao vậy? Hả? Đánh nhau với người ta? Ôi chao đại bảo bối của tôi! Ôi, đau lòng tôi chết mất!"
Phó Uyên Di sắc mặt tái nhợt, cau mày, trên trán đều là mồ hôi, thanh âm đều trở nên nhẹ nhàng: "Giúp tôi mở cửa ra......"
Lâm Trạch Bạch vội vàng mở cánh cửa sau dìu Phó Uyên Di lên xe, hỏi Lâm Cung: "Xảy ra chuyện gì?".
Lâm Cung nói: "Cô hỏi người đằng sau đi." Nói xong liền chui vào trong thân thể Phó Uyên Di biến mất.
Du Hân Niệm không để ý quá nhiều, vội vã lên xe, bảo Lâm Trạch Bạch chạy theo đường Côn Minh, đuổi theo một chiếc xe Tesla.
Lâm Trạch Bạch một chân đạp ga, xe liền chạy vọt đi. Ban đêm bến cảng ít người, các nàng rất nhanh đã nhìn thấy được xe của Thân phu nhân.
Lâm Trạch Bạch hết sức tò mò các nàng ở trên du thuyền rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Du Hân Niệm kể lại cho nàng toàn bộ mọi chuyện.
"Tôi không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy." Du Hân Niệm cũng rất lo lắng.
"Nghe Lâm Cung nói thân thể Uyên Di vốn không được tốt cho lắm, hình như có liên quan đến việc xảy ra lúc nhỏ, cho nên, một khi bị mất máu sẽ rất nguy hiểm." Lâm Trạch Bạch kề sát Phó Uyên Di, "Bảo bối, có muốn đi bệnh viện không?".
Phó Uyên Di từ từ nhắm hai mắt nâng tay quơ quơ, ý bảo "Không đi".
Lâm Trạch Bạch "A" một tiếng, Du Hân Niệm đặc biệt không an lòng, Huyết Tâm đang ở ngay phía trước! Nhưng...... lỡ như Phó Uyên Di xảy ra chuyện gì, nàng sẽ áy náy cả đời.
Du Hân Niệm kéo Lâm Trạch Bạch lại khẽ nói: "Đừng đuổi theo nữa, nàng bị thương quá nặng, chúng ta đi bệnh viện đi."
Phó Uyên Di chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi nói: "Đừng nghe nàng."
Du Hân Niệm hơi nâng cao giọng: "Huyết Tâm còn có thể lấy lại, nhưng nếu cô có chuyện gì, tôi gánh vác không nổi."
"Yên tâm đi, nàng đối với chuyện của chính mình đều hiểu rõ nhất, lại còn có Lâm Cung, không có việc gì đâu." Lâm Trạch Bạch ngữ khí rất thoải mái, nhưng Du Hân Niệm vẫn là không yên lòng.
Lâm Trạch Bạch tiếp tục chạy theo sau xe Thân phu nhân.
Du Hân Niệm trong lòng thấp thỏm không yên, bỗng nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhìn quanh một chút mới phát hiện Ngọc Chi không có ở đây.
Ngọc Chi hình như đã suýt thốt ra vài lời nào đó, nhưng Du Hân Niệm cảm thấy có một số chuyện mình không biết cũng chẳng sao.
Chỉ còn 17 tháng, nhưng nếu có thể lấy lại được Huyết Tâm của Lô Mạn, có lẽ vẫn có khả năng tìm ra chân tướng, những chuyện còn lại căn bản không cần tới 17 tháng.
Lâm Trạch Bạch duy trì khoảng cách hợp lý với xe của Thân phu nhân, xe của Thân phu nhân đang chạy hướng về phía ánh đèn rực sáng, con đường này cũng càng lúc càng quen thuộc.
Bà ấy muốn đến khách sạn M? Du Hân Niệm thầm nghĩ, bà ấy có thể đến dự bữa tiệc này chứng tỏ bà ấy và Lô gia có mối quan hệ không tồi, ở tại khách sạn M cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Đến khách sạn M cũng tốt, dù sao thì nàng cũng rất quen thuộc với khách sạn M.
Phó Uyên Di tựa hồ đang ngủ, đầu lệch sang một bên ngồi dựa ra sau ghế, có vẻ rất không thoải mái. Lâm Trạch Bạch cố hết sức giữ tốc độ ổn định, nhưng nàng vẫn bị xốc nảy hai cái, tóc dài rơi xuống trước mặt. Du Hân Niệm liếc mắt nhìn sang, chớp mắt mấy cái, lén nhìn về phía Lâm Trạch Bạch, phát hiện nàng vẫn đang chuyên tâm lái xe, liền chìa tay đem mớ tóc đáng ghét che phủ trước mặt Phó Uyên Di vén ra sau tai.
Động tác này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, xe lại xốc nảy một lần nữa, Phó Uyên Di trực tiếp dựa vào trên vai Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm động tác cứng đờ, ngồi nghiêng thân mình, tư thế cực kỳ thiếu tự nhiên. Phó Uyên Di ngủ rất say, mặt áp vào trong cổ Du Hân Niệm, còn rất thoải mái mà cọ cọ một chút.
Du Hân Niệm: "......"
Lâm Trạch Bạch phóng ánh mắt ái muội tới, Du Hân Niệm cùng nàng đối mặt.
"Không phải như cô nghĩ!" Du Hân Niệm vội vàng nói.
"Không sao." Lâm Trạch Bạch nói, "Tôi biết. Cứ xem tôi như không khí, mời tiếp tục."
Du Hân Niệm: "......Tiếp tục cái quỷ a! Đã nói không phải rồi!".
Thân phu nhân quả nhiên là muốn đến khách sạn M, vừa tới cửa chính khách sạn thì Phó Uyên Di liền tỉnh. Lúc tỉnh lại nàng vẫn đang nằm tựa trên vai Du Hân Niệm, Du Hân Niệm vẫn đang duy trì tư thế vừa rồi.
Hai người liếc nhìn nhau, Du Hân Niệm lại cảm giác được một trận xấu hổ khó nói thành lời, Phó Uyên Di trái lại giống như không có việc gì, nói hai tiếng "cảm ơn" liền rời khỏi vai nàng.
Du Hân Niệm giống như một kẻ trộm trong lòng thấp thỏm không yên, giống như nàng thừa dịp Phó Uyên Di ngủ mê man mà chiếm tiện nghi của nàng ấy vậy!
Tiếp tục theo sau xe của Thân phu nhân chạy xuống gara ở tầng hầm, Thân phu nhân tự mình lái xe, lúc xuống xe Du Hân Niệm từ xa nhìn thấy Thân phu nhân vẫn đang cầm theo chiếc ví trước đó, trên cổ lộ ra một sợi dây chuyền vô cùng bắt mắt, trên cổ tay là một chuỗi tràng hạt dài quấn mấy vòng.
Thân phu nhân khóa xe xong đi hướng về phía thang máy của khu căn hộ khách sạn. Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm xuống xe, để cho Lâm Trạch Bạch trở về văn phòng nghỉ ngơi.
Hai người sóng vai đi về phía trước, Du Hân Niệm nhỏ giọng giải thích: "Cô vừa rồi ngủ mê man, tôi thấy tư thế của cô không được thoải mái nên muốn giúp cô ngồi thẳng lên, lại sợ quấy rầy đến cô nên mới không nhúc nhích."
Phó Uyên Di gật gật đầu: "Ừ, tôi biết."
"......"
Phó Uyên Di vì để không gây quá nhiều chú ý, liền cởi găng tay và áo choàng ra, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương không ngờ đã khép lại.
Du Hân Niệm có chút khó tin: "Này...... Cô là người sao?".
Phó Uyên Di cười nói: "Là người không thể giả được."
"Cô khẳng định? Kết cấu của cô thật sự giống với người thường?"
Phó Uyên Di nói: "Thế nào, tiểu mập mạp muốn điều tra hộ khẩu sao? Vết thương mau lành là vì có Lâm Cung hỗ trợ, cô đừng sợ."
Một tiếng "Tiểu mập mạp" này của Phó Uyên Di khiến cho Du Hân Niệm trong lòng kiên định không ít, có một loại cảm giác thân thiết, tâm tình căng thẳng cũng đã giảm bớt phần nào. Phó Uyên Di đương nhiên so với người bình thường không quá giống nhau, nàng có thể triệu hồi quỷ, là một thần côn, còn có thể mang theo bên mình một Bách Quỷ Chi Vương. Nhưng nàng cũng sẽ bị thương cũng sẽ chảy máu, thậm chí còn có khiếm khuyết ở mắt.
Các nàng không tiện đi theo Thân phu nhân vào trong thang máy, đi lên phía trên cũng không phải là vấn đề, chỉ có thể đợi bà ấy lên tới nơi rồi nhìn con số hiện ra trên thang máy, biết được bà ấy ở tầng 12.
Thang máy chạy xuống, các nàng tiến vào trong, lúc Du Hân Niệm nhìn thấy dãy nút chọn tầng của thang máy mới trợn mắt há hốc mồm: "Hỏng bét! Thang máy này phải quét thẻ phòng mới có thể vận hành được!".
Phó Uyên Di nhìn nàng mỉm cười.
Du Hân Niệm: "?"
"Cô quên rồi sao?" Phó Uyên Di lấy ra thẻ phòng, "Tôi cũng là khách thuê phòng ở đây mà."
Cho dù sắc mặt cùng ngữ khícủa Phó Uyên Di hiện tại vô cùng yếu ớt, nhưng mỗi khi gặp trắc trở đều đượcnàng giải quyết dễ dàng, Du Hân Niệm đều cảm thấy nàng quả thật giống như siêunhân.