Chuyện Ta Không Biết

Chương 167: - Phó Du (PN)




Đừng nói là thấy Ngọc Chi được ôm trở về, chỉ vừa bất ngờ nhìn thấy Lâm Cung thôi cũng đã đủ làm cho Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di vui mừng rồi.
Từ sau trận chiến Phiên Dương Thử, Ngọc Chi bị bắt trở về Minh giới, chẳng rõ tung tích. Lâm Cung thân là Bách Quỷ Chi Vương, còn từng là trọng phạm bị Minh phủ truy nã, lại một mình xâm nhập Minh phủ để tìm người. Minh Vương có lẽ là nể mặt Liễu gia cầu tình, cũng có thể là vì chuyện Lâm Cung gây hại nhân gian đã là bản án cũ từ nghìn năm trước, đã từng gánh chịu khổ hình, cho nên cũng không làm khó nàng, thậm chí để cho nàng chạy khắp Minh giới. Nhưng mà cuối cùng Lâm Cung vẫn không tìm được, mới thật sự tin là Ngọc Chi đã bị trừng phạt đi luân hồi.
Lâm Cung ở nhân gian tìm kiếm thân ảnh Ngọc Chi, từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức. Minh phủ vì để che giấu tung tích của Ngọc Chi cũng hao tâm tổn sức không ít.
Lâm Cung tách khỏi Phó Uyên Di một mình tìm kiếm Ngọc Chi, quỷ khí bị suy giảm rất nhiều, không thể điều khiển tiểu quỷ toàn thành phố, nhưng trước sau vẫn có gần trăm tiểu quỷ trung thành ở Nhân giới giúp nàng lùng sục không bỏ sót một chỗ nào.
Nhóm tiểu quỷ thông thường sẽ hỏi một vấn đề: "Đại vương, người ngươi muốn tìm có điểm gì đặc trưng không? Chúng ta phải tìm như thế nào đây?".
Vấn đề này......
Lâm Cung do dự trong chốc lát rồi nói với nhóm tiểu quỷ: "Các ngươi thấy hài tử mới sinh nào có vẻ cổ quái, đều báo lại cho ta biết."
Hài tử "cổ quái" nhiều biết bao nhiêu a, nhóm tiểu quỷ không biết trên đời này có hài tử nào là bình thường.
Tìm kiếm đã hơn một năm, chứng kiến được rất nhiều hài tử kém may mắn có hình hài kỳ dị, sau khi gõ nát đầu mấy tên tiểu quỷ, cuối cùng thì một ngày nọ, tiểu hài tử bụ bẫm này được ôm đến trước mặt nàng.
Nhóm tiểu quỷ đều rất hưng phấn, bởi vì hài tử này thật sự rất kỳ quái, không chỉ được những quỷ hồn là chúng nó ôm lấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy chúng nó.
"Thấy được?" Lâm Cung nghi hoặc hỏi tiểu quỷ.
"Đúng vậy, nàng có thể nhìn thấy!" Tiểu quỷ chí cha chí chóe nói, "Đại vương nếu không tin có thể thử xem."
Lâm Cung tiến lên, thời điểm đối diện với hài tử kia, tiểu cô nương nằm trong bọc tã đôi mắt như có nước xoay chuyển đến, quả thực là nghênh đón ánh mắt của Lâm Cung.
"Nàng nhìn thấy ta." Lâm Cung bị tiểu quái vật tóc còn chưa kịp mọc dài này hấp dẫn, chớp mắt cũng không nỡ.
"Khì." Tiểu quái vật đột nhiên nở nụ cười.
Khuôn mặt này không có chút nào liên quan đến Ngọc Chi, nhưng trong khoảnh khắc nàng bật cười lại giống như có một viên đá bay vào hồ nước lặng trong lòng Lâm Cung, kích khởi tầng tầng bọt nước, khuấy động đến mức cảm xúc trong nàng khó mà bình ổn.
Tiểu quái vật vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp hướng đến Lâm Cung, Lâm Cung không biết nàng muốn làm cái gì, cũng duỗi tay ra. Năm ngón tay phấn nộn gần như trong suốt cầm lấy ngón trỏ của nàng.
Ngươi có biết không, loại cảm giác này rất khó miêu tả.
"Cho nên, cậu liền nhận định đứa nhỏ này là Ngọc Chi, mang nàng về đây?" Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di hai người vai kề vai ngồi trên ghế sofa, vừa ăn quà vặt uống nước trái cây vừa nhìn Lâm Cung tràn ngập vẻ hoài nghi.
"Cô là như thế nào mang được đứa nhỏ này ra ngoài? Ba mẹ nàng đâu? Cô đây là dung túng tiểu quỷ lừa bán trẻ em." Du Hân Niệm nhìn về phía cửa chính, "Không chừng cảnh sát lập tức sẽ phá cửa xông vào đây, bọn họ là nhìn không thấy cô, hai chúng tôi sẽ trở thành phạm nhân."
Lâm Cung lơ lửng giữa không trung, thần sắc mập mờ, thực rõ ràng suy nghĩ của Du Hân Niệm cũng chính là nỗi lo lắng của nàng, nhưng mà nàng vẫn hết sức lạc quan: "Tiểu hài tử này là một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị ném vào trong tuyết, bổn vương không nhặt nàng về thì nàng cũng không sống được. Cảm giác của bổn vương luôn rất chuẩn xác, nhất định là nàng."
Du Hân Niệm nghe xong lời này của nàng hai vai đều rũ xuống, lặp lại lời của nàng: "Cảm giác, ừm, cảm giác."
Phó Uyên Di thì nhân lúc các nàng không chú ý liền ôm đứa trẻ vào trong phòng ngủ, lột sạch sẽ khăn quấn tã lót, quan sát xong liền nói với các nàng: "Không sai, nàng là một tiểu cô nương, tớ đích thân nghiệm chứng thân thể, ít nhất thì giới tính là không sai, khỏi khó xử."
Du Hân Niệm: "Này! Chị làm cái gì vậy! Sao có thể đối với đứa nhỏ như vậy!".
Phó Uyên Di hoàn toàn phớt lờ sự công kích của Du Hân Niệm, tiếp tục nói với Lâm Cung: "Nàng có thể chạm vào cậu, có thể được cậu ôm trở về chứng tỏ đây quả thực không phải là một tiểu hài tử bình thường. Rốt cuộc có đúng là Ngọc Chi hay không, kỳ thật rất đơn giản, tớ tra xét mệnh cách một cái là biết."
Biển người mênh mông muốn tìm kiếm người yêu đã thất lạc quả thực không phải là chuyện dễ dàng, nhưng sau khi Quỷ Vương đại nhân đã chỉ tay xác định một người nào đó, muốn nhờ Phó Uyên Di hỗ trợ tra xét một phen, việc này vẫn là rất đơn giản.
Phó Uyên Di nhớ Liễu Khôn Nghi đã từng nói, khi nào Lâm Cung trở về liền bảo nàng đến tìm ta. Nàng cùng Du Hân Niệm tận hưởng thế giới hai người quá mức thoải mái, ngay cả cây dù ngày xưa mang theo bên người cũng bị vứt vào trong một góc bụi bặm nào đó, đến lúc muốn thi triển bản lĩnh thì phát hiện dụng cụ cần có lại không thấy đâu nữa...... Cách đơn giản là dùng một chiếc xe mang theo cả nhà, mang theo tiểu cô nương cùng nhau chạy lên núi Phúc Minh, gõ cửa Liễu trạch.
"Là nàng."
Kết giới không giăng, máu tươi không chảy, cũng không cần đến bất cứ một loại pháp khí nào, Liễu Khôn Nghi bằng một đôi mắt trần nhìn đứa trẻ nằm trong lòng Lâm Cung vừa liếc mắt một cái liền thốt ra hai chữ âm vang mạnh mẽ này kết thúc mọi sự nghi hoặc.
"Thật sự?" Phó Uyên Di lại hỏi thêm một câu, "Chắc chắn là Ngọc Chi? Cậu nói một lời này Quỷ Vương đại nhân sẽ tin ngay là thật, sẽ muốn ôm vào trong ngực nuôi dưỡng yêu thương che chở, đừng để kết quả lại là một người không liên quan thì thật khó xử nha."
Liễu Khôn Nghi nhéo chút thịt trên gương mặt trẻ con kia, nói: "Cậu cho rằng Minh Vương sẽ không để lại bất cứ 'ký hiệu' gì liền đem cái kẻ dở hơi đệ nhất Minh phủ tự cổ chí kim này thả xuống nhân gian mà luân hồi sao? Năm xưa khi tiên vương Minh phủ ban cho Ngọc Chi chức danh tướng quân quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền cũng đã ban cho nàng tước vị, tước vị này không cần bất cứ hiện vật gì làm minh chứng, mà được khắc vào bên trong mệnh cách của Ngọc Chi. Nàng nếu có hậu duệ thì tước vị này sẽ được tiếp nối qua từng thời đại hậu duệ, nếu không có hậu duệ thì cũng có thể bảo vệ nàng một mạng, Minh Vương tại vị chỉ có thể lưu đày, cho nên nàng năm lần bảy lượt thách thức điểm mấu chốt của Diêm Tử Chiêm nhưng Diêm Tử Chiêm cũng chưa từng thực sự xuống tay đối với nàng, không phải phong ấn trí nhớ thì chính là lưu đày nhân gian, ấn ký tước vị này chính là minh chứng tốt nhất cho thân phận của nàng."
Liễu Khôn Nghi nói ra cả một câu chuyện này làm cho mọi người kinh ngạc tán thán, quả nhiên tri thức chính là sức mạnh, tri thức thay đổi vận mệnh.
Liễu Khôn Nghi dẫn Lâm Cung ôm theo đứa trẻ đi vào trong Liễu trạch, Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di đi theo phía sau.
Du Hân Niệm hỏi một vấn đề rất trọng yếu: "Chị nói xem, chị và Liễu tiểu thư cùng nhau lớn lên, hiện tại chị cũng đã lấy lại Quang Chúc Tinh rồi, sao cảm giác vẫn là kiểu mà người ta không thể cậy nhờ được vậy?".
Phó Uyên Di liền trưng ra vẻ mặt vô tội: "Nói cái gì chị là kiểu mà người ta không thể cậy nhờ? Cho dù trong chuyện khác không thể cậy nhờ nhưng chuyện của em có khi nào chị xử lý thất bại chưa nào? Hơn nữa, việc này Khôn Nghi không phải là nghe được từ cha nàng thì chính là đọc được từ trong sách, chị thứ nhất là không có cha, thứ hai là không có thời gian đọc sách."
"Chị sao lại không có thời gian đọc sách? Thời gian đều dùng vào việc gì hả?"
"Đều dùng để cùng em yêu đương, tận hưởng."
Du Hân Niệm: "......"
Thật sự là một cái cớ hay ho, một cái cớ hoàn toàn không thể phản bác.
Liễu Khôn Nghi trước sau vẫn luôn lo liệu chu đáo.
Trước đây khi nghe nói Minh Vương đem Ngọc Chi giáng vào nhân gian gánh chịu nỗi khổ luân hồi, nàng cũng đã đoán được phương pháp quen thuộc của Minh phủ. Cái gọi là gánh chịu nỗi khổ luân hồi, ngoại trừ phải tới nhân gian trải qua một vòng sinh lão bệnh tử thất tình lục dục, thì quan trọng nhất đó chính là từ chỗ Mạnh tổng viết ra một quyển sổ sinh tử tuyệt khổ, làm cho nàng cả đời phiêu bạc không nơi nương tựa, nhận hết bi ai thống khổ của nhân sinh, rồi lại luân hồi tiến vào kiếp mệnh tiếp theo. Quả nhiên, viết một kịch bản chết cả cha lẫn mẹ chính là quy cách căn bản.
Liễu Khôn Nghi từ trên cái đầu tròn tròn của Ngọc Chi nhổ xuống một sợi tóc mềm nhuyễn, buộc vào trên một tiểu hình nhân được đan bện từ lá trúc, nâng tay lên, giữa hai ngón tay liền hiện ra một lá bùa. Lâm Cung nhìn Liễu Khôn Nghi đem lá bùa màu đen kia vung vẫy trong không trung một lát, rồi dán lên người tiểu hình nhân kia, lá bùa liền biến mất.
"Tôi đã đem mệnh cách kiếp này của Ngọc Chi nhốt vào bên trong hình nhân." Liễu Khôn Nghi đưa hình nhân cho Lâm Cung, "Kiếp khổ đã bị tôi phong ấn, sẽ không còn chịu sự cưỡng ép của Minh phủ nữa. Cô giữ gìn hình nhân này cho thật tốt, chờ đến khi nàng tạ thế luân hồi thì tôi hẳn là đã không còn ở nhân gian nữa, đến lúc đó cô tiếp tục thu thập tóc của nàng buộc vào trên hình nhân, về phần lá bùa cùng thuật pháp, tôi sẽ giao cho đồ đệ của tôi đến giúp cô."
Lâm Cung nhận lấy hình nhân, trong lòng có một tia an ủi, Phó Uyên Di hiếu kỳ nói: "Cô thu nhận đồ đệ?".
"Chưa, nhưng là có ý tưởng này. Dù sao Liễu gia cũng cần có người thừa kế."
Phó Uyên Di vừa muốn mở miệng, Liễu Khôn Nghi liền đè ép lời của nàng: "Yên tâm, tớ sẽ không phạm sai lầm giống như cha cậu đâu." Nói xong nàng liền quay về phòng, để Cao Kỳ ở lại tiếp đãi các nàng.
Du Hân Niệm thấp giọng nói bên tai Phó Uyên Di: "Liễu tiểu thư vẫn luôn lợi hại như vậy."
Phó Uyên Di sâu sắc thừa nhận.
Chuyện Ngọc Chi xem như đã chắc chắn, Lâm Cung thân là Quỷ Vương không thể tự mình chiếu cố nàng, nuôi dưỡng một đứa nhỏ cần có hộ khẩu, đi học, hầu hạ nàng ăn hầu hạ nàng mặc, Lâm Cung vốn không thể chân chính tiếp xúc xã hội loài người chỉ có thể trông mong Phó Uyên Di có thể giúp nàng chiếu cố.
Phó Uyên Di tất nhiên nghĩa bất dung từ, hơn nữa, nuôi dưỡng một đứa trẻ đối với nàng và Du Hân Niệm hai người cũng coi như là một chuyện mới mẻ.
Tính toán thời gian thì các nàng đã vượt qua giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, phương pháp thông thường để làm mới cuộc sống và cảm xúc chính là làm cho chính mình hoặc làm cho cuộc sống hoặc ít hoặc nhiều có chút khác biệt.
Ngọc Chi chính là sự khác biệt xảy ra trước mắt các nàng.
Phó Uyên Di mở văn phòng trừ quỷ nhiều năm thế này, đã từng tiếp đãi không ít kim chủ có quyền có thế, một số lớn kim chủ mang ơn nàng, ơn cứu mạng vẫn khắc trong tâm khảm, nếu như sau này lại làm điều ác lại bị ác quỷ đeo bám còn phải trông cậy vào Phó Uyên Di có thể lại cứu mình một mạng. Cho nên chuyện hộ khẩu cho Ngọc Chi kỳ thật cũng dễ xử lý. Phó Uyên Di vừa mở miệng, liền nhanh chóng thay đổi lai lịch, lấy thân phận con gái nuôi của Phó Uyên Di mà thuận lợi tiến vào cái gia đình rất không bình thường này.
Du Hân Niệm nghĩ Ngọc Chi là bị ba mẹ vứt bỏ, không cần biết sổ sinh tử mà Minh Vương giao phó được viết như thế nào, dù sao cũng phải có nội dung tình tiết hợp lý thì mới có thể vứt bỏ chứ? Rất có khả năng là mang theo bệnh tật bẩm sinh nào đó.
Nàng cùng Phó Uyên Di mang Ngọc Chi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, kết quả tiểu gia hỏa này rất khỏe mạnh, bệnh tật gì cũng không có, cũng là điều đáng vui mừng. Du Hân Niệm và Phó Uyên Di vui vẻ trong lòng, đem tiểu bảo bối đặt vào trong xe nôi mới mua, đẩy đi vào siêu thị, thấy cái gì liền mua cái đó. Hai người nhìn thấy đồ chơi và giường trẻ con đáng yêu liền bất động bước chân, tâm tính trẻ con mãnh liệt trỗi dậy.
Phó Uyên Di đã bảo Tiểu Bạch sửa chữa trang trí phòng làm việc ở trên lầu thành một phòng ngủ hướng mặt trời, cả ngày mua sắm này nọ đặt vào trong phòng giống như là đang chuyển nhà. Lâm Cung nhìn bộ dáng này của các nàng hoàn toàn rõ ràng chính là đang nuôi dưỡng khuê nữ thân sinh, các nàng có còn nhớ tiểu hài tử đang ngồi dưới đất chảy nước miếng quăng ném mấy khối gỗ đồ chơi kia chính là Ngọc Chi hay không vậy?
Chuyện của Ngọc Chi làm cho hai người bọn họ suốt ngày bôn ba, nhưng gương mặt lại mang vẻ vui tươi hớn hở không một câu oán thán.
Phó Uyên Di nói đứa nhỏ này cần có một cái tên, theo họ của tớ, gọi là Phó cái gì đây?
Lâm Cung cảm thấy vô cùng cần thiết phải nhắc nhở nàng một câu: "Uyên Di, nàng là Ngọc Chi, không phải là nữ nhi của cậu."
Phó Uyên Di vẫn như trước mặt đầy hồng quang: "Đúng vậy, tớ biết nàng là Ngọc Chi, nhưng cậu nhìn xem, nàng đáng yêu như vậy có chỗ nào giống Ngọc Chi sao?" Nói xong nàng liền ôm lấy Tiểu Ngọc Chi, hôn cái chóc lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ô hô thật đáng yêu, kêu mẹ đi, nào, kêu mẹ, mẹ mẹ mẹ mẹ."
Tiểu Ngọc Chi bị nàng nâng lên cao, đôi chân nhỏ quẫy đạp mấy cái, bộ dáng không ưng thuận.
Du Hân Niệm "Ai nha ai nha" mà thốt lên, bảo Phó Uyên Di thả nàng xuống: "Không thấy đứa nhỏ không thích chị sao, còn đung đưa lung tung. Nào, đến đây với mẹ."
Phó Uyên Di bĩu môi, trơ mắt nhìn Tiểu Ngọc Chi rơi vào trong lòng Du Hân Niệm, mẹ con đồng khuông, rất ấm áp. Nàng tuyệt đối không muốn bị cô lập, lập tức cầm lấy đồ chơi hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Ngọc Chi. Tiểu Ngọc Chi mở to ánh mắt tròn xoe tò mò nhìn món đồ chơi, một nhà ba người vui vẻ ấm áp.
Nhìn thấy bạn gái của mình được bằng hữu của mình nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, tâm tình của Lâm Cung một lời khó nói hết.