Lâm Trạch Bạch kéo phần mũ của Thiên Phù Chiến Y đội lên trên đầu, không phí lời cùng Phó Uyên Di nữa, im lặng biến mất bóng dáng.
Hồn phách của Liễu Khôn Nghi bay trở về bên trong thân thể, một cỗ hồn khí xa lạ còn lưu lại ở trong thân thể nàng, nhất thời cảm thấy một trận đau đầu ghê tởm.
"Lâm Trạch Bạch......" Nàng bình thản nâng tay lên, trong mắt hàm chứa tức giận, cự đao đã giơ lên đến đỉnh đầu, hung hăng nện xuống một phát, làm mặt đất dưới chân nứt vỡ thành một cái hố sâu thật lớn, "Nàng trốn đi đâu rồi?".
Liễu Khôn Nghi lúc nào cũng một thân áo trắng, có tính khiết phích nghiêm trọng, đồ vật cá nhân cho dù bị người ta sờ qua một cái nàng đều phải đem đi khử trùng, huống chi là thân thể bị người khác chiếm dụng.
Sự phẫn nộ cực đại kích động tới hắc long chọc thủng vỏ bọc mà bay ra, dẫn tới sấm chớp dữ dội.
"Khôn Nghi...... Cậu bình tĩnh một chút......" Tiếng sấm liên tục kia chấn động tới mức màng nhĩ của Phó Uyên Di phát đau, lồng ngực đau nhức, cảm giác toàn bộ lông tóc đều dựng đứng, sợ rằng Lâm Trạch Bạch còn chưa có bị đánh chết thì bản thân mình đã bị sét đánh nứt ra rồi.
Ngọc Chi nhẹ nhàng lơ lửng giữa một mảnh lớn sấm chớp, áo choàng cũ nát phía sau lưng bị cuồng phong thổi tung vang lên âm thanh phần phật, cổ áo cũng bị kéo giật liên tục sang hai bên.
"Đó chính là Triển Phong Đường?" Thanh họa kích trong tay nàng vừa chỉ về hướng mười giờ, hắc long ở phía sau Liễu Khôn Nghi liền bay lên dung nhập vào bầu trời cao, gầm rống một tiếng rồi lao đi về phía Triển Phong Đường.
"Khoan đã!" Phó Uyên Di quát lớn, "Mẹ tớ còn ở bên trong!".
"Yên tâm." Liễu Khôn Nghi nói, "Hắc long sẽ không gây tổn hại tới người bình thường thân thể không có pháp thuật, Hồng a di thậm chí còn nhìn không thấy được hắc long."
Sấm chớp rền vang, tử quang mãnh liệt, hắc long sau khi chui vào bên trong Triển Phong Đường lại giống như giọt nước dung nhập vào biển cả, không hề dấy lên bất cứ gợn sóng nào, lại cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà tan biến.
Triển Phong Đường vẫn như trước im lặng đứng sừng sững ở nơi sâu thẳm bên trong rừng cây, tựa như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Ngọc Chi nhìn về phía Triển Phong Đường, nói với Lâm Cung ở bên cạnh: "Căn nhà gỗ này thực sự không đơn giản, vậy mà lại có thể nuốt chửng hắc long một ngụm sạch sẽ."
"Không chỉ là không đơn giản." Lâm Cung híp mắt lại, rất muốn xóa sạch trí nhớ, nhưng không có cách nào buông bỏ được mảnh ký ức bi thảm ác liệt đó, nàng hận đến nghiến răng, "Nơi đó là địa ngục."
"Địa ngục?" Ngọc Chi chưa từng bầu bạn cùng Lâm Cung trong những năm tháng bi thảm cùng cực oán khí khắc sâu kia. Lúc đó Lâm Cung phải chịu đựng gian khổ, còn nàng thì lại ở Minh phủ tầm thường vô dụng hồn nhiên không biết gì. Nếu như năm đó nàng không bị phong ấn trí nhớ, nếu như nàng chưa bao giờ buông tay Lâm Cung......
Nghĩ đến đây, Ngọc Chi đem Sơn Hải họa kích vung múa một vòng giữa không trung: "Thứ gì cậu căm ghét, tớ đều muốn phá hủy nó."
Ngọc Chi một tay cầm họa kích đằng đằng sát khí tiến thẳng vào Triển Phong Đường, Lâm Cung không nghĩ tới nàng chưa kịp suy tính đã hành động, còn chưa kịp phản ứng thì Ngọc Chi đã hất tung mái nhà của Triển Phong Đường, chuẩn bị đại khai sát giới.
Còn tưởng là tường thành kiên cố như thế nào, không ngờ mái nhà này lại giống như một miếng đậu hũ mềm mại, không chịu nổi một kích của nàng.
Khi mái nhà bị hất bay thì bỗng nhiên cảm giác bản thân mình như đang ở trong miệng núi lửa, vô số oán khí từ bên dưới lòng bàn chân bắn vọt lên trời cao, nhất thời đem Ngọc Chi xông đến mắt không thể nhìn rõ nữa.
Nàng bản năng cảm thấy không ổn, xoay thân bay lên cao phía trên Triển Phong Đường, họa kích mạnh mẽ quét xuống, một phát chém Triển Phong Đường vỡ làm đôi!
Phó Uyên Di còn có thể nói được gì đây?
Các người còn nhớ rõ mục đích chúng ta tới nơi này là gì không?
Một chiêu hai chiêu này chính là hoàn toàn không đem mẹ của người khác để vào trong mắt đúng không?
Triển Phong Đường chịu không nổi một kích của Ngọc Chi cũng là hợp tình hợp lý, Du Hân Niệm bay lơ lửng ở phía sau Phó Uyên Di, bỗng nhiên "A" một tiếng.
"Làm sao vậy?"
"Triển Phong Đường...... Chính là ở đó." Du Hân Niệm cũng có chút hoài nghi hai mắt của mình, Ngọc Chi rõ ràng vừa hủy diệt sạch sẽ Triển Phong Đường, vì sao nó lại hiện ra?
Ngọc Chi nhìn căn nhà gỗ màu đen yên tĩnh đứng sừng sững trước mắt, nó vậy mà lại không hề bị sứt mẻ một chút nào, thật quỷ dị mà hiện ra một lần nữa. Không biết có phải là ảo giác hay không, nó dường như lại to lớn ra thêm.
Ngọc Chi đem họa kích thu về bên người, khẽ nghiêng đầu nhìn.
"Thủ thuật che mắt mà thôi." Phó Uyên Di nói, "Nhưng đừng bị chút chuyện nhỏ này làm cho sợ. Pháp khí Phó gia lúc tôi sáu tuổi đã bị tôi sờ qua hết rồi, cái nào có thể phá trời lấp biển, cái nào có thể hoán nhan di cốt, cái nào chỉ có thể làm mấy trò ảo thuật dụ dỗ trẻ con, trong lòng tôi đều rất rõ ràng." Nàng nắm chặt cán dù và nói, "Bọn vô sỉ các người ở trong nhà người khác tác loạn, càn rỡ phá hoại bảo vật, mỗi thứ bị hư hao đều có giá trị trên trời, các người bồi thường được sao?".
Phó Uyên Di bật mở tán dù ra, nói với Du Hân Niệm: "Hôm nay quỷ khí ở trên núi cùng với lũ quỷ trấn sơn đều bị kiềm hãm, phỏng chừng là chủ ý của Thanh Điền. Lần trước hắn chính là vì quỷ trấn sơn mà bị ăn đau, bị chị đâm mù một con mắt, bây giờ ngược lại thận trọng dè dặt không ít. Hắn xua tan toàn bộ quỷ khí chính là để không cho chị dựa vào quỷ khí mà xác định phương hướng, đáng tiếc a, chị có rất nhiều ánh mắt. Du tiểu thư."
"Ừm!"
"Triển Phong Đường mà em nhìn thấy nằm ở đâu?"
"Ở hướng hai giờ của chị."
"Ừm." Phó Uyên Di nói, "Trong số pháp khí của Phó gia có một tấm kính bát diện linh lung, dựa theo bát quái trận đồ tạo ra tám mặt kính, chân chân giả giả hư hư thật thật cũng rất thú vị, Khôn Nghi, cậu có còn nhớ chuyện tớ từng dùng tấm kính này biến ra tám con nhện đỏ dọa cậu phát khóc chứ?".
Liễu Khôn Nghi chợt cứng đờ sau lưng — cậu lại có thể ở trước mặt mọi người mà nhắc đến chuyện tớ lúc nhỏ? Không đợi cho nàng kịp nổi giận, Phó Uyên Di đã tính toán xong phương hướng, xoay mũi dù hướng về phía ngược lại của Triển Phong Đường, vung cánh tay phóng nó ra ngoài. Tán dù xé vỡ không khí mà lao đi, "Uỳnh" một tiếng đánh nát một vật gì đó, Triển Phong Đường kia ngay tức thì biến mất không thấy nữa, toàn bộ rừng cây xoay chuyển vị trí thay hình đổi dạng, cảnh trí lại một lần nữa được xây đắp, các nàng bỗng chốc đang đứng ở bên trong Triển Phong Đường.
Triển Phong Đường nhỏ bé tản ra mùi tanh tưởi cổ quái, khắp nơi đều là mảnh vụn của những chiếc bình đất, cách đó không xa hầm Tu La không ngừng bốc lên khói đen, Hồng Tư Viên đầu cúi rũ ở một bên mép hầm, tóc tai bù xù, đang rơi vào hôn mê sâu. Tử ngọc phong ấn hắc long được treo ở trên cổ bà, hắc long đã biến thành một con rối kích cỡ bằng móng tay cái, đang vùng vẫy ở bên trong tử ngọc.
"Rõ thật là trò tạp kỹ vô vị." Lâm Cung nhìn quanh Triển Phong Đường một vòng, nàng đã từng ở trong này hơn mười năm, từng xó xỉnh của căn nhà này, từng mặt tường, từng hố đất nàng cũng chưa bao giờ quên. Quỷ khí hừng hực từ cơn tức giận trong đáy lòng nàng nổ bùng, Lâm Cung liền vung bạch cốt tiên, một luồng gió cuồng bạo nổi lên quét nát toàn bộ mọi thứ trong căn nhà này!
Bạch cốt tiên "Bộp" một tiếng bị ai đó dùng tay không bắt lấy, Lâm Cung biểu tình ngưng đọng, thấy một bóng dáng đang đứng bên cạnh hầm Tu La, dùng tay không quấn lấy bạch cốt tiên đúng là người nọ.
Không, nhìn kỹ lại thì đối phương sao có thể là người?
Một sinh vật màu đen toàn thân tả tơi, dính vô số sợi tóc dơ bẩn màu xanh lam kéo lê trên mặt đất. Xuyên qua cổ nó chính là sợi xích mà Phó gia dùng để khóa quỷ, một đầu còn lại của sợi xích nối liền với cánh tay của Thanh Điền.
Lâm Trạch Bạch và Du Nhâm Tuyết từ trong bóng tối bước ra, trong tay đều cầm pháp khí của Phó gia.
Lâm Cung không nghĩ tới con quỷ kia lại có thể bắt được bạch cốt tiên mà nàng vung ra dưới cơn thịnh nộ, trong tay âm thầm dùng sức. Đối phương tựa như một sinh vật chết, thấy không rõ sắc mặt cũng không nói chuyện, cánh tay bị kéo tới vậy mà lại không chút động đậy.
Lâm Cung biết là đối phương không hề đơn giản.
Ngọc Chi giơ họa kích lên định đánh về phía đối phương, Phó Uyên Di bỗng nhiên cất giọng nói: "Đợi đã."
Ngọc Chi nhìn về phía nàng.
Phó Uyên Di hỏi: "Bình Diêm La ở chỗ này đâu?".
Liễu Khôn Nghi trả lời nàng: "Toàn bộ đều vỡ nát."
Lần này Phó Uyên Di cũng cười không ra tiếng.
"Thanh Điền." Phó Uyên Di sắc mặt trầm xuống nói, "Là mày dùng máu của Phó Tuyển Bách đánh vỡ tất cả bình Diêm La? Đem toàn bộ ác quỷ ở Phó gia đều thả ra?".
Thanh Điền chỉ cần nhìn Phó Uyên Di một cái, nghe Phó Uyên Di nói một câu, con mắt mù kia của hắn sẽ âm ỉ đau đớn.
"Phó Uyên Di, mày còn thật sự dám đến đây. Sao hả, luôn miệng nói không muốn quay về Phó gia, diễn kịch cũng phải diễn cho tròn a, dù ai có lôi kéo mày cũng không trở về mà không phải sao? Vừa nghe cha mẹ đã chết liền ra roi thúc ngựa gấp rút trở về kế thừa Phó gia? Mày có biết bốn chữ không biết xấu hổ viết như thế nào không? Nói cho mày biết, Phó gia là của tao! Ác quỷ đều thả đi hết thì thế nào?" Thanh Điền hận nghiến răng nghiến lợi, "Tao không chỉ muốn đem toàn bộ quỷ ở Phó gia phóng xuất, tao còn muốn tự tay đem mày ra bầm thây vạn đoạn!".
Phó Uyên Di gật gật đầu: "Tiểu Bạch, cô xem, Thanh Điền so với cô mồm mép sắc bén hơn nhiều."
Lâm Trạch Bạch giận dữ: "Hôm nay tôi nhất định sẽ xé rách cái miệng thối của cô!".
Phó Uyên Di hoàn toàn không phản ứng lại nàng, tiếp tục hướng đến Thanh Điền nói: "Mày thừa cơ rất nhanh đem ác quỷ đều phóng xuất hết, phải, chúng nó có khả năng sẽ nghe lời mày nhất thời, nhưng mày ở Phó gia lâu như vậy, trên người đã sớm bám dính khí tức của Phó gia, bản thân mày cũng đã ngược đãi chúng nó không ít đi? Mày đoán chúng nó cảm thấy mày là chủ nhân hay là kẻ thù? Ác quỷ không có nhân tính, không chịu sự khống chế, chẳng lẽ mày ở Phó gia lâu như vậy mà còn không biết? Chỉ cần có cơ hội, ác quỷ muốn giết chết kẻ đầu tiên chính là mày. Đạo lý đơn giản như vậy mày lại không hiểu. Phó Tuyển Bách không đem Phó gia ủy thác vào trong tay mày thật sự là quyết định sáng suốt."
Thanh Điền bị nàng phê bình đến không đáng một đồng, mà những lời này đều chạm đến điểm hoài nghi và tự ti của hắn, không mang theo từ ngữ thô tục nào lại hạ thấp hắn xuống đến mức tệ hại.
Thanh Điền đang muốn mở miệng, Ngọc Chi và Liễu Khôn Nghi đã sắp không kiên nhẫn được nữa: "Đã nói xong chưa? Rốt cuộc khi nào thì động thủ?".
Lâm Cung không nói hai lời đột ngột rút mạnh bạch cốt tiên trở về, sợi gai xương kéo một phát nát nhừ bàn tay của con quỷ bất động như núi kia, vậy mà nó vẫn như trước không hề nhúc nhích.
Lâm Cung không có kiên nhẫn tiếp tục cùng đối phương dây dưa nữa. Nếu là quỷ do Phó gia luyện ra, lại còn có thể vì Thanh Điền mà bán sức lực, quả thực là dại dột bất trị! Lâm Cung nhấc trường tiên lên vung múa, làn váy tung bay — nàng phải san bằng toàn bộ Phó gia thành bình địa!
Ngay khi bạch cốt tiên của Lâm Cung vừa vung lên, ác quỷ tóc dài màu xanh lam kia lại đột nhiên bay lên trời, mặt mũi hung tợn, như một con vượn to khỏe bổ nhào về phía các nàng!
Lâm Cung làm sao lại sợ hãi loại tiểu quỷ này, một roi quất vào đỉnh đầu nó, quất bay cả cái đầu của nó.
"Cẩn thận!" Ngọc Chi ở một bên lên tiếng nhắc nhở, Lâm Cung thấy ác quỷ không đầu này vậy mà không hề dừng lại động tác, giống như xe tăng muốn nghiền nát nàng. Lâm Cung bộ pháp mềm mại uyển chuyển tránh thoát, ác quỷ không đầu xới sâu tận ba thước đất, đẩy ngã sập một mặt tường của Triển Phong Đường.
Lâm Cung bay ra bên ngoài Triển Phong Đường, Phó Uyên Di từ phía sau đâm thẳng vào giữa lưng ác quỷ không đầu, nó vừa bị nàng đâm trúng, trong nháy mắt liền hồn phi phách tán.
"Vậy mà lại không chịu nổi một kích?" Lâm Cung đang ngẫm nghĩ, từ phía sau có một trận quỷ khí quét đến trên cổ nàng. Nàng nhìn không chớp mắt, bạch cốt tiên liền vây quanh thân thể của nó bày ra bạch cốt trận hình bầu dục, nghiền nát một con quỷ khác đánh lén.
Quỷ khí bị xé vỡ bắn tung tóe vào đóa hoa mẫu đơn trên tóc mai của Lâm Cung, nàng cũng không để ý.
Bỗng nhiên cuồng phong từ trong rừng cây kéo tới, từ hướng đó nhẹ nhàng bay ra những vật thể màu đen to nhỏ có đủ. Những thứ này Phó Uyên Di đều có thể nhìn thấy.
"Đây là loại đồ chơi gì vậy?" Liễu Khôn Nghi đem cự đao gác lên trên vai, "Chẳng lẽ đều là ác quỷ do Phó gia các người luyện ra?".
Phó Uyên Di mặc dù đối với pháp khí Phó gia rõ như lòng bàn tay, nhưng có bao nhiêu quỷ được luyện ra, hình dạng thế nào, nàng thật đúng là không biết.
"Nhìn cũng rất giống. Nhưng mà, nếu như đều giống với con quỷ dễ đối phó vừa rồi thì kỳ thật cũng không quá tốn sức."
"Không." Ngọc Chi bỗng nhiên cả người căng thẳng. Nàng phát hiện trong số những ác quỷ từ trong rừng cây chậm rãi tiến tới như một đội quân kia, có một thân ảnh mà nàng quen thuộc, "Con quỷ này hoàn toàn không giống với con vừa rồi. Tớ nhìn thấy được người quen cũ."
"Người quen cũ? Là ai?" Lâm Cung hỏi.
Ngọc Chi nhìn một thân áo giáp quen thuộc cùng Phá Hồn kiếm, biểu tình trở nên ngưng trọng chưa từng có.
"Lâm Cung cậu còn nhớ không? Tớ đã từng nói qua với cậu, tớ có một vị ân sư, cũng là tướng quân khi tớ mới gia nhập quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền — Tả Hạ. Khi tớ được nâng đỡ trở thành giáo úy thì hắn đã tử trận sa trường. Nhưng mà mãi vẫn tìm không thấy hồn phách của hắn, ngay cả Minh Vương cũng rất khó hiểu. Không nghĩ tới...... Phó gia các người ngay cả hồn phách Tả Hạ cũng có thể luyện, hắn chính là một nhân vật lịch sử ở Minh phủ giống như Nhạc Phi ở Nhân giới các người!"
Phó Uyên Di hết sức vô tội: "Tôi thật không biết."
Ngọc Chi phát giác được, không chỉ có Tả Hạ, bên trong đám ác quỷ này có rất nhiều người quen của Ngọc Chi. Tiền bối, đồng lứa và thuộc hạ của nàng.
Cả một nửa đơn vị quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền đều ở trong đó!
"Vậy là, hiện tại có chút phiền toái rồi phải không?" Phó Uyên Di cầm dù cùng Lâm Cung đồng thanh đồng thủ, cả hai đều đang sục sôi ý chí chiến đấu.
"Không chỉ là có chút phiền toái." Mu bàn tay nắm chặt Sơn Hải họa kích của Ngọc Chi trở nên trắng bệch, "Phiền toái lớn."
Trong trời đêm một mảnh hô hào chém giết từ xa tiến đến gần, vô số tiểu quỷ nghe được sự triệu hồi của Lâm Cung cầm đủ loại vũ khí, kéo đến che kín cả trời, trống trận vang rền.
Khi quỷ khí của hai bên chạm vào nhau, hàng ngàn hàng vạn quỷ ở đỉnh núi Phiên Dương Thử chém giết che phủ cả trăng mây, lúc quỷ khí đầy trời chính là lúc, từ bên trong quỷ đạo đi thông Nhân giới truyền đến tiếng bước chân......
Ngọc Chi nâng cao họa kích ở giữa chiến loạn nhìn không chớp mắt, liên tiếp giết hơn mười con quỷ, tiến về phía Tả Hạ.
Tả Hạ hét lớn một tiếng, Phá Hồn kiếm đâm thẳng đến trước ngực Ngọc Chi. Ngọc Chi giơ họa kích ngăn cản, hai bên kịch chiến mấy trăm hiệp, từ mặt đất đánh lên tới trời, từ bầu trời kéo xuống tới mặt đất. Phá Hồn kiếm và Sơn Hải họa kích vốn đều bị phủ một tầng rỉ sét tối màu, một phen kịch chiến này lại có thể mài sạch tầng rỉ sét đó đến bóng loáng, lưỡi sắc nóng rực.
Tả Hạ càng đánh càng hăng, oán khí cũng càng lúc càng cường thịnh, Phá Hồn kiếm ở trong tay hắn giống như vào chỗ không người, uy lực có thể phá hủy cả một ngọn núi. Ngọc Chi dù sao cũng là chưa chết, không phải quỷ, thể lực dần dần hao hụt, trong lúc đang liên tục lui về phía sau thì từ trong tầm mắt nhìn thấy một mảnh sắc trắng bay ngang qua, chính là Lâm Cung đang liên thủ cùng Phó Uyên Di chiến đấu đến đầm đìa mồ hôi.
Ngọc Chi trong lòng cay đắng: "Vì sao cậu chỉ liên thủ cùng Phó Uyên Di?! Tớ cũng muốn cùng cậu liên thủ!".
Lâm Cung liếc mắt vung tới một chưởng, đánh thẳng vào sau gáy Ngọc Chi, lưu lại dấu vết năm ngón tay đỏ tươi sau đó nhìn cũng không thèm nhìn nàng, cùng với ký chủ hồn cốt tương liên của nàng tiếp tục giết quỷ.
Ngọc Chi: "......"