Sau khi xem xong Huyết Tâm của Phó Uyên Di, Du Hân Niệm cảm giác chính mình đã trải qua hơn mấy đời người.
Phó Uyên Di rất ít khi nhắc đến chuyện của bản thân, quen biết nàng bao lâu sau đó mới biết được mắt nàng nhìn không thấy. Về thân thế của nàng cho đến bây giờ cũng chưa từng chủ động đề cập, thậm chí từ những chi tiết nhỏ nhất có thể nhìn ra nàng cũng không muốn người khác tiếp xúc với nàng quá thân cận, hiểu biết quá nhiều. Phó Uyên Di làm công việc này sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng bạn bè bên cạnh nàng cực ít chẳng có mấy người, ngay cả với người bạn thời thơ ấu sống chung một thành phố gặp mặt cũng không quá thường xuyên.
Du Hân Niệm biết cô gái này rất khác biệt, nàng có rất nhiều tâm sự giấu ở trong lòng. Nhưng bất luận nàng có thân thế đặc biệt như thế nào, đã từng trải qua những chuyện trớ trêu gập ghềnh như thế nào, nàng trưởng thành vẫn như trước có thể có được dáng vẻ tươi cười tốt đẹp.
Du Hân Niệm tựa vào vai Phó Uyên Di, nhìn huyết mạc đang dần dần tan đi, trong lòng giống như bị người ta xé mất một góc, cay xót, rồi lại từ trong miệng vết thương đó tuôn ra vị ngọt sảng khoái.
Du Hân Niệm nói: "Thì ra chị từ sớm như vậy đã có tính toán tỉ mỉ. Lúc ở nhà hàng khách sạn chị lại có thể chủ động đẩy cây dù ra cho em? Em còn tưởng em cơ trí vô song vươn tay một phát liền bắt được."
"Cũng phải thôi mà." Phó Uyên Di rất thẳng thắn, "Em với khuôn mặt này, vóc dáng này, bất luận là trong đám người hay đám quỷ muốn nhìn không thấy em cũng khó. Chị loại người gặp sắc nảy lòng tham thế này sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để bợ đỡ săn đón?".
Lại nữa rồi, cái thái độ nói lời hạ lưu mà vẻ mặt nghiêm trang này, thực khiến cho người ta rất khó phân biệt rõ là nàng đang đùa giỡn hay là nghiêm túc. Du Hân Niệm dĩ nhiên hi vọng nàng là nói nghiêm túc, trong hai mắt ẩn giấu tia sáng, ngữ điệu cũng cất cao: "Chị nói thật sao?".
Phó Uyên Di nhịn không được cười, Du Hân Niệm liền đấm một phát vào cánh tay nàng: "Rốt cuộc là có thời điểm nào đứng đắn hay không hả?".
"Em cũng đâu có đứng đắn cho lắm a?" Phó Uyên Di cười nói, "Nhưng mà chị cũng không phải đều là nói hưu nói vượn, ý nghĩa cốt lõi vẫn là thật tình."
"Ý nghĩa cốt lõi là gì?"
"Nhất kiến chung tình a."
"Em đã không tin lời chị nói nữa rồi."
"Cái này lại không tin? Những lời như thế này có phải là em đã nghe rất nhiều rồi không? Du đại tiểu thư mỗi ngày đều nhận được những lời thổ lộ lỗ mãng như vậy sao?"
"Chị cũng biết là lỗ mãng?"
"Phải, chị chính là người lỗ mãng như vậy. Du tiểu thư so với chị hoàn toàn bất đồng."
Du Hân Niệm không nói tiếp, đặc biệt cảnh giác mà nhìn Phó Uyên Di, chỉ biết lời nàng nói hẳn là không có gì hay ho. Quả nhiên, Phó Uyên Di tiếp tục nói: "Chị tuy rằng lỗ mãng, nhưng ở trước mặt Du tiểu thư buồn tao* thì không đáng nhắc tới."
Du Hân Niệm cả giận nói: "Chị ít nói lảng sang chuyện khác cho em! Em buồn tao hồi nào! Thứ nhất em căn bản không buồn*!".
(*buồn tao / muộn tao: ý chỉ kiểu người chậm nhiệt, ngoài mặt vô cảm nhưng bên trong nhiệt tình, không biết cách biểu lộ cảm xúc, "buồn / muộn" ở đây ý là im lìm, sầu muộn)
Phó Uyên Di gật gật đầu: "Thứ hai, chị sẽ không nói nữa."
"......"
Du Hân Niệm không thèm cùng nàng nói chuyện nữa.
Vô vị!
Ấu trĩ!
Người ta sau khi xem lại chuyện xưa vất vả gian khổ hai người đều phải ôm đầu khóc nức nở một phen, tự mình phân tích, nói ra tâm sự lẫn nhau, tay trong tay hướng về mặt trời đỏ hứa hẹn tương lai. Sao đến phiên các nàng ở đây tâm sự thì ngay cả cái bóng cũng chưa thấy đã bắt đầu trêu chọc chế nhạo lẫn nhau rồi, đừng nói gì đến ôm đầu khóc nức nở.
Cũng đúng, nếu một ngày nào đó Phó Uyên Di cùng nàng ôm đầu khóc nức nở, nàng nhất định phải hoài nghi xem có phải là Lâm Trạch Bạch đã hoán đổi linh hồn với nàng ấy hay không.
"Xem một thước phim điện ảnh dài như vậy, em cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Có thể xem Huyết Tâm của bản thân như một thước phim điện ảnh, đích thực chỉ có thể là Phó Uyên Di không lẫn vào đâu được. Nàng vỗ vỗ cái bụng từng bị Liễu Khôn Nghi chọc xuyên của Du Hân Niệm, "Còn đau không?".
"Không có cảm giác gì quá lớn, chỉ còn chút đau nhức thôi."
"Vậy là tốt rồi. Giờ này đã mấy giờ rồi nhỉ? Hay là chúng ta ngủ một chút đi? Trời cũng sắp sáng rồi. Ngủ một giấc hẳn là sẽ không mệt."
Du Hân Niệm làm quỷ thật ra không quá buồn ngủ, nhưng Phó Uyên Di là một người sống sờ sờ, cần phải nghỉ ngơi.
Nàng và Phó Uyên Di cùng nhau nằm xuống.
Phó Uyên Di nghiêng người đối mặt nàng, duỗi ra cánh tay mảnh khảnh: "Lại đây, chị ôm em ngủ."
Du Hân Niệm thích những yêu cầu ngẫu hứng không cho phép từ chối của nàng, ngoan ngoãn nằm vùi vào trong lòng nàng.
Phó Uyên Di vuốt ve làn tóc mềm mại của nàng, cảm thấy thực an tâm: "Em nói xem, thân là con gái Phó gia chị cũng không phải là quá thiệt thòi, ít nhất có thể cùng em gặp nhau. Có thể nhìn thấy được em, cảm thụ được em."
Nhớ tới Tiểu Uyên Di bị Phương Trúc Ác Anh lừa gạt trong Huyết Tâm, Du Hân Niệm trong lòng chua xót, ôm siết lấy thắt lưng nàng.
"Sau này, để em bảo hộ chị, không cho chị lại bị kẻ nào lừa gạt nữa." Du Hân Niệm nói rất kiên định.
Phó Uyên Di nét mặt thả lỏng, nở nụ cười, an tâm nhắm mắt lại: "Được, được, nửa đời sau của chị liền giao cho em."
Phó Uyên Di vừa nhắm mắt lại định ngủ, Du Hân Niệm đột nhiên bay lên, suýt chút nữa hất văng Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di tóc tai rối bời che phủ trước mặt nghi hoặc nhìn nàng: "Đại tiểu thư, em lại làm sao vậy?".
"Em suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất...... Quang Chúc Tinh của chị a! Sao có thể cứ như vậy mà ngủ được!"
Phó Uyên Di vuốt chỉnh lại tóc, uể oải nói: "Hóa ra em vẫn còn nhớ."
Du Hân Niệm nói một cách hùng hồn: "Đương nhiên phải nhớ chứ! Phương Trúc Ác Anh kia cướp đi Quang Chúc Tinh của chị sau đó liền biến mất, nhiều năm qua ngay cả Phó gia cũng chưa thể tìm được dấu vết, mà Liễu tiểu thư lại nói ở trên người em có thể ngửi được oán khí của Ác Anh kia. Cho nên Phương Trúc Ác Anh năm đó quả thực đã đi đầu thai để che giấu tung tích...... Mà em chính là Phương Trúc Ác Anh chuyển thế?".
Du Hân Niệm bị kết luận do chính mình suy ra làm cho kinh hãi lạnh cả người, nàng thật sự không thể tưởng tượng được chính mình lại là hóa thân của sự đê hèn cùng tà ác.
Sau khi nói ra lời này nàng lập tức cảm thấy không đúng. Tuy rằng tuổi tâm linh của nàng vẫn là hai mươi bốn tuổi, nhưng tính theo thời gian ở Nhân giới, nàng chính là lớn hơn Phó Uyên Di một tuổi. Phó Uyên Di lúc chưa được ba tuổi đã chạm trán Phương Trúc Ác Anh, lúc đó nàng cũng đã bốn tuổi rồi, làm sao có thể là Ác Anh kia chuyển thế?
"Không đúng...... Thời gian không khớp." Du Hân Niệm càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, "Nếu em không phải là Ác Anh chuyển thế, vậy thì tại sao Liễu tiểu thư lại nói trên người em có oán khí của Ác Anh kia? Tại sao lại cảm giác được Quang Chúc Tinh ở trên người em?".
Phó Uyên Di nói: "Đây cũng là điều chị cảm thấy kỳ quái."
Du Hân Niệm bỗng nhiên nhớ lại trong Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp, vẻ mặt hung ác của Du Nhâm Tuyết.
Trên người tôi có oán khí của Ác Anh?
Chẳng lẽ......
Bỗng nhiên một trận nổ vang, đất trời rung chuyển, ly nước trên bàn bị chấn động rơi xuống đất vỡ nát, nước bắn tung tóe đầy đất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Du Hân Niệm khẩn trương nắm lấy cánh tay Phó Uyên Di, nàng có thể cảm giác được vụ nổ này cách đây rất gần, có lẽ là ngay bên trong Liễu trạch.
Phó Uyên Di nghiêng đầu về hướng phát ra âm thanh đó, lập tức cả người căng thẳng, nàng xoay lại nói với Du Hân Niệm: "Em ở trong này đừng di chuyển, chờ chị trở lại."
"Cái gì?"
Phó Uyên Di dứt người bước đi, Du Hân Niệm không nói hai lời định cùng nàng đi ra ngoài, nàng liền giơ tay ra, cây dù đen bay vào trong tay, nàng vẽ ra một cột sáng giữa không trung, xoay người đẩy Du Hân Niệm vào trong đó.
Du Hân Niệm thấy bản thân mình bị nhốt bên trong cột sáng màu vàng này, tức giận cực điểm, muốn xông ra ngoài, Phó Uyên Di cất giọng nói: "Đây là Vô Giải Chi Cảnh, dù có làm thế nào em cũng không đi ra được. Em tốt nhất nên nghe lời chị đừng tới gần vách sáng này, bằng không sẽ bị tổn thương."
Thanh âm của Du Hân Niệm nghe có vẻ thực xa xôi, nàng sốt ruột đấm vào trên vách sáng, bàn tay bị bỏng đỏ cả lên: "Chị đây là có ý gì hả! Chị muốn tự mình đi?! Ai muốn chờ chị trở lại a! Chị sao có thể để em một mình ở lại đây chứ!".
Phó Uyên Di nghe được tiếng gào thét từ bên dưới lòng đất chậm rãi cuộn đến, tiếng nổ vừa rồi chính là âm thanh quỷ đạo được mở ra — người của Minh phủ lại có thể trực tiếp mở ra cửa quỷ đạo ngay tại Liễu trạch? Bọn họ vậy mà lại không chút nào e sợ Trấn Quỷ Đồ của Liễu trạch.
Phó Uyên Di nắm chặt dù, nói với Du Hân Niệm: "Chắc là người của Minh phủ đã đuổi tới. Khôn Nghi có lòng tốt thu lưu chúng ta, chị không thể để cho nàng rơi vào hiểm cảnh. Em ở trong này rất an toàn, ai cũng không thể gây thương tổn đến em được. Em yên tâm, chị nhất định sẽ trở lại tìm em."
Lời này vừa nói xong nàng liền nhấc dù đi mất, Du Hân Niệm nhìn theo bóng dáng nàng mà nóng ruột sắp điên mất rồi!
Dưới chân không ngừng lung lay, có một cỗ lực lượng sắp sửa chui lên từ dưới lòng đất muốn ném bay toàn bộ Liễu trạch đi. Nàng ở bên trong Vô Giải Chi Cảnh khó có thể đứng vững, nghiêng ngả lảo đảo.
Du Hân Niệm nghe thấy tiếng nổ ầm vang — người của Minh phủ lại có thể trực tiếp đánh tới Liễu trạch?
Nhớ tới hai anh em ác mộng gặp phật giết phật, Du Hân Niệm gấp đến độ bất chấp cả đau đớn, dùng sức nện vào vách sáng. Nhưng bất luận nàng dùng lực đến thế nào cũng không thể lay chuyển được vách sáng này, chỉ chuốc lấy đau đớn cho hai bàn tay.
"Phó Uyên Di!"
Du Hân Niệm tức giận đến nổi cả gân xanh, khớp hàm siết đau.
"Chị sao có thể một mình một người lao vào nguy hiểm chứ! Lâm Cung không có ở bên cạnh chị muốn đi chịu chết sao! Chị xem em là cái gì hả! Nếu chị gặp chuyện không may — chị bảo em phải làm sao bây giờ — Phó Uyên Di!"
Cơn rống giận của Du Hân Niệm đã không thể rơi vào trong lỗ tai Phó Uyên Di, khi nàng từ trong phòng lao ra thì bị vấp chân vào bậc thang, ngã lăn lộn mấy vòng nặng nề, toàn thân dính đầy bùn. Nàng vội vàng chống dù đứng lên, lảo đảo đi đến trước sân.
Bên trong Liễu trạch phủ đầy minh khí, rừng trúc đen bị thổi rơi đầy đất, lục hồ bị lật đổ, ngay cả băng quan cũng bị chấn động nằm lộn xộn ngổn ngang.
"Khôn Nghi!"
Phó Uyên Di mắt không thể nhìn thấy vật thể, bên tai đầy rẫy tiếng gió thổi khàn đục cùng tiếng sấm rền liên tục, nàng ở bên trong gió lốc lớn tiếng kêu gọi, lá trúc rít gào vỗ đập vào mặt nàng.
Nàng gạt ra từng đám lá trúc, chạy về hướng trung tâm của trận gió lốc.
Mới đi được mấy bước, bỗng nhiên một trận roi xé trời vun vút đuổi theo phía sau nàng, nhắm thẳng đến giữa lưng nàng. Nàng nhanh chóng xoay người cản đòn, một roi kia quất mạnh đến mức tán dù rung mạnh, đánh bật cả người nàng lên khỏi mặt đất.
Phó Uyên Di linh hoạt lăn một vòng trên mặt đất, cầm dù che chắn ở trước người, muốn nhìn cho rõ xem là kẻ nào đánh tới, liền thấy một cơn mưa đạn từ đối diện phóng tới! Nàng vội vàng hạ thấp người rụt vào trong giữa tán dù, cơn mưa đạn ào ào đâm vào bề mặt tán dù, chấn động quá lớn khiến cho tán dù lao ra khỏi tay nàng.
Hai cú tập kích bất ngờ này quá sức mãnh liệt, Phó Uyên Di chưa từng chật vật đến như vậy, nàng biết là người của quân đội liên hợp đã đến, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy mà thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
Đang muốn đi nhặt lại dù, đột nhiên cảm giác phía sau có một luồng sức ép, nàng bỗng chốc xoay người lại, thấy Thụy Lộ không biết từ lúc nào đã đứng phía sau nàng, hai thanh đao võ sĩ trong tay nhắm ngay cổ nàng mạnh mẽ bổ xuống.
Phó Uyên Di căn bản không có thời gian để phản ứng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi trước cái chết.
Ánh sáng chớp lóe nổi lên, một chiếc cung tên tiến đến sượt qua trán Thụy Lộ, bắn ra một vài tia máu, miễn cưỡng ngăn được khí thế của hai thanh đao võ sĩ kia.
Đôi mắt bình tĩnh của Thụy Lộ có chút lay chuyển, nhìn về phía Lưu Đình đang chắn trước mặt Phó Uyên Di.
Lưu Đình không giải thích lời nào lập tức kéo căng dây cung không có mũi tên, lúc dây cung được kéo căng hết mức chính là lúc ngọn lửa mãnh liệt nổi lên, ngưng tụ thành ba mũi tên lửa phóng vọt tới khuôn mặt của Thụy Lộ.
Thụy Lộ cúi thấp người tránh thoát ba mũi tên đó, Lưu Đình vung chân phải lên nhắm ngay eo nàng đá thật mạnh, thực sự đá trúng vào bên hông nàng.
Lưu Đình trong lòng đắc ý, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy cái chân đau nhức.
Thụy Lộ phủi phủi bụi đất bên hông rồi đứng lên, không chút mảy may để ý, liếc mắt nhìn Lưu Đình: "Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ khắc sâu. Thế nào, nỗi đau bị cắt cổ cũng đã quên rồi sao?".
Lưu Đình cười lạnh: "Chuyện đã bao lâu rồi mà cũng có mặt mũi nhắc tới. Anh tới thật đúng lúc, hôm nay không phân biệt được cao thấp thì đừng vọng tưởng tẩu thoát."
"Cao thấp?" Thụy Lộ cười nhạt, "Cao thấp đã sớm phân rõ rồi."
Lưu Đình giận dữ, quỷ khí nổ bùng, lao vào đấu một trận cùng Thụy Lộ.
Phó Uyên Di nắm chặt tán dù định đi giúp Lưu Đình, bỗng nhiên dừng bước.
Trên bầu trời hiện ra một cái miệng lớn tối om đầy máu đối diện nàng, bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào thét đè nén.
Đây chính là quỷ đạo.
Phó Uyên Di chưa từng nhìn thấy quỷ đạo nào lớn như vậy, đủ để chứa mười người ra vào đồng thời.
Cùng lúc đó, chín thân ảnh khác từ trong bóng tối đi tới, chứng thực cho suy nghĩ này của nàng.
Chín quân nhân mặc quân trang, lưng đeo túi vũ khí, đội hộ giáp từ trong quỷ đạo đi tới, nàng nhận ra được nam nhân to khỏe đứng ở phía sau đám người kia, đúng thật là cơn ác mộng của nàng, Đồ Tô.
Đồ Tô đứng trong nhóm chín người này lại không hề chớp mắt, chín người này đứng ở trên mái nhà của Liễu trạch, giống như chín ngọn núi cao to sừng sững trong bóng đêm.
Nam nhân cầm đầu có mái tóc ngắn màu xanh lam được chải chuốt gọn gàng, hộ giáp của hắn so với những người khác cũng không quá giống nhau, giống như cái miệng của loài chó dữ gắn vào phía ngoài cái miệng thỉnh thoảng để lộ răng nanh kinh khủng của hắn. Hắn giống như một con mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể phát cuồng, trong cổ họng vẫn luôn phát ra âm thanh "ùng ục" quái dị.
Ánh mắt của Phó Uyên Di gần như bị chín người này khóa chặt, từng người bọn họ đều là đầu beo lưng gấu, khuôn mặt tựa như loài súc vật dữ tợn, trên người mang theo hơi thở nôn nóng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể không nói một lời liền giơ súng bắn quét điên cuồng.
Những người này đều là quân nhân thuộc quân đội liên hợp sao?
Phó Uyên Di không hiểu, bọn họ trưởng thành như vậy thì làm sao mà bảo vệ hòa bình thế giới?
"Người lén mở ra quỷ đạo, chính là cô sao?" Nam nhân tóc xanh cầm đầu giương một đôi mắt chỉ có tròng trắng nhìn chằm chằm Phó Uyên Di, hỏi.
Phó Uyên Di nhún nhún vai: "Anh là nói quỷ đạo ở phía sau lưng anh đó hả?".
Nam nhân kia khặc khặc cười quái dị, bỗng nhiên vẻ mặt rũ xuống, từ trong túi vũ khí rút ra một cây búa lớn, đánh về phía Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di đương nhiên biết chính mình đối phó không nổi cây búa lớn kinh thiên của hắn, nhưng nàng lại cứ đứng ở tại chỗ không hề có chút ý định né tránh.
Lưu Đình bị Thụy Lộ dùng một chân đá vào trong hồ nước, chật vật leo lên bờ, hướng về phía Phó Uyên Di hô to: "Cô không muốn sống nữa sao?! Tránh đi!".
Phó Uyên Di nhìn thẳng vào nam nhân tóc xanh kia, lộ ra ý cười khe khẽ.
Nam nhân tóc xanh kia chính là Hồng Khúc trưởng phân đội 19 của quân đội liên hợp. Hắn tung hoành Tứ giới giết chóc nhiều vô số, ai nhìn thấy cây búa lớn của hắn đều mềm nhũn cả chân. Vậy mà nữ tử Nhân giới này lại có thể khinh thường hắn như thế, trong nháy mắt châm ngòi cho tính khí nóng nảy của hắn, toàn bộ minh khí tích tụ vào trong hai bàn tay, hướng tới đỉnh đầu của Phó Uyên Di mà đánh xuống.
Lưu Đình trừng to đôi mắt nhìn cây búa lớn kia sắp sửa nện Phó Uyên Di nứt thành hai nửa, mặc kệ Thụy Lộ, vội vàng chạy đến chỗ Phó Uyên Di.
Thụy Lộ mở rộng hai cánh tay, từ phía sau kẹp chặt cổ nàng, hai cẳng tay vuông góc tạo thành hình chữ thập, kẹp chặt nàng ở trong ngực mình.
Lưu Đình ra sức giãy dụa nhưng không có kết quả, so về khí lực thì nàng cũng không phải là đối thủ của Thụy Lộ.
Thụy Lộ nói: "Không phải muốn cùng tôi tranh đua cao thấp sao? Nửa đường bỏ chạy là sao đây hả?".
Lưu Đình nôn nóng không yên — nếu Phó Uyên Di chết tại đây, tỷ tỷ nhất định sẽ rất thương tâm!
Sức lực không biết từ nơi nào kéo đến, Lưu Đình bấu lấy hai tay Thụy Lộ mạnh mẽ kéo mở, luồn người thoát ra!
Lúc này, cây búa lớn của nam nhân tóc xanh dấy lên một luồng gió đã tiến sát đỉnh đầu của Phó Uyên Di.
Ngay khi cây búa lớn đó sắp chém nứt đầu Phó Uyên Di cũng chính là lúc, một cột sáng màu vàng từ phía sau hắn đuổi tới.
"Đội trưởng!" Đồ Tô hô một tiếng, "Cẩn thận!".
Hồng Khúc quay đầu lại chính là lúc, Phó Uyên Di cong ngón tay, cột sáng vụng trộm đuổi theo kia liền bao vây lấy Hồng Khúc ở bên trong, hai đầu co rút lại, kín đáo chặt chẽ nhốt hắn vào bên trong, giống như một chiếc đèn pin to lớn cổ quái vừa bị tắt đi.
Cây búa lớn rơi xuống bên người Phó Uyên Di, nện vào mặt đất nổ vang ầm.
Phó Uyên Di nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hồng Khúc, cười nói: "Một kẻ thất phu, hữu dũng vô mưu. Ngoan ngoãn ở trong Vô Giải Chi Cảnh của tôi mà tự kiểm điểm lại mình đi."