Chuyện Ta Không Biết

Chương 126: - Lúc cảm thấy không tự kiềm chế được thì nghìn vạn lần đừng đè nén




Còn có một người?
Phó Uyên Di vừa nói như vậy làm Du Hân Niệm chợt nhớ lại, trong Huyết Tâm của mợ nàng quả thực giống như là có hai người gây án. Người lôi kéo nàng ở trong sân cùng với Lâm Trạch Bạch gặp được ở bên ngoài.
Mợ nàng sau khi thấy được chuyện trong sân đã lập tức quay đầu ngược lại chạy trốn, tuy rằng Lâm Trạch Bạch vẫn có khả năng chỉ xoay người biến thân một cái liền xuất hiện ở trước mắt mợ, mà mợ không thấy rõ mặt người ở trong sân, nhưng ít nhất cũng thấy được hình dáng đại khái, tuyệt đối không phải là Lâm Trạch Bạch với bộ y phục rộng thùng thình dán đầy những lá bùa kia.
Có điều...... Y phục dán đầy lá bùa?
"Y phục nàng mặc chính là đồ gia truyền của Lâm gia bọn họ sao? Thiên Phù Chiến Y?" Du Hân Niệm hỏi, "Nàng đã đoạt lại chiến y từ Phó gia rồi sao?".
"Hẳn là không phải." Phó Uyên Di nói, "Chưa bao giờ nghe nói Phó gia làm chuyện lỗ vốn, thứ gì đã bị Phó gia nuốt vào thì đừng mơ tưởng phun ra trở lại. Chị cảm thấy chiếc áo kia không hẳn là Thiên Phù Chiến Y. Mỗi lần đi bắt quỷ Tiểu Bạch đều mặc nó, ngay từ đầu nàng chỉ xin chị cho một ít lá bùa trừ tà, phi thiên độn thổ linh tinh này nọ căn bản là không có khả năng. Cũng không biết từ lúc nào đã được nàng luyện ra thành pháp khí lợi hại như vậy, theo lý mà nói dựa vào trình độ thuật pháp của Lâm gia, không có khả năng chỉ trong vài năm đã đem một bộ y phục bình thường tế luyện được đến mức uy lực thế này......"
Du Hân Niệm tò mò: "Cách thức tế pháp khí thông thường cần rất nhiều thời gian mới có thể luyện ra được pháp khí lợi hại sao?".
"Không chỉ là cần thời gian, mà khí cốt của người đó cũng phải thật tốt. Không phải cứ tùy tiện lấy một nhánh cây thì đều có thể luyện thành pháp khí." Phó Uyên Di nói, "Cho nên mới nói Tiểu Bạch có thể tế luyện ra chiến y tương tự như Thiên Phù Chiến Y, thì phải là phi thường lợi hại."
"Nhưng Phó gia không phải tùy tùy tiện tiện đều có thể luyện ra được pháp khí mà cả Tứ giới đều muốn cướp đoạt đó sao?"
"Đó là bởi vì Phó gia luyện quỷ, dùng phương thức tra tấn quỷ để phóng thích oán khí, dùng oán khí......" Phó Uyên Di nói ra một nửa bỗng dừng lại, câu nói của Du Hân Niệm khiến cho nàng nghĩ đến một chuyện rất không thoải mái.
"Chị cũng nghĩ đến rồi, có đúng không?" Hai mắt Du Hân Niệm tỏa sáng, "Lâm Trạch Bạch chắc chắn là âm thầm lén lút luyện pháp khí, nhưng phương pháp nàng dùng đến tuyệt đối không phải là chính đạo. Rất có khả năng là......"
Phó Uyên Di tiếp lời: "Đi lên con đường giống như Phó gia."
Du Hân Niệm gật đầu.
Phó Uyên Di trầm mặc trong chốc lát, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhịn không được khẽ bật cười:
"Rõ thật là châm chọc. Chị dùng bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể thoát ly Phó gia, thoát ly thuật luyện quỷ hung tàn. Có người rõ ràng là được sinh ra dành cho chính đạo, lại cứ khăng khăng đi trên con đường lệch lạc. Nàng có thật sự biết rõ bản thân đang làm cái gì hay không?"
"Cho nên......" Liên quan đến chuyện Phó gia luyện quỷ, Du Hân Niệm muốn hỏi phải thật cẩn thận dè dặt, "Nếu như Tiểu Bạch thật sự đi theo con đường giống như Phó gia, tế luyện ác quỷ, vậy thì sẽ có ảnh hưởng gì đối với thân thể nàng?".
Phó Uyên Di nói: "Phó Tuyển Bách năm nay 66 tuổi, Phó gia luyện quỷ hơn sáu trăm năm, ông ấy là người sống lâu nhất. Chị đã từng xem qua gia phả của Phó gia, có nhiều người chỉ mới 20 – 30 tuổi đã qua đời, đều do độc tính luyện ác quỷ, oán khí quấn thân, đa số đều là trẻ tuổi mất sớm...... Bất quá cũng không tính là trẻ tuổi mất sớm đi, đều là bọn họ tự làm tự chịu."
"Vậy thì, nếu Tiểu Bạch đi theo con đường tà đạo này sẽ có tổn hại rất lớn đối với chính nàng?"
Phó Uyên Di gật gật đầu.
"May mắn......"
Phó Uyên Di hỏi: "May mắn cái gì?".
"Em nói thế này có lẽ là không quá thích hợp, nhưng thực sự, may mắn là chị đã rời khỏi Phó gia." Du Hân Niệm nói rất nghiêm túc, "Bằng không thì chắc chị cũng có khả năng giống như người của Phó gia? Tuổi thọ không dài."
"Quả thực rất có khả năng." Phó Uyên Di nói, "Chỉ có điều, tuổi thọ dài ngắn thế nào cũng không quan trọng. Chẳng hạn như em, có lẽ thời gian em ở nhân gian chỉ có hơn hai mươi năm ngắn ngủi, nhưng cuộc sống của em lại đặc sắc hơn so với rất nhiều người sống trọn cả đời."
Chẳng biết vì sao, lời nói của Phó Uyên Di luôn chạm đến tâm tư Du Hân Niệm, chỉ một câu nói rất bình thường cũng khiến cho nàng nảy sinh muôn vạn cảm xúc.
Du Hân Niệm cầm tay Phó Uyên Di: "Đúng là rất đặc sắc, đặc biệt là gặp được chị."
Phó Uyên Di nhìn nàng.
Du Hân Niệm bay tới trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng: "Em chưa từng nghĩ tới nhân sinh của em sẽ có cuộc tương ngộ đặc sắc như vậy. Nhưng em quả là may mắn, không chỉ nhìn thấy được thế giới kia, mà còn gặp được chị."
Ánh mắt hai người nhìn nhau trở nên nóng rực, Phó Uyên Di nắm lấy thắt lưng Du Hân Niệm kéo nàng đến sát người mình, xóa đi một tia khoảng cách cuối cùng. Du Hân Niệm nhìn đôi môi mềm mại xinh đẹp của Phó Uyên Di, nhớ lại lúc vừa mới gặp nhau nàng cũng đã bị đôi môi này hấp dẫn, chưa từng nghĩ rằng sẽ có thể thân cận như vậy mà chạm vào nó......
Phó Uyên Di nhẹ nhàng hôn lên môi Du Hân Niệm, không nhanh không chậm mà cọ lướt, khẽ nghiền ép...... Cảm giác được hô hấp của người trong lòng trở nên nặng nề, liền cạy mở khớp hàm của nàng, đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong mà quấn quít.
Hai người càng hôn càng mãnh liệt, Du Hân Niệm lôi kéo quần áo của Phó Uyên Di muốn xé bỏ. Phó Uyên Di thở hổn hển, cười nói: "Mèo nhà biến thành mèo hoang?".
Sắc mặt Du Hân Niệm phiếm hồng, lôi kéo mấy lần mới phát hiện quần áo của Phó Uyên Di vẫn cứ dính sát vào người, cởi mãi không xong. Phó Uyên Di đương nhiên biết rõ nàng muốn làm gì, nhìn bộ dáng nàng thở hổn hển liền kéo tay nàng ra, tự mình cởi bỏ.
Phó Uyên Di rất dứt khoát cởi bỏ lớp áo ngoài chỉ còn lại nội y, thân thể vừa gợi cảm vừa ấm áp dán chặt trên da thịt nàng, đã không còn phân biệt rõ được đây là linh hồn hay thân thể giao hòa, Du Hân Niệm trút bỏ toàn bộ quần áo của mình, ôm lấy Phó Uyên Di.
......
......
Lần trước khi hai người đại chiến thì Du Hân Niệm đang bị vây trong trạng thái ác quỷ, còn lần này nàng rất tỉnh táo, nhưng bất luận quá trình như thế nào thì kết cục tựa hồ vẫn không có sự khác biệt quá lớn.
Hóa ra sâu thẳm trong linh hồn nàng chính là như vậy.
Phó Uyên Di sắp bị nàng đùa quấy đến suy tàn rồi, mới quanh co vòng vo mà để lộ ý tứ bản thân mình có chút mệt nhọc.
Du Hân Niệm cả người mồ hôi nhễ nhại, sắc hồng trên má vẫn còn chưa phai đi, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, cúi đầu nhìn người đang bị hai chân mình kẹp chặt, cười nói: "Phó tiểu thư thân thể suy nhược...... Em không phải là có hơi quá tùy hứng rồi chứ?".
Khuôn mặt này, cơ thể này thật sự quá xinh đẹp, sinh lực của Phó Uyên Di lại rung động dâng trào, tiếp tục khai chiến.
......
......
Du Hân Niệm đích thực không phải là một người điềm đạm hướng nội, khi biến thành ác quỷ thì sự tà ác quyết liệt đều là đến từ nội tâm của chính nàng.
Sau trận giao chiến kịch liệt vui sướng tràn trề này, cuối cùng hai người đều gần như kiệt sức mới chịu buông tha lẫn nhau, nằm ngã xuống bên cạnh nhau.
Bất luận là cảm xúc từ não bộ mang đến hay là ký ức của thân thể, niềm khoái cảm đều vô cùng rõ rệt, mà động tác của Phó Uyên Di thần thần quái quái, lại còn có thể vừa mây mưa triền miên vừa thi triển pháp lực, loại cảm giác sảng khoái lên trời xuống đất này trước giờ chưa từng có, suýt chút nữa là bị giày vò đến toàn thân rã rời...... Sẽ không bao giờ nói Phó tiểu thư thân thể suy nhược nữa.
Phó Uyên Di sờ sờ đầu Du Hân Niệm: "Lần nữa chứ?".
Du Hân Niệm xoay người lại, nằm gối đầu lên trên người nàng: "Thật ra vẫn còn muốn nữa, chẳng qua là cứ tiếp tục như vậy em sợ em ngay cả tâm tư báo thù cũng không còn......"
Phó Uyên Di cười nói: "Lời khen này thật sự khiến cho người ta vui vẻ nha, chị còn sợ chị hầu hạ không được Du tiểu thư, bị ghét bỏ."
Du Hân Niệm liếc nàng trắng mắt: "Em có ham mê đặc biệt gì mà chị thỏa mãn không được em? Lại còn ghét bỏ...... Nhưng mà, trước đó chúng ta không phải đang nói chuyện Tiểu Bạch sao? Sao đột nhiên lại......"
"Đời người hiếm có khi cầm lòng không đặng, đến lúc cảm thấy không thể tự kiềm chế được thì nghìn vạn lần cũng đừng đè nén, đây mới là chuyện quan trọng nhất đời người."
Phó Uyên Di người này tâm tư rộng lớn, sống vô cùng hiểu lý lẽ, từ chuyện nàng còn nhỏ đã rời nhà một mình lang bạt kiếm sống là có thể nhìn ra được. Nàng vẫn luôn rất có chủ kiến của bản thân mình, hiểu được bản thân mình phải đi đến đâu, cùng một chỗ với nàng khiến cho Du Hân Niệm an tâm. Đi lệch Phó Uyên Di sẽ kéo nàng lại, đi chậm Phó Uyên Di sẽ đạp nàng một cước, cho dù có đi sai thì cô gái này cũng sẽ đi cùng mình một đoạn đường sai lầm đó, chờ sau khi nhận thức được sai lầm thì nàng sẽ lại ở bên cạnh cô ôn nhu nói với cô rằng, 'đi sai đường chính là kinh nghiệm là bài học, có được nó cũng là một loại may mắn'.
Mặt trời đã chìm xuống bên dưới mặt biển, cửa sổ vỡ nát đại khái là chưa có người sửa chữa. Du Hân Niệm kéo tấm thảm lông bên cạnh ghế sofa đến phủ lên trên người các nàng, da thịt dán chặt sưởi ấm lẫn nhau.
"Vì sao em lại có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của chính mình vậy?" Du Hân Niệm gối đầu lên cánh tay Phó Uyên Di và hỏi.
"Em không có thân thể, làm sao lại có nhiệt độ cơ thể?" Phó Uyên Di ôm lấy cả người nàng thật chặt, "Đó là nhiệt độ của chị."
Du Hân Niệm mệt nhọc chịu không nổi nữa, Phó Uyên Di bày ra kết giới ngăn cản gió lạnh, đồng thời cũng ngăn cản người khác tới quấy rầy giấc mộng đẹp của Du Hân Niệm. Hai người ngủ thẳng giấc đến tận ngày hôm sau khi ánh mặt trời rực rỡ giương cao mới tỉnh lại.
Ngày hôm qua tận hưởng mấy phen giao hòa vui vẻ thỏa thích thư giãn gân cốt, đã quét sạch đi nỗi lo âu và mờ mịt trong lòng Du Hân Niệm, nhưng quan trọng hơn là đã khiến cho nàng lại có hi vọng, càng thêm an tĩnh, tư duy cũng rõ ràng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Phó Uyên Di mặc quần áo vào đi làm vệ sinh cá nhân, đang đánh răng giữa chừng thì thấy Du Hân Niệm nhẹ nhàng tiến đến đây, nhìn chằm chằm nàng.
Phó Uyên Di súc miệng xong, hướng về phía nàng vẫy tay: "Làm sao vậy?".
Du Hân Niệm không nói lời nào.
"Mới rời đi một chút đã không nỡ rồi sao?"
Du Hân Niệm chôn đầu vào trong ngực Phó Uyên Di, nhẹ nhàng xoay chuyển cọ qua cọ lại.
"Ôi, tim cũng muốn tan chảy mất rồi." Phó Uyên Di nâng khuôn mặt nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, "Vậy em đi theo chị đừng tách ra, lát nữa cùng chị tắm rửa?".
Nghĩ đến hình ảnh đó quả thực là không gì có thể tốt đẹp hơn, tuy rằng Du Hân Niệm không chạm được nước, nhưng nếu có thể nhìn thấy được hình dáng lúc tắm của Phó Uyên Di cũng cảm thấy mỹ mãn lắm nha.
Hai người ở trong phòng tắm vui đùa thỏa thích, mặc quần áo đi ra, cuối cùng từ trong thế giới hai người về lại nhân gian, các nàng đều cảm thấy giống như là lâu rồi không thấy Lâm Cung.
Ngày hôm qua sau khi bắt trói Lâm Trạch Bạch lại sợ Lâm Cung sẽ dụng hình bức cung, Phó Uyên Di liền đẩy nàng đi lên phòng sách, cũng thuận tiện hoàn thành sự ủy thác của Ngọc Chi, đem Tam Xuyên Linh Trượng giao cho Lâm Cung. Về phần Lâm Cung có nguyện ý lấy máu tìm lại trí nhớ hay không, thì phải là do chính nàng lựa chọn.
Kết quả là cùng Du Hân Niệm chơi đùa vui vẻ quá mức nhập tâm, lại quên mất chuyện này.
Hai người cùng đi lên lầu, cánh cửa phòng sách đang mở, còn chưa đi vào đã nghe được tiếng gió thổi vù vù bên trong.
Lâm Cung không có ở phòng sách, ba mặt tường bằng thủy tinh vỡ tan tành không còn một mảnh, căn phòng sách đẹp đẽ đã biến thành hàng hiên, toàn bộ sách ở trong phòng đều bị gió biển thổi đến nhăn nhàu ẩm ướt.
Tình cảnh này nhìn qua là biết Lâm Cung đã nảy sinh tức giận cực độ. Tam Xuyên Linh Trượng cũng không còn ở đây, xem ra Lâm Cung đã thật sự nhịn không được sự dụ dỗ của Ngọc Chi, lấy máu nhỏ lên thân Tam Xuyên Linh Trượng......
"Em đoán xem hiện tại Lâm Cung đang ở đâu?" Phó Uyên Di nói.
"Có lẽ là đang đại chiến cùng Ngọc Chi rồi."
"Em nói là đại chiến kiểu gì?" Phó Uyên Di khiêm tốn thỉnh giáo.
Du Hân Niệm quả thực không muốn nói chuyện cùng nàng nữa: "Thôi xong, thầy tốt bạn hiền Phó tiểu thư đã biến mất rồi."
Phó Uyên Di thật chịu không nổi việc phòng sách yêu dấu của nàng lại biến thành dáng vẻ tàn tệ này, đặc biệt là những quyển sách nàng rất trân quý. Sách chữ nổi vốn dĩ hơi khó mua, dưới sự chỉ dẫn của Du Hân Niệm Phó Uyên Di bắt tay vào thu thập những quyển sách đem vào phòng ngủ.
Đồ vật rơi hỗn loạn đầy đất, hai người đang thu dọn thì bỗng nhiên phát hiện một vật mà mình hoàn toàn không nghĩ tới.
Huyết Tâm?
Du Hân Niệm cầm ở trong tay, nghi hoặc nói: "Là Huyết Tâm của ai vậy?".
Phó Uyên Di nói: "Có phải là trước đó chị đưa cho em không?".
"Không phải của chị." Du Hân Niệm đưa tay vào trong túi áo sờ tìm, "Huyết Tâm của chị em cất giữ rất kỹ, ở trong túi áo này."
"Vậy là của ai?"
Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đều mông lung mờ mịt, hai người nhìn nhau hồi lâu, cùng tìm tòi trong trí nhớ. Bỗng nhiên ánh mắt cả hai ngưng đọng, đồng thanh hô lên: "Mân Tiểu Diệp!".
Các nàng gần như đã quên mất nó.
Lúc trước Du Nhâm Tuyết bị ác quỷ bắt cóc đến tầng thượng khách sạn M, khi Du Hân Niệm muốn thu lấy Huyết Tâm của nàng thì lại vô tình thu được Huyết Tâm của cô gái câm này. Trong tình cảnh hỗn loạn hai quả Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết và Mân Tiểu Diệp rơi xuống cùng một chỗ, Phó Uyên Di không phân biệt được là của người nào, liền thu giữ lại hết. Lúc đi đón hồn phách Du Hân Niệm trở lại thân thể Vương Phương, các nàng đã xem qua Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết, còn Huyết Tâm này của Mân Tiểu Diệp Phó Uyên Di cũng không vứt bỏ lung tung, thuận tay đặt ở trên giá sách trong phòng.
Du Hân Niệm nói: "Chị vẫn còn giữ Huyết Tâm của nàng?".
"Huyết Tâm là đồ vật tư mật như vậy, tùy tiện vứt bậy thì không tốt." Phó Uyên Di nói.
Du Hân Niệm gật đầu, bỗng nhiên có một bóng đen từ ngoài cửa phóng vào, bổ nhào về hướng Du Hân Niệm! Du Hân Niệm kinh hoảng muốn nghiêng người né tránh, bóng đen kia quét móng vuốt qua mu bàn tay nàng, ba vệt máu hiện ra, Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp cũng rơi xuống đất.
Du Hân Niệm vẫn còn đang nghi hoặc là thứ gì có thể tấn công gây ra vết thương cho nàng, nhìn kỹ lại thì đó chính là con mèo do Minh cảnh biến thành!
Ngày hôm qua một trận đại loạn, đám mèo bị nhốt trong lồng sắt không biết từ lúc nào đã trốn thoát, vậy mà còn dám quay trở lại tập kích. Con mèo lông vàng da báo kia tức giận xù lông nhảy xuống, tấm đệm thịt "phốc" một tiếng dẫm nát Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp, ngay tức khắc một màn sương máu dâng lên, con mèo tỏ vẻ ghét bỏ hung hăng vung vẫy bàn chân dính máu của mình, quay đầu bỏ chạy.
Du Hân Niệm bị cào chảy máu, cực kỳ tức giận, xoay người một phát xông ra bên ngoài, giơ tay chụp vào gáy con mèo kia, nhưng bị Phó Uyên Di kéo lại.
"Em đừng nóng nảy......" Phó Uyên Di nhìn chằm chằm huyết mạc, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quái, "Chúng ta hình như đã bỏ sót một manh mối đặc biệt then chốt...... Manh mối này vẫn luôn ẩn giấu ở bên người chúng ta, mà chúng ta lại không phát hiện."
Du Hân Niệm nhìn về phía huyết mạc, trên huyết mạc rõ ràng hiện ra tầng thượng khách sạn M, ở cách đó rất xa Du Nhâm Tuyết cùng tên ác quỷ đang vòng ngược trở lại đây — bọn họ phát hiện có người đến.
Du Hân Niệm còn nhớ rõ một màn này, ác quỷ cưỡng ép Du Nhâm Tuyết đi lên tầng thượng, sau đó các nàng đuổi theo.
Lúc ấy đôi môi của Du Nhâm Tuyết khẽ động đậy, khoảng cách thì xa âm thanh lại nhỏ, tất cả mọi người có mặt ở đây không nghe được nàng đang nói cái gì, thế nhưng Mân Tiểu Diệp lại có thể hiểu được lời của nàng.
Thông qua khẩu hình miệng.
Du Hân Niệm chớp mắt cũng không hề chớp, trên huyết mạc, trong ánh mắt của Du Nhâm Tuyết ẩn giấu sát khí, mỗi một lần đôi môi nàng khẽ cử động, trên Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp liền hiện ra thêm một chữ. Du Hân Niệm siết chặt cánh tay Phó Uyên Di, đem mấy chữ này xâu chuỗi lại với nhau, biến thành một câu:
"Bắt cóc tôi, bằng không tôi sẽ lập tức giết cô."