Huyết Tâm của mợ nàng còn đang tiếp tục, những hình ảnh vỡ vụn đã không thể thu hút sự chú ý của Du Hân Niệm nữa rồi, trong đầu nàng toàn bộ đều bị Lâm Trạch Bạch lấp đầy, không thể suy nghĩ gì được nữa.
"Phương Phương?" Ngọc Chi vỗ vỗ nàng, "Mợ cô sắp tỉnh rồi, chúng ta trở lên xe trước đi."
Du Hân Niệm không nói chuyện, chỉ đi theo Ngọc Chi, khi dòng suy nghĩ trở về thì nàng đã ngồi ở trên xe.
Nàng cầm lấy một chai nước, uống ừng ực, muốn đè áp nỗi khiếp sợ trong cơ thể.
Trong đầu có rất nhiều nghi vấn, nàng cần phải bình tĩnh.
Lâm Trạch Bạch vì sao lại ở bên ngoài nhà nàng? Ký ức này của mợ đã là hơn năm năm trước, khi đó Lâm Trạch Bạch mới bao nhiêu tuổi? Nàng ta vì sao lại xuống tay với mợ? Đúng rồi, bởi vì nàng ta cho rằng mợ đã nhìn thấy người ở trong sân...... Nhưng vì sao nàng ta không trực tiếp giết chết mợ mà lại muốn cho bà ta phát điên?
Trận hỏa hoạn đó là nàng ta gây ra sao? Người là do nàng ta giết sao?
Du Hân Niệm đã trấn định lại chút ít, nhưng vẫn bị bất ngờ to lớn đột ngột nảy ra này làm cho bối rối.
Ngọc Chi nói Lâm Trạch Bạch có pháp lực thâm hậu, ngày thường thật sự là một chút cũng nhìn không ra.
Nhưng cẩn thận suy ngẫm lại, tính tham tiền keo kiệt của nàng, sự vui tươi tận tâm của nàng, tất cả đều là những cá tính đặc biệt rõ ràng, giống như là nét mực nổi bật trên tờ giấy trắng, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái chỉ chú ý tới nét mực đó, xem nhẹ bản thân tờ giấy trắng. Lâm Trạch Bạch ngày thường chính là một người bình thường không thể bình thường hơn, một vị thư ký xứng danh, cần cù tận tụy làm việc cho Phó Uyên Di......
Phó Uyên Di......
Nghĩ đến mối liên hệ này, nghi vấn luôn chôn ở trong lòng chưa được hoàn toàn tháo gỡ lại dâng lên trong lòng Du Hân Niệm.
Đêm tối tràn ngập mùi rượu, bầu không khí uể oải mất ngủ, hành lang mờ mịt, Phó Uyên Di tiến đến ôm nàng, vuốt ve nàng, miệng lẩm bẩm: "Cô đem đồ của tôi giấu đến chỗ nào rồi?".
Đồ của nàng?
Máu trong người Du Hân Niệm đều ngưng đọng lại, nàng vẫn luôn nghĩ đêm đó Phó Uyên Di thật sự đang tìm đồ vật gì đó bị mất, sách của nàng? Kính râm của nàng? Cây dù của nàng? Hoặc là một món đồ tùy thân nào đó của nàng. Nhưng sự hiện thân của Lâm Trạch Bạch khiến cho Du Hân Niệm suy nghĩ ngược lại toàn bộ — Phó Uyên Di không phải là hoài nghi đồ vật tùy thân nào đó bị Du Hân Niệm cầm đi, nàng say rượu chính là lúc nói ra mục đích thật sự khiến nàng chủ động tiếp cận mình.
"Cô quả thật có thứ mà tôi cảm thấy hứng thú."
Nàng hợp tác cùng Lô Mạn cũng không phải là điểm quan trọng nhất đáng chú ý nhất, sự tiếp cận ban đầu của Phó Uyên Di mới là trọng điểm.
Du Hân Niệm ngồi tại chỗ hồi lâu không thể nhúc nhích, trong đầu tất cả đều là hình ảnh tươi cười của Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di là một người vô cùng thông minh cẩn thận, nếu như nàng và Lâm Trạch Bạch không phải là cùng một phe, chẳng lẽ nàng chưa bao giờ nghi ngờ Lâm Trạch Bạch? Lâm Trạch Bạch làm sao có thể che giấu qua mặt được nàng?
Du Hân Niệm siết chặt nắm đấm đặt ở trên môi.
"Cô đang nghĩ đến cùng vấn đề mà tôi đang nghĩ, đúng không?" Ngọc Chi ngồi ở ghế lái phụ, nhìn nàng, trong lời nói tràn ngập hàm ý xúi bẩy. Ngọc Chi đang muốn nói thêm gì đó, Du Hân Niệm bất ngờ đạp mạnh chân ga, xe phóng đi cực nhanh, làm cho Ngọc Chi chưa kịp phản ứng, còn lơ lửng tại chỗ.
"Này! Cô phải để cho tôi nói hết lời chứ!" Ngọc Chi nhìn theo chiếc xe đã xa, bất đắc dĩ thở dài.
Không thể lại có thêm bất cứ sự ngờ vực không rõ ràng nào nữa.
Du Hân Niệm nhanh như chớp chạy một mạch hướng về Quốc Thái Kim Điển.
Nàng muốn mặt đối mặt với Phó Uyên Di hỏi cho rõ ràng, nàng ấy rốt cuộc là vì cái gì mà tiếp cận nàng, Lâm Trạch Bạch có phải là do nàng ấy sai khiến hay không, thảm án Du gia có sự góp phần của nàng ấy hay không.
Nàng đã hiểu lầm Lô Mạn, không thể lại hiểu lầm Phó Uyên Di.
Nàng phải giáp mặt để hỏi cho rõ ràng rành mạch.
Nàng không muốn mất đi tín ngưỡng cuối cùng.
Du Hân Niệm siết chặt tay lái, đi hướng về phía chân tướng có lẽ là tàn nhẫn nhất.
Nàng một bước cũng sẽ không lùi.
......
Liễu Khôn Nghi đi rồi, Phó Uyên Di đứng trong phòng khách trống trải, hướng mặt về phía gió biển mang theo rét lạnh.
Bỗng nhiên cánh cửa "cạch" một tiếng mở lớn, gió lạnh thổi tung bay làn tóc dài của nàng. Phó Uyên Di chậm rãi xoay đầu lại, mặt đối mặt cùng Du Hân Niệm cả người đầy mồ hôi đang thở dốc không ngừng.
"Chị......"
Du Hân Niệm vừa mở miệng, Phó Uyên Di liền cười nói:
"Không phải chị, chị cũng vừa mới biết chuyện của Tiểu Bạch."
Du Hân Niệm nhìn nàng thật lâu, tinh thần buộc chặt chậm rãi thả lỏng.
"Em không nghĩ sẽ là như vậy."
Phó Uyên Di bước tới hỏi nàng: "Nhanh như vậy liền tin tưởng chị rồi sao? Không cần chị giải thích rõ ràng một lần nữa?".
Du Hân Niệm nói: "Em đã tìm thấy mợ của em, từ trong Huyết Tâm của bà ấy thấy được manh mối quan trọng nhất. Làm thế nào cũng không ngờ được đêm đó ở hiện trường bà ấy lại nhìn thấy có người ở trong sân sau kéo ta trở vào trong nhà, mà trong lúc bà ấy đang chạy trốn thì bị Lâm Trạch Bạch bắt được, bị nàng làm cho phát điên......"
"Ừ, xuyên qua ánh mắt tiểu quỷ chị cũng đã nhìn thấy." Phó Uyên Di nói.
"Nếu như chuyện này thật sự là do chị sai khiến, vậy chị hoàn toàn có cả trăm loại phương pháp khiến cho em không thể tìm được đến chân tướng, nhưng hiện tại em đã nhìn thấy." Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, "Em chỉ là muốn chị chính miệng nói một câu phủ nhận, chị nói, em nhất định tin tưởng chị."
Phó Uyên Di tỏ ra bộ dáng thực cảm động: "Thật sự, Du tiểu thư của chúng ta đúng là anh minh, chị liền dễ dàng như vậy tẩy sạch hiềm nghi. Bất quá em nhất định là muốn biết chị đến tột cùng muốn có được cái gì từ trên người em, đúng không?".
Du Hân Niệm có chút mong đợi lại có chút chần chừ mà nhìn nàng.
Phó Uyên Di từ trong túi áo lấy ra một vật, thả vào trong tay nàng.
Du Hân Niệm cúi đầu nhìn, đó là một quả Huyết Tâm.
"Đây là Huyết Tâm của chị, em còn nhớ chứ? Lúc ở thôn Trường Thọ em đã bắn nhầm." Phó Uyên Di nói, "Em có biết, con người của chị thực chất ăn nói vụng về, lại càng khó nói ra chuyện của bản thân mình, đại khái là gần nửa cuộc đời đã qua của chị có chút thê thảm, nói ra thì giống như là có ý kêu gọi sự thương hại? Chị sẽ không nói, tất cả mọi chuyện về chị đều nằm ở trong Huyết Tâm này, chị giao cho em, em muốn xem lúc nào cũng được. Sau khi xem xong Huyết Tâm em sẽ có được đáp án."
Du Hân Niệm cầm Huyết Tâm mà không nói được lời nào đáp trả. Thứ nàng nắm trong tay không phải là Huyết Tâm, mà rõ ràng chính là viên ngọc tràn ngập những chuyện riêng tư...... Hiện tại Phó Uyên Di đem quyền quyết định xem trộm chuyện riêng tư của nàng giao ra; xem thì sao, chung quy vẫn cảm thấy thực vô sỉ, hơn nữa nói thật là nàng cũng không quá muốn nhìn xem nàng ấy và Liễu Khôn Nghi có phải đã từng có một đoạn tình cảm quá khứ hay không; không xem thì sao...... Làm sao có thể không xem!
Du Hân Niệm thật muốn cầm Huyết Tâm nện vào đầu Phó Uyên Di: "Chị, cái tên này...... Sao lúc nào cũng không quên hãm hại người khác một phen vậy hả?".
Phó Uyên Di đặc biệt vô tội: "Chị sao lại hãm hại người khác? Không xem thì trả lại chị."
Du Hân Niệm lập tức nhét Huyết Tâm vào trong túi áo của mình.
Nhìn bộ dáng Phó Uyên Di thong thả thản nhiên, Du Hân Niệm cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như chuyện này của Tiểu Bạch thực sự có liên quan đến Phó Uyên Di, Du Hân Niệm tình nguyện ngay lập tức đi đầu thai, không bao giờ lưu luyến bất cứ chuyện gì trên thế giới này nữa!
Sau khi đã buông xuống chuyện lo lắng nhất trong lòng, chuyện của Lâm Trạch Bạch lại nảy lên trong lòng, lập tức lại khiến cho nàng khẩn trương. Nàng kéo tay Phó Uyên Di và nhìn xung quanh phòng: "Tiểu Bạch đâu? Nàng không ở nhà sao?".
"Sáng sớm hôm nay Khôn Nghi đến đây, nói với chị chuyện của Tiểu Bạch, lúc đó Tiểu Bạch đã không có ở nhà rồi."
"Lẽ nào nàng đã biết chính mình sẽ bị vạch trần, cho nên trốn đi?"
"Rất có thể."
"Về chuyện Tiểu Bạch, Liễu tiểu thư đã điều tra ra tất cả?"
Phó Uyên Di gật gật đầu.
"Ừm...... Thật lợi hại......" Du Hân Niệm nói ra câu này đặc biệt không thành thật, loáng thoáng lại muốn giở tính trẻ con giận hờn để cho Phó Uyên Di đến dỗ dành nàng. Ý nghĩ này vừa mới dâng lên trong đầu đã bị nàng vội vàng đè nén xuống. Bây giờ là lúc nào rồi, không nên tật cũ tái phát có được không!
Ở trong lòng âm thầm hung hăng đấm cho chính mình hai cú, nàng và Phó Uyên Di cùng nhau ngồi lên ghế sofa, nói ra sự nghi ngờ của nàng:
"Em còn nhớ từ rất lâu trước đó chúng ta đã xem qua Huyết Tâm của Tiểu Bạch, đúng không? Lần đầu tiên chị lấy Hồn Nguyên Ngọc đưa cho em chính là dùng Tiểu Bạch để làm mẫu...... Khi đó chị đã hoài nghi nàng?"
"Không thể nói là hoài nghi, nhưng dù sao thì tất cả những người bên cạnh chị đều là quen biết từ nhỏ hoặc là từng vào sinh ra tử. Tiểu Bạch được xem là nhân viên của chị, nửa đường đến gia nhập vào trong cuộc sống của chị. Trước khi nhận nàng vào làm việc ở văn phòng chị đã từng điều tra nàng, thân thế của nàng bình thường trong sạch, tính cách cũng đơn thuần, làm việc tận tụy, tuy rằng đối với nàng có chút ngờ vực, nhưng sau một khoảng thời gian âm thầm quan sát cũng không phát hiện được cái gì khác thường. Nàng ở bên cạnh chị đã muốn hơn bảy năm, lần đó Huyết Tâm thật sự là để làm mẫu cho em xem, cũng tiện thể nhìn xem ký ức của nàng."
"Chị đúng là cáo già......"
"Nhưng thực sự mà nói, cáo già đến đâu thì cũng có lúc thất thủ." Phó Uyên Di sắc mặt trầm xuống và nói, "Lâm Trạch Bạch ẩn giấu quá sâu so với chúng ta tưởng tượng, nàng có lẽ là có năng lực biến đổi Huyết Tâm, nhưng lúc đó chị ra tay rất bất ngờ, nàng chưa chắc đã có phòng bị, cho nên những gì chúng ta đã nhìn thấy cũng chưa chắc là không chân thực."
Du Hân Niệm nghe nàng nói lại càng thêm nghi hoặc: "Nếu như Huyết Tâm lúc đó là thật, vậy lẽ ra lúc đó đã có thể thấy được cảnh tượng nàng làm cho mợ của em phát điên rồi chứ...... Hơn nữa những chuyện nàng ngấm ngầm thực hiện sau lưng lẽ ra đều đã bị phát hiện. Chị nói chưa chắc là không chân thực, là có ý gì?".
Phó Uyên Di nói: "Đây là điểm lợi hại của nàng. Chị tuy rằng không được tính là tâm tư quá mức tinh tế, nhưng có Lâm Cung ở bên cạnh, lại có tiểu quỷ làm ánh mắt, nàng muốn giấu diếm chị lâu như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, nàng nhất định là có một thủ pháp nào đó mà chúng ta chưa từng nghĩ đến."
Du Hân Niệm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Chị nói lúc trước chị đã cùng Lâm Cung tìm kiếm tiểu quỷ mục kích hiện trường vụ án Du gia, nhưng lại không có kết quả. Nếu như năng lực của Lâm Trạch Bạch nằm ngoài dự liệu của chúng ta, có thể đem toàn bộ tiểu quỷ ở hiện trường năm đó xua tan đi, vậy thì hiện tại nàng vẫn có thể xua tan gián điệp của chị và Lâm Cung, che giấu hành tung của bản thân."
Phó Uyên Di cảm thấy Du Hân Niệm nói rất có lý, gật gật đầu.
Nhớ lại bộ dáng vui tươi thường ngày của Lâm Trạch Bạch, toàn tâm toàn ý làm việc vì Phó Uyên Di, giúp nàng lái xe, làm cơm cho nàng ăn, mọi biểu hiện đều là một lòng hướng về các nàng, lại cảm thấy chuyện này thật sự khó tin.
"Phó tiểu thư, chị không cảm thấy kỳ quái sao?" Du Hân Niệm nói, "Nếu Tiểu Bạch thật sự là hung thủ năm đó đã giết em và ba mẹ em, nàng làm như vậy là vì cái gì? Nàng không hề có động cơ so với bất kỳ một người đáng hiềm nghi nào, không phải sao? Em và ba mẹ em căn bản là không quen biết Tiểu Bạch. Hơn nữa suốt chặng đường này nàng đã giúp đỡ em không ít, khi em linh hồn thoát thể cũng là Tiểu Bạch lái xe chở Vương Phương đến hội hợp cùng chúng ta, khi thi thể sắp bị hỏa táng cũng là nàng liều mình ngăn cản...... Nếu như nàng có ý định giết hại, vì sao còn phải làm những chuyện đó? Đây không phải là tự mâu thuẫn sao?".
Phó Uyên Di ngẫm nghĩ rồi nói: "Trước tiên chị trả lời vấn đề sau cùng của em. Lúc đó Tiểu Bạch chở thi thể Vương Phương đến hội hợp cùng chúng ta, nhưng còn chuyện làm lạc mất thi thể ở bãi đậu xe bên ngoài sân bay Hồng Kiều, em còn nhớ chứ?".
"Nhớ."
"Lúc đó chúng ta bị hai anh em ác mộng truy đuổi chặn đường, không có ở hiện trường, nhưng Khôn Nghi thì có, nàng cảm thấy chuyện này quá mức cổ quái, liền lưu tâm chú ý, đến hỏi bảo vệ của bãi đậu xe một câu. Bảo vệ đã nói với nàng một manh mối vô cùng quan trọng. Bảo vệ nói sau khi Tiểu Bạch lái xe vào bãi đậu xe, không lâu sau lại lái xe đi ra, xe chạy rất ác liệt, thiếu chút nữa là đụng vào vọng gác, làm cho bảo vệ đó cũng hoảng sợ, vì thế hắn mới để ý nhìn theo, nhớ kỹ xe của nàng. Đại khái khoảng bốn mươi phút sau nàng lại quay trở lại đem xe đậu ngay ngắn, qua mười lăm phút đột nhiên đi ra làm ầm ĩ với bảo vệ nói trong xe thiếu mất một người, muốn hắn mở camera giám sát cho xem. Bảo vệ cho rằng đó là một kẻ ăn vạ nên cũng không thèm để ý."
"Vậy......" Du Hân Niệm suy tư nói, "Tiểu Bạch cũng chưa từng đề cập đến chuyện này, nàng chỉ nói sau khi nàng ngủ một giấc thì băng quan lẫn cửa xe đều bị mở ra, Vương Phương tự động biến mất."
Phó Uyên Di nói: "Nếu không phải lúc ấy xảy ra quá nhiều chuyện quá cấp bách, chị lại bị trọng thương, việc này chị cũng đã lưu ý đến. Khôn Nghi là người tinh tế cẩn thận hơn rất nhiều so với chị, đối với người ngoài nàng lại càng không tin tưởng, cho nên mỗi lần Tiểu Bạch theo chị đi đến Liễu trạch thì Khôn Nghi nếu không để cho nàng chờ đợi ở bên ngoài, thì cũng sẽ khiến cho nàng uống rượu đến say khướt. Giao cho nàng chở thi thể Vương Phương thật ra cũng là chuyện bất đắc dĩ. Sau sự kiện thi thể Vương Phương biến mất, Khôn Nghi đã bắt đầu bắt tay vào điều tra chuyện Tiểu Bạch." Nói tới đây Phó Uyên Di có phần buồn bã, "Cũng phải nói...... Tất cả những chuyện này đều là vì Phó gia mà nên."
"Phó gia?"
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy âm thanh mở khóa cửa.
Du Hân Niệm nhìn về phía cánh cửa, Phó Uyên Di tập trung chú ý cao độ.
Du Hân Niệm đang định đứng dậy, Phó Uyên Di liền đưa tay ra hiệu "Suỵt" một tiếng. Nàng cầm lấy cây dù khẽ khàng đi đến bên cạnh cửa, Du Hân Niệm cũng rút ra thanh trường kiếm Italy của mình, cùng với nàng tiến tới trước.
"Tôi về rồi đây!"
Lâm Trạch Bạch không hề phòng bị mà mở cửa ra, còn chưa tiến tới được một bước nào, ngay lập tức đã bị mũi dù và lưỡi kiếm kề sát cổ.
"Hơ?!" Lâm Trạch Bạch lập tức dừng bước chân, sợ tới mức đánh rơi túi thức ăn trong tay.
Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm từ hai bên áp sát tới, hai khuôn mặt cực kỳ đáng sợ.
Lâm Trạch Bạch sợ tới mức mặt mày trắng bệch: "Đại...... Đại bảo bối? Tiểu mập mạp? Các người đây là...... đang chơi trò gì vậy?".