Chuyện Ta Không Biết

Chương 118: - Bất luận nàng nỗ lực thế nào, cũng không thể cứu được Du Hân Niệm




"Tất cả mọi người đều bảo chị hãy quên em đi."
Bên trong gió tuyết, Lô Mạn ngồi ở trước mộ Du Hân Niệm, tựa như cảnh tượng của vô số những lần trước đây các nàng mặt đối mặt trò chuyện với nhau.
"Tất cả mọi người đều bảo chị hãy quên em đi." Lô Mạn nói, "Bọn họ đều nói, con người luôn phải nhìn về phía trước, chị không thể vĩnh viễn sống trong hồi ức. Tiểu Niệm đi rồi, chúng ta đều biết con rất đau khổ, nhưng con cần phải tìm lại chính mình, một lần nữa làm lại từ đầu, như vậy Tiểu Niệm mới có thể an tâm mà ra đi.
Bọn họ biết chị rất đau khổ? Bọn họ biết sao? Kỳ thực bọn họ không biết. Người chưa từng tự mình trải qua vĩnh viễn cũng sẽ không biết được."
Nước mắt của Du Hân Niệm không biết từ lúc nào đã theo từng câu từng chữ của Lô Mạn âm thầm chảy xuống, nàng ngồi ở trước bia mộ, tựa như đang cùng Lô Mạn mặt đối mặt.
Lô Mạn từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, lẩm bẩm: "Em còn nhớ chiếc nhẫn này không? Nó giống y hệt chiếc nhẫn mà hơn năm năm trước vào ngày sinh nhật 24 tuổi của em chị đã dùng để cầu hôn em. Chị đã mua ba chiếc nhẫn giống nhau như đúc, chiếc em nhận lấy là Plan B, còn chiếc này là Plan C. Em nói xem có phải chị rất hiểu em không? Chị biết là em có khả năng sẽ hoàn toàn không nghe chị mở miệng nói chuyện liền hành động theo cảm tính của mình, kết quả thật đúng là như vậy."
Tựa hồ đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng tốt đẹp, Lô Mạn ngừng khóc, mỉm cười.
"Không biết có phải là em giận chị hay không, cuối cùng cũng không có đeo nó vào, cũng...... Rốt cuộc cũng không có cơ hội để đeo." Lô Mạn đặt chiếc nhẫn kim cương lên trên bia mộ, "Nhưng nó thuộc về em, vĩnh viễn thuộc về em."
Tuyết không ngừng rơi phủ trên tấm bia mộ, rất nhanh đã vùi lấp đi chiếc nhẫn. Lô Mạn cúi đầu, bả vai run lên nhè nhẹ, khẽ nức nở.
"Chị vẫn không hề cảm thấy em đã rời xa chị. Đi qua những nơi quen thuộc, chị có thể nghe được thanh âm của em, ngồi trong căn phòng quen thuộc, chị có thể thấy được vẻ tươi cười của em. Em đứng ở ngay giao lộ phía trước chờ chị, tất cả mọi thứ của em vẫn còn ở bên cạnh chị, chẳng qua chỉ là chị lại làm không tốt, chọc em tức giận, em không muốn gặp chị.
Toàn bộ đồ vật của em chị đều lưu giữ. Cái tách em đặt ở trong nhà của chị, chùm chìa khóa của em, quần áo của em, nước hoa của em ...... Chị biết em rất không thích để đồ đạc lung tung lộn xộn, chị đều sắp xếp chúng rất tốt, chờ em trở về khen ngợi chị."
Lô Mạn muốn cười, nhưng nét cười còn chưa kịp hiện lên thì đã nhịn không được mà rơi nước mắt như mưa:
"Chị cho rằng...... Cả đời này chị cũng sẽ không có dũng khí đến viếng mộ của em, chị cho rằng cả đời này chị cũng sẽ không có dũng khí đối mặt với việc em đã rời xa chị. Hung thủ cho đến giờ vẫn còn chưa bắt được, chị có mặt mũi nào mà tới gặp em? Nhưng mà chị vẫn đến đây.
Hơn năm năm, chị lần đầu tiên đến thăm em, em có trách chị đã để cho em cô đơn quạnh quẽ lâu như vậy không?".
Mưa tuyết bay lả tả xuyên qua thân thể Du Hân Niệm, nàng không kiềm nén được mà nức nở.
"Ngày đó là đồng sinh nhật của chúng ta, cũng là năm thứ mười chúng ta ở bên nhau. Chị vẫn nhớ rõ hôm đó thời tiết rất tốt, từ giây phút đầu tiên vừa thức dậy vào buổi sáng kéo bức màn cửa ra, ánh mặt trời tràn ngập, trời xanh mây trắng, chị biết đó là một ngày rất tốt để cầu hôn, cũng biết em nhất định sẽ chấp nhận lời cầu hôn của chị.
Chị và em đều là người đặc biệt có chủ kiến, mặc dù chúng ta có quan hệ huyết thống, mặc dù chúng ta có cùng giới tính, nhưng chúng ta cũng không cảm thấy chúng ta yêu nhau có cái gì bất thường, chúng ta không để tâm ánh mắt của người khác, không để tâm những lời bàn tán linh tinh của người khác, chúng ta thậm chí không cần cầu xin cho tình yêu của chúng ta được chúc phúc, hay được chứng nhận gì đó. Chúng ta thật lòng thật dạ yêu nhau chính là ước định tốt nhất rồi. Nhưng mà chị hiểu tính em, em chung quy vẫn cảm thấy có người đang rình rập đe dọa, cảm thấy thứ thuộc về em vẫn chưa được đóng dấu xác nhận. Cho nên chị đã mua nhẫn, mời đến người mà em bận tâm kia, trước sựchứng kiến của tất cả bạn bè mà cầu hôn em.
Chị muốn chặt đứt tất cả sự lo lắng của em, muốn dùng cả đời để cho em an tâm, chăm sóc em che chở em, cũng muốn hưởng thụ tình yêu vô hạn của em, cứ như vậy cùng em trải qua quãng đời này, cùng nhau đi đến điểm tận cùng của cuộc đời.
Chị từng cho rằng đây là nhân sinh của chị, nhân sinh của chị tràn ngập tên của em. Nhưng mà......"
Lô Mạn lau đi nước mắt: "Nhưng mà, ai cũng không thể đoán trước được nhân sinh sẽ biến động như thế nào, chị làm sao có thể nghĩ đến, em sẽ không bao giờ xuất hiện tại giao lộ kế tiếp nữa."
......
Ngày 7 tháng 6, đầu hạ năm 2011.
Du Hân Niệm sớm rời khỏi buổi tiệc sinh nhật, nói với Lô Mạn là phải về nhà.
"Em phải trở về?"
Du Hân Niệm cũng có chút khó xử: "Em đã đáp ứng đêm nay phải trở về ăn mừng sinh nhật cùng người nhà, hơn nữa sáng mai em còn phải đến câu lạc bộ đấu kiếm."
Lô Mạn thực mất mát, nhẫn đã tặng rồi, Du Hân Niệm cũng đã nhận rồi, vậy mà lại không thấy nàng đeo, tiệc sinh nhật còn chưa có chính thức bắt đầu nàng lại muốn trở về...... Ai, đại tiểu thư này lại đang bộc phát tính tình gì đây chứ. Bất quá nếu nàng đã quyết định rồi thì vẫn nên tôn trọng nàng thôi, dù sao Tiểu Niệm cũng là một người con hiếu thuận, Lô Mạn cũng đặc biệt yêu thích điểm này của nàng.
Lô Mạn buông thõng hai vai: "Được, em đã quyết định rồi, vậy thì trở về đi thôi."
Thấy Lô Mạn hình như có hơi mất hứng, Du Hân Niệm liền ôm lấy khuôn mặt nàng và nói: "Im lặng tức giận? Im lặng không vui? Trước đây hàng năm chúng ta không phải đều trải qua sinh nhật cùng nhau sao? Tháng trước mẹ em mới xuất viện viện, em muốn bồi tiếp bà nhiều một chút. Bà cũng đã lên tiếng."
"Hiểu rồi. Em trở về đi." Lô Mạn bất đắc dĩ, làm một động tác "xin mời".
Du Hân Niệm đi về phía xe đang đậu, mỗi ba bước lại quay đầu lại.
Lô Mạn hướng về phía nàng phất tay tạm biệt, tay kia nhét ở trong túi áo, không ngừng nghịch vẩn vơ Plan C của nàng.
Lô Mạn lên xe cũng dự định trở về nghỉ ngơi sớm một chút, đột nhiên Tương Tranh Thanh đi tới.
"Hi, chúc mừng chị nha, cầu hôn thành công." Tương Tranh Thanh cũng không phải không nhìn ra được Lô Mạn hôm nay mời nàng đến là vì cái gì, rất thức thời nói, "Thế này thì tôi không buông tha chị cũng không được rồi. Lô Mạn, chị thực sự tàn nhẫn đến như vậy sao?".
Với lập trường của Lô Mạn dù có nói cái gì cũng không thích hợp cho lắm, nàng nhún nhún vai, giả vờ như vô tội.
"Không ngại để tôi lên xe tán gẫu một chút chứ? Vài câu cuối cùng." Tương Tranh Thanh thở dài, "Dù sao thì tôi cũng đã thích chị nhiều năm như vậy, trước khi bị chị phán tử hình cũng nên cho tôi nói vài lời sau cùng xuất phát từ tận đáy lòng chứ. Chờ ngày mai khi mặt trời vừa mọc tôi sẽ quên chị đi. Dù sao chị cả đời này cũng không có khả năng thích tôi."
Lô Mạn mở cửa cho nàng: "Vài câu này mới thật là tàn nhẫn."
Tương Tranh Thanh ngồi vào trong xe của nàng, trầm mặc một lúc rồi nở nụ cười: "Vốn là muốn đùa giỡn kích tình một phen, kết quả ngồi lên xe rồi lại không biết nên nói cái gì. Kỳ thật buông tha cho chị đối với tôi mà nói là chuyện không gì có thể tốt hơn, tôi coi như là được giải thoát."
Lô Mạn giữ tay lái nhìn phía trước.
"Chúng ta giải hòa đi." Tương Tranh Thanh nói, "Kỳ thật tôi cũng không ghét Du Hân Niệm, nàng ưu tú hơn tôi, bất luận tôi có nỗ lực như thế nào cũng không theo kịp nàng, tôi tâm phục khẩu phục."
Tương Tranh Thanh nói với Lô Mạn: "Chúc các người hạnh phúc. Giúp tôi chuyển lời lại cho nàng."
"Được." Lô Mạn rốt cuộc cũng mở miệng.
Tương Tranh Thanh rời đi, Lô Mạn xuống xe, vẫn đứng đợi ở bến cảng, hóng gió biển.
Dự đoán đã đến lúc Du đại tiểu thư hẳn là nhịn không được phải gửi tin nhắn cho nàng rồi, nàng trở vào trong xe cầm lấy điện thoại di động, lại phát hiện là đã hết pin. Đêm nay có nhiều chuyện hỗn tạp, điện thoại hết pin lúc nào cũng không biết.
Lô Mạn lái xe về đến nhà trước tiên là sạc điện thoại, tắm rửa xong đi ra nhìn xem, Du Hân Niệm quả nhiên đã gửi tin nhắn cho nàng.
"Chị thích món quà em tặng chị chứ?"
Lô Mạn trả lời lại: "Đương nhiên thích, có điều lần sau không cần lại vì tặng quà cho chị mà ăn uống không ngon."
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lô Mạn đi sấy tóc, vừa sấy vừa nhìn chằm chằm điện thoại di động, Du Hân Niệm không có hồi âm.
Có lẽ là đang ăn mừng sinh nhật cùng người nhà, không nhìn thấy tin nhắn. Lô Mạn lại nghĩ, chắc là không phải, Tiểu Niệm có thói quen để điện thoại trong túi áo, trả lời người khác rất chậm, nhưng trả lời nàng lại đặc biệt nhanh chóng. Lâu như vậy vẫn không trả lời, không phải là đang giận chứ.
Dù sao hôm nay chuyện Tương Tranh Thanh xuất hiện Du Hân Niệm không thể nào hiểu thấu được, còn tức giận đến mức ném nhẫn. Cũng thật đúng là một đứa trẻ con, hễ phát cáu lên là đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa.
Lô Mạn chưa sấy khô tóc lại lập tức rời nhà, lúc đi xuống dưới lầu mẹ nàng hỏi nàng: "Đã trễ thế này còn đi ra ngoài?".
"Vâng." Lô Mạn thuận miệng đáp.
"Đi đâu a? Lại đến tìm Tiểu Niệm?"
Lô Mạn không có phản ứng gì.
Bạch Văn miệng cằn nhằn không ngừng: "Hai đứa các con, cả hai tuổi cũng không còn nhỏ nữa, còn giở ra tính khí trẻ con. Tình cảm tốt vui vẻ là được rồi, còn cầu hôn cái gì a......"
Lô Mạn lập tức dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn mẹ nàng, Bạch Văn cũng hết cách: "Được được được...... Coi như ta nhiều lời. Con đi sớm về sớm."
Lô Mạn lái xe hướng đến Du gia, Tương Tranh Thanh vốn vẫn lén lút đứng ngẩn người ở dưới lầu nhà Lô Mạn bỗng nhiên thấy nàng đi ra, hai mắt liền sáng ngời.
Đã trễ thế này nàng còn đi đâu vậy?
Phải rồi, nhất định là đi tìm Du Hân Niệm, vừa mới cầu hôn đương nhiên là gắn bó không rời rồi.
Tương Tranh Thanh dùng sức vỗ vào mặt mình, vừa vỗ vừa hét lớn. Chỉ đến khi đau chịu không nổi nữa nàng mới dừng tay, yên lặng đi theo Lô Mạn.
Nửa đêm ngươi chạy đi tìm kiếm hạnh phúc của ngươi sao! Cứ để cho ta lại ngu ngốc một lần cuối cùng đi, cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của ngươi cũng tốt.
Vốn tưởng rằng một đường này sẽ rất suôn sẻ, có lẽ chừng nửa tiếng sẽ đến nơi. Dù sao thì giờ này cũng đã trễ rồi, thành phố G có náo nhiệt đến thế nào thì mọi người cũng đã buồn ngủ. Không ngờ lại gặp phải sự cố tắc đường ngoài ý muốn. Lô Mạn ở trong xe lại gửi cho Du Hân Niệm mấy tin nhắn, vẫn như trước không thấy hồi âm.
Một loại cảm xúc bất an chậm rãi len lỏi vào trong lòng nàng.
Đường cuối cùng cũng thông, Lô Mạn chạy ngang qua một chiếc xe đã bị vỡ nát thành đống sắt vụn, cảnh sát giao thông đang bận khảo sát hiện trường, khi Lô Mạn chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì lại vô tình nhìn thấy một bãi máu tươi rất lớn.
Chậm chạp liên hệ với Du Hân Niệm không được, Lô Mạn càng thêm lo lắng, không khỏi gia tăng tốc độ xe.
Khi chạy tới Quân Duyệt Đế Cảnh, mọi thứ xung quanh đều đang chìm trong im lặng.
Lô Mạn hạ cửa sổ xe xuống, bảo vệ gác cổng nhìn thoáng qua biển số xe liền để cho nàng chạy vào.
Lô Mạn dừng xe lại ở trước cổng Du gia, bước xuống xe đến ấn chuông cửa. Liên tục ấn mấy lần cũng không có người ra mở cửa cho nàng.
Kỳ quái, chẳng lẽ cả nhà đều đi ra ngoài?
Lô Mạn đi sang một bên, xa xa xuyên qua khe hở của bờ tường mà nhìn vào trong, bên trong rõ ràng đang sáng đèn, hẳn là có người ở nhà chứ.
Đi ra ngoài quá vội, nàng đã quên mang theo chùm chìa khóa mà Du Hân Niệm đưa cho nàng, đành phải tiếp tục ấn chuông cửa.
Ấn rồi lại ấn, bỗng nhiên nghe thấy một mùi lạ. Lô Mạn nhíu mày, đây là mùi gì vậy? Hình như là từ bên trong biệt thự Du gia bay ra. Lô Mạn lui về phía sau vài bước, lập tức thấy được một làn khói đặc từ hướng phòng ngủ lớn của Du gia bốc lên trên bầu trời đêm.
Cháy sao?!
Lô Mạn sững sờ tại chỗ, lửa cháy mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt đã nhuộm đỏ nửa mảnh trời đêm.
Không ngờ là sẽ có cháy, Lô Mạn trong lòng căng thẳng, dùng sức ấn chuông cửa, đập cửa, vẫn không có người đến mở cửa cho nàng.
Nàng lập tức dùng điện thoại gọi cứu hỏa, sau khi gọi xong thì định đi gọi bảo an đến hỗ trợ, nhưng toàn bộ Quân Duyệt Đế Cảnh rộng lớn như vậy, nàng lái xe đi ra ngoài cũng phải mất vài ba phút, đến lúc quay trở lại nghĩ cách chỉ sợ thời gian cũng đã quá trễ!
Lô Mạn quyết định thật nhanh, chuẩn bị trèo tường!
Tường nhà Du gia rất cao, trên đỉnh bờ tường còn có tầng rào gai nhọn chống trộm. Lô Mạn quanh năm rèn luyện lên trời xuống biển, đối với thân thủ của chính mình rất có tự tin. Mà dưới tình thế cấp bách lại càng phát ra sức lực không thể tưởng tượng được, nhảy vọt lên một phát liền bám được vào đường gờ trang trí nhô ra trên tường. Nàng từng có một đoạn thời gian chơi trò leo núi đá, mặc dù không chuyên nghiệp nhưng thực sự đã gia tăng được lực cánh tay. Lô Mạn đạp trên vách tường, dùng sức bật lên cuối cùng cũng bám lấy được đỉnh bờ tường! Cú bám tường này là để duy trì thăng bằng, nên nàng dùng rất nhiều sức, cánh tay trực tiếp bị tầng rào gai nhọn chống trộm cắt đứt da thịt, ngay lập tức máu chảy không ngừng.
Lô Mạn cắn chặt răng chịu đau, bám víu vào lưỡi gai sắc nhọn duy nhất có thể mượn lực được, rốt cuộc trèo lên trên đỉnh bờ tường, nhảy vào trong sân sau của Du gia.
Lúc này ngọn lửa đã từ trong phòng ngủ lớn xông vọt ra, làm cho khuôn mặt Lô Mạn ánh đỏ lên.
Nàng không quan tâm cánh tay bị thương, chỉ muốn tiến vào trong nhà, nhưng không ngờ được là, toàn bộ cửa sổ đều đã bị khóa.
Nhìn thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, Lô Mạn lòng nóng như lửa đốt, nàng tìm khắp trong sân chỉ thấy được một cây vợt dài dùng để vớt rác ở bể bơi. Nàng cầm lấy cán vợt nện mạnh vào cánh cửa kính của phòng khách, cây vợt trong nháy mắt liền gãy đôi, làm cho cánh tay nàng cũng bị xoay trật.
Lô Mạn toàn thân đều là máu, vết thương ở cánh tay đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi. Nhìn thấy lửa cháy ngùn ngụt đầy trời, nàng hướng vào bên trong tận lực gào lớn: "Tiểu Niệm — Tiểu Niệm!".
Ngoại trừ âm thanh của ngọn lửa cháy hừng hực, không có ai đáp lại nàng.
Nàng gấp đến độ cả người run rẩy, hai mắt đỏ rực, nhưng lại không có biện pháp nào khác!
Lô Mạn liều mạng dùng sức đá liên tục vào cánh cửa rắn chắc, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng ra sức, nàng thậm chí còn cảm giác xương đùi của mình bị chấn động sắp vỡ nát, cảm xúc nôn nóng cực độ trong thân thể cũng không ngừng tiếp thêm năng lượng, để cho nàng một lần lại một lần đạp mạnh cánh cửa.
Cửa chính đạp không đổ, cửa sổ đập không vỡ, căn biệt thự to lớn đang cháy của Du gia tựa như một thành lũy kiên cố, đem người nàng yêu nhất khóa ở bên trong. Lô Mạn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngọn lửa khổng lồ nuốt chửng hơn phân nửa biệt thự Du gia.
Nàng bất lực, nàng cái gì cũng làm không được.
Lô Mạn toàn thân đều là thương tích, tựa như âm hồn đứng ở trong sân của Du gia, lần đầu tiên trong đời bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng hoàn toàn.
Đúng lúc này, Võ Tú Anh trở về.
"Biểu tiểu thư! Cô sao lại ở trong này?!" Võ Tú Anh cầm chìa khóa vội vàng nhìn nàng một cái, lập tức chạy đi vào trong cứu người. Võ Tú Anh cũng phát hiện cửa sổ bị khóa, vội vàng lấy ra chìa khóa mở cửa, chạy lên lầu.
Lô Mạn nhanh chóng chạy theo lên trên lầu.
Trong hành lang khói đen dày đặc, Võ Tú Anh và Lô Mạn bị khói xộc vào mũi miệng làm ho khan liên tục.
Khi chạy đến lầu hai mới phát hiện đám cháy này đã không thể cứu vãn được nữa, phòng ngủ lớn và phòng ngủ của Du Hân Niệm đã biến mất bên trong biển lửa.
Võ Tú Anh từ trong phòng tắm kéo Du Nhâm Tuyết ra, không kịp làm gì khác liền vội vàng chạy ra bên ngoài. Lô Mạn hiểu rất rõ kết cấu trong nhà của Du gia, nàng biết phòng ngủ của Du Hân Niệm đang ở ngay trước mắt!
Lô Mạn đột nhiên co người lại định xông vào biển lửa, bỗng nhiên bên hông bị siết chặt kéo trở lại. Nàng đang bị thương lại tiêu hao nhiều thể lực, mặc dù người phía sau có sức lực thua xa nàng, nhưng lúc này nàng cũng không thể nào giãy thoát được.
"Chị điên rồi sao! Chị đây là đi chịu chết!" Tương Tranh Thanh gắt gao túm lấy nàng, "Đừng đi! Lô Mạn! Không còn kịp nữa rồi!".
"Không còn kịp nữa rồi" – năm chữ này cắt ngang qua trong đầu Lô Mạn, nàng dùng một tay đẩy Tương Tranh Thanh ra, liều lĩnh muốn xông vào giữa đám cháy.
Người yêu của nàng đang ở bên trong, nàng sao có thể bỏ rơi người yêu của nàng được chứ.
Nếu không phải nhân viên cứu hỏa đúng lúc chạy tới mạnh mẽ ngăn chặn Lô Mạn, kéo nàng cùng Tương Tranh Thanh trở vào trong xe cứu hỏa ở bên ngoài căn biệt thự, thì đêm đó táng thân trong biển lửa e rằng không chỉ có ba người của Du gia.
"Tránh ra — tránh ra!"
Tương Tranh Thanh cho tới bây giờ chưa từng thấy Lô Mạn điên loạn đến như vậy, nàng giống như một con dã thú đang tức giận, mưu đồ cắn chết tất cả những người ngăn cản nàng.
"Chị bình tĩnh một chút đi! Lô Mạn! Lô Mạn!" Tương Tranh Thanh vẫn ôm nàng, "Chị đi cũng vô dụng, ngẫm lại cho thật kỹ, chị cẩn thận ngẫm lại đi! Chị không thể chịu chết vô ích, Du Hân Niệm cũng sẽ không mong muốn chị bị thương! Đúng hay không! Đúng hay không! Chị tỉnh táo lại đi!".
Thanh âm của Tương Tranh Thanh đang vang vọng bên tai nàng, Lô Mạn bị nhốt ở trong xe cứu hỏa giống như trải qua cả một thế kỷ, ngọn lửa rốt cuộc cũng giảm đi. Nàng nghe thấy nhân viên cứu hỏa nói: "Phát hiện ba thi thể, hai nữ một nam."
Lô Mạn xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thấy Võ Tú Anh cùng nhân viên y tế đang đưa Du Nhâm Tuyết lên xe cấp cứu, Du Nhiên Đông vừa mới chạy về nhà vẻ mặt luống cuống đang đứng ở trong sân.
Hai nữ một nam.
Lô Mạn muốn đi tới xác nhận thi thể, nhưng chân lại đạp vào khoảng không té ngã trên đất, mất đi ý thức.
Đợt hôn mê này chính là trải nghiệm gian khổ nhất.
Lô Mạn vô số lần ở trong mơ trở lại hiện trường vụ cháy, bất luận nàng có nỗ lực như thế nào, dùng hết tất cả biện pháp, cũng không có lần nào có thể cứu được Du Hân Niệm.
Nàng trở lại với thế giới thực tại trong nước mắt.
Lô Thành Trung và Bạch Văn ngồi ở bên giường bệnh, trông thấy nàng tỉnh lại vừa nhẹ nhõm lại vừa đau lòng.
"Tiểu Niệm......" Lô Mạn bất chấp đau đớn toàn thân, lôi kéo tay Bạch Văn, "Tiểu Niệm đâu? Tiểu Niệm thế nào rồi! Nàng ở đâu!".
Nước mắt của Bạch Văn không ngừng rơi xuống, Lô Mạn sững sờ, nàng không tin đáp án này.