Du Nhiên Đông một phen nước mắt nước mũi cảm tạ nhóm cô dì chú bác đã cho hắn cơ hội, chuyện này vẫn còn chưa có bỏ phiếu biểu quyết, hắn nói giống như là chuyện ván đã đóng thuyền. Các thành viên hội đồng quản trị không kiềm lòng được mà nhìn về phía Lô Mạn, Lô Mạn từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một câu.
Du Nhâm Tuyết vẫn luôn âm thầm quan sát Lô Mạn, phát hiện ánh mắt nàng trống rỗng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tâm tư của Lô Mạn quả thực không có ở trong phòng họp.
Từ trong phòng họp đi ra, Du Nhiên Đông vẻ mặt tinh ranh chớp mắt nhìn Du Nhâm Tuyết: "Sao hả? Ta biểu hiện không tồi chứ? Lời thoại một câu cũng không sai!".
Du Nhâm Tuyết vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền đập một phát vào cánh tay hắn: "Ngươi còn nói lung tung để cho người khác nghe được, ta sẽ giết chết ngươi."
Du Nhiên Đông xoa xoa cánh tay lầm bầm: "Ôi chao...... Biết rồi, hung dữ quá."
Hai người đi vào trong thang máy, vừa ra tới bãi đậu xe, thấy Lô Mạn một mình đứng ở trước cửa thang máy, tựa hồ đang đợi bọn họ.
Du Nhâm Tuyết cả người cứng đờ, Du Nhiên Đông thì giống như không có việc gì chào hỏi nàng: "Hi, chị họ, còn chưa đi sao?".
Lô Mạn trầm mặc, thân hình cao gầy đứng trong bãi đậu xe mờ tối có một sức uy hiếp làm cho người ta kinh hãi. Du Nhâm Tuyết nhớ lại sự tuyệt tình của nàng mấy ngày trước đây, không muốn để ý tới nàng một chút nào, bèn đi lướt qua bên người nàng, Lô Mạn đột nhiên lên tiếng:
"Là ai dạy cô làm như vậy?"
Du Nhâm Tuyết không hề dừng bước, Du Nhiên Đông đi theo phía sau nàng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lô Mạn.
"Nếu như thật sự tưởng nhớ ba mẹ các người, thật sự tưởng nhớ chị của các người, thì không nên nhúng tay vào chuyện tập đoàn nữa!" Lô Mạn cất cao giọng nói, "Nhâm Tuyết, Nhiên Đông, các người đều hiểu được giới hạn năng lực của chính mình mà."
Du Nhâm Tuyết đột nhiên quay đầu lại, tức giận nói: "Toàn thế giới cũng chỉ có chị họ chị thông minh nhất! Năng lực vô biên! Toàn bộ tập đoàn đều phải thuộc về chị mới được, đúng không?".
Du Nhiên Đông không nghĩ tới Du Nhâm Tuyết sẽ đột nhiên bùng nổ, vội vàng kéo nàng lại, sợ nàng xông lên động thủ với Lô Mạn: "Chị làm sao vậy a, bình tĩnh một chút."
Du Nhâm Tuyết hất tay Du Nhiên Đông ra, tiếp tục nói: "Từ sau khi Du gia chúng tôi gặp chuyện không may, chị đã làm cái gì? Đúng vậy, mấy năm trước chị còn có thể đến nhà chúng tôi tâm sự, giả vờ quan tâm cuộc sống của tôi và Nhiên Đông. Tất cả cũng là vì muốn chúng tôi giao ra số cổ phần trong tay này chứ gì? Chị luôn miệng nói yêu chị của tôi, cuối cùng ngay cả tang lễ của nàng chị cũng không hề xuất hiện...... Chị thậm chí còn mang theo Tương Tranh Thanh đến nhà chúng tôi, dung túng nàng đến diễu võ dương oai cho ai xem? Trước lúc chị của tôi qua đời chị cùng họ Tương kia cũng đã không được trong sạch, chuyện này chắc tôi không nói sai chứ? Vào ngày sinh nhật đó của chị tôi, chị còn mời nàng cùng đến, loại chuyện này mà chị cũng làm được! Chị của tôi đối với chị toàn tâm toàn ý như vậy, chị......"
Du Nhâm Tuyết nói rất nhanh, liền ho khan dữ dội.
Du Nhiên Đông vuốt lưng giúp nàng, nhỏ giọng nói: "Chị xem chị, đừng nóng giận a, tổn hại sức khỏe. Lôi chị hai ra để làm gì chứ?".
Du Nhâm Tuyết ho xong lại tiếp tục nói: "Chị hiện tại cũng cùng Tương Tranh Thanh sát cánh bên nhau, cũng đem tập đoàn nắm ở trong tay, chị cho là chị đã thắng sao? Tôi nói cho chị biết Lô Mạn, chỉ cần một ngày còn Du Nhâm Tuyết tôi, tôi cũng sẽ không để cho chị thực hiện được! Còn hung thủ năm đó, tôi cũng nhất định sẽ lôi cổ nàng ra, để cho pháp luật trừng trị!".
Du Hân Niệm vẫn luôn ngồi ở trong xe cách đó không xa nhìn các nàng lời qua tiếng lại, mỗi một câu nói của Du Nhâm Tuyết nàng đều nghe được hết sức rõ ràng.
Lời nói của Du Nhâm Tuyết đã chứng thực Lô Mạn không đến dự tang lễ, chứng thực chuyện tình cảm giữa nàng ấy cùng Tương Tranh Thanh, thậm chí đến cuối cùng vấn đề được xoay chuyển, chuyển tới kẻ giết người năm đó. Du Nhâm Tuyết chỉ vào Lô Mạn, cả người run lên, dường như cũng cho rằng Lô Mạn chính là hung thủ.
Du Hân Niệm nắm chặt tay lái, chăm chú nhìn Lô Mạn.
Đối mặt với một loạt chỉ trích cực kỳ sắc bén của Du Nhâm Tuyết, nàng một câu cũng chưa hề phản bác.
Nàng đang ngầm thừa nhận? Du Hân Niệm nhìn chằm chằm Lô Mạn, cảm giác nghẹt thở.
Nói gì đi chứ, nói gì về chuyện năm đó đi chứ, dù chỉ là một câu......
Gương mặt vẫn luôn căng siết của Lô Mạn chậm rãi giãn ra, để lộ một vẻ tươi cười quỷ dị, Du Hân Niệm nhìn thấy mà sởn cả gai ốc.
Nàng nói với Du Nhâm Tuyết: "Chính xác, hung thủ năm đó tôi cũng nhất định sẽ lôi cổ nàng ra, để cho pháp luật trừng trị."
Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông đều bị câu nói bao hàm ngàn vạn ý tứ này của nàng làm cho nghẹn lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Du Nhâm Tuyết ho khan không dứt, Du Nhiên Đông liền đỡ nàng lên xe.
Trước khi lên xe Du Nhâm Tuyết chợt gọi Lô Mạn lại:
"Những gì thuộc về Du gia chúng ta, tôi nhất định sẽ nắm thật chặt trong tay. Muốn tôi buông tay, trừ phi tôi chết."
Lô Mạn không đáp lời, Du Nhâm Tuyết ngồi vào trong xe, Du Nhiên Đông liền lái xe đi.
Du Hân Niệm không đi, nàng vẫn im lặng ngồi ở một góc, vẫn đang nhìn Lô Mạn.
Lô Mạn cũng không đi, tựa như một cái xác không hồn đứng tại chỗ thật lâu, sau đó mới buông một tiếng thở dài thật khẽ khó mà nghe được, bỏ đi.
Lô Mạn lái xe ra khỏi tầng hầm. Du Hân Niệm chạy theo phía sau nàng.
Năm giờ rưỡi chiều, Lô Mạn không về nhà, mà đi vào trung tâm thương mại B2, sau khi đậu xe xong thì đi lên.
Du Hân Niệm không xuống xe, dừng xe ở đối diện xe nàng, ngồi chờ nàng.
Khoảng hai tiếng rưỡi sau Lô Mạn trở xuống, mang theo rất nhiều túi đồ mua sắm, mà bên cạnh lại có thêm một người, Tương Tranh Thanh.
Du Hân Niệm lạnh lùng nhìn Tương Tranh Thanh khẽ nắm lấy ngón út của Lô Mạn cùng tiến lên xe Lô Mạn. Ký ức trong đầu chợt lóe lên — vào ngày sinh nhật hôm đó của nàng, Lô Mạn chính là cùng Tương Tranh Thanh giống như hiện tại, ngồi ở trong xe. Vị trí vốn dĩ thuộc về nàng lại có một người con gái khác ngồi vào.
Hắc khí tràn ngập trong mắt, nhưng Du Hân Niệm lại không hề hay biết, thấy Lô Mạn lái xe đi, nàng tiếp tục theo sau.
Nàng giống như bị ma nhập không thể tách ra được, nàng muốn mở to mắt mà nhìn xem hai người bọn họ có thể làm ra những chuyện gì.
Trái tim tựa như bị một nhát đao đâm xuyên, nàng không hề gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp. Nàng không thể bỏ qua bất cứ một chi tiết nào được.
Xe chạy vào màn đêm rực rỡ ánh đèn của thành phố G, Du Hân Niệm đi theo phía sau các nàng, bỗng nhiên sinh ra một ý niệm ác độc trong đầu.
Đêm nay, ta muốn các ngươi chết chung với nhau.
Tương Tranh Thanh mở một bản ballad mà nàng yêu thích, ngồi ở ghế lái phụ ngâm nga hát theo. Lô Mạn chuyên tâm lái xe.
"Chuyện tập đoàn các người thế nào rồi?" Tương Tranh Thanh hỏi.
"Không có gì, tôi sẽ xử lý tốt."
Lô Mạn trả lời xong, Tương Tranh Thanh cũng không hỏi thêm. Có lẽ là tự nhận thức được ngữ khí quá mức gượng gạo, Lô Mạn xoay đầu tặng cho nàng một nụ cười nhàn nhạt:
"Hôm nay sao lại đặc biệt tới tìm tôi? Không phải nói là phải họp sao?"
"Sao nào, em còn không thể tới tìm chị? Muốn tới thì tới, đây là dùng đặc quyền của bạn gái!" Tương Tranh Thanh vô thức sờ sờ chiếc nhẫn ngọc bích đeo trong tay do mẹ của Lô Mạn đưa cho nàng. Chiếc nhẫn này mặc dù chỉ mới theo nàng được hơn nửa năm, nhưng nàng cực kỳ quý trọng, cả ngày như hình với bóng, ngay cả lúc đi tắm cũng không muốn tháo xuống.
Đây là bùa hộ mệnh của nàng, là sự bảo chứng cho nàng.
"Họp hành gì, đâu có quan trọng bằng chị." Tương Tranh Thanh nhỏ giọng nói.
Lô Mạn nhìn phía trước tiếp tục mỉm cười: "Đêm nay đi đâu đây? Nhà em hay là nhà mẹ em?".
"Không thể đến nhà chị sao?"
"Tôi còn có việc."
"Lúc này là mấy giờ rồi, chị còn có chuyện gì? Công việc? Đã trễ thế này rồi còn có người dự họp cùng chị sao?"
"Không phải chuyện công việc. Tôi có hẹn với người khác."
Rõ ràng là Tương Tranh Thanh rất muốn biết, cũng rõ ràng là Lô Mạn không muốn nói.
Tương Tranh Thanh có chút ủ rũ, loại cảm xúc này vô cùng quen thuộc, đã trải rộng trong thế giới tình cảm suốt nửa cuộc đời của nàng.
Vào cái khoảnh khắc kia khi Du Hân Niệm chết đi, nàng cảm thấy nàng rốt cuộc đã chiến thắng, nàng rốt cuộc có thể cùng Lô Mạn ở bên nhau, rốt cuộc đã không còn ai có thể chen giữa các nàng nữa rồi.
Chẳng lẽ sau khi đã hao hết tâm tư vẫn là không chiếm được? Chẳng lẽ chính nàng đã sai lầm rồi?
Tương Tranh Thanh hít thở thật sâu, ngửi được mùi hương hoa lan Nam Phi hòa cùng lê Anh quốc trên người Lô Mạn chưa từng thay đổi.
Nàng sẽ không từ bỏ, nếu nàng muốn từ bỏ thì đã từ bỏ rất nhiều năm trước rồi.
"Lát nữa cứ đưa em về nhà đi, nhà của em." Tương Tranh Thanh thay đổi thành vẻ tươi cười, "Chị cứ đi làm việc của chị, nhớ đừng về nhà quá trễ a, không an toàn. Chị về đến nhà rồi nhớ gọi điện thoại cho em. Trễ đến mấy em cũng chờ chị."
Lô Mạn lại một lần nữa xoay đầu nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
......
Phó Uyên Di gần nửa đêm muốn ra ngoài, Lâm Trạch Bạch đi xuống lầu lấy xe, Lâm Cung đang đi cùng Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di hẹn gặp Lô Mạn lúc mười giờ tối tại đỉnh núi Phúc Minh.
"Uyên Di, kỳ thật có chuyện tớ vẫn không rõ." Lâm Cung nói.
"Hửm?"
"Nếu như cậu thật sự thích Du Hân Niệm, vậy thì chuyện đã từng gặp Lô Mạn vẫn là nên sớm một chút nói cho nàng biết đi. Ban đầu cậu chẳng phải là vì sự ủy thác của Lô Mạn mới bắt đầu điều tra hung án năm đó sao? Tuy rằng trong lúc tìm kiếm Tam Xuyên Linh Trượng thực ngoài ý muốn mà gặp nhau, nhưng vẫn phải nói là ngay từ đầu cậu nguyện ý giúp nàng cũng là vì Lô đại kim chủ. Sau đó nữa lại phát hiện trên người nàng có một tia tàn khí của Phương Trúc Ác Anh, cũng thật là trùng hợp. Chuyện Phương Trúc Ác Anh tớ cũng không dong dài, ánh mắt của chính cậu thì bản thân cậu hiểu." Lâm Cung ỉu xìu tựa trên đầu Phó Uyên Di, "Chuyện này a kỳ thực rất đơn giản, nhưng tớ biết trong mắt một số người yêu nhau như các cậu không chấp nhận được dù chỉ một hạt cát, nếu cậu không mở miệng nói trước mà để cho nàng phát hiện ra trước, phỏng chừng là sẽ hất bay cả nóc nhà."
Phó Uyên Di chỉ cười, không nói gì.
"Tớ nói cậu......" Lâm Cung nhịn không được mà nhắc tới, "Vì sao cứ năm lần bảy lượt nhắc nhở Du Hân Niệm rằng Lô Mạn có khả năng không phải là hung thủ? Việc này có thể dùng đến hai chữ 'khả năng' sao? Nếu nàng thật sự là hung thủ thì đến ủy thác cậu điều tra thảm án Du gia năm đó không phải là tự tát vào mặt mình sao? Lô Mạn khẳng định không phải là hung thủ a."
Phó Uyên Di quay đầu nhìn Lâm Cung một cái, cười nói: "Quỷ Vương đại nhân từ lúc nào lại trở nên dong dài như vậy, không giống tác phong của cậu. Hay là do năm tháng vô tình, Quỷ Vương cũng sẽ đến lúc trở thành một bà bác?".
Lâm Cung vung ra một chưởng, Phó Uyên Di lập tức né tránh.
"Tớ đang nhắc nhở cậu...... Cậu ngược lại dùng mồm mép đùa giỡn với tớ!"
Phó Uyên Di cười đến đắc ý: "Thật sự không phải tớ muốn khua môi múa mép. Nói thế này đi, Du Hân Niệm không hề tận mắt nhìn thấy Lô Mạn giết nàng, nhưng lại một mực chắc chắn Lô Mạn chính là hung thủ, chính là bởi vì một ít bằng chứng khách quan."
Lâm Cung nói: "Đúng vậy a!".
"Cũng giống vậy, cậu cho rằng Lô Mạn để cho tớ điều tra hung án năm đó, thì nhất định không phải là hung thủ sao?" Phó Uyên Di giơ lên bốn ngón tay, đè giữ từng ngón, "Chúng ta đặt giả thiết nàng chính là hung thủ nhưng lại tìm đến tớ để nhờ điều tra, tuyệt đối không phải là tự tát vào mặt mình. Thứ nhất, hung thủ cho đến nay vẫn chưa bắt được, khẳng định có không ít người cho rằng cảnh sát chưa làm hết trách nhiệm, nếu Lô Mạn là hung thủ, việc nàng bắt tay vào điều tra hung án có thể là một cách thức che đậy để nàng tự bảo vệ mình, tớ chính là nhân chứng có sức thuyết phục nhất. Thứ hai, nàng chính là nghe nói tớ có thể giải quyết được tất cả những chuyện mà người khác không giải quyết được, còn chuyện tớ có thể thông linh thì nàng rất xem nhẹ, thậm chí hoàn toàn không tin. Nàng tìm đến tớ chỉ là để tra án, không hề cho rằng tớ có thể tiếp xúc với vong linh. Thứ ba, cho dù tớ có thể tiếp xúc với vong linh, nhưng nàng cảm thấy Du Hân Niệm đã chết hơn năm năm rồi, sao còn có khả năng tìm thấy được hồn phách?".
"Không đúng." Lâm Cung nói, "Nếu như chỉ là vì muốn cho cậu làm nhân chứng, vậy cũng quá mạo hiểm, ngộ nhỡ cậu thật sự có thể tìm được hồn phách Du Hân Niệm đưa đến giằng co cùng nàng thì sao? Lợi bất cập hại."
"Đương nhiên, còn có một điểm cuối cùng, cũng là dựa trên cơ sở giả thiết nàng là hung thủ, nàng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất."
"Là cái gì?"
"Thứ tư, nàng cảm thấy Du Hân Niệm có khả năng vẫn chưa chết. Nàng không tin vào ma quỷ, nhưng lại cảm thấy chính mình năm đó vẫn chưa thật sự hoàn toàn giết chết Du Hân Niệm. Không biết là vì nguyên nhân gì mà nàng không đến dự tang lễ, có khả năng là bị thương ngã bệnh, cũng có thể là chột dạ nên không đi. Nếu nàng là hung thủ, giữa đám cháy lớn đêm đó trong lúc giằng co, Du Hân Niệm không nhìn thấy được mặt nàng, như vậy nàng chắc chắn cũng không nhìn thấy được mặt Du Hân Niệm."
Lâm Cung không nói gì, lời nói của Phó Uyên Di khiến cho đầu óc nàng có chút hỗn loạn.
Phó Uyên Di đứng ở trước cửa thang máy mà bồi hồi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đem chính mình trở thành Lô Mạn, suy tư rồi nói:
"Tuy rằng nàng thừa dịp dì Võ đi ra ngoài lấy bánh sinh nhật, lợi dụng chìa khóa mà Du Hân Niệm đã đưa cho nàng để tiến vào Du gia, bỏ thuốc vào trong rượu an thần của bọn họ, nàng cũng quyết định đem Du Hân Niệm đang hôn mê ở trong sân sau đưa trở về phòng, chờ đợi trận hỏa hoạn bùng lên để cho Du Hân Niệm chết cháy, tạo hiện trường tai nạn giả. Thế nhưng, sau khi lửa cháy Du Hân Niệm lại có thể từ trong phòng bò ra, chẳng lẽ là không đủ liều thuốc? Không đúng, là Du Hân Niệm quanh năm có thói quen vận động, tố chất thân thể tốt hơn so với người bình thường, nàng vậy mà lại xem nhẹ một chi tiết quan trọng như vậy. Vì thế, nàng vốn dĩ không muốn tự mình động thủ cuối cùng đành phải xuống tay, siết chết Du Hân Niệm. Trong cơn hỗn loạn nàng lập tức rời khỏi hiện trường, nhưng ra đến sâu sau thì lại bất ngờ gặp phải Võ Tú Anh, đúng lúc bị Võ Tú Anh nhìn thấy, thậm chí thấy được vết thương trên cánh tay.
Nàng tiếp tục trốn chạy, sau khi về đến nhà thì rửa sạch vết máu, giả vờ ngã bệnh, không đến tham dự tang lễ và một loạt chuyện sau đó.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhiều năm qua đi, đến khi ngay cả chính nàng cũng dần quên đi chuyện này, thì bỗng nhiên, nàng phát hiện có người đăng nhập vào tài khoản của Du Hân Niệm trong hệ thống tập đoàn. Dòng trạng thái 'Online' này giống như ma quỷ hiện hình nhất định làm cho Lô Mạn ăn không ngon ngủ không yên. Khi nàng nhớ lại hung án năm đó thì không ngừng tự hỏi chính mình, có phải là mình đã để sót một số chuyện nào đó rồi không? Chẳng lẽ Du Hân Niệm thật sự không chết?
Đúng vậy, vào thời điểm nàng ra tay siết chết Du Hân Niệm, nàng chính là đơn thuần dựa vào quần áo của Du Hân Niệm mà cho rằng người này chính là Du Hân Niệm, nhưng bởi vì chuyện diễn ra ngoài kế hoạch cho nên nàng đã hết sức vội vàng, lại có thể quên lật thi thể lại để xác định thân phận. Đây là sơ sót lớn nhất của nàng — cho nên, nàng cảm thấy Du Hân Niệm rất có khả năng vẫn còn sống trên thế giới này, nhưng là thay đổi thành một thân phận khác. Hiện tại, Du Hân Niệm sẽ đến báo thù. Nàng phải biết rõ ràng là Du Hân Niệm có phải thật sự đã chết hay không, nếu không cả đời này nàng cũng sẽ không an tâm. Nàng nhờ đến tớ, chính là vì muốn chứng thực chuyện này."
Phó Uyên Di nói liên tục tựa như một chuỗi đạn pháo oanh tạc, Lâm Cung quả thực bị nàng thuyết phục: "Như vậy...... Lô Mạn thật sự là hung thủ?".
"Không." Phó Uyên Di thả chậm khẩu khí, trái lại tự mình phủ nhận, "Đây đều là suy đoán của tớ."
"Cậu......"
Phó Uyên Di nói: "Tớ không tin bất cứ chuyện gì mà tớ không tận mắt nhìn thấy."
"Không có nghiêng về bên nào?"
"Không có." Nàng vỗ vỗ vào ngực trái của mình, "Tớ chỉ tin tưởng ánh mắt của mình."
"Nhưng mà Du Hân Niệm hiện tại một lòng muốn giết chết Lô Mạn, nếu như nàng thật sự động thủ, nhất định sẽ bị tống vào địa ngục, kết cục cũng giống như bọn ác quỷ kia, vĩnh viễn không thể siêu sinh." Lâm Cung cùng nàng đi ra khỏi thang máy.
"Tớ có gắn cho nàng một lá bùa, có thể ngăn cản nhất thời. Hy vọng là có thể hữu dụng."
"Đêm nay cậu đi gặp Lô Mạn, chẳng lẽ là muốn giúp Du Hân Niệm điều tra nàng sao?"
Phó Uyên Di lắc đầu: "Chuyện này vẫn luôn treo lơ lửng tại đây, tớ lại không có khả năng thật sự nói với Lô Mạn rằng Du Hân Niệm hiện tại đang ở trong thân thể Vương Phương, làm vậy tuyệt đối là đẩy Du tiểu thư vào nguy hiểm. Bởi vì trước đó tớ đã nhận tiền của người ta, chắc chắn phải cho người ta một cái công đạo."
"Vậy cậu muốn đi làm cái gì!" Lâm Trạch Bạch ngồi ở vị trí lái xe có chút lo lắng, "Không phải là đi trả tiền lại chứ?".
Phó Uyên Di nói một cách hết sức thoải mái: "Thật đúng là để cho cô đoán trúng."
Lâm Trạch Bạch hận không nói được nên lời.
"Chạy đi."