Chuyên Sủng

Chương 54: Kết thúc




Nhà hiện tại, Lê Phong thấy tuyệt đối là mặc dù đơn sơ nhưng ấm áp, dường như hoàn mỹ không có gì xoi mói. Thế nhưng, trong mắt nam nhân trung niên ẩn hình khống nữ nào đó, liền hoàn toàn không phải chuyện như vậy đâu!

Lê Duy Tuyền ưu nhã nhíu mày, xoay người nhìn về phía Lê Thư, nhếch... môi một cái, giống như bình tĩnh, lại đơn giản có thể để trong lòng Lê Thư căng thẳng.

Thỏa mãn phản ứng của Lê Thư, Lê Duy Tuyền mở miệng, “Ngươi chỉ có bản lĩnh để con gái ta ở loại địa phương như vậy sao?”

Lê Thư nghe vậy, mím môi một cái, không biết nên nói cái gì cho phải, Lê Phong cũng chau mày, chắn trước người hắn, âm thầm đè nén một chút sợ hãi với cha của mình, mở miệng nói: “Cha... ở chỗ này, người nên nuôi gia đình là con mới đúng.”

“Phải không.” Khẽ nhíu mày, nhưng giọng nói của Lê Duy Tuyền cũng không có gì quá mức phập phồng, “Ta lại chỉ biết, từ nhỏ con liền nên được người hầu hạ.” Đang nói chuyện, xoay người đi về phía gian nhà, “Nếu như được gả cho một người đàn ông bình thường.” Hai chữ bình thường cố ý nhấn mạnh thêm.

Nam nhân bị chỉ cúi thấp đầu, nữ tử vội vàng nắm tay nam nhân, chỉ sợ hắn lại xuất hiện suy nghĩ gì không tốt, lại hít sâu mấy hơi, bình phục tâm trạng rối loạn của mình.

Thấy hai người, đặc biệt con gái nhà mình nhẫn nhịn, bỗng nhiên Lê Duy Tuyền có chút ảo não, lại chẳng biết tại sao, vẫn kiên trì việc làm của bản thân, như bình thường đi vào phòng.

Lê Thư thấy thế, vội vàng thu hồi hổ thẹn uể oải đi theo, thấy đối phương chọn xong cái ghế ngồi vào chỗ của mình, liền ân cần xoay người muốn pha trà, lại ở nửa đường ngừng lại, có chút không biết là sao.

Trà thô nhà nông, nam nhân cả người quý khí này... Sợ là không thèm liếc mắt đi!

Nhưng mà, không pha trà, hắn nhưng thật cũng không biết làm gì để chiêu đãi.

Nhưng mà, thê chủ hắn ở sau người thọc hắn, ánh mắt nghiêng nhìn về nơi để trà, rõ ràng cho thấy muốn hắn đi pha.

Dừng một chút, hắn xoay người, rửa sạch cái cốc tốt nhất, cẩn thận ngâm vào nước, lại tri kỉ pha một độ ấm thích hợp, liền bưng đến. Cho dù nam nhân kia xem thường, tóm lại cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ.

Không biết là không ngoài dự liệu, nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc cái ly trà kia một cái, liền giống như không thấy được, quay đầu, chỉ chỉ tiểu nha đầu đi theo vào phong, nói với Lê Phong, “Đứa bé kia, là con của con?”

“Vâng.” Nữ tử cúi đầu, trả lời.

Nghe xong câu trả lời chắc chắn, nam nhân quay đầu, nhìn về phía nha đầu kia, “Cháu tên là gì, mấy tuổi?”

“Tên là Lê Niệm, năm tuổi.” Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, một bộ ngây thơ không sợ người lạ, cực kỳ giống, cực kỳ giống mẹ của nàng lúc nhỏ.

Trong lòng nam nhân gợn sóng, rồi lại thở dài mang theo chút chua xót.

Từ lúc nào, bé gái thích nhất gối đầu lên đùi hắn, đã học được vẻ mặt phòng bị với hắn, đã cách hắn ngày càng xa chứ?

Chắc, vào lúc mẹ con bé chết... Đều là do hắn sai...

Trong lòng nam nhân lạnh lẽo, chỉ đành thở phào mấy hơi, ngẩng đầu còn muốn hỏi chút gì, đã thấy đôi mắt to của đứa bé kia nhìn chăm chú trên bàn trà, nhanh nhảu hỏi, “Ông ngoại, vì sao người không uống trà cha pha cho người vậy? Cha pha uống rất ngon, nương rất thích, ông ngoại không thích?”

“Hở? Tất nhiên là có.” Nam nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của hài tử, khẽ gật đầu một cái, cho một đáp án khẳng định, liền cầm ly trà trên bàn, tiểu nha đầu thấy vậy, cười càng thêm tươi tắn.

Theo lời nữ hài cẩn thận uống một hớp, nam nhân hơi dừng một chút, nói: “Hài tử ngược lại không tệ.” Nói ra khỏi miệng, lại thấy hối hận, vì sao hắn phải khen hài tử của nam nhân vô dụng này chứ? Con gái quý giá nhất của hắn cho hắn, nhưng căn bản hắn lại chăm sóc không tốt.

Chỉ là, thấy tiểu nha đầu mừng rỡ khi nghe được lời khen, một chút không thoải mái nhỏ trong lòng liền biến mất không còn bóng dáng.

Lần đầu tiểu nha đầu biết mình còn có một ông ngoại, tuy rằng lần đầu gặp mặt không để lại ấn tượng tốt gì cho nó, nhưng lại hình như rất thích hắn, tất nhiên, quan trọng hơn là, hắn người nam nhân thứ hai mà nó không thấy chút yếu ớt nào ngoại trừ cha của mình, điều này khiến cho tiểu nha đầu có chút hưng phấn, giống như người bị điên, hai ba phát liền nhào đến trước mặt nam nhân, đỡ lấy thành ghế, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên như hạt đậu nhỏ, ngay cả cha nó ho khan với nó cũng không chú ý đến.

Lê Duy Tuyền uống cạn ly trà, liền thả cốc, lẳng lặng nghe tiểu nha đầu hăng hái nói về những chuyện nhàm chán của tiểu hài tử, lại không cảm thấy chút thiếu kiên nhẫn nào.

Hắn còn nhớ, Phong Nhi của hắn, khi còn bé cũng như vậy, ngồi ở trên chân của hắn, cái miệng nhỏ nhắn không phải ăn chính là nói, cùng không dừng lúc nào.

Thật ra thì, Lê Duy Tuyền nhớ kỹ, sao Lê Phong lại không nhớ rõ chứ?

Nữ tử nhìn nam nhân rất kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu không ngừng nói, hơi có chút xuất thần.

Không giống như bây giờ, quan hệ giữa nàng và hắn rất tốt, vô cùng tốt.

Khi đó còn nhỏ tuổi, hôm nay cũng đã không nhớ rõ lắm, nhưng nàng lại có ấn tượng, hắn đã từng như bây giờ, nghe nàng lúc nhỏ kể không ngừng những chuyện nhỏ nhàm chán này --- nàng từng cho rằng đó là mơ, hắn luôn bề bộn nhiều việc, lại ghét nhất bị người khác làm lãng phí thời gian, làm sao sẽ hạ mình nghe nàng nói những thứ này?

... Nhưng bây giờ, hắn đang nghe...

Bên này, Lê Phong xuất thần, bên kia, Lê Thư cũng không ngồi yên, hắn hơi nhíu mày một cái, đứng dậy, nhẹ nhàng kéo hài tử đến bên người, cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Thất lễ, nhạc... Lê đại nhân. Tiểu hài tử không hiểu chuyện.”

“Không sao.” Lê Duy Tuyền nói một câu, không vừa lòng vì bị cha của nó cắt đứt, rồi lại kéo nữ hài nghe lời không phản kháng đến bên cạnh mình, “Để cho nó tiếp tục.”

Lê Thư có chút khó hiểu, nhưng vẫn thả tay, lùi bước ngồi xuống.

Tiểu hài tử cũng không để ý nhiều như vậy, cười ngẩng đầu, vừa muốn tiếp tục, lại chợt phát hiện mình không nghĩ ra đề tài gì để nói nữa, liền dứt khoát mở miệng hỏi một câu, “Ông ngoại, sao nương không thích người vậy?”

Sẽ nói thế nào đây, phần lớn mọi người đều không thích hài tử không hiểu chuyện...

Lê Thư run lên bần bật, vội vàng ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, thấy hình như vẻ mặt của nam nhân cũng không tốt lắm.

Chỉ là, không đợi hắn có ý kéo đứa bé qua, nam nhân liền mở miệng trả lời, “Không có, sao con lại cảm thấy mẹ con không thích ta?”

“Vừa nhìn đã thấy rồi!” Tiểu nha đầu không nhìn ra điều gì, vẫn ngây thơ hỏi.

Nam nhân hơi dừng một chút, câu nói “Đó là do con nhìn lầm rồi” còn chưa nói ra khỏi miệng, liền đã bị người đoạt trước, “Cha, người đến chỗ này làm gì.” Đúng là Lê Phong.

Nữ tử ngẩng đầu, trong mắt không nhìn ra tâm trạng gì, thấy nam nhân không có động tĩnh gì, liền đem câu này không phải là một câu hỏi, mà là câu trần thuật, giống như lệnh đuổi khách lập lại một lần, “Cha, người đến chỗ này làm gì.”

Lê Thư nhìn thê chủ nhà mình, không biết phải làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng kêu, “Phong Nhi.”

Sao có thể vô lễ với trưởng bối như vậy? Lại còn... Trưởng bối mà từ trước đến nay bọn họ vẫn sợ hãi.

Nữ tử không nói chuyện.

Thực sự, nàng cũng không biết bản thân bị làm sao, có lẽ là ngày hôm nay nhớ đến, nhiều chuyện lộn xộn khi còn bé, rất nhiều?

Từ trước đến nay nàng không thích cha của mình, lại chưa bao giờ vô lý như thế, nàng thực sự không biết mình bị làm sao vậy.

Hoảng loạn như vậy, vội vàng, giống như muốn xác định điều gì.

Nam nhân đối diện yên lặng, nhất thời bầu không khí có vẻ vạn phần quỷ dị.

Lê Phong chỉ nói nhất định bản thân hoa mắt đúng không, nếu không tại sao nàng lại cảm thấy nam nhân đối diện giống như đang bị thương, giống như là, nếu như có thể khóc, thì đã khóc lên rồi.

Giống như cũng không lâu lắm, lại như đã qua thật lâu, ngay lúc đến tiểu hài tử cũng nhận ra bầu không khí bất thường thì, nam nhân mở miệng: “Thế nào, ta đến thăm con gái của mình cũng cần bị hỏi một chút tại sao chắc?”

Nam nhân đầy mình kinh nghiệm thương trường chỉ nói bản thân rất bình tĩnh, lại không biết, giọng nói của hắn từ lâu đã run lên.

Lần đầu tiên bị con không che dấu sự chán ghét như thế mà...

Chỉ là hắn, có một chút buồn mà thôi, thật sự...

Nam nhân mím môi một cái, thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như lần đầu tiên, người kiên cường mạnh mẽ như hắn, thực sự không biết nói cái gì cho tốt.

Chỉ là, hắn cũng thật không ngờ, nữ tử đối diện nhìn hắn, lần nữa mở miệng nội dung lại hoàn toàn ngược lại với phán đoán của hắn: “Vậy, cha muốn ở đây không? Phía nam vẫn còn phòng trống.”

“Nếu như con không sợ nghèo quá, vậy thì được.”

Nam nhân nhìn về phía nữ tử, chưa bao giờ biểu đạt tâm trạng của mình rõ như lúc này, đầy mặt ngạc nhiên, cứng đờ gật đầu.

Mà lúc này, bên kia.

Tiếu Ninh vứt cây cỏ đi, nằm úp sấp ở trong xe ngựa có chút bất đắc dĩ, “Ôi chao, ta nói... Vì sao chúng ta lại đi ra dễ dàng như vậy?” Hít sâu một hơi chợt đứng dậy, “Này này, mấy lão hồ ly trên triều thì sao? Lúc này không gặp tự nhiên ta thấy buồn chán quá!”

“Còn thấy buồn chán hả!” Lưu Quý nhẹ nhàng liếc mắt, “Nếu thật sự đấu với các nàng, chúng ta căn bản không có phần thắng, chẳng biết tại sao nhưng nếu các nàng có thể một mắt nhắm một mắt mở để chúng ta trốn thoát, tốt nhất nên biết quý trọng.”

“Ôi chao, ta không phải chỉ nói một chút cho vui thôi sao!” Tiếu Ninh nhếch mi, nằm úp sấp trở lại, “Ngươi nói, là ai giúp chúng ta vậy?”

“Ta biết... Cho dù là hoàng nữ tiền triều Mạnh Triêu Thần hay là Lê Phong các nàng, sợ là đều có tâm vô lực!”

“Đúng vậy, cho nên, thực sự là, chỉ có hắn sao?” Tiếu Ninh gật đầu, giống như khẳng định suy đoán của mình, “Nếu như là con cáo già cực phẩm kia, có thể làm được cũng không kỳ quái đâu!” Nhìn chăm chú cỏ đuôi chó trong tay, “Chỉ là không nghĩ đến, ông ta lại có thể giúp chúng ta... chẳng qua, thực ra cũng lẽ phải thôi! Tuy rằng rất khó nhìn ra, nhưng trời biết ông ta có bao nhiêu đau lòng nha đầu kia đâu!”

“Lẩm bẩm cái gì mà lâu vậy.” Nữ tử một bên nhíu mày, “Muốn mua cái quan tài gì, cho ai?”

“Gấp cái gì, đi đến chỗ nương cha của ngươi hay đến chỗ Lê Phong trước đây?”

“... Trước đi xem nương đi, biết nữ nhi lại không phải con ruột của mình, sợ là trong lòng cũng rất khó chịu.”

“Rất khó chịu? Hừ! Không biết năm đó các nàng đối xử với Lê Thư như thế nào!”

...

***

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trước mặt, Mạnh Triêu Thần không nhịn được lấy tay nhéo một chút, lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, nàng không nhịn được cười lên một tiếng, ngả ngới nói: “Thế nào? Trụy Nhi? Mới đưa chàng một cây trâm mà đã vui vẻ như vậy?”

“Ngươi, ngươi, ngươi hư hỏng!” Giọng nam xinh đẹp như trẻ con, khuôn mặt mang theo rặng mây đỏ hơi đẩy nữ nhân một cái, lại dậm chân một cái, cuối cùng không nhìn được xoay người chạy đi, giả vờ không nghe được tiếng trêu đùa sau lưng, “Ôi! Sao lại xấu hổ như vậy? Chờ đến lúc ta đến nhà nàng xin cưới, chàng phải làm thế nào bây giờ đây!”

Ai, ai cần ngươi xin cưới chứ! Trong lòng nam hài hơi cãi lại, khóe miệng lại không tự chủ ngày càng cong lên....

***

Ngoài thành, lạnh lẽo vắng vẻ, một phần mộ cô đơn.

Một lão đạo sĩ đứng yên trước mộ phần, im lặng giống như không tồn tại.

Một lúc lâu, người nọ bỗng nhiên mở miệng, âm sắc nhàn nhạt lại mang theo linh hoạt kỳ ảo, nhưng lại không che được mang theo vui sướng, “Liên Nhi... Liên Nhi, ta chỉ biết, con của chúng ta, con của chúng ta, nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc.”

“Chàng nhìn thấy sao” Hài tử của chàng, ngày thường xấu thì sao?”

“Chàng nhìn thấy sao? Nó được nâng ở trong lòng bàn tay đó thôi! Giống như năm đó chúng ta vẫn hi vọng vậy.”

Nhẹ nhàng cúi người, lão đạo xoa xoa bụi bặm trên bia mộ, “Ta và chàng, cũng nên yên tâm thôi...”