Chuyên Sủng

Chương 19: Cảnh cáo




Editor: Sakura Trang

Nữ tử mở mắt, trời còn chưa sáng hẳn. Nàng sinh ra vốn lười nhác, trời sáng phải ra khỏi giường là khó khăn rồi, ngày thường nếu không phải ngẫu nhiên đùa giỡn một chút tướng công nhà mình thì hoàn toàn là cần có Lê Thư ôn nhu miệt mài bám riết không tha đánh thức rồi. Có khi gặp người phải khám bệnh tại nhà vào sáng sớm, lại càng cần Thư Nhi của nàng sắp xếp tốt đồ đạc và mặc y phục cho nàng trong lúc mắt nàng còn đang mông lung buồn ngủ chưa tỉnh táo hẳn... Hôm nay bỗng nhiên lại dậy sớm như vậy, không thể không nói, ngay cả bản thân Lê Phong đều cảm thấy có chút bất ngờ.

Cúi đầu nhìn người trong lòng, cánh tay cường tráng ôm cả thân thể của nàng, giống như đang bảo vệ, mặt giống như hôm qua vùi vào trong lòng của nàng, duy trì tư thế dựa vào nàng khóc đến đáng thương tội nghiệp. Chuyện ngày hôm qua tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng đối với nam nhân không có chút cảm giác an toàn này mà nói thì.... Sẽ sợ hãi đi.... Lại nghe tướng công Triệu gia khi cùng giặt quần áo có nói, hình như hắn bị bài xích mà! Thở dài trong lòng, nhớ tới đêm qua nam nhân có bề ngoài dương cương nhưng lại giống mười phần nam nhân ở đất nước nữ tôn này tủi thân khóc đến hoa lê đẫm mưa, Lê Phong chỉ cảm thấy trong lòng từng trận co rút đau đớn. Vuốt nhẹ mái tóc tuyệt đẹp vô cùng mềm mại của nam nhân, lại như trấn an vỗ vỗ lưng của hắn, lại cảm nhận được nam nhân trong lúc ngủ mơ ôm nàng thật chặt, chui càng sâu vào trong lòng nàng. Trong lòng nữ tử bỗng sinh ra cảm giác "Bọn họ là chỗ dựa và tình yêu duy nhất của đối phương", nghĩ đi nghĩ lại, khóe môi không nhịn dược lại cong lên.

Lần đầu tiên nữ tử thức dậy sớm như vây, lại không có ý muốn nằm ngủ tiếp. Nhìn nam nhân vô cùng đáng yêu gióng như con chó nhỏ ỷ lại ở trong lòng nàng, nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn sánh cùng trời đất.

Trừ phi nguyên nhân là mệt mỏi không chiu nổi do một đêm tình cảm mãnh liệt, đồng hồ sinh học của Lê Thư nhất định luôn chuẩn xác, tuy nhiên tỉnh lại sau nàng hai ba giờ thì quả thật có chút muộn, vào lúc trời hơi hửng sáng mới tỉnh dậy.

"Phong Nhi?" Lê Thư kinh ngạc, hiếm thấy thê chủ nhà mình thức dậy sớm như vậy, "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ngủ không tốt à?" Nói xong lo lắng nhíu mày, cẩm thận ôm đối phương lên người, cố ý để cho nàng nằm thoải mái một chút.

"Không có ~" nữ tử cười đến lông mày cong, vồ lên người nam nhân, sau đó vểnh môi, thuận tiện giả trang đáng thương, "Thư Nhi, người ta thật đói a....."

"Sao? Muốn ăn cái gì?" Nam nhân thật thà chất chất phác dễ bị lừa gạt cực kì đau lòng thê chủ nhà mình, vừa hỏi vừa vội vàng đem chăn cẩn thận đắp lên người Phong Nhi của hắn, "Ta sẽ đi làm ngay."

"** nước canh!" Nữ tử nói xong, vô cùng vui vẻ hào hứng ôm chăn trên giường lăn lộn, mười phần giống như tiểu hài tử. Đúng vậy, nàng mới có hai mươi tuổi thôi! Nhưng mà hắn đã... Trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng Lê Thư vẫn nở nụ cười tràn đầy sủng nịnh mà chính mình không phát hiện, "Được, còn muốn ăn cái khác không?"

... .........

Kết quả, Lê Phong cười hì hì ngồi trên đùi nam nhân, uống nước canh mà sáng sớm tinh mơ nam nhân đã sang nhà người ta mượn ** để nấu thành, mà nam nhân vừa lau miệng cho nàng vừa vô cùng bất đắc dĩ, "Tại sao hôm nay lại giống như đứa trẻ vậy...." Ngoài miệng giống như oán trách, trên tay cũng không quên thêm nước canh cho nàng, sau đó cúi đó lại đút cho nàng. Nữ tử cười đến hồn nhiên, duỗi đầu đem thức ăn trong miệng ăn được gần hết đút lại vào trong miệng nam nhân, "Chàng chỉ đút không ăn, có phải cũng muốn ta đút cho chàng hay không? Đút như vậy?" Nhìn mặt nam nhân hơi đỏ lên, giọng nói hơi oán trách: "Hôm nay bị làm sao vậy...." Nhưng vẫn nhớ kỹ phải đút cho nàng, trong lòng Lê Phong cảm thấy vô ùng hạnh phúc.

Theo sự quấy rối của nữ tử, những bất an tủi thân ngày hôm qua của nam nhân chẳng biết quăng quất đến chỗ nào, mà nữ tử cười như trẻ con, "Đương nhiên là tiêu xài sự sủng nịch của chàng a~", cũng không để ý nam nhân có thể nghe hiểu giọng điệu mang theo phong cách kiểu hiện đại như này hay không, dứt lời liền nhảy xuống chân nam nhân, "Hôm nay không cần phải ra đồng làm việc, chờ ta đi thuê người ở", ngăn cái miệng định nói lời không đồng ý của nam nhân lại, "Chàng là tướng công của ta, đừng để mệt mỏi. Đi hiệu thuốc bắc bảo với lão bản hôm nay ta không đi làm, sau đó ở nhà chờ ta." Nàng vuốt vuốt mái tóc của nam tử vừa bị nàng tháo tung dây cột tóc ra, xoay người đi khỏi nhà.

Chuyện đùa, bắt nạt nam nhân của nàng, còn coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra hay sao?

--- ------ ------ ------ ------ ---

Mới sáng sớm, nhà họ Lưu đã có người gõ cửa, ba tiếng một lần, vô cùng có lễ. Lưu gia thư sinh Lưu Mặc Khanh liền để cho chính phu Lưu thị đang nấu bữa sáng đi ra mở cửa.

Ánh bình minh chiếu lên người nữ tử, đứng ở đằng kia cao vút thẳng tắp như ngọc thạch, sạch sẽ như sen trắng, góc áo khẽ bay, phiêu nhiên như tiên. Cho dù không có khí thế mạnh mẽ của nữ tử cũng khiến cho Lưu thị đi ra mở cửa phải si ngốc, sao lại có người tuyệt mỹ như vậy? Thế nhưng tiếp theo trong lòng càng thêm sinh ra oán giận. Lê thị đã không vừa lòng với Lê Thư từ lâu. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người tuyệt mỹ ôn nhu như Lê Phong lại là thê chủ của người nam nhân xấu xí như vậy? Lúc nghe được tiểu thư Lê gia cực kì sủng nam nhân vừa già vừa xấu nhà nàng, khác hoàn toàn với người thê chủ của hắn mặt ngoài nho nhã nhưng sự thật thì lại thường xuyên trách móc đánh đập hắn! Tròng lòng đã oán giận ngút trời, dựa vào cái gì hắn có thể có được thê chủ như vậy?

Hắn đã sớm sinh lòng ghen tỵ với Lê Thư, hôm qua tình cờ gặp, cố tình dẫn nam nhân vừa xấu vừa nát kia đi để cho tướng công Lý gia và Triệu gia ném y phục của hắn đi thật xa. Vốn nghĩ cho dù thê chủ tính tình tốt gặp nam nhân không biết làm việc như hắn, một lần mà đánh mất mấy bộ y phục, mặc dù không cho hắn chịu chút da thịt đau đớn thì cũng phải tức giận dạy bảo hắn thật lâu chứ! Khi đó hắn tính toán tốt thời gian cố ý viện cớ đi khỏi nhà muốn đến nhìn bộ dáng của Lê Thư khi bị thê chủ tức giận răn dạy trách mắng, để dẹp những oán giận tích tụ trong lòng, nhưng không ngờ Lê Phong lại không hề để ý chút nào đến chuyện y phục đó, nhẹ nhàng qua loa đánh hắn vài cái liền thôi, ngay cảm một câu mắng mỏ nặng nề cũng không có, chẳng qua chỉ vì hắn về muộn khiến nàng lo lắng mà thôi! Nàng còn để nam nhân đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ kia tùy ý tựa vào trên người nàng khóc.......

Trời biết hắn đã trở về nhà như thế nào, dựa vào cái gì dừa vào cái gì? Hắn mới là người xinh đẹp nhất trong thôn mà! Rõ ràng hắn mới chỉ có 16 tuổi mà! ngay cả chính hắn đều không rõ, hắn có bao nhiêu hận cái thứ xấu xí kia, không là cái gì mà lại gặp phải vận may như vậy! Không được.... Nữ nhân này nên là của hắn, cái tên nam nhân vừa già vừa xấu kia thì coi là cái gì? Chỉ có hắn mới có thể xứng đôi với nàng!

"Là tướng công Lưu gia Lưu Yên Nhiên đúng không?" Nam nhân chưa gặp mặt đã khiến cho nàng thấy chán ghét lúc này lại đang thất thần, Lê Phong cảm thấy hơi khó chịu, lên tiếng nhắc nhở. Lưu Yên Nhiên cuống quít hoàn hồn, có chút xấu hổ, đồng thời cũng quyết tâm nhất định phải khiến cho nữ tử này cưới hắn, vội vàng thay đổi thành bộ dáng ôn nhu dịu dàng, "Không biết Lê tiểu thư đến thăm, có chuyện gì sao?" Hắn cho rằng nam nhân kia bị coi như heo mà nuôi lớn, chưa học qua lễ tiết, làm sao có thể biết chữ, mà bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa của chính mình nhất định sẽ khiến cho nàng nảy sinh ấn tượng tốt với mình. Thật sự lực chú ý của Lê Phong cũng chuyển lên trên người hắn, nhưng không phải vì hảo cảm, chẳng quá là vì muốn cảnh cáo thôi.

Đôi mắt đen trầm, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử, khi mỉm cười, trong mắt tràn đầy hào quang, khiến cho Lưu Yên Nhiên có chút khó thở, nhưng những lời nữ tử nói lại không tốt đẹp như biểu hiện trên mặt: "Tướng công Lưu gia, ngươi cũng biết việc ngày hôm qua của Thư Nhi nhà ta đúng không?" "Cái này.... Nghe nói hôm qua hắn làm mất y phục...." Lưu Yên Nhiên hoàn hồn, trả lời có chút chột dạ, lại cố ra vẻ, lạnh nhạt nói. Lê Phong cười, tưởng nàng tin Thư Nhi nhà mình tự tay vứt bỏ y phục, thuận tiện nói dối: "Nhưng mà... tướng công Lý gia và tướng công Triệu gia lại nói cho ta biết..." Nhẹ nhàng ngừng một chút, cói như không nhìn thấy sự hoảng sợ của Lưu Yên Nhiển, nhìn thấy đương gia của Lưu gia Lưu Mặc Khanh đi ra ôn nhã chắp tay thi lễ với nàng, nói: "Không biết Lê tiểu thư đến, không tiếp đón từ xa, thật kính thất kính." Lê Phong chi cảm thấy trên người run lên, lời nói này nghe được đến phát ngấy trong mấy lời kịch cổ trang, trên mặt lại không biểu hiện ra, lại nghe Lưu Mặc Khanh quát lớn Lưu Yên Nhiên: "Sao còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì? Còn không đi chuẩn bị trà cho Lê tiểu thư?" Sau đó lại quay đầu: "Mời Lê tiểu thư vào."

"Không cần, chẳng qua là vì hôm qua tiểu tử ngốc nhà ta khóc đáng thương quá, cho nên nhịn không được tìm đến đây." Lời nói ấm áp và sự sủng nịch trong mắt khiến Lưu Yên ghen tị muốn khóc ra máu. Lưu Mực nghe vậy hiểu rõ, lại chắp tay thi lễ: "Quả thật là do tiện nội tự ý muốn đi mua đồ vật mà nhờ lệnh phu giúp đỡ, nghe nói còn bị mất đồ, nam nhân này cũng thật là thiếu quản giáo, Lưu mỗ đang định đến nhà giải thích, theo giá đền tiền, ái ngờ lại khiến Lưu tiểu thư mệt nhọc đến trước, mong tiểu thư thâu hiểu và bỏ qua." Lê Phong cung không dự định như bỏ qua như vậy, cười nhạt nói; "Nếu như quả thật vì vội vàng giúp đỡ mà không cẩn thận thì cũng có thể bỏ qua...." Không nói hết câu nhưng lại nở nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ.

Lưu Mặc Khanh cũng không phải người chỉ biết đọc những dòng chữ chết trong sách vở, cũng có vài phần đầu óc, thấy đối phương không bị mất thứ gì quý giá mà lại tìm tới cửa, còn nói ra những lời như vậy, trong đầu hơi chuyển động cũng đã đoán dược gần hết sự việc, liền vừa cẩn thận nhận lỗi vừa cố gắng lôi kéo Lê Phong ở lại ăn bữa sáng. Lê Phong vốn định không đồng ý ở lại, nhưng vì Lưu Mặc Khanh do hổ thẹn mà cố gắng lôi kéo, nên cho dù Lê Phong cực kỳ không hài lòng với nam nhân Lưu gia, dù đã được nam nhân ôn ngọt ngào nhà mình đút qua đồ ăn sáng, cuối cùng lại vì bị tâm lý muốn ăn nhờ người ta một bữa cơm mà ở lại.

Nhưng mà, được rồi, hãy tin tưởng tác giả nhé! Nếu Lê Phong biết phu quân khờ của nàng làm một việc ngu ngốc trong thời gian nàng ăn bữa cơm ở nhà người ta, nàng sẽ không vì rảnh rỗi mà mất thời gian ham muốn cái sự tiện nghi nhỏ bé này!