Chuyên Sủng

Chương 15-1: Thành thân (1)




Editor: Sakura Trang

Một tháng sau.

Trời còn tờ mờ sáng, một chỗ trong thôn đã bắt đầu lộ ra một chút náo nhiệt. Trên thức tế, bắt đầu từ tối hôm qua giờ, nữ chủ nhân ở trong nhà này cũng đã bắt đầu không thèm để ý ánh mắt hoặc khinh thường hoặc tiếc hận của người dân mà chỉ chú tâm vào việc mua đò về giăng đèn kết hoa.

Tiếu Ninh tựa vào cửa nhà Lê Phong. Tuy trời còn chưa sáng, nhưng tin tức lớn "Người có lòng tốt thu nhận và giúp đỡ kẻ đê tiện đã bị kẻ đê tiện đó quyến rũ muốn thành thân cùng với hắn" vẫn khiến cho nhiều người rảnh rỗi đã dậy từ rất sớm ngồi bàn tán, đương nhiên phần lớn đều là những lời nói nhục nhã khinh thường Lê Thư. Lúc đó trong lòng Tiếu Ninh không chịu khống chế mà cảm thấy một chút vui sướng, nhìn người trong viện mặc dù không nhiều lắm --- Lê Phong, Lê Thư, Lưu Quý, lão bản tiệm thuốc nơi Lê Phong đang làm việc và hàng xóm cạnh nhà đã đem Lê Thư và Lê Phong từ trên núi xuống - Vương Thành cùng với chính phu Trương thị và thị là Thôi thị, tất cả chỉ có bảy người thôi, nhưng vẫn có một bầu không khí vô cùng náo nhiệt, có một chút tự mỉa mai bản thân.

Cuối cùng, cho dù có như thế nào nàng cũng cũng không chịu để cho hắn thiệt thòi mà! Cho dù mọi người có bàn tán gây sức ép, cho dù không có chút tiền tích góp nào cũng vẫn đi vay Lưu Quý và lão bản của nàng, thì nàng cũng muốn thành thân với hắn, cũng muốn cho hắn một cái danh phận mà ở thời cổ đại này vô cùng coi trọng.

Day day thái dương, xoa xoa một chút ánh mắt mệt mỏi do thức trắng một đêm chưa ngủ, Tiếu Ninh do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn quyết định vào giúp đỡ. Nàng có được hạnh phúc của mình, hắn nên vui vẻ không phải như vậy sao? Hắn tự nói với bản thân như vậy, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hạnh phúc của nam nhân kia, hắn vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Lê Thư đương nhiên hạnh phúc, không thể kìm nén được. Hắn vốn nghĩ Lê Phong chỉ thú hắn làm tiểu thị, lại không ngờ... Hắn sẽ không bao giờ quên khuôn mặt ngạc nhiên của nữ tử, "Cái gì cơ! Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể chấp nhận một nam nhân khác? Cái gì mà thị, ta chỉ có một mình ngươi, chỉ cần một mình ngươi, ngươi là chính phu của ta, chính phu duy nhất, hiểu không?" Như là chuyện đương nhiên. Sự khiếp sợ mà hắn chưa bao giờ trải qua, trước mắt hạnh phúc bỗng trở nên không đáng nhắc đến. Cho nên, Lê Phong nhìn khuôn mặt đang cười khúc khích của nam nhân, không biết làm sao.

Nữ tử nghịch ngợm đảo mắt, bỗng nhiên nổi lên tính trẻ con kéo cổ nam nhân, dùng một chút lực đu lên cổ nam nhân, nàng tin chắc rằng nam nhân có thể giữ được nàng, không để nàng mất sức. Xấu xa thổi một chút môi của nam nhân, như là đang nhắc nhở nụ hôn triền miên nồng nhiệt đêm qua, quả nhiên, khuôn mặt nam nhân liền đỏ bừng lên. Người nam nhân này, da mặt vĩnh viễn mỏng như vậy....

Lê Phong cười nhìn nam nhân bối rối dùng tay cẩn thận che chở cho nàng, bỗng nhiên có một cảm giác được che chở. Hài lòng cọ cọ ở trên cổ nam nhân, lại cắn nhẹ lên rái tai của hắn, lúc này mới lưu luyến nhảy xuống, trêu đùa: "Mau thu dọn lại lần nữa! Nếu không đêm nay không kịp chuẩn bị cho việc động phòng thì làm sao bây giờ? Hả?" Vừa nói vừa cười, ừm, lại đỏ hơn nữa. Trêu đùa nhéo nhéo mũi nam nhân, thấy đối phương vừa đỏ mặt vừa sắp xếp đồ vật. Lê Phong cười, xoay người muốn đi lấy đèn lồng từ chỗ của Vương Thành.

Lê Phong lấy tay cầm đồ mà Vương Thành đưa qua, thấy đối phương có chút muốn nói lại thôi, Lê Phong cười, có chút thú vị trêu chọc: "Tỷ tỷ, từ lúc nào bắt đầu biết ngại ngùng rồi? Giống như nam tử vậy..." Vương Thành phát hiện mìn khó có lúc ngại ngùng, hơi cuống lên, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Muội muội à, không phải tỷ tỷ lắm chuyện, nhưng người thật sự muốn thành thân với nam nhân kia sao?"

Trải qua nhiều ngày ở chung, Lê Phong phát hiện Vương Thành tuy có chút ấp úng, nhưng cũng là một nữ tử thẳng thắn coi trọng nghĩa khí, mấy ngày nay cũng đến quan tâm mình, hơn nữa Lê Phong cũng là một người thích ồn ào, thích kết bạn, thường thường đi sang nhà bên cạnh tặng vài thứ. Hai người phu lang của Vương Thành cũng thấy Lê Phong là người ngoan ngoãn, biết Lê Thư sẽ không, khi rảnh rỗi cũng sẽ may vá lại y phục cho Lê Phong, hoặc là treo bùa hộ mệnh lên người chỉ dạy cho Lê Thư một chút thêu thùa... Dần dần, mặc dù vẫn còn e ngại thân phận xui xẻo của Lê Thư, nhưng quan hệ của hai nhà vẫn dần thân thiết hơn, vì vậy Vương Thành cũng đối xử với Lê Phong như muội muội của mình.

Mà cũng phải nói, việc thành thân lần này Vương Thành tuyệt đối không đồng ý, những vẫn phải mang theo bùa hộ mệnh trừ tà đến đây để giúp đỡ chp Lê Phong chuẩn bị việc thành thân, khiến Lê Phong vô cùng cảm động, lúc này có lòng trêu đùa nàng, nói: "Tỷ tỷ đã đến tận đây giúp đỡ, tại sao còn nói lại việc này...." Vì việc thành thân này, mấy ngày này Vương Thành cũng ầm ĩ với Lê Thư không nhẹ, nhưng thực tế, nàng cũng thật tâm suy nghĩ cho Lê Thư, chỉ lo lắng nếu nam nhân này chết đi sẽ bị mọi người chỉ trỏ mắng mỏ, một thân xui xẻo, mặt mũi xấu xí, bảo Lê Thư không thể cưới nàng, ồn ào đến nỗi còn suýt nữa động tay động chân với Lê Phong.

Làm như vậy còn đến hỗ trợ, Vương Thành cũng cảm thấy vài phần lúng túng, hơi đỏ mặt, Lê Phong cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, đây không phải là do tiểu muội chưa suy xét. Muội muội... Thư Nhi hắn không xử dụng thủ đoạn gì, muội muội cũng từng nói qua, muội muội có thật sự thích nam nhân này hay không, cũng không quan tâm cái gì mà xui xẻo với không xui xẻo, cũng... Ừ.... Không thể vì ý tốt của tỷ tỷ mà vứt bỏ hắn. Tỷ tỷ, ai cũng nói hắn xấu xí xui xẻo, nhưng hắn có phải là một ấm sắc thuốc chỉ biết nằm trên giường không dậy nổi, hay là người tàn ác hết ăn lại nằm, muội muội thích hắn, làm sao có thể từ bỏ hắn?" Vương Thành hiển nhiên vẫn khó đồng ý, ở bên lão bản lại rất nhiệt tình "Người trẻ tuổi mà! Mặc cho làm muốn làm gì thì làm đi, không tùy ý lúc này thì còn chờ đến bao giờ? Chẳng lẽ chờ đến lúc già như ta sao? Thích thì thú ngay đi!" nói xong còn xoa đầu Lê Phong, "Không tồi nha! Nha đầu có chủ kiến!" Trán Lê Phong hiện lên hắc tuyến, Vương Thành thở dài, cuối cùng chỉ biết nói: "Nếu như đến lúc muội chán ghét thì bỏ ngay, đừng có mà chết vì sĩ diện, nếu muội hưu hắn thì người trong thôn cũng sẽ chẳng nói gì!" Sau đó liền đi giúp hai người phu lang nhanh chóng dán tốt chữ hỉ.

Trong lòng Lê Phong thấy rất ấm áp, quả nhiên mình đã gặp được người thành thật tốt bụng mà! Đang nghĩ tới việc đi giúp đỡ một chút thì thấy Tiếu Ninh đang đứng thu dọn lại giá treo đồ, độn tác chậm chạp, hơi có chút mất tập trung, dường như là đang gặp chuyện gì đau khổ khiến không khí xung quanh trở nên trầm trọng mà đau buồn, trong lòng Lê Phong cả kinh. Người nam tử khí chất trầm tĩnh, thậm chí là hơi có chút u buồn trước mắt này....

Lê Phong bỗng cảm thấy có chút khó thở, vội vàng quay mặt đi, lại đối diện với đôi mắt đang nhìn Tiếu Ninh của Lưu Quý, dáng vẻ rất là lo lắng, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu một chút, xoay người vội vàng đi đến chỗ Lê Thư, cũng không quan tâm việc hắn đang di chuyển ngăn tủ, nhanh chóng vùi vào trong lòng đối phương, giống như đà điểu, thì đã làm sao nào? Ôm nam nhân liền có thể khiến cho lòng của nàng an ổn yên tĩnh lại. Thở gấp một hơi, nàng mạnh mẽ cọ xát miệng của hắn, "Ngươi thích ta, sẽ che chở cho ta, sẽ không rời xa ta, phải hay không?" "Đúng!" Mắc dù không rõ ý của nàng, nam nhân vẫn trả lời không một chút do dự, tràn đầy sự kiên định. Lúc này Lê Phong mới cảm thấy buông lỏng, thở ra một hơi.

Một bên lão bản nhìn hai người không để ý ai mà thân thiết với nhau, có chút không nói nên lời: "Ban ngày ban mặt... Gấp như vậy, không phải buối tối có đầy thời gian hay sao?" Ách...