Nhân quốc là nơi sinh sống của Nhân tộc, chia làm ba miền: miền Nam, miền Trung và miền Bắc, mỗi miền chia làm hai tỉnh và mỗi tỉnh có hai thành phố. Quang Minh là một thành phố trung tâm nằm ở miền Trung Nhân Quốc. Nơi đây lúc nào cũng rộn ràng, tấp nập, người dân thì thân thiện tuy nhiều lúc có một số trường hợp ngoại lệ nhưng nó cũng được mệnh danh là thành phố đáng sống của Nhân Quốc.
Học viện Bình Minh là một học viện cao cấp nhất của Nhân Quốc, chỉ có những học viên ưu tú có tư chất thiên tài mới có tư cách học ở đây (chắc chắn là không có chuyện đút lót để đi bằng của sau rồi).
“OAAA… To quá! Đẹp quá! Rộng quá!”- Thiên không khỏi hào hứng khi nhìn thấy sự vĩ đại của học viện Bình Minh.
“Thật là ồn ào! Ngươi có cần hào hứng đến vậy không?”- Như My phàn nàn.
“Sao lại không cơ chứ, chúng ta sẽ học tại nơi này cơ mà!”
Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, hắn và Như My sẽ học tập tại nơi này. Nguyên nhân là vì Thiên vẫn chưa biết cách sử dụng linh lực, còn My thì bị Ma Vương lấy cớ cần người giám sát Thiên nên cũng phải chịu chung số phận.
Học viện Bình Minh có kiến trúc không khác thế giới Thiên là bao nên nó tạo cho hắn một cảm giác thoải mái thân thuộc như đang ở nhà.
Hai người theo chỉ dẫn đến khu kí túc xá.
Kí túc xá được chia làm hai khu vực, một bên dành cho nam và một bên dành cho nữ. Vì nơi ở của nam và nữ sát nhau cho nên sinh ra một luật lệ là không được đi qua khu vực khác giới (cả nam lẫn nữ) để tránh các trường hợp xấu có thể xảy ra. Luật lệ này là do bọn con gái đặt ra chứ không phải là học viện, nói về việc tình cảm thì phải nói là học viện khá là thoải mái về vấn đề này.
“Ồ ồ! Em quản lý nhìn ngon vãi!”- Thiên nghĩ thầm.
Quản lý của kí túc xá là phụ nữ, đã xinh mà thân hình còn đầy đặn, đường cong chữ S, lại thêm hai quả đào tiên đồ sộ phía trước làm Thiên nhìn mà thèm nhỏ dãi, My phải vả mấy phát mới chịu tỉnh.
Thiên sấn tới tán tỉnh cô quản lý một cách rôm rả.
“Cô ơi hẹn hò với em nha!”
Tất nhiên là Thiên bị từ chối, một đứa con nít như hắn thì làm sao hẹn hò với người hơn hắn gần mười tuổi cơ chứ. Hắn còn nằm xuống ăn vạ ở đó, làm My xấu hổ giả vờ không quen biết với hắn.
“Hứ! Đáng đời!”- My khinh bỉ.
Sau khi nằm ăn vạ mấy phút ở đó, hắn bị quản lý nhớ mặt và chuyển phòng của hắn lên tầng cao nhất của kí túc xá, vì kí túc xá không có những thứ như thang máy nên dĩ nhiên là hắn phải cuốc bộ lên tận phòng.
“Hộc...Hộc…”
Thiên thở hồng hộc sau khi lết đến tầng cao nhất của kí túc xá.
“Quả nhiên cái cơ thể này thể lực quá yếu!”
Phải, hắn đang trong cơ thể một đứa con nít 12 tuổi.
Hai tháng trước.
“Hả? Thi sát hạch?”- Thiên thắc mắc.
“Đúng! Đây là một cuộc thi do thành phố Quang Minh tài trợ tổ chức trên cả nước, mỗi năm diễn ra một lần nhằm tuyển các học viên vào những học viện thích hợp để bồi bổ tài năng. Ngươi cũng nên tham gia để tìm hiểu thêm về linh lực đi, đồng thời kiểm tra tư chất của bản thân ngươi nữa.”
Ma Vương tay chống hông giải thích.
“Cơ mà người cũng tìm cách giải quyết cái cơ thể 15 tuổi đó đi, những thí sinh đi thi toàn là những người tầm 12 tuổi thôi. Vác cái xác đó đi thi thì chúng nó cười cho thối mũi.”
Tưởng gì chứ chuyện này quá dễ đối với Thiên. Hồi còn ở thế giới cũ hắn, hắn từng tạo ra một thứ thuốc có thể làm các tế bào trong cơ thể con người thay đổi, đào thải các tế bào trưởng thành và kích thích các tế bào non sinh sôi nảy nở, làm cho cơ thể người dùng lột xác và trẻ lại nhiều tuổi (chắc là APTX-4869 rồi).
Sau vài ngày luyện tập để thích nghi với cơ thể mới, Thiên cùng My đi tham dự cuộc thi sát hạch.
Cuộc thi được diễn ra tại một quảng trường lớn ở trung tâm thành phố Quang Minh. Xung quanh quảng trường được trang trí bởi những bức tượng cổ hình những chiến binh oai phong lực lưỡng, ở giữa quảng trường cũng có một bức tượng nhưng mang hình dáng một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ đầm dường như được kết tinh từ nước, hai tay để lên trước ngực nâng niu một viên đá phát sáng màu xanh nhạt, xung nàng được bao bọc bởi những mảng nước được chạm khắc từ một loại vật liệu trong suốt như pha lê, trông nó sống động đến nỗi Thiên có thể ôm hôn mà không biết đó là một bức tượng vô tri vô giác.
“Tượng Nữ Thần Hộ Vệ
Chạm khắc: Phan Hải”
Dương đọc dòng chữ được khắc trên bệ đá đỡ bức tượng, cái tên Phan Hải nghe quen quen.
Phần lớn những người ở quảng trường đều là những thí sinh tầm tuổi hắn vì ở đây cấm những người không phận sự. Thiên tìm một chiếc ghế đá gần đó ngồi chờ được gọi tên.
Trong lúc ngồi đợi, hắn để ý một đám đông đang tụ tập lại ở phía góc quảng trường. Vốn tính tò mò, hắn đến chen vào đám đông xem chuyện gì đang xảy ra.
Bao quanh giữa đám đông là hai đứa nhóc cùng tuổi hắn, nhìn nhau với ánh mắt thù địch, lâu lâu chửi thề rồi phang nhau. Có vẻ bọn chúng có xích mích
“Tưởng gì, ra là hai thằng trẻ trâu manh động!”- Thiên buộc miệng.
“Cái gì? Thằng nào bảo tao trẻ trâu?”- Một trong hai đứa gây sự với Thiên.
“Đúng vậy, mày bảo ai trẻ trâu?”- Tên còn lại hùa theo, rồi tự nhiên hai thằng nhìn nhau, tỏ vẻ ăn ý.
“Này ta đề nghị đập thằng bố láo này trước chuyện anh em mình để sau?”- Tên kia góp ý.
“Được!”
“Ái…ái… em xin lỗi, em buộc miệng.”- Thiên chắp tay xin lỗi.
“Xin lỗi cũng đánh, lên!”
Rồi hai tên cùng xông lên đánh Thiên bầm mặt chảy máu mũi, phải có vài đứa chen vào ngăn cản rồi chúng mới chịu dừng.
“Quái lạ! Hai tên này nãy còn cãi lộn cơ mà, sao giờ chuyển sang hội đồng mình?”- Thiên cay cú nghĩ thầm.