Chương 11: Kịch bản sai quá sai!
Edit và beta: Shim
Wordpress: Phong Nguyệt Các
"Hơ, a, a, ơ... Nhẹ, nhẹ chút! Đừng... A!"
Mộc Tử Quân thấy thân dưới được "thụt thò" sướng phát điên, rên rỉ không ngớt.
Đột nhiên A Mộc Mộc ngừng lại, "Em có cần gầm nhẹ một tiếng không?"
Mộc Tử Quân cho một cước ngay bản mặt A Mộc Mộc, "Cút!"
A Mộc Mộc dụi mắt từ dưới đất đứng lên, "Sao lại đạp em?"
Mộc Tử Quân phẫn nộ, "Gầm cái con em gái mi!"
Hoang mang - ing...
Lúc này anh mới tỉnh mộng, trên người hoàn toàn sạch sẽ, một dấu vết đen tối cũng không có. Anh ngã phịch xuống giường lầm bẩm: "Hóa ra là mộng..." Là do kìm chế lâu ngày quá ư?
Vì vậy Mộc Tử Quân kích động nhào tới bóp cổ A Mộc Mộc, "Anh muốn làm anh muốn làm anh muốn làm!!!"
A Mộc Mộc phải cạy tay Mộc Tử Quân ra, bực bội nói: "Em khó thở khó thở khó thở!"
Bên gối, màn hình sách điện tử chợt lóe: "Một dòng nóng chảy phun trào, tiểu công nhíu chặt mi, gầm nhẹ một tiếng..."
A Mộc Mộc thí nghiệm mãi cũng thành. Vốn dĩ Mộc Tử Quân định về thế giới riêng của hai người, nhưng chỉ một cuộc gọi của ma ma, dự định lập tức bị ra rìa.
"Mộc Tử, hôm nay vợ cháu ngoại của chị họ chú ba vừa sinh đứa nữa, con nhà họ tan học không ai đón. Con đi đón nó được không?... Sao lại không biết? Lúc thằng bé đầy tháng con còn bế nó mà!"
Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc đi tới trường tiểu học, tìm gặp chủ nhiệm lớp 3-2 nói chuyện.
Chủ nhiệm lớp nâng kính, "Tiết cuối học sinh không ở đây, đang ở sân vận động rồi."
Bọn họ lại xuống sân, bắt lấy một thằng nhóc trong cái đám đang ném bóng loạn xạ rải rác khắp mặt trận, "Này bạn nhỏ, em biết ai là Tiểu Minh không?"
"Lớp em có ba Tiểu Minh, anh hỏi Tiểu Minh nào?"
"..." Mộc Tử Quân suy nghĩ một chút, "Hôm nay mẹ bạn ấy sinh cho bạn ấy một em gái."
"Anh tìm em làm gì?"
Mộc Tử Quân: "..." Hóa ra là thằng nhóc này!
"Mẹ em nhờ anh đến đón em."
Tiểu Minh bèn nghi ngờ nhìn, "Em lại không quen anh. Lỡ như hai người là lừa đảo thì sao?"
Mộc Tử Quân liếc mắt, "Sao lại không quen? Anh là cháu em ba của dì hai của bố em mà."
Tiểu Minh hiển nhiên bị xoắn như tàu lượn siêu tốc. Mộc Tử Quân bèn thừa thắng xông lên, "Hồi em đầy tháng anh còn bế em đó, có nhớ không?"
Tiểu Minh quay cuồng gật đầu, "Nhớ, nhớ..."
Mộc Tử Quân: "..." Qua mặt nít ranh dễ như húp cháo!
Nói xong Tiểu Minh quay lại tập luyện với lũ bạn. Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc buồn chán ngồi một góc bứt cỏ.
Bỗng nhiên một cô bé cầm quả bóng chạy tới, ngập ngừng lên tiếng: "Anh ơi, anh có biết ném bóng rổ không?"
Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Cô bé: "Thế anh có thể dạy bọn em được không?"
Mộc Tử Quân chọc A Mộc Mộc, "Chơi bóng rổ hại tay. Anh còn phải vẽ, em lên đi!" Ném không trúng đừng trách tôi!
A Mộc Mộc gật đầu, nhận lấy bóng vững vàng tiến về phía khung thành.
Cậu cau mày, ánh mắt kiên định, chân hơi khom xuống như lò xo đợi bật. Trong chớp mắt, bày một thế đẹp trai cool ngầu nhất ném bóng về phía rổ.
"Oaaa..."
"Đẹp trai quá!"
Mộc Tử Quân cũng bị rung rinh, giơ tay thành hình trái tim.
"Thình thịch..."
Bóng đập trúng khung thành bật ngược trở lại đập thẳng mặt A Mộc Mộc!
Cậu ngã xuống lừng lẫy hi sinh!
Bịch!
Hết phim!
Mộc Tử Quân: "..." Nam chính đẹp trai ngầu lòi đâu? Đm cầm nhầm kịch bản hả?
Anh đưa A Mộc Mộc và Tiểu Minh đến viện thăm mẹ, đồng thời đến khoa chụp CT.
Bác sĩ nhìn qua rồi nói: "Não chấn động chút chút."
Mộc Tử Quân càng hoảng hốt: "Gì cơ?"
"Không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."
Mộc Tử Quân ngồi thẳng lưng, "Vừa nãy cậu ấy đi rất khó khăn. Có cần bôi thuốc gì không?"
"Đây là hiện tượng bình thường. Đừng nghĩ bệnh viện thích hút tiền."
"..."
"Cậu ấy không sao. Nếu nghiêm trọng, như bệnh nhân trên kia của tôi, có lẽ đã không nhận ra anh rồi."
"Mất trí nhớ?!" Mộc Tử Quân sợ ngây người, vội vàng lôi A Mộc Mộc ra kiểm tra, "Có nhận ra anh là ai không?"
"Mộc Tử."
Anh lại chỉ vào bác sĩ, "Thế còn đây là ai?"
A Mộc Mộc suy nghĩ một lát, lắc đầu.
Thấy Mộc Tử Quân hoảng loạn, bác sĩ mỉm cười, "Tôi cũng đâu biết hai người là ai."
"..." Nói cũng đúng.
Hai người bước ra thì đụng mặt Tiểu Minh và đám người nhà.
Tiểu Minh chỉ vào bọn họ hét lên: "Ba, mấy tên lừa đảo kia kìa!"
Mộc Tử Quân nhìn thằng nhóc, "Anh lừa mày cái gì?"
"Lúc ở trường anh nói mẹ em sinh em gái!"
"Chẳng lẽ lại sinh chị gái?"
"Rõ ràng là em trai mà!" (1)
"Anh..."
A Mộc Mộc lại có chút ngẫm nghĩ, "Em là Tiểu Minh, em trai là Minh Minh."
Tiểu Minh và người nhà: "..."
Mộc Tử Quân cười tươi roi rói, "Đúng là anh em ruột."
[(1) "Rõ ràng" là "minh minh", "minh minh" là "rõ ràng".]
Trên đường về nhà, Mộc Tử Quân chân thành nói: "A Mộc Mộc, không biết chơi bóng cùng không sao. Lần sau đừng cố quá, để bị thương nữa là không được đâu."
A Mộc Mộc sờ cái trán bị băng bó, "Hôm nay tinh thần không tốt."
"Bị sao vậy?"
"Ngủ không ngon. Tối hôm qua anh..."
Mộc Tử Quân giật mình thon thót, "Anh, anh đã làm gì thế?" Không xảy ra cái chuyện mất mặt nào nữa chứ?!
A Mộc Mộc cố nhớ lại, "Anh lúc thì kêu nhanh một chút, lúc lại kêu chậm một chút, lúc sau thì nhẹ thôi, rồi lại mạnh lên, rồi lại nói không muốn..."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa!" Mộc Tử Quân xấu hổ bịt tai, "Không muốn nghe không muốn nghe đâu!"
A Mộc Mộc ngây thơ, "Nằm mơ còn ôn từ trái nghĩa, thật chăm chỉ!"
[Nhật kí nhà Mộc Tử]
- Mộc Tử Quân: Cứ nhớ lại là thấy khó chịu ư ư ư...
- A Mộc Mộc: Anh ấy thật chăm học.
[Tác giả] Giao thừa vui vẻ nha ~~~(*  ̄ 3)(ε ̄ *)
Hết chương 11