Chuyện Người Không Biết

Chương 6




Buổi tối về đến nhà là tám giờ đúng, điện thoại di động đổ chuông, là điện thoại của anh trai cô.

"Thanh Thử, lần trước em nói tờ tạp chí em làm gọi là 《 Đồ Trung 》có phải không?" Giọng nói Tiêu Thanh Dương mơ hồ có mấy phần gợn sóng.

"Đúng vậy. Anh gọi điện thoại vì chuyện này?"

"Ba mẹ không yên lòng về em, em tốt nghiệp rồi còn không trở về, lần trước anh tụ tập với đám bạn, có một bạn học nhắc tới một vị đồng học của cậu ấy ở thành phố C có mở một tòa soạn, nhắc tới cũng khéo, chính là tòa soạn em đang làm đấy."

Thanh Thử sửng sốt.

"Anh nghe bạn anh nói, vị đồng học ấy nhân phẩm không tệ, anh cũng yên tâm hơn." Một hồi lâu đầu kia không có tiếng động, "Thanh Thử, em có nghe anh nói không đấy?"

Thanh Thử nuốt nước miếng một cái, "Anh, bạn học của anh với ông chủ của em là đồng học thời nào vậy?"

"Bọn họ đều tốt nghiệp đại học Yale bên Mỹ, sao thế?"

"Không có gì, tiện thì hỏi chút thôi."

"Thanh Thử ——"

"Dạ?"

"Anh và ba mẹ đã thương lượng, chúng ta định sẽ trở về định cư trong nước."

"Anh ——"

"Ba mẹ cũng rất muốn về. Lần trước nghe em nói muốn đi Tây Tạng du lịch, chuẩn bị lúc nào thì lên đường?"

"Cuối tháng này."

“Ừhm, chú ý an toàn nhé."

Cúp điện thoại, Thanh Thử rơi vào trầm tư.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vừa kêu, cô đã tỉnh. Sau khi rửa mặt đơn giản, ăn một ít bánh bao, Thanh Thử đi xuống lầu.

Sớm hơn 20 phút so với thời gian hẹn.

Sáng sớm mọi thứ đều yên tĩnh, gió hơi lạnh, cảm giác rất thoải mái.

Thanh Thử chạy một vòng, trở về đường cũ thì ánh mắt chợt thấy người đứng phía trước. Cô thoáng sửng sốt rồi đi tới.

"Sư huynh, sớm vậy."

Trình Mực Lăng nhìn cô, "Anh cũng mới vừa ra ban công liền nhìn thấy em." Không biết có phải do sương sớm không, ánh mắt cô như che phủ một lớp sương dày.

Thanh Thử cười cười, con ngươi khôi phục sáng rỡ trước đây, "Sư huynh ăn sáng chưa?"

"Chưa." Trình Mực Lăng lên tiếng.

Thanh Thử sững sờ, thật ra thì cô chỉ hỏi cho có lệ một chút thôi."Trong túi em có bánh bao đấy."

"Vẫn còn sớm, đi ăn sáng với anh đi."

Hình như không thể cự tuyệt.

Đi thôi.

Không nghĩ tới Trình Mực Lăng mang cô tới một cửa hàng nhỏ, một cửa hàng rất không thu hút.

"Nơi này sao?" Thanh Thử nhìn chung quanh một chút, là một cửa hàng hoành thánh.

Trình Mực Lăng đi vào, bà chủ đang bận rộn nhìn thấy anh, "Mực Lăng tới ư , nhanh ngồi đi."

Trong tiệm nhỏ để sáu cái cái bàn, lối đi nhỏ hơi chật chội.

"Có muốn nếm thử không, hoành thánh của thím Vương có mùi vị rất tuyệt." Trình Mực Lăng đề cử.

Thím Vương đi tới, tất cả mặt mày đều là nụ cười, bà không dấu vết quan sát Thanh Thử, "Rất lâu rồi cháu không tới, vẫn như mọi lần sao?"

Mực Lăng gật đầu một cái, "Hai phần ạ."

"Được, chờ một chút. Thím đi lấy." Gương mặt thím Vương rất nhiệt tình.
Mỗi bàn trong tiệm đều có người, phần lớn là người trẻ tuổi.

"Sư huynh, anh hay tới đây hả?" Thanh Thử hỏi.

"Ừ, lúc học trung học có một người bạn dẫn anh đến, sau này đi du học rồi, đã rất nhiều năm không trở lại đây. Sau khi anh tốt nghiệp rồi về nước, có một ngày đi qua đây lại phát hiện ra tiệm này vẫn còn." Ánh mắt Mực Lăng nhẹ nhàng nhìn chung quanh mình."Lát nữa em nếm thử một chút xem."

Bà chủ mang hai chén hoành thánh ra rất nhanh.

Thanh Thử nếm một miếng, khó trách Trình Mực Lăng lại đến cửa hàng bé nhỏ tầm thường này. Nước dùng của hoành thánh là canh gà, mùi vị rất thơm ngon, nhân hoành thánh được bao rất đẹp.

"Thế nào?" Mực Lăng hỏi.

Thanh Thử giương mắt, "Ngon lắm ạ."

"Thích về sau có thể đến thường xuyên, từ chung cư chúng ta đi tới đây cũng rất gần."

Thanh Thử gật đầu một cái.

Không nghĩ tới, cô lại ăn sạch cả một chén hoành thánh.

Mực Lăng nhìn cô, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thanh Thử nói không ra loại cảm giác này, trong lòng giống như có cái gì phất qua.

Bà chủ biết bọn họ muốn đi chơi ngoại ô, bèn chuẩn bị cho bọn họ một bọc thức ăn, bà chủ nhét thẳng vào tay cô, Thanh Thử ngại quá, nhìn Mực Lăng cầu cứu.

"Đây đều là thím tự làm, mang đi mà ăn dọc đường. Mực Lăng thích ăn, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thím thấy Mực Lăng đưa con gái tới đây, đi chơi vui vẻ nhé."

Thanh Thử không biết nên nói gì, chỉ đành phải nhận."Cám ơn thím."

Xe đi rất xa rồi Mực Lăng thấy cô vẫn hơi cúi đầu, "Chắc phải hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, em có thể ngủ một lát nếu muốn."

Thanh Thử sững sờ, thẳng thẳng sống lưng, "Sư huynh, sao lúc nãy anh không nói gì?"

"Nói gì cơ?" Mực Lăng nhíu mày.

Ánh mắt Thanh Thử hơi sâu xa, im lặng không nói.

Mực Lăng kéo kéo khóe miệng, "Thím Vương vẫn luôn nhiệt tình như vậy. Ưhm, đồ ăn thím ấy làm ngon thật cơ."

Thanh Thử âm thầm thở ra một hơi.

"Hay là anh nói không đúng?" Mực Lăng cất giọng hỏi.

Thanh Thử âm thầm khẽ cắn môi, "Không sai."

Đông Sơn là khu đất nghỉ dưỡng thành phố C mới khai phá mấy năm trước, chung quanh Viễn Sơn, cây cối xanh mướt. Rất nhiều kẻ nhìn xa trông rộng đã đặt mua bất động sản ở đây, ngày nghỉ tới đây nghỉ ngơi thư dãn.

Lâm Mặc Tuần theo thói quen, dừng xe trước một ngôi biệt thự. Nơi đó đã có bốn chiếc xe đậu trước, xem ra đã có người đến rồi.

Quả nhiên.

"Trình tổng, Thanh Thử, các vị cuối cùng cũng đã tới." Chu Mật vẫy vẫy tay.

Mọi người đều tỏ vẻ rất hài lòng với nơi đây.

Thanh Thử ngắm nhìn chung quanh. Đang lúc giữa hè, giàn hoa tường vi trong viện rất tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua giàn cây rải đầy điểm sáng xuống sân viện.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đều tự động đi dạo.

Đêm qua Thanh Thử ngủ không được ngon giấc, nên không đi cùng. Chu Mật nhìn cuồng thâm dưới mắt cô, "Cô đi vào ngủ một chút đi."

Thanh Thử nhìn chung quanh một vòng, tất cả mọi người đều đang chờ xuất phát, thiếu đi một người cũng không quan trọng. Cô bèn lên lầu nghỉ ngơi.

Biệt thự rất lớn, ba tầng, rất nhiều phòng. Cả tòa biệt thự trang hoàng đơn giản hào phóng, làm cho người ta một có cảm giác sung sướng, thoải mái, dễ chịu. Mỗi một chỗ đều thể hiện thái độ sống của chủ nhà.

Vừa nãy quên không hỏi, sao mà anh tìm được nơi này hay vậy.

Thanh Thử từng bước từng bước đi lên lầu, nhìn chung quanh một chút. Chính giữa lầu ba là một gian sảnh kiểu mở, trên ban công để rất nhiều cây xanh, tươi tốt mơn mởn, vô cùng thích thú. Tiếp tục, dõi mắt lên chính là núi non trùng điệp vây quanh.

Mà nơi xa, rất nhiều khách du lịch đang bắt cá câu tôm ở bờ sông, hoàn toàn nhàn nhã. Thanh Thử nhìn một hồi, liền đến ngồi lên ghế xích đu trắng bên cạnh.

Gió mơn man, cô úp chiếc mũ lên mặt, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Đến khi cô tỉnh lại, đã là một giờ sau. Đã gần đến buổi trưa, mọi người vẫn chưa trở lại.

Thanh Thử xuống lầu, khi nhìn đến bóng người trước cửa sổ sát đất thì bước chân hơi chậm lại. Cuối tháng bảy, nhiệt độ thành phố C đã đến gần 40 độ. Trình Mực Lăng mặc quần dài sáng màu cùng áo sơmi màu trắng, vẫn là phong cách từ trước đến giờ.

Ánh mắt Thanh Thử khẽ tan rã.

Trình Mực Lăng vừa quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt cô. Rất nhanh, cô lại khôi phục lại nét mặt thường thấy "Sư huynh, anh đã trở lại?" Cô từng bước từng bước đi tới.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Anh không có đi ra ngoài." Trình Mực Lăng nói nhẹ, giọng anh hơi khàn khàn.

Thanh Thử nhìn về phía phương xa, "Chu Mật mới gửi tin nhắn báo, trong vòng buổi trưa bọn họ sẽ không trở lại. Sư huynh, em xuống bếp xem có cái gì ăn được không."

Nói xong, cô đi tới phòng bếp.

Trình Mực Lăng nhìn bóng lưng cô, hướng về phía xa phát ra một tiếng thở dài khẽ khàng đến nỗi không thể nghe thấy .

Nguyên liệu trong phòng bếp rất phong phú, Thanh Thử nhìn ngó một chút, chuẩn bị làm cơm chiên. Cô vo gạo xong, đem gạo bỏ vào trong nồi thì Trình Mực Lăng đi vào phòng bếp, "Có cần giúp một tay không?"

Thanh Thử không quay đầu lại, "Không cần đâu, sư huynh, anh có ăn cay không?"

"Có." Trình Mực Lăng mơ hồ đáp một tiếng, anh nhìn cô bắt đầu xắt nguyên liệu, động tác mặc dù không phải là rất điêu luyện, nhưng món ăn cũng được thái bình thường chỉnh tề, anh yên lặng nhìn ngắm.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Thử cũng chuẩn bị xong nguyên liệu, chỉ chờ cơm chín.

Nồi cơm điện mới, hơi nước hừng hực bốc lên.

Hai người cũng không ai nói gì nữa, trong lúc Thanh Thử chiên cơm, Trình Mực Lăng lo bày biện bát đũa.

Hai chén cơm chiên sắc, hương, vị đều chuẩn.

Trình Mực Lăng bưng chén tới phòng ăn, hai người mặt đối mặt, lẳng lặng dùng cơm. Trên bàn ăn bày một chậu hoa màu trắng trồng một loài hoa đỏ, kiều diễm ướt át. Thanh Thử dời ánh mắt đi.

Thanh Thử phát hiện, cô đã không có gì khẩu vị gì nữa rồi.

Trình Mực Lăng không nhanh không chậm ăn sạch một chén cơm.

Không lâu sau, mọi người lục tục trở lại.

"Trình tổng, Thanh Thử, mau đến xem cá chúng tôi bắt được, buổi tối có thể nướng cá, rất tuyệt."

Mấy cô gái đều xắn quần, chân còn dính bùn, có thể thấy, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.

"Ah, ở đâu ra cơm chiên thế?"

Thanh Thử đứng lên, "Trong nồi còn một ít nữa đấy."

"Ai, đói chết mất, chúng tôi sẽ không làm khách đâu."

Mấy người kia chia nhau số cơm chiên còn lại, ăn sạch rất nhanh."Thanh Thử, cô nấu sao?"

Thanh Thử gật đầu một cái.

Một bên có người nói, "Sao anh không hỏi xem, biết đâu là Trình tổng xuống bếp?"

"Quân tử xa nhà bếp, Trình tổng xuống bếp quá không phù hợp với hình tượng của anh ấy trong lòng tôi."

Mọi người cười rộ lên.

"Nhưng mà lại nói, con gái thời nay biết nấu cơm không có nhiều. Thanh Thử, tương lai người nào cưới được cô thì thật là có phúc đấy."

Thanh Thử mặt không đổi sắc, nhìn mọi người trước mặt mình, khóe miệng hiện lên một đường cong.

Ánh mắt Trình Mực Lăng chuyển sang nhìn vẻ mặt cô, đáy mắt cũng trồi lên một chút ý cười.

Thanh Thử đứng lên, "Em đi dọn dẹp."

Trình Mực Lăng đưa tay ngăn cô, "Anh đi cho."

"A!" Mọi người ngạc nhiên kêu lên, vạn vạn không ngờ.

Trình Mực Lăng sờ sờ chóp mũi, "Anh cũng không phải người xa nhà bếp, mọi người cứ nghỉ ngơi đi."

Thanh Thử bị bọn họ gọi đi đánh bài, cô rất ít khi đánh, mấy ván rồi, hầu hết đều thua.

"Có ai chơi thay em đi, em thật sự không biết chơi."

Cô không chơi nữa, có người vào chơi thay cô.

Mọi người ở dưới lầu nháo loạn, một hồi tiếng cười vui vẻ. Trình Mực Lăng chẳng biết đã đi đâu. Thanh Thử xem họ chơi nửa giờ mới rời đi.

Thoáng một cái đến gần tối, những người đi ra ngoài đều đã trở lại.

Mọi người bắt đầu bận bịu bữa tối.

Chu Mật nói với cô, “Khe suối đó đặc biệt trong suốt, rất nhiều cá tôm. Trình tổng đâu rồi nhỉ?"

Thanh Thử lắc đầu.

"Đi tìm anh ấy đi, mọi người chuẩn bị bắt đầu tiệc nướng rồi."

Thanh Thử do dự một chút, "Chu Mật, sáng sớm ngày mai tôi phải về, với lại cuối tuần tôi không đi liên hoan với tòa soạn được đâu."

Chu Mật không hiểu, "Tại sao?"

"Tôi đã hẹn với bạn từ mấy ngày trước, cô ấy đang đến chỗ hẹn rồi."

"Vậy sao, nhưng cô để sáng mai rồi đi không được sao? Mọi người khó có dịp cùng đi chơi một chuyến."

Thanh Thử bất đắc dĩ cười cười, "Sau này vẫn còn cơ hội mà."

Chu Mật bĩu môi, "Cô đi nói với sếp đi."

Thanh Thử nhíu nhíu mày, mặt sầu khổ.

Cô đi lên lầu tìm gọi Trình Mực Lăng, chắc là anh ở trên lầu chưa xuống. Quả nhiên, cô tìm được anh trên ban công tầng ba. Trình Mực Lăng nhắm mắt ngủ trên chiếc xích đu màu trắng.

Ánh nắng chiều như tấm lưới bao phủ khuân mặt đang say ngủ của anh.

Thanh Thử thả nhẹ bước chân, hình ảnh ấm áp, ánh mắt cô ngơ ngẩn nhìn anh, mềm mại và sâu sắc.

Bên tai cô là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, cáng tay không kìm được mà vươn về phía trước.

Trong nháy mắt, Trình Mực Lăng mở mắt ra. Mới vừa tỉnh ngủ anh có chút không giống lúc bình thường, nhiều hơn mấy phần lười biếng.

Tay Thanh Thử đông cứng tại chỗ .

Đáy mắt Trình Mực Lăng lóe sáng lên rồi biến mất, như đang ấp ủ điều gì đó.

Thanh Thử nhanh chóng mở miệng, "Sư huynh, trên mặt anh có con sâu."

Nói xong, cô hối hận luôn.

Ánh mắt Trình Mực Lăng chớp chớp một cách giảo hoạt, không chút để ý bèn a một tiếng, "Ở đâu cơ? Anh không thấy được, em đuổi nó giúp anh với."