Chuyện Người Không Biết

Chương 10




Lhasa tháng tám, nhiệt độ ôn hoà, có điều ánh nắng thật quá chói chang, "Thành phố ánh nắng" quả thật danh bất hư truyền.

Da Tống Vi trực tiếp biểu tình.

Thanh Thử bôi một lớp mỹ phẩm dưỡng da trên mặt.

Tống Vi đi tới gần cô, "Chị không cảm thấy gì sao?"

"Tôi còn chịu được."

Tống Vi liếc mỹ phẩm dưỡng da cô đang dùng một cái, tất cả đều là tiếng Anh, "Đây là nhãn hiệu gì vậy?"

“Anh trai tôi gửi đấy, cô có muốn dùng một chút không, dùng được lắm."

Tống Vi cầm lên nhìn một hồi, cô hơi giật khóe miệng, "Không cần đâu. Em đi tìm bọn Trịnh Giai đây, tối gặp nhé."

Thanh Thử gật đầu một cái, "Được."

Hôm đó Thanh Thử một mình đi Đại Chiêu Tự. Đại Chiêu Tự nằm ở trung tâm thành cổ Lhasa. Tòa chùa miếu này đã có 1300 năm lịch sử, trải qua tang thương.

Bước chân Thanh Thử rất chậm, hai mắt thành kính, si ngốc nhìn phía trước.

Trên tấm đá xanh tràn đầy bóng dáng các tín đồ đang lễ bái. Có vài người dập đầu một lát, mệt mỏi liền đứng lên nói chuyện một chút, rồi lại dập đầu.

Trong cảnh trời xanh mây trắng, hương khói lượn lờ.

Thanh Thử đứng không biết bao lâu, cho đến khi cô cảm giác hai chân mình tê dại.

Một ngày đó, cô đều ở Đại Chiêu Tự.

Đến buổi tối, cô mới trở về. Lễ tân của khách sạn thấy cô, gọi cô lại, "Có một người đàn ông trẻ tuổi tới tìm cô."

Đầu tiên Thanh Thử sững sờ, chỉ trong một cái chớp mắt liền nghĩ ra, "Anh ấy đâu?"

"Gọi điện thoại cho cô mà không thấy nghe máy. Anh ấy đã ở đây chờ một lúc lâu rồi." Giang Ương khẽ cười.

Thanh Thử lấy điện thoại di động ra, có sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của anh. Cô có chút nhức đầu, lập tức gọi điện cho anh.

Điện thoại di động chỉ vang trong chốc lát, liền thông. Cô nghe được giọng anh trầm thấp. "Thanh Thử ——"

Cổ họng Thanh Thử giống như bị cái gì chẹn lấy, trong lúc nhất thời không nói được.

Trình Mực Lăng như đang đợi điều gì đó, cũng không nói chuyện.

Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.

Một hồi lâu, Thanh Thử khẽ cắn răng, cuối cùng cũng tìm lại giọng mình."Sư huynh, anh đang ở đâu?"

Cơ thể đang hết sức căng thẳng của Trình Mực Lăng buông lỏng trong nháy mắt, "Anh vừa đi khỏi đấy chưa lâu, đang định đi tìm khách sạn, em chờ anh, anh lập tức quay lại."

Thanh Thử nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cúp điện thoại, Thanh Thử phát hiện mặt mày Giang Ương cười cười nhìn cô chằm chằm.

Thanh Thử nói, "Tiền bối học cùng đại học của em ý mà."

"Ồ ——" Giang Ương cố ý kéo giọng thật dài.

"Em về phòng nghỉ ngơi trước."

Trở về phòng rồi mới phát hiện bọn Tống Vi chưa trở lại. Thanh Thử thu thập một ít đồ đạc của mình. Mười lăm phút sau, có người gõ cửa.

Mở cửa, Trình Mực Lăng tựa vào cửa, anh mặc toàn thân hưu nhàn, hoàn toàn là phong cách đi du lịch.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Mực Lăng phát hiện hình như cô đen đi một chút.

Ánh mắt Thanh Thử nhanh chóng né ánh mắt anh, "Sư huynh, vào trong ngồi đi."

Trình Mực Lăng quét mắt nhìn gian phòng một cái, rất đơn giản, hai cái giường, ở giữa để một cái bàn. Thanh Thửđể hai bao lô ở cuối giường.

Lúc này Thanh Thử hiểu là phải giả bộ hồ đồ."Sư huynh, anh ở đâu?"

"Phố bên, cách chỗ này năm phút đồng hồ." Trình Mực Lăng như nghĩ tới cái gì, "Chu Mật nói với em rồi hả ?"

Thanh Thử gật đầu một cái, "Anh ấy nói chủ đề kỳ sau của 《 Đồ Trung 》 là về Tây Tạng ."

Con ngươi Trình Mực Lăng chuyển một cái, "Mới vừa quyết định thôi, anh vốn đã có ý tưởng về Tây Tạng."

Thanh Thử bối rối siết chặt tay.

Trình Mực Lăng tự nhiên cũng phát hiện động tác nhỏ này của cô, "Hai ngày nay em đi những đâu?" Anh hỏi.

Thanh Thử kể hết mọi thứ, thật ra thì cô cũng không định đi đâu, đến đây chủ yếu là để cảm nhận lòng mình thôi.

"Đại Chiêu Tự sao, rất được." Trình Mực Lăng chậm rãi nói.

Thanh Thử còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của anh, đã nghe anh nói, "Vậy thì làm phiền Thanh Thử ngày mai làm hướng dẫn viên cho anh." Khóe miệng anh mỉm cười quyến rũ.

Thanh Thử nhanh chóng bị nụ cười của anh mê hoặc. Lúc này cửa bị mở ra, Tống Vi đi vào, chợt nhìn thấy bên trong có một người đàn ông, sững sờ, nhìn lại gương mặt Trình Mực Lăng, ánh mắt cô ta kín đáo quan sát mấy giây.

Thanh Thử liền vội vàng giới thiệu, "Đây là người em quen trên xe lửa, Tống Vi." Dừng một chút, "Đây là sư huynh học cùng đại học của tôi, Trình Mực Lăng."

Tống Vi cười khẽ một tiếng, "Chào anh." Cô nghi ngờ, "Mực Lăng —— là Mực Lăng, tên khác của Nam Kinh sao?"

Trình Mực Lăng trả lời, "Không phải, là Mực trong mực tàu."

Tống Vi chợt hiểu ra, "Thì ra là chữ Mực này." Cô nháy mắt với Thanh Thử mấy cái, "Em vào lấy cái sạc điện thoại thôi."

Trình Mực Lăng nói, "Không phiền toái gì đâu, tôi và cô ấy đang định ra ngoài đi dạo."

Thanh Thử nhìn về anh, họ nói thế lúc nào chứ?

Tống Vi gật đầu một cái.

Trình Mực Lăng nghiêng đầu nhìn Thanh Thử, Thanh Thử nhìn anh, có thể không nể mặt của anh, ngay mặt cự tuyệt sao?

Đáp án hiển nhiên là không thể!

Hai người chậm rãi đi dọc theo hành lang, ánh đèn lờ mờ khiến hành lang nhìn qua có chút hun hút.

Hai người đang chuẩn bị quẹo phải xuống lầu, đột nhiên, phía trước có hai người nam nữ đang ôm nhau, bị bồn hoa che khuất hơn phân nửa, nhưng vẫn là thấy rõ việc họ đang làm.

Mặt Thanh Thử nóng lên, liếc mắt nhìn Trình Mực Lăng thấy anh giống như không có nhìn thấy gì cả, bình tĩnh tự nhiên.

"Phía sau còn có một cái cửa ra khác." Thanh Thử chậm rãi nói.

Trình Mực Lăng nhìn cô một cái, có anh ở đây cô hơi mất tự nhiên. Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện lần trước Chu Mật kể.

Cũng là một đôi tình lữ tình cảm bộc phát, dính vào nhau chỗ khu ký túc, rất nhiều người liền lặng lẽ tránh đi. Thanh Thử lại thản nhiên đi đến cạnh chỗ họ, kết quả đôi tình lữ kia bị hù chạy.

Trình Mực Lăng âm thầm cười một tiếng, "Nơi này hoàn cảnh thật phức tạp. Cô bé lúc nãy là như nào vậy?"

"Sinh viên đại học C, tới đây du lịch cùng hai người bạn học nữa."

Trình Mực Lăng lặng yên một chút, "Dọn sang chỗ anh ở đi."

Thanh Thử giật mình, không trả lời anh.

Trình Mực Lăng hiểu rõ nên không miễn cưỡng cô. Hai người rốt cuộc không làm phiền đôi tình lữ kia, đi thêm một đoạn đường dài bằng một nửa nữa để xuống lầu.

Bóng đêm an bình, những ngôi sao trên trời trên nền đêm đen lung linh chói mắt.

Hai người đi hơn một giờ, không nói chuyện nhiều, tâm tình lại cực kỳ thoải mái. Đại khái là vì ở nơi tha hương này, có một người quen làm bạn.

Trình Mực Lăng đưa cô trở về khách sạn, Thanh Thử bước lên bậc thangcủa khách sạn.

Cô nhìn bóng dáng anh trên đất, thon dài thẳng tắp.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Trình Mực Lăng trầm giọng dặn dò, "Còn có, điện thoại di động giữ liên lạc."

Thanh Thử gật đầu một cái.

"Em vào trước đi." Trình Mực Lăng nói.

Dõi theo bóng cô khuất dần, Trình Mực Lăng mới xoay người đi.

Lúc trở về, Tống Vi không có trong phòng. Phó Hàn Trạch ở sát vách hình như cũng chưa về.

Thanh Thử không nghĩ nhiều, rửa mặt xong, mở laptop bản bắt đầu ghi lại hành trình hôm nay. Lúc cô viết xong, đã mười một giờ. Tống Vi vẫn chưa trở lại.

Cô tắt máy tính, điện thoại di động mở máy để một bên, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khoảng rạng sáng, cô nghe thấy có động tĩnh trong phòng, giống như có người mở cửa. Thanh Thử chợt thức tỉnh, "Ai?"

"Là em, thật xin lỗi, làm chị tỉnh." Tống Vi mở đèn.

Thanh Thử ngồi dậy, khoác thêm áo.

Khuôn mặt Tống Vi mệt mỏi, cô ta chán nản ngồi trên giường, giường hơi rung nhẹ, chỉ thấy cô ta giang hai cánh tay xong nằm xuống.

Một hồi lâu không có động tĩnh, Thanh Thử nghe hơi thở nhè nhẹ của cô ta vang lên bèn đứng dậy tất đèn.

Lúc nửa đêm, nghe được bên sát vách dường như có người gây gổ. Cả đêm Thanh Thử không được ngủ ngon giấc, sáng hôm sau, trời vừa sáng, cô đã dậy.

"Tống Vi, có phải Trịnh Giai cãi nhau với Phó Hàn Trạch không?" Cô vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng cảm giác hình như có chỗ không đúng.

Tống Vi à một tiếng, "Chắc vậy. Hai người bọn họ không kể gì với em, nhưng mà ban ngày bọn em đi chơi rất vui. Hôm nay chị sẽ đi đâu?"

"Đại Chiêu Tự." Thanh Thử không muốn nói dối bọn họ.

Tống Vi cười, "Cùng với vị sư huynh kia hả?"

Thanh Thử gật đầu một cái.

Tống Vi mím môi suy nghĩ một chút, "Anh ấy vì chị mới đến Tây Tạng. Chị đừng phủ nhận, chị không thấy ánh mắt anh ý nhìn chị đâu."

Cùng cô chung đụng mấy ngày, cũng coi là có chút hiểu Thanh Thử. Thanh Thử tướng mạo xuất chúng, tự nhiên không thiếu người theo đuổi.

Tống Vi là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, giỏi nhìn mặt nói chuyện."Buổi chiều hôm qua lúc em về đây có thấy anh ý. Có điều lúc đấy em không ngờ rằng người anh ý muốn gặp là chị."

Đáy mắt Thanh Thử thoáng qua thứ gì đó, "Không phải như cô nghĩ đâu." Cô nhìn thời gian, "Tôi phải ra ngoài, đi trước nhé. Chơi vui vẻ."

Tống Vi nhìn bóng lưng cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi, có hâm mộ, có bất đắc dĩ.

Lúc Thanh Thử ra cửa, vừa khéo gặp Trịnh Giai. Trịnh Giai giống như không thấy cô. Thanh Thử gọi mấy câu, cô ấy mới phản ứng.

Sắc mặt Trịnh Giai trầm trầm.

"Tống Vi vừa dậy." Thanh Thử nói.

Trịnh Giai cười lạnh một tiếng, "Chuyện cô ta có dậy hay không liên quan gì tới tôi." Giọng điệu vô khó chịu, nói xong cô ấy cũng nhận ra."Thật xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ không được ngon. Hôm nay tôi định ra ngoài đi dạo một mình , đến Thánh Địa Phật giáo triều bái một tý cho thanh thản."

Hai người nói chuyện tào lao mấy câu, Trịnh Giai nhanh chóng rời đi.

Ngay khi Thanh Thử dừng chân, bóng dáng Trình Mực Lăng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nói một câu ‘Chào buổi sáng’.

"Cô bé vừa rồi chính là một người khác em quen trên xe lửa tên Trịnh Giai?" Trình Mực Lăng hỏi.

"Làm sao anh biết?"

Trình Mực Lăng cười, "Ngày hôm qua lúc anh tới, thấy hình như cô ấy và bạn trai xảy ra tranh chấp." Dừng một chút, "Hơn nữa em ấy mà, em sẽ không chủ động nói chuyện với người không quen, vừa rồi anh thấy em gọi tên cô ấy nhiều lần."