Dưới bóng đêm, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Mạc Dật dùng áo choàng của y bọc kín lấy Ngô Trăn Suất đang ngủ bên người, chính mình lại nửa dựa vào đại thụ nhắm mắt nghỉ ngơi, tùy thời vẫn duy trì tư thái cảnh giác, để phòng ngừa gặp nguy hiểm sẽ dễ ra tay.
Nhưng mà, Ngô Trăn Suất lại không ngủ được.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mạc Dật dưới bóng đêm có chút mơ hồ lãnh đạm, thở dài trong lòng. Trầm Chi Hiên là người sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào. Hắn cho rằng nguyên thân Tề Phong này có khuôn mặt hữu dụng, làm sao không chuẩn bị những thứ khác.
Nguyên thân Tề Phong không biết lại không có nghĩa là hắn không biết.
Trên người Tề Phong sớm đã bị hạ một loại cổ. Hiện tại, chỉ còn chờ Trầm Chi Hiên chạy tới.
…
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, Ngô Trăn Suất đã bị Mạc Dật nhíu mày kêu tỉnh. Lập tức hai người nhanh lên ngựa, Mạc Dật một tay kéo dây cương, hai chân thúc vào bụng ngựa, tựa như tên rời cung lao nhanh ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Ngô Trăn Suất ngồi ở trên ngựa, trong lòng đã sáng tỏ, trên mặt lại làm như nghi ngờ hỏi.
Mạc Dật nhấp nhấp môi, đưa tay giữ chặt lấy Ngô Trăn Suất, lời ít mà ý nhiều: “Có người đuổi tới.”
Quả nhiên, bọn họ vẫn chưa ra khỏi thạch lâm bao nhiêu, ngựa cưỡi kêu thảm một tiếng, vấp dây thừng té lăn ra.
Mạc Dật trong lòng căng thẳng, một cước đạp trên lưng ngựa, nhanh chóng ôm lấy Ngô Trăn Suất phi thân rời đi, lúc phải đứng lại tạm nghỉ mới nhìn rõ phía trước sớm đã có một đám người chờ bọn họ.
Trong đám người đó, có một nam tử đang cầm kiếm mà đứng, bạch y phiêu phiêu, rõ ràng là Trầm Chi Hiên.
“Trầm đại ca!” Ngô Trăn Suất giống như có chút vui mừng kêu một tiếng, lại như nhớ tới điều gì, nhìn thoáng qua Mạc Dật, lập tức sắc mặt tái đi.
Trầm Chi Hiên nhìn bộ dáng Mạc Dật che chở Tề Phong, ánh mắt hơi hơi nheo lại, lại cười nói: “Tiểu Phong, ngươi làm thực tốt. Tuy rằng Mục Ly Hi đã chạy trốn, bất quá, ma giáo lúc này đã không bao giờ còn có thể nguy hại giang hồ.”
Ngô Trăn Suất nghe vậy lúng ta lúng túng không nói gì, ngược lại thần sắc Mạc Dật vẫn là lạnh lùng, “Nếu như thế, ngươi còn muốn làm gì?”
Trầm Chi Hiên dừng ánh mắt ở trên người của hắn, ý cười không rõ, “Hiện tại, dĩ nhiên là phải hạ sát ma đầu Tả hộ pháp của Ma giáo mới có thể khiến mọi người yên tâm.”
Vừa dứt lời, Ngô Trăn Suất còn chưa kịp nói gì, người chung quanh đã nhanh ra tay.
Mạc Dật không thể không rút kiếm ra nghênh chiến, y cố ý dẫn cừu hận, tránh thương tổn đến Ngô Trăn Suất.
Trầm Chi Hiên đứng một bên nhìn bọn họ chẳng những thật lâu không thể bắt nổi Mạc Dật, mà người bên phe mình còn chết đi rất nhiều. Gã lại nhìn thoáng qua Ngô Trăn Suất, bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Tiểu Phong, ngươi chớ có trách ta.”
Nói xong liền rút kiếm hướng vào Ngô Trăn Suất.
Ngô Trăn Suất nội tâm xem thường một cái, trên mặt lại như là bị kinh hãi ngây ngẩn cả người, chỉ có thể đứng tại chỗ trừng lớn mắt.
Bên kia Mạc Dật lại lo quýnh lên, bỗng nhiên bùng nổ, kiếm chiêu biến đổi đột ngột, hai ba lần chế phục người xung quanh, sau đó vội vàng đuổi tới hắn. Lại chỉ tới kịp vì hắn mà khó khăn đỡ kiếm chiêu. Trường kiếm xuyên qua, Trầm Chi Hiên vậy mà cũng dính một chưởng của y.
Nhìn Mạc Dật che chắn trước mặt mình, ngực không ngừng trào ra máu tươi, Ngô Trăn Suất cũng hoàn hồn lại, sốt ruột tiến đến đỡ lấy y, thanh âm đã thay đổi, “Ngươi có sao không?”
Mạc Dật trấn an nhìn hắn một cái, ngăn hắn lo lắng, nhấc mắt lạnh lùng nhìn Trầm Chi Hiên.
Trầm Chi Hiên lau vết máu bên miệng, mỉm cười, “Quả nhiên, Mục Ly Hi nói không sai, hiện tại nhược điểm của ngươi, là tiểu Phong.”
Ngô Trăn Suất sắc mặt khẽ biến, nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Thẩm đại ca…”
Mạc Dật giữ chặt hắn, ánh mắt lạnh như băng cảnh giác nhìn Trầm Chi Hiên, “Hắn hiện tại với ngươi đã không còn liên can.” Dừng một chút lại nói: “Ta cũng sẽ không nhúng tay vào việc chính tà nữa.”
Trầm Chi Hiên lại thở dài, “Nhưng mà, chỉ có giết chết ngươi, ta mới có thể yên tâm.”
Nói xong, hắn chuyển hướng đến Ngô Trăn Suất, “Tiểu Phong, lại đây.”
Trầm Chi Hiên nói như vậy, Mạc Dật đột nhiên khẩn trương, nhớ lại hắn có nói qua Trầm Chi Hiên là ân nhân cứu mạng của hắn, lúc này y thật không dám đánh cuộc, trong lòng hắn vị trí của y cùng gã kia phân cao thấp thế nào.
Ngô Trăn Suất lại bất động, hắn kinh ngạc nhìn Trầm Chi Hiên, thật lâu sau mới nói: “Thẩm đại ca, y đã cải tà quy chánh, sẽ không làm chuyện xấu nữa, ngươi để cho chúng ta rời đi đi.”
Trầm Chi Hiên híp đôi mắt lại, “Quả nhiên, tất cả đều không đáng tin. Tiểu Phong, ngươi làm ta thất vọng rồi…”
Đáy lòng Mạc Dật trong nháy mắt vui sướng viên mãn, nhưng khi y phát hiện ra thần sắc Trầm Chi Hiên không thích hợp, lại càng cố gắng giấu Ngô Trăn Suất sau người, đề phòng nhìn đối phương. Tuy rằng y hiện tại bị thương, nhưng muốn mang Ngô Trăn Suất chạy trốn, vẫn không thành vấn đề.
Bất quá…
“A…” Mạc Dật đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, không khỏi cong thắt lưng, đau đớn phía sau làm y kinh ngạc quay người nhìn về phía Ngô Trăn Suất, lại phát hiện hai mắt hắn dại ra vô thần, tay vẫn máy móc rút chuỷ thủ lúc này đang găm thật sâu vào lưng y, giơ lên lên cao, lưỡi dao ánh sắc lạnh, chuẩn bị lần thứ hai đâm xuống.
Mạc Dật lập tức toàn thân né tránh, lại không dám ra tay, sợ thương tổn đến hắn, chỉ có thể vội vàng kêu lên: “A Kỳ…”
“Vô dụng, tiểu Phong đã bị hạ cổ thuật Nhiếp hồn, hiện tại không thể nghe được cái gì, chỉ biết làm theo mệnh lệnh của ta.” Trầm Chi Hiên đứng đó mỉm cười: “Ngươi còn né tránh, ta cũng chỉ có thể để tiểu Phong tự thương tổn mình …”
Hắn nói xong, Ngô Trăn Suất đột nhiên giơ chủy thủ trong tay lên hung hăng đâm vào chính mình, đồng tử Mạc Dật co rút lại, rốt cuộc mặc kệ vết thương đang ứa máu mà chạy nhanh đến giữ chặt chủy thủ trong tay hắn, máu tươi theo tay áo chảy xuống, nhiễm ướt mặt đất dưới chân.
“Không nên thương tổn chính mình.”
Đột nhiên, đao phong lại chuyển, lần thứ hai mạnh mẽ đâm vào bụng Mạc Dật. Mạc Dật không hề động, thậm chí tùy ý hắn dùng lực, ánh mắt nhìn Ngô Trăn Suất lại nhu hòa mà thâm tình.
“Là ta… Tỉnh lại… Không nên thương tổn chính mình…” y có chút cố sức nói, tiếng nói lạnh như băng lúc này lại ẩn ẩn cảm giác ôn nhu.
Thần sắc của Ngô Trăn Suất tuy rằng vẫn dại ra, nhưng đáy mắt lại ẩn ẩn có nước mắt tuôn xuống.
Mạc Dật rốt cục chống đỡ không nổi thân thể nữa, chậm rãi ngã xuống.
Trầm Chi Hiên hơi hơi nhếch môi, “Hắn vẫn chưa tỉnh lại…”
Chính là, gã lời còn chưa nói hết câu, chủy thủ trong tay Ngô Trăn Suất lại rơi xuống mặt đất, lập tức một tiếng hét vang, “Mạc Dật…”
Ngô Trăn Suất có chút run rẩy ngồi xuống kề bên Mạc Dật, nhìn miệng vết thương không ngừng trào máu tươi, chân tay luống cuống bịt lấy, “Ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không có việc gì … Ngươi đã đáp ứng muốn cùng ta …”
Thanh âm của hắn nghẹn ngào, mà ngay cả câu nói cũng lộn xộn không rõ, thật sự kích động đến cực điểm.
“Ngươi đã tỉnh lại.” Mạc Dật giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút cứng ngắc.
Trầm Chi Hiên kề bên có chút không thể tin thì thào, “Không có khả năng, như thế nào sẽ thanh tỉnh…”
Ngay lúc gã thất thần, trong nháy mắt, Mạc Dật bỗng nhiên cầm lên một cây chủy thủ, tay vừa động, chủy thủ đã nhanh cắm vào ngực Trầm Chi Hiên.
Trầm Chi Hiên trừng lớn mắt ngã xuống, mà động tác vừa rồi cũng làm cho Mạc Dật kịch liệt ho khan, phạm mạnh đến miệng vết thương, máu tươi không ngừng trào ra.
Ngô Trăn Suất luống cuống tay chân bịt lại cho y, lại như thế nào cũng không ngăn được máu chảy ra, hắn vẫn không ngừng lắc đầu, tiếng nói gần như nức nở, “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
Mạc Dật chậm rãi đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau mặt của hắn, hoá ra không biết từ lúc nào, hắn vậy mà bật khóc.
“Không phải là lỗi của ngươi, đừng khóc…” Mạc Dật thấp giọng an ủi, “Ta thật tiếc nuối, không thể cùng ngươi đi Giang Nam, đi thảo nguyên, đi đại mạc…”
Ngô Trăn Suất không muốn nghe y nói, khàn khàn lên tiếng cắt lời y, “Ta biết.”
Mạc Dật cười thật chua xót, chậm rãi lắc đầu, tâm can đau đớn, y thật vất vả mới có thể cùng một chỗ với hắn, kết quả lại…
Y cố gắng nhìn kỹ Ngô Trăn Suất, giống như muốn đem khuôn mặt này khắc vào xương tuỷ. Cố sức nói chậm rãi ——
“Ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi …”
“Ta sẽ không để cho ngươi một mình…”
“Ta không yên tâm.”
“Ta đáp ứng rồi, nhất định phải cùng ngươi đi…”
Mạc Dật nhìn bàn tay hai người nắm chặt, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, lời nói cuối cùng hóa thành nghẹn ngào, dần dần tiêu tán trong không khí.