Nếu ngay tại lúc phát hiện mình thích một người, mà người kia lại vì mình mà chết, như vậy, thích nhất định sẽ biến thành yêu sâu sắc.
Ít nhất, sẽ trở thành ký ức khắc sâu cả đời cũng không thể tiêu tan.
Cái ngày bọn hắn vĩnh viễn không quên được, đó là ngày Mục Ly Hi ôm người trong ngực đang lạnh dần, trái tim tựa như bị xé nát, cơn đau từng chút gặm nhấm hắn, từng chút nhai nuốt hắn.
Hắn trọng sinh kiếp này, ban đầu mang theo đầy bụng oán hận, giả tạo tính toán đường đi nước bước, chỉ muốn trả thù từng tên đã có lỗi với hắn ở kiếp trước.
Nhưng mà thế sự khó liệu, hắn duy nhất không có dựa theo kế hoạch mà lại may mắn được tiếp cận người nọ. Sau đó, hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo hắn vạch ra.
Hiện tại, chỉ cần có thể làm cho người trong ngực tỉnh lại, hắn nguyện ý buông tha hết thảy, chỉ cần nhìn đối phương khoẻ mạnh, vẫn vô tư như trước gọi hắn một tiếng ca ca.
Trên đời này, người dụng chân tâm đối hắn, chỉ duy nhất một người này mà thôi.
Chính là, hắn không bao giờ sẽ nghĩ tới, người hắn nghĩ gần kề hắn, liền như là một giấc mộng xa vời vợi.
Hắn biết là, cho dù có dùng hết tất cả thời gian của kiếp này, cũng vô pháp khiến hắn quên đi tấm thân thể nhuộm máu đỏ tươi chói mắt ấy, gai mắt đến đáng sợ. Độ ấm trong lòng ngực từng chút biến mất, cũng như sinh mệnh của hắn từng chút bị rút đi!
…
Hai ngày sau, khi Bạch Phàm mang theo Nhạc Phong trở lại khách điếm, chỉ thấy người vốn dĩ luôn luôn lãnh tĩnh đạm mạc, y phục chỉnh tề kia, nay đang ngồi trên giường, tóc tai hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, vết máu khô cạn quanh thân cùng với chút râu bắt đầu mọc loạn trên cằm làm hắn có vẻ vô cùng chật vật, vô cùng khốn khổ. Mà người hắn đang ôm kia, y phục nhiễm máu đã mất đi màu đỏ diễm lệ lúc ban đầu, máu khô lại nâu đen khiến người ta có chút giật mình kinh hãi.
Mục Ly Hi mờ mịt chuyển mắt, vừa nhận ra Nhạc Phong đã đến, ngay lập tức đôi mắt bơ phờ sáng lên, hoang mang lảo đảo từ trên giường bước xuống. Bởi vì mấy ngày nay tựa hồ không hề ăn uống gì, cho nên suy yếu bắt lấy áo Nhạc Phong, như một người điên mà lẩm bẩm không ngừng, “Dược! Mau! Lấy giải dược ra!”
Nhạc Phong nhìn thấy bộ dáng này của hắn, quả thực trợn mắt há hốc mồm, đây là nam nhân lãnh tĩnh đa mưu túc kế sao? Hắn với Mục Kỳ…
Mục Ly Hi lại không đợi hắn trả lời, trực tiếp vươn tay lung tung móc ra tất cả dược liệu trong áo y, sau đó nhanh chóng chạy đến bên giường, vui sướng vội vàng nói: “Kỳ nhi, không có việc gì, dược đến …” Động tác lại thật cẩn thận đem dược đút cho Mục Kỳ, “Ngoan, ăn hết… Ngươi lập tức liền tốt hơn.”
Nhạc Phong nhìn động tác run rẩy của hắn mà cau mày, người trên giường rõ ràng đã chết từ lâu rồi!
Hắn nhanh tiến lên, một tay bắt lấy tay còn cố nhét dược vào miệng người chết của Mục Ly Hi, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi tỉnh lại đi, hắn đã chết.”
Những lời này giống như sấm sét, nháy mắt dừng được động tác của Mục Ly Hi, thân thể hắn cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch, giật mình thì thào, “… Chết…”
Mục Ly Hi đột nhiên đẩy tay Nhạc Phong ra, đứng lên chỉ vào y quát: “Không có khả năng! Hắn ăn giải dược, không có khả năng xảy ra chuyện!”
Đột nhiên, hắn như là nhớ tới điều gì, xoay người điên cuồng công kích tới Nhạc Phong, trong miệng lẩm bẩm, “Là ngươi! Là ngươi hạ dược!”
“Ta sao lại liên can?” Nhạc Phong nhíu mày tránh khỏi sự công kích của đối phương, tuy rằng không vui, y vẫn giải thích: “Độc phát tác chậm, ít nhất một năm mới có thể phát tác, huống hồ, cũng không có dấu hiệu hộc máu không ngừng.”
“A, Kỳ nhi thân thể vốn là suy yếu, là dược ba phần độc, huống chi độc dược? Lấy thân phận thánh y Ma giáo của ngươi lại không biết? Ngươi có phải đã sớm muốn hắn chết hay không?” Mục Ly Hi không tin, cười lạnh một tiếng, công kích cũng không dừng lại.
Nhạc Phong thấy tình hình như vậy, trong lòng đau xót. Nhưng tính cách của y vốn dĩ làm càn không kềm chế được, bởi vậy lúc này trên mặt ngược lại còn trào phúng mỉm cười, ác liệt nói: “Là như thế sao? Đừng quên, lúc trước chính là ngươi ra lệnh cho ta dùng dược.”
Mục Ly Hi nghe vậy trong lòng một trận đau đớn, động tác trên tay không khỏi dừng lại, lập tức cả người mệt mỏi, cảm giác như đã bị cuốn trôi.
Đúng là như thế, tuy rằng hận Nhạc Phong, nhưng hắn càng hận chính mình.
… Nếu vậy, trước giết Nhạc Phong, sau đó giết mình để bồi hắn đi.
Mục Ly Hi tàn nhẫn cắn chặt răng, động tác vừa dừng ngay lập tức lại công kích, nhưng ngay lập tức, một thanh kiếm so với động tác của hắn càng nhanh hơn, từ một bên đâm thẳng tới.
Thân kiếm lia qua tay Nhạc Phong, cánh tay của y liền bay ra ngoài, bên tai chỉ vang lên một tiếng rống đau đớn, sau đó một chuỗi tia máu như huyết châu phun trào. Tiếp theo đó, mũi kiếm chuyển, lập tức thứ ấy hướng về phía cổ họng Mục Ly Hi.
Kiếm quang sáng ngời mà chói mắt, thể lực của Mục Ly Hi sớm đã chống đỡ không nổi, lúc này một bước chân cũng không dụng được, hàn ý thoáng chốc bao phủ toàn thân, đồng tử Mục Ly Hi phóng đại, một kiếm này tránh cũng không thể tránh.
Đúng lúc này, người vốn dĩ vẫn còn ôm kiếm đứng im khi Nhạc Phong bị chém lại động. “Đang” một tiếng, mũi kiếm trong gang tấc liền bị trường kiếm ngăn trở.
Mục Ly Hi thân thể giống như bị hút hết khí lực, mềm nhũn té ra đất.
Người tới động tác ngừng lại, lúc này mới có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn —— Mạc Dật.
Hắc y bao lấy dáng người cân xứng có hơi gầy, ngũ quan lạnh lùng, trầm ổn như tạc tượng, ánh mắt vốn dĩ không biểu lộ cảm xúc nay cũng đỏ rực. May mà, thịnh nộ qua đi đã chém đứt một tay của Nhạc Phong, y mới thành công duy trì được thanh minh.
Sắc mặt của y không tốt lắm, trước mắt tối sầm, không ăn không ngủ chạy tới khiến hắn có chút chật vật.
Lúc ánh mắt của y rơi xuống người trên giường, trong khoảnh khắc tâm như phá nát, buồn đau mãnh liệt như sóng biển đánh tới, khiến lửa giận vừa được áp chế đã bùng lên thiêu đốt tâm trí y.
Y hối hận chính mình rời khỏi Mục Kỳ để đi điều tra chân tướng vì sao hắn té xỉu, nếu không phải như thế, làm sao hôm sau đối phương biến mất mà y không hay.
Trong nháy mắt, tâm tình đó như rơi vào hầm băng. Mục Kỳ những năm gần đây bên người không còn ai, cho nên y chỉ có thể tự mình tìm kiếm chung quanh. Cho đến khi nhìn thấy Bạch Phàm vội vã chạy về trong Giáo, hắn mới biết được Mục Kỳ dĩ nhiên là đi theo Mục Ly Hi.
Y tuy rằng vội vàng, nhưng thế nào cũng không ngờ tới một đường đến đây lại chỉ nhìn thấy một cảnh thế này.
Một khắc kia, tâm của y cơ hồ đau đến mức không thể hô hấp, giống như vật gì đó đột nhiên biến mất giữa thinh không, luống cuống cùng mờ mịt, sau đó lửa giận ngút trời cuồn cuộn bùng cháy.
Giết bọn chúng! Giết tất cả những ai thương tổn hắn.
…
Mạc Dật nhớ rõ lúc nhìn thấy Mục Kỳ, y mới mười bảy tuổi.
Khi đó thân còn ở trong Ám lâu, bởi vì thiên tư võ học thông minh, cho nên ngay lúc giáo chủ muốn chọn lựa thị vệ bảo hộ tiểu thiếu gia, y được chọn ngay giữa bao người.
Y nhớ rõ lần đầu tiên thấy tiểu thiếu gia này, đối phương bởi vì thân thể không tốt, ít khi bước ra khỏi phòng, mà hắn cũng chỉ cần an an tĩnh tĩnh núp trong một góc nào đó bảo hộ là được.
Việc đó kì thật rất nhàm chán, căn bản không có chuyện gì để làm.
Khi đó với y, Mục Kỳ là chủ nhân duy nhất.
Cho đến khi tiểu thiếu gia vốn dĩ quanh năm ở trong phòng lại đột nhiên chạy ra hậu viên, té xỉu ngoài đó, y tiến vào nhìn hắn nằm trên giường, chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc cuồn cuộn trào dâng, mọi thứ vô thanh vô thức xuất hiện rồi biến mất, tựa hồ trong thân thể đối phương có cái gì đó rất quen thuộc đã hấp dẫn y.
Sau đó, y cảm thấy không chỉ may mắn một lần khi được chọn từ Ám lâu, mà y thật sự rất may mắn.
Thiếu gia thực thiện lương, hắn chưa bao giờ phát giận với ai, cho dù là với ca ca được sủng ái hơn mình, hắn vẫn tươi cười vô tư như trước kia.
Thiếu gia thực đáng yêu, lúc tức giận sẽ biểu hiện ra ngoài mặt ngay, lúc ngẩn người chắc chắn là đang trầm tư nghĩ suy chuyện gì đó.
Thiếu gia thực thông minh, hắn chắc chắn là biết Mục Ly Hi giành hết quan tâm của giáo chủ, cướp hết hạ nhân của hắn, nhưng hắn cũng không đối với người kia làm việc gì có lỗi.
Vì y vẫn luôn bên hắn, tâm trí đều đặt ở trên người của hắn, cho nên y phát hiện thiếu gia có đôi khi sẽ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mục Ly Hi. Bởi vì là thân nhân, cho nên không muốn thương tổn.
Thiếu gia thật sự thiện lương như thế, vô ý khiến cho người ta không thể chán ghét.
Bởi vì, chỉ cần bất cứ người nào tiếp xúc với hắn, liền sẽ nhớ rõ ánh mắt kia. Đen thăm thẳm lại trong veo như bầu trời sau cơn mưa, trong suốt thiện lương bao dung.
Nhưng mà hiện tại, đã mất hết rồi.
Quả nhiên, vĩnh viễn đứng ở phía sau hắn, cũng không thể bảo hộ hắn hoàn toàn.
Y cần phải mạnh mẽ hơn nữa.
…
Một khắc qua đi, Mạc Dật mở miệng, tiếng nói trầm thấp không hề có cảm xúc, “Bạch Phàm, ngươi muốn đối nghịch với ta?”
Bạch Phàm đáp: “Ngươi biết quy củ Ám lâu, hắn là chủ nhân của ta. Ta không có khả năng nhìn ngươi giết hắn.”
“Hắn lại giết chủ nhân của ta.” thần sắc Mạc Dật không hề biến hóa, giờ lại như đang cười, giễu cợt đến mức làm cho Mục Ly Hi vừa nghe thấy câu nói kia sắc mặt liền trắng thêm vài phần.
Mạc Dật giơ kiếm, ánh kiếm sáng choang, “Bạch Phàm, ngươi cho tới bây giờ cũng đánh không lại ta.”
Bạch Phàm cũng giương kiếm trong tay, “Đó là chuyện của năm năm trước rồi.”
Hai người vừa dứt lời, hai thanh kiếm đồng thời động, mũi kiếm lạnh băng loé sáng, ánh lửa toé ra, thanh âm lạnh lẽo va chạm không ngừng, hai bóng người một đen một trắng giao đấu đồng thời, tốc độ nhanh đến mức cơ hồ thấy không rõ chiêu thức.
…
Không biết qua bao lâu, tốc độ của hai người đều chậm lại, đôi mắt của Mạc Dật đỏ bừng sát khí, trên người vài chỗ kiếm thương, mà Bạch Phàm càng thê thảm hơn, bạch y trên người không chỗ nào không nhiễm máu.
Một bên Nhạc Phong đã sớm đau đến mức hôn mê bất tỉnh, mà Mục Ly Hi trong lúc bọn họ so chiêu lại mắt điếc tai ngơ, vẫn cố lết đến bên giường, ôm Mục Kỳ, bộ dáng ngẩn ngơ. Hắn thì thào tự nói, “Kỳ nhi…”
Vừa lúc đó, một đệ tử ma giáo đột nhiên hoang mang chạy đến, trên người của hắn đầy vết thương, vừa tới cửa phòng đã không còn sức chống đỡ mà ngã xuống.
“Thiếu chủ! Mau, trở về… Giang hồ các phái… Đột nhiên, tấn công chúng ta, Nam giáo chúng ta trở tay không kịp… Tổn thất nghiêm trọng, giáo chủ đặc biệt kêu ta tới thỉnh ngài…”
Vừa mới dứt lời, người tới liền thở hơi cuối cùng, đoạn khí tẫn mệnh.
Mục Ly Hi giương mắt, một trận hoảng hốt, thật lâu sau như là nhớ đến cái gì, thì thào ra tiếng, “Trầm Chi Hiên…”
Hiện tại mới chú ý tới, hai ngày trước, Trầm Chi Hiên đã sớm không ở nơi này, chỉ sợ…
Thật lâu sau, Mục Ly Hi giật giật, hắn dùng ngón tay từng chút một chải vuốt mái tóc dài của Mục Kỳ, mở miệng lên tiếng: “… Đó là nơi tồn tại kí ức về Kỳ nhi, ta sẽ không cho phép bị cái gọi là giang hồ chính phái phá huỷ.”
Đang đỏ mắt giao chiến, Mạc Dật nghe như vậy, động tác thoáng ngừng, bị Bạch Phàm đánh té trên mặt đất.
“Phốc —— khụ khụ…” Mạc Dật ôm ngực, phun ra hai ngụm máu, sau đó lảo đảo cố đứng vững, chính là nhìn về phía Mục Ly Hi, ánh mắt lạnh lẽo cùng khí thế lại không giảm mảy may.
Mục Ly Hi nhìn hắn, tay hết nắm lại mở, cuối cùng mở miệng gằn từng chữ một: “Nam giáo là nhà của Kỳ nhi, có thân nhân của Kỳ nhi, nếu Nam giáo xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi cảm thấy hắn sẽ vui vẻ sao?”
Bạch Phàm đứng ở một bên, cảnh giác động tác Mạc Dật. Mạc Dật cũng hiểu, dựa vào hắn trong tình huống này, không cách nào có thể giết chết cả ba người họ, đừng nói đến chuyện mang Mục Kỳ đi.
Mạc Dật si ngốc nhìn Mục Kỳ, trầm mặc thật lâu sau, hắn giương mắt, tầm mắt gắt gao đảo qua ba người, sau đó nhắm chặt, như là quyết định gì đó.
Lúc lại mở mắt ra, đáy mắt đã sớm vô cảm, giọng nói vốn dĩ đã trầm nay còn có chút khàn, “… Về Giáo trước.”
Mục Ly Hi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hắn miễn cưỡng ôm lấy thi thể Mục Kỳ, đang muốn đứng dậy, Mạc Dật đột nhiên vươn tay, không để hắn phản bác mà nói: “Giao hắn cho ta.”
…
Mục Ly Hi mắt mở trừng trừng nhìn Mạc Dật ôm Mục Kỳ đi, gắt gao cắn chặt môi.