“Chúng ta trốn ra khỏi nơi này nhanh” Lộ
Hà gằn từng tiếng nói, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
“Trốn?” Tôn Chính có thể lý giải rõ ràng
hàm nghĩa của từ này. Theo kinh nghiệm nhân sinh của cậu mà nói , trốn – chỉ áp
dụng cho tình huống nguy hiểm cần ải giữ mạng sống .
Thế nhưng lúc này từ này đối với cậu rất
xa lạ .
Hay do cậu không cảm thấy nguy hiểm đang
đến gần ?
Hay là cậu cho rằng mình đã không còn khả
năng sống sót?
Đương nhiên là đáp án trước , Tôn Chính âm
thầm chế nhạo chính mình.
“Tuy rằng chưa từng có người thành công.”
Lộ Hà cười khổ .
“Lộ Hà!” Tôn Chính có chút buồn bực ,
không quen với cách cười này của hắn.
Lộ Hà nhún nhún vai, nhìn ra được Tôn
Chính không có suy nghĩ giống hắn, nhưng hắn có thể lý giải, bất luận kẻ nào
đến đây , đều sẽ cảm thấy không chân thực, vượt qua tầm kiểm soát , không khoa
học.
Hắn mở bản đồ vừa rồi ra, ý bảo Tôn Chính
lại đây cùng xem với hắn.
“Còn nhớ rõ lúc nãy tôi nói gì không?” Lộ
Hà ngón trỏ ở trên mặt giấy xẹt qua xẹt lại, át ra âm thanh ma sát. Bởi vì
quá yên lặng nên âm thanh rất rõ ràng “Chúng ta muốn thoát khỏi bệnh viện này ,
trước tiên ải xem xét có thể thoát ra từ đâu.”
Không thể!
Đây là trực giác đầu tiên của Tôn Chính
trả lời. Nhưng ý tưởng này khiến lòng cậu không rét mà run.
Vì sao lại không thể?
Nếu cậu giống như bên ngoài cố chấp như
vậy, cậu nhất định trả lời có thể , nhưng mà cậu biết nội tâm của mình đã sớm
tin tưởng Lộ Hà, ý tưởng này của cậu không chiếm được sự đồng cảm, thân thể cậu
cũng bởi vì vậy mà run nhè nhẹ .
Không nghe được Lộ Hà trả lời , Lộ Hà tựa
hồ đã sớm dự đoán được cũng không để ý, ngón trỏ dừng ở tầng bốn :“Tầng bốn,
hình như có hai òng an toàn , nếu đi qua tầng bốn có chuyện gì, cậu nhớ rõ vị
trí chứ ? Chúng ta chạy vào đây trốn”
“òng tiêm vắc xin…… và khoa Đông Y?” Tôn
Chính nhìn hai vòng đỏ trên bản đồ , không xác định nói.
Tầng bốn……
Vì sao lại cảm thấy bất an như vậy ?
Có lẽ…… Có lẽ cậu đã chấp nhận thỏa thiệp,
thừa nhận mình đang bị vây trong tình cảnh nguy khốn.
Trốn, từ này , mang đến sợ hãi lẫn xa lạ .
“Nếu gặp ải thứ gì đó , không trốn kịp
thì ải làm sao ?” Tôn Chính ngẩng đầu lại hỏi.
Lộ Hà nghe như thế, biết Tôn Chính ngoan
cố bấy lâu đã có chút dao động, cảm thấy có chút vui mừng , mỉm cười nói:“Tin
tưởng tôi.”
Tin tưởng anh, vì thế giới này đã không
còn ai.
“Đi thôi!” Lộ Hà mở đèn pin , tay đặt lên
vai Tôn Chính.
Tôn Chính đứng dậy, đi theo Lộ Hà đến
trước cửa.
Lộ Hà kéo chiếc ghế chặn cửa ra, bỗng
nhiên quay đầu nhìn Tôn Chính.
“Cậu ải chuẩn bị tâm lý, hiện tại chúng
ta trên cơ bản đã thích ứng với bóng tối, nhưng muốn tìm đến hai òng kia mà
không có ánh sáng là không thể, nói cách khác, trong vài giây mở hoặc tắt đèn
pin , chúng ta ải từ hai giây đến mười giây mới có thể thích ứng với ánh sáng,
lúc đó ải cảnh giác 200%.”
Cảnh giác, cảnh giác cái gì?
Tôn Chính rất muốn hỏi như vậy , bọn họ
muốn chạy trốn , cần òng bị, ải chịu đựng sợ hãi mà không biết những thứ
ngoài kia là gì .
“Cuối hành lang hai bên đều có cầu thang,
chúng ta ra cửa liền quẹo trái, cậu đi theo tôi nhớ kỹ, bước nhỏ nhưng ải
nhanh, không được át ra âm thanh quá lớn, không được quay đầu.”
“Không được quay đầu?”
“Bởi vì quay đầu lại , chỉ gia tăng sợ hãi
cho cậu mà thôi.” Lộ Hà hạ giọng nói.
Tôn Chính biết, trong bóng đêm quay đầu,
chỉ thấy một bóng đêm dày đặc âm u , có thể sợ đến vỡ tim.
Cậu cũng biết đây là một cách nói vừa buồn
cười lại không khoa học: Ngươi càng sợ thứ đó , nó sẽ càng dễ dàng xuất hiện.
Giải thích duy nhất có thể lý giải chuyện
này là do sợ hãi làm bước sóng sinh vật thay đổi đồng dạng với của sóng của “U
Linh” hay “Quỷ Hồn”, khiến cho hai vật sinh ra ản ứng hấp dẫn.
Tôi không tin có ma quỷ, Tôn Chính hạ khóe
miệng.
“Những thứ chúng ta thấy , có thể là ảo
giác cũng có thể là thật .” Lộ Hà ở một bên nhẹ giọng nói.
Vừa dứt lời, liền dùng lực mở cửa òng
viện trưởng.
Bóng tối và lạnh lẽo như cơn sóng ập tới .
Bên trái!
Lộ Hà nói nhỏ.
Tim đập thật nhanh hòa nhịp theo hơi thở
gấp gáp bước đi trong bóng tối .
Trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi
lạnh.
Tôn Chính trong đầu hiện ra hình ảnh từng
căn òng từng cánh cửa bọn họ đi qua
Cửa đóng chặt, ía sau cánh cửa đó là
những thứ quỷ bí mà chúng ta không thể biết được lặng lặng nằm yên.
Văn òng ó viện trưởng , ba òng tư
liệu, òng khử trùng, nhà vệ sinh nữ……
“Xuống lầu, Chính!” Âm thanh Lộ Hà đánh
gãy suy nghĩ của cậu .
Một cỗ lực kéo cậu đi xuống, cậu lảo đảo
chạy , dọc theo cầu thang xuống ía dưới.
Bỏ lại sau lưng tầng năm những cánh cửa
tịch mịch chăm chú dõi theo.
Những cánh cửa trầm tư trống rỗng.
Chân đạp trên cầu thang, lại có thể xúc
động như vậy.
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch.”
Chân đang muốn bước tiếp bỗng dừng lại.
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch.”
“Tiếng gì đó?” Tôn đang cố gắng khống chế
cho giọng của mình ổn định.
Giờ phút này bọn họ đang đứng tại cửa cầu
thang, sau lưng là cầu thang quanh co dẫn đến tầng năm lạnh lẽo, trước mặt là
tầng bốn tối om xa lạ.
“Âm thanh này … rất có quy luật .” Lộ Hà
có chút gian nan trả lời.
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch.”
Tôn Chính lần đầu tiên chủ động nắm tay Lộ
Hà .
“Từ tầng bốn truyền đến .” Lộ Hà lại bổ
sung một câu.
Chẳng lẽ có người khác?
Tôn Chính trong đầu chợt lóe.
Có người sao? Cậu rất muốn hỏi .
Hoặc là, không ải người ……?
Cậu phát hiện mình khẩn trương đến độ cắn
chặt môi, mở không nổi , hỏi không nên lời.
“Mặc kệ nó, chúng ta hô một tiếng cho có
tinh tinh thần tiếp tục chạy!” Lộ Hà khó có thể chịu được âm thanh có quy luật
này, giống như âm thanh kim loại va chạm, sau đó lại biến mất giống như đụng
ải vật mềm gì đó.
Hắn kéo Tôn Chính, xoay người xuống
ía dưới tiếp tục chạy.
“Từ từ! Là — thang máy!” Tôn Chính nhịn
không được kêu lên