Vừa mới đặt chân đến cửa thang máy lầu
tư , liền thấy lão Trương đi về hướng này ,cả người mồ hôi đầm đìa , thấy tôi
mới thở nhẹ một hơi.
“Lão Mao, vẫn tốt chứ? Có bị gì không .”
Lão thở hồng hộc nói.
“Không có gì.” Tôi cũng thả lỏng ,
xoay người quay về lầu năm.
Lão lướt qua người tôi đi lên ía
trước, cước bộ rất nhanh , giống như có ai đang đuổi theo lão vậy .
“Xem đi, không gì đáng sợ cả .” Tôi
nhẹ giọng nói
“Ờ ừ……” Lão lắp bắp trả lời tôi.
Tôi chỉ cười cười, át hiện nơi này
có chút âm u. Nhìn kỹ mới át hiện đèn pin trong tay lão Trương đã không còn
át sáng , chỉ có đèn trong tay tôi còn pin.
“Hư rồi sao? Hay hết pin?” Tôi hỏi.
“Hư rồi , vừa rồi đi đến lầu một, khắp
nới đều tối thui, vì có chút sợ hãi nên cũng không để ý .” Lão chậm chạm trả
lời .
Tôi “Nga” một tiếng, lão đi rất nhanh
trong chốc lát đã trở về òng trực ban.
Thoáng sửa sang lại một chút, tôi đoán
bây giờ cũng khoảng hai giờ sáng, liền đi ngủ .
“Ba” một tiếng đèn tắt , căn òng bị
bao trùm trong bóng tối . Bệnh viện vẫn yên tĩnh như trước.
“Tôi nói này lão Mao, ông thật không
cẩn thận , thang máy cũng không đóng, tôi mới vừa đi đến lầu ba, chợt nghe dưới
lầu đinh một tiếng làm tôi sợ muốn chết ……” Lão Trương nằm trên giường thì thầm
.
Tôi xoay người, trong lòng bỗng nhiên
có chút kỳ quái.
Thang máy không đóng ? Không đúng, tôi
nhớ rõ ràng đã khóa rồi mà , lão Trương sao lại nghe được tiếng thang máy ?
Vừa rồi lão nói không có đèn …… Đến
lầu một đều là một mảnh hắc ám ?
Cũng không đúng, phòng y tá và òng
cấp cứu đều có người, đại sảnh thì lúc nào cũng sáng ……
“Lão Trương.” Tôi gọi lão.
Nhưng không có tiếng đáp lại.
Quên đi, ngày mai hãy hỏi.Tôi lật
người nhắm mắt ngủ .
Ngày 15 tháng 8 năm 1998.
Buổi sáng khi thức dậy đã qua mười một
giờ . Bệnh viện truyền đến tiếng người ồn ào .
Cốc cốc cốc có người gõ cửa.
“Lão Mao, anh thức chưa ? Đến đây
nhanh , thang máy xảy ra vấn đề rồi.” Là giọng của Y tá trưởng .
Tôi ngồi dậy :“A, nghe rồi !” Tôi lên
tiếng, lại nghe được âm thanh y tá trưởng ly khai .
“Lão Trương dậy đi !” Tôi gọi người
nằm trên giường bên cạnh.
Nhưng trên giường không có ai , cái
chăn màu trắng được xếp gọn gàng, còn có một bát mì đặt bên cạnh.
Đã dậy rồi sao …… Cậu ta thiệt là dậy
cũng không gọi mình một tiếng .
Mơ mơ màng màng đi ra òng trực
ban , một cỗ mùi khử trùng xộc vào mũi . Tôi nhíu nhíu mày, cảm thấy
mắt rất đau.
Lấy tay sờ sờ, hình như bị sưng.
“Ôi, lão Mao, anh làm sao vậy !” Một
cô y tá đi ngang qua thấy tôi liền hốt hoảng .
“Ân?”
“ Sao mắt lại anh lại bị như vậy ! Để
em giúp anh .” Cô ấy lấy ra một miếng băng gạc, thay tôi đắp lên .
Tôi nói cảm ơn, vì chuyện thang máy
liền vội vàng cầm băng gạc rời đi.
Đi đến lầu bốn liền thấy một đám người
bu quanh một chỗ, y tá trưởng cũng ở trong đó, vài người y tá nam và thợ sữa
chữa cũng ở đó.
“A, lão Mao, anh đến rồi !” Y tá
trưởng kêu lên “Ôi, mắt của anh……”
“A, không có việc gì , thang máy không
hoạt động sao?”
“Ừm ngày hôm qua lúc anh đóng thang
máy, thang máy có vấn đề gì không ? Hôm nay lão ùng [ người thay ca ] sáng
sớm đến mở thang máy, bệnh nhân muốn đến lầu tư nhưng cửa thang máy không mở
được , ai cũng đang sốt ruột……”
“Cái gì?” Tôi chấn động “Nhưng tối hôm
qua……”
Lão Trương, lão Trương nói thang máy
hoạt động mà……
“Cũng may, lão ùng nghĩ biện áp mở
được …… thật may mắn, bằng không……” Y tá trưởng vội nói, những người xung quanh
cũng nhẹ giọng thảo luận.
“Vậy sao , không ai có chuyện vậy là
tốt rồi.” Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Tôi đến gần thang máy, cửa thang máy
chậm rãi mở ra, chỉ thấy lão ùng mồ hôi đầm đìa đi ra, nhìn thấy tôi đứng ở
trước mặt hắn, sửng sốt một chút, liền cười ha ha :“Ha ha , lão Mao cậu nha! Có
ải cậu xem những gì không nên xem ải không, mắt cậu giống như mấy tên cướp
biển vậy, ha ha!”
Miếng vải đen?
Một cỗ hàn khí chạy dọc sóng lưng ,
nương theo vách tháng máy nhìn nhìn , nhất thời ngây dại.
Từ lông mi đến gò má, đều có những vết
bầm xanh xanh tím tím còn có những dấu màu đen, quái dị không nói nên lời.
Thật sự giống như một miếng vải đen .
Chỉ mong tôi thực sự không nhìn thấy
thứ gì không nên nhìn .
“Ôi yêu, mấy cậu xem tôi tìm được gì
nè!” Lão ùng ở ía sau gào to .
“Ai nha , chính cái này làm cho thang
máy bị tắc hả ! Cậu xem có bao nhiêu bất thường a!”
“Thật đó! Tôi đã nói là có vấn đề mà !
Nguyên lai là do cái này! Nhưng cái này rất nhỏ làm sao có thể chặn cả một cái
thang máy chứ !”
Mọi người bắt đầu nghị luận , tôi quay
đầu nhìn, chỉ thấy lão ùng cả người dơ bẩn dính nước sơn, đang cầm một khối
gì đó.
Đen tuyền .
Rất lộn xộn, quấn quanh cùng một chỗ.
Tôi đi qua, cầm khối đó lên , để sát
vào nhìn kỹ.
Mềm như tơ bóng nhẫy lại có
chút dơ bẩn , là tóc.
Nhanh chóng ném xuống, dùng sức xoa
xoa tay, thế nhưng tôi lại có cảm giác dù có chà thế nào đi cũng không thể tẩy
hết được sự dơ bẩn này.
“Lão Trương đâu?” Tôi quay đầu lớn
tiếng hỏi.
“ Lão Trương?” Y tá trưởng nghi hoặc
hỏi lại.
“ Ừ , sáng sớm cậu ta đi đâu rồi ?”
Tôi nâng cao giọng.
Y tá trưởng trả lời :“Tối hôm qua em
không có gặp anh ấy! Hỏi những người khác cũng không ai thấy.”
“Làm sao có thể như vậy được ? Cậu ta
rõ ràng……” Lòng tôi căng thẳng “Vậy mấy cô nghỉ ngơi lúc nào ?”
“òng cấp cứu thì gần rạng sáng mới
ngưng hoạt động , tụi em khoảng hai ba giờ mới ngủ!”
“Kỳ lạ , lão Trương còn nói tất cả lầu
một đều tắt đèn!”
“Nói bậy , bọn em đều bật đèn mà !” Y
tá trưởng kêu lên.
Tôi vụt chạy về òng trực ban ở lầu
năm . Lão Trương vẫn chưa về.
Ngày 16 tháng 8 năm 1999.
ụ: Mao Trọng Qúy tháng 10 năm 99
rời khỏi bệnh viện Đồng Hoa.
Trương Bỉnh sau lần đó cũng không
xuất hiện.
Khép lại cuốn sổ , Lộ Hà nghiêng người
nhìn về ía Tôn Chính:“Cậu xem có hiểu không?”
“A?” Tôn Chính nhất thời không ản ứng
kịp,“Kỳ thật , tôi vẫn không hiểu nó có ý gì.”
“Tôi nhớ cậu rất thông minh mà !” Lộ Hà
nửa thật nửa giả nói,“Hai bản ghi chép những chuyện bí ẩn này đều là những nhân
viên chịu trách nhiệm trực ca ban đêm đã trải qua những chuyện ấy ghi chép lại,
lối viết đều rất quái đản , tựa như đang viết tiểu thuyết, cái gì cũng có thể
viết , quan trọng nhất là có thể nêu ra được những sự việc trọng yếu.” Lộ Hà
đại công cáo thành vỗ vỗ cuốn sổ màu đỏ kia .
“Vậy những chuyện này đều là những chuyện
có thật ?” Tôn Chính cười “Vậy tại sao tôi không tìm được trọng điểm của câu
chuyện?”
Lộ Hà tính tình tốt cười cười, từ trong
túi lấy ra một trang giấy , nhìn là biết xé từ trong một cuốn sách , hắn trịnh
trọng đưa đến trước mặt Tôn Chính.
“Đây là tôi xé được trong một cuốn sách
của một nhà nghiên cứu Nhật Bản dân tộc học gia cổ đảo.”
“Ở mỗi thành ố, đều không thể trừ khử
hết tội ác và nghiệp chướng, nơi chúng nó tụ tập chính là huyệt của thành ố
đó.”
“Cậu biết mười nơi quỷ tụ tập ở đâu không?
Đây là những kết luận sau 10 năm nghiên cứu ở mười nơi đó của ông ta ” Lộ Hà
nói “Từ đây tôi có thể kết luận , khi đã đi vào huyệt thì không có khả năng hóa
giải, chỉ có thể cố gắng thoát ra.”