Lộ Hiểu Vân trầm mặc trong chốc lát,
bỗng nhiên nói:“Ở tầng ba này , có phải từng có người chết đúng không ?”
Trong ngoài máy cassette đều đồng loạt
trầm mặc.
Nghiêm Ương lắp bắp nói :“Anh, làm
sao anh biết……”
Những lời này còn chưa nói xong, bỗng
nhiên trong máy cassette không có tiếng gì nữa , một đoạn âm thanh rè rè vang
lên , trong băng không có đối thoại của hai người , chỉ có tiếng bước chân của
bọn họ đang lên lầu .
Lộ Hiểu Vân che miệng của hắn . Lộ Hà thầm
nghĩ.
Nghiêm Ương nhận được ánh mắt của Lộ Hiểu
Vân . Tâm Tôn Chính nói.
Phía trước là tiếng bước chân của bọn họ ,
một bước rồi mười ba tiếng qua đi, tiếng bước chân thật nhẹ.
Trong toàn bộ quá trình, Tôn Chính thần kinh
đều buộc chặt , biểu tình bởi vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc, đến khi cảm
giác được bên cạnh có một bàn tay đưa đến, cầm tay cậu , làm cho thần kinh buộc
chặt của cậu có chút an ủi .
Hai người bọn họ đều nghe được. Giờ phút
này âm thanh đó rất rõ ràng .
Tiếng bước chân luôn như hình với bóng
theo dõi Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân .
Tôn Chính và Lộ Hà liếc nhau, thập phần
xác định tiếng bước chân này đến từ lầu ba, giờ phút này rất gần với Lộ Hiểu
Vân và Nghiêm Ương . Bọn họ bất tri bất giác cảm nhận được nguy hiểm đang đến
gần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương .
Tiếng bước chân của hai người một lần nữa
vang lên, từ âm thanh trống trải kia mà phán đoán , hai người bọn họ đang đi
trên hành lang tầng ba .
Chỉ nghe thấy một tiếng cạch nhẹ, là
tiếng cánh cửa mở ra , sau đó cửa liền đóng lại.
“Hô –” Nghiêm Ương thở ra một hơi,
sau đó một tiếng vang thật lớn từ trong radio truyền ra , Tôn Chính và Lộ Hà
giật mình , rồi mới phát hiện là do Nghiêm Ương để radio lên bàn .
“Sắp nghẹn chết tôi!” Bên trong
Nghiêm Ương oán giận một tiếng , sau đó dừng một chút, hạ thấp âm thanh
“Anh, anh nghe chuyện ở tầng ba này từ ai vậy ?”
Tiếng ghế bị kéo ra , sau đó một người
khác nói:“Không từ ai cả.”
Nghiêm Ương không tin hừ một tiếng
, nói tiếp :”Cho dù ông lão kia té từ cầu thang xuống chết thì sao chứ , trần
về với trần*, đất về với đất , con người mà giống như một chất đạm , dinh
dưỡng, than, cùng lắm thì là một đống nước, anbumin, chất hữu cơ, chất vô cơ ,
đường, đã chết rồi không phải cũng biến thành chất vô cơ hữu cơ hay sao, có cái
quỷ gì để nói chứ ……”
Lộ Hà thấy Tôn Chính nghe đến đoạn đó gật
đầu cái rụp , nhưng lại lộ ra biểu tình hoài nghi , hắn ở một bên cười trộm
“Ông ấy ngã chết khi nào?” Lộ Hiểu Vân
hoàn toàn không để tâm đến Nghiêm Ương đang thao thao bất duyệt
“Chắc là khoảng ba năm về trước hay sao
ấy ?Tôi nghe mấy y tá nói ông ấy là một manh nhân , tuổi lại lớn, đi đường
không cẩn thận từ cầu thang ngã xuống , đương nhiên không cứu được .”
Tôn Chính nắm chặt tay Lộ Hà , Lộ Hà không
cần xem cũng biết, cậu lại nghe thấy gì đó.
“Rất gần, rất gần, anh không nghe thấy
sao?” Tôn Chính bối rối.
“Cái gì?”
“Lỗ tai anh sao kém như vậy , gần như thế
, bọn họ sao lại không nghe thấy?”
“Nghe gì mới được?” Lộ Hà nhíu mày.
“Nó đang gọi “Ông ơi” kìa ! Ngay bên cạnh
bọn họ đó !” Tôn Chính thấp giọng kêu lên.
“‘Ông ơi’? Chẳng lẽ……” Lộ Hà lời còn chưa
dứt, trong máy cassette lại tiếp tục nói chuyện .
“Có quan hệ gì với đứa bé kia ?” Lộ
Hiểu Vân trong thanh âm không hề phập phồng, ngữ khí bình thường không nghe ra
cảm xúc của anh.
“Không thể tưởng được anh nhiều
chuyện như vậy , còn nhiều chuyện không chút thú vị gì cả,” Nghiêm Ương ra
vẻ trầm ngâm nói “Tôi nói cho anh biết nha , ông ấy chính là ông của Cao
Nhạc Thiên , ba năm trước Cao Nhạc Thiên
đến đây xem bệnh …… Ôi, ha ha!”
Lúc này Tôn Chính nắm chặt tay Lộ Hà .
Nghiêm Ương đột nhiên nhẹ giọng nở
nụ cười, ngừng một chút mới tiếp tục:“Nghe bác sĩ Lưu nói nó vào viện la đau
bụng , muốn ông nó ra ngoài mua chuối tiêu cho nó ăn , ông của nó rất chiều nó
, vừa đau lòng vừa an ủi , chống quải trượng đi ra ngoài…… Ôi, ha ha,
anh , anh gãi chân tôi làm gì , ôi, đau quá!”
Không khí liền đọng lại , Lộ Hiểu Vân
bình thản trả lời :“Tôi không có.”
Lộ Hà cũng nắm chặt tay Tôn Chính. Bọn họ
quả thực có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Nghiêm Ương lúc này , sắc mặt trắng
bệch, nhìn Lộ Hiểu Vân nói không nên lời.
Trong băng truyền đến tiếng lục đục ,
Nghiêm Ương giãy dụa ngã từ trên ghế xuống , liên tục phát ra tiếng động .
.
“Lộ Hiểu Vân, giúp tôi với !!”
Nghiêm Ương giọng có chút khàn
khàn hét lên .
Tiếp theo trong cuộn băng truyền đến âm
thanh hỗn loạn. Nguyên bản chỉ là tạp âm giờ phút này tiếng người tiếng ghế ngã
lộn xộn cả lên , không thể biết được tình trạng lúc đó đang xảy ra chuyện gì .
“Giống như tình huống của tôi.” Tôn Chính
thấp giọng nói , không thấy rõ biểu tình trên mặt của cậu “Đứa bé kia đang bắt
anh ta .”
Lộ Hà không nói gì, hắn nhìn Tôn Chính
muốn nói lại thôi. Trong máy cassette có thể thấy hai người có chút kích động,
nhưng mấy loại tình huống này đối với Lộ Hiểu Vân mà nói nhìn quen lắm rồi ,
cho nên cũng không lo lắng, nhưng nếu lúc ấy hắn không nghe thấy tiếng Tôn
Chính , không đưa chìa khóa kia cho cậu…… Bâu giờ cậu biến thành cái gì , hắn
không dám tưởng tượng đến .
Hắn ý thức được sự sợ hãi này. Đứng ở góc
độ của người ngoài cuộc , nghe thấy hành động của Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương
mới sâu sắc cảm nhận được sự nguy hiểm của nó .
Có một cảm giác lạ lùng từ trong lòng hắn
chậm rãi dâng lên, hắn nắm tay Tôn Chính giật giật, muốn buông ra, liền cảm
thấy cánh tay kia run run, bất tri bất giác nắm chặt thêm một chút.
Băng cassette rốt cuộc đã hết , ba một
tiếng chấm dứt . Tôn Chính duỗi tay lật sang mặt sau. Đại khái do bên kia đang
bận … xử lý nguy cơ, hết băng cũng không phát hiện , chính giữa có một đoạn
không có thu được , Lộ Hiểu Vân giải quyết vấn đề đó làm sao cũng không ai
biết. Ngay từ khi phát âm , có một đoạn trống và tạp âm, trong băng cassette
một lần nữa xuất hiện tiếng của hai người kia , và một tiếng đóng cửa mạnh ,
bên trong yên tĩnh lại .
“Lớn tiếng như vậy , tuần tra ban đêm
sẽ không phát hiện chứ ” Nghiêm Ương hiển nhiên vẫn chưa định thần lại , ngồi
thở phì phò, ngữ khí có chút run run “Anh làm gì trên cửa vậy ?”
“Không có gì. Sau này mấy thứ đó không
vào phòng này được nữa .” Nghe ngữ khí của Lộ Hiểu Vân , chuyện vừa rồi
quả thật không hề ảnh hưởng đến y.
“Anh đừng làm vậy nha ! Bệnh viện mà
phát hiện thì xong đời đó , sao có thể tùy tiện làm bậy chứ……” Nghiêm Ương
lập tức nóng nảy, nói hai câu nghĩ đến chuyện nguy hiểm vừa rồi , thanh âm thấp
dần xuống.
“Đây là lý do phòng khám ngoại khoa tầng
ba an toàn sao?” Tôn Chính quay đầu hỏi Lộ Hà “Anh hai anh làm cái gì vậy ?”
“Tôi cũng không biết ảnh làm cái gì nữa
……” Lộ Hà nhìn Tôn Chính, có chút không tự nhiên quay sang chỗ khác.
Tôn Chính cũng không để ý, để sát cassette,
gật gật đầu nói:“Tiếng của cậu bé kia đã biến mất.”
“Anh xem , đây là cái gì?” Trong
cassette Nghiêm Ương nói tiếp.
“Cậu không cần để chân gần như vậy . Đó
là dấu tay của đứa bé.”
“Quả nhiên, quả nhiên……”
Nghiêm Ương trong thanh âm mang theo một chút sợ hãi “Là, là quỷ sao? Tôi
luôn cảm thấy trên người Cao Nhạc Thiên có âm khí , nó không phải người!”
“Phải không?” Lộ Hiểu Vân bình tĩnh
hỏi, rõ ràng phủ định vấn đề này.
Tôn Chính và Lộ Hà liếc nhau , quả nhiên
là đứa bé đó đã nhập huyệt sao ?
“Anh không tin? Tôi nói cho
anh biết. Chuyện của thằng nhóc đó tôi đã có hỏi qua, hôm đó ông nó dẫn nó
đến khám bệnh , khi gặp chuyện không may , y tá Dương dưới lầu, bộ dạng có chút
đáng yêu cũng nhìn thấy. Cô ấy nói cô ấy tận mắt chứng kiến ông nó nắm tay nó
dắt ra, đứa bé còn cười với cô nói ‘Chào chị y tá ạ!’ bởi vì đứa bé ấy rất xinh
đẹp,nên ấn tượng rất sâu . Khi ông nó đi đến tầng ba, mắt nhìn không rõ , cũng
không biết ai đụng phải hay bị gì đó , lập tức ngã xuống, lăn xuống mười hai
bậc thang, máu chảy dài trên hành lang, chết ngay tại chỗ . Hơn nữa……” Nghiêm
Ương đè thấp thanh âm “Bọn họ nói, bọn họ tận mắt thấy đứa bé ấy biến mất ,
ngay trước mặt bọn họ ! Sau này nó lại xuất hiện mọi người tưởng mình đều nhìn
lầm. Hắc, anh xem, đứa nhỏ này sao lại xuất hiện nữa chứ? Hơn phân nửa là
biến thành quỷ rồi .”
Lộ Hiểu Vân không nói gì cả.
Anh cũng nghe qua chưa , có người
chuyên môn nuôi dưỡng những con quỷ nhỏ , hút khí người khác, để cho gia đình
mình tốt hơn, chứ anh xem vì sao hằng năm đều phải đến bệnh viện , chuyện
này chắc chắn có bí ẩn, hơn phân nửa là âm khí không đủ, phải về để tẩm bổ …
“Nghiêm Ương càng nói càng hăng say, hình như đã quên sự gặp gỡ vừa rồi
“Thanh niên mới ra đời , dính vào , gan
cũng lớn, mà không có đầu óc .” Lộ Hà nhẹ giọng bình luận một câu.
Tôn Chính liếc hắn một cái, nghĩ rằng anh
đánh giá mình thật chính xác.
Lộ Hiểu Vân hoàn toàn không trả lời
Nghiêm Ương , Lộ Hà biết anh hai hắn đã thói quen không để ý đến những vấn
đề bình thường
“Y tá Lưu cũng thật xui xẻo, đứa nhỏ
kia đòi đến thám hiểm, chị ấy cũng dám dẫn nó đến, nói cái gì đến văn phòng của
tôi , kết quả của hai ngày nay là để thõa mãn mục đích hút khí của nó ……”
“Lưu Quần Phương đã dẫn nó đến đây một
lần .”
Không khí liền đọng lại.
“Thật sự?”
“Cậu sợ sao?”
“Không, không có! Anh không được
lại đây !” Cách băng cassette và tạp âm, cũng có thể nghe ra trong giọng nói
của Nghiêm Ương có chút sợ hãi: “Vậy dấu chân ngày đầu tiên là gì ?”
“Sao lại như thế? Có một ngày dấu chân
không phải cố ý làm ra?” Tôn Chính cũng nghe ra được vấn đề, quay đầu hỏi Lộ
Hà.
Lộ Hà nhìn mặt Tôn Chính , trong đầu giống
như bị đập một cái, ngừng một hồi lâu mới mở miệng nói:“ Ngay cả anh ta cũng
không biết thì làm sao tôi biết , xem ra phương diện này còn có vấn đề khác .
Lúc trước bên trong ghi chép chúng ta nghi ngờ là giả tạo , Nghiêm Ương cũng
không biết sự tồn tại của nó .”
Tôn Chính liền cảm thấy mao cốt tủng
nhiên, Lộ Hà nhìn cậu sắc mặt trở nên trắng bệch , mở miệng :“Chính, tôi thực
sự có chút trì độn , tôi vừa mới ý thức được……”
Trong máy cassette tiếng rè rè lại vang
lên , Tôn Chính làm một tư thế ý bảo hắn đừng lên tiếng
Lộ Hiểu Vân ở trong cassette trầm mặc
thật lâu.
“Là cái gì?”
Nghiêm Ương hỏi lại lần nữa âm
điệu đề cao .
“Chắc là nó đang tìm đứa bé ấy để vui
chơi đi” Lộ Hiểu Vân rốt cục cũng mở miệng , phun ra một câu không đầu không
đuôi.
“Cái gì?”
Đột nhiên vang lên tiếng ghế , Lộ Hiểu
Vân đứng dậy.
Lần này trong băng cassette âm thanh
của anh lại lạnh lùng hơn :“Bệnh viện này rất kỳ lạ, gặp thật nhiều chuyện
không may. Cái huyệt này hơi thở cũng rất kỳ quái, nơi này không có đường ra.”
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ máy
cassette cổ xưa , nhập vào tận đáy lòng của Tôn Chính và Lộ Hà
Đây là dấu hiệu tức giận của Lộ Hiểu
Vân. Lộ Hà trong lòng âm thầm nói.
Mà Tôn Chính lại cảm thấy lại có thêm một
tầng bóng ma bao phủ , ngay cả Lộ Hiểu Vân cũng nói nơi đó là cánh cửa không
đáy , bọn họ còn có khả năng ra ngoài được sao?
“Cậu dựa theo bệnh viện yêu cầu, viết
lại một cái ghi chép. Tôi sẽ chỉ cách viết cho cậu , đừng nói chuyện này cho ai
cả, tôi muốn điều tra vấn đề của bệnh viện này .” Lộ Hiểu Vân ngữ điệu vẫn lạnh
băng như cũ ..
“A? Nhưng mà……”
Ba.
Băng cassette dừng lại . Tiếp tục vang lên
độc thoại tiếng Anh.
“Tin tức cuộn băng tiếp theo đâu ?” Tôn
Chính lo lắng.
Lộ Hà đè cậu lại :“Không cần gấp , chắc nó
nằm ở phía sau. Ở đằng sau bọn họ sẽ để lại một đoạn nói cho chúng ta biết cuốn
băng kế tiếp nằm ở đâu .”