Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 12: Ghi chép chuyện bí ẩn bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (Chín)




“Làm sao có thể?!” Tôn Chính khó hiểu nhíu mày.

Lộ Hà như đang suy nghĩ, khoát tay, lại lui về bên cạnh bàn nói:“Kỳ thật hai chuyện này chưa chắc có liên quan đến nhau, còn người phụ nữ này chắc không có quan hệ gì với nạn nhân đâu, để tôi xem tiếp .”

Sự kiện lần này làm tôi run sợ cả ngày.

Giờ nghĩ trưa liền kéo Mã Ngọc đi xem, kết quả là không thấy bác gái ấy nữa. Mã Ngọc liền khuyên tôi nói có thể là do bệnh viện có nhiều chuyện xảy ra, trong nhà lại có chuyện , có một bác gái ngồi ở đó cũng không có chú ý tới.

Tôi cũng nghĩ vậy, ai lại đi chú ý một bác gái chứ?

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, kết quả buổi chiều Mã Ngọc lại đến tìm tôi.

“Tiểu Đình, cậu nhớ chuyện đó chứ , có người muốn gặp cậu đây.” Cô ấy thần thần bí bí nói.

”Chuyện gì ? Ai tìm tớ?” Tôi vẫn không hiểu cô ấy đang nói gì

Cô ấy liền thì thầm bên tai :“Bác gái ngồi ở cửa đó, cậu phải cảm ơn tớ nha, tớ tìm được nhân vật quan trọng đến cho cậu đây.”

Nói xong cô ấy liền chỉ ra ngoài cửa , tôi vừa thấy, thiếu chút nữa không bình tĩnh lại được:“…… Chị Quần Phương?”

Chị Quần Phương gật gật đầu chào hỏi liền bước vào . Chị ấy là y tá ở bệnh viện này thời gian cũng lâu , bình thường những chuyện xảy ra ở bệnh viện này đều do chị ấy giải quyết , cho nên mọi người đều biết chị ấy. Ba mươi tuổi , nhưng chưa kết hôn, bộ dáng cũng đáng yêu bình thường rất hay cười cho nên nhìn không ra tuổi tác .

Mã Ngọc cười vỗ vai tôi nói:“Chị Quần Phương là người có kinh nghiệm, để chị ấy chỉ cách cho cậu đi.”

Chị Quần Phương liếc cô ấy một cái :“Mấy chuyện như vậy có cái gì kinh nghiệm chứ!”

Tôi thấy thật ngượng ngùng , vốn chuyện này cũng không có gì, chỉ là ở trong phòng tùy tiện tâm sự, như thế nào liền rơi vào tai người khác còn hại chị Quần Phương đến đây, nếu sau lại phát hiện là do mình nhìn lầm còn không mất mặt chết sao.

Mã Ngọc nói:“Lần xảy ra đại hỏa năm 2000 cậu biết không? Không phải vẫn còn đang điều tra sao? Cậu khẳng định biết rất nhiều!”

Nói đến vụ cháy năm đó , sắc mặt chị Quần Phương liền biến đổi, nụ cười trên mặt cương một chút.

Xem ra hỏa hoạn năm đó ảnh hưởng rất sâu đến chị ấy, nghe đến chuyện này sẽ không vui.

Tôi chỉ mở miệng nói:“Kỳ thật cũng không có gì… Vẫn là đừng nhắc đến.”

Chị Quần Phương lại giữ chặt tay tôi:“Không không, chuyện này chị muốn làm cho rõ ràng. Hôm nay chị và mấy em cùng nhau làm rõ.”

Tôi lại hồ đồ :“Làm rõ cái gì?”

Mã Ngọc lập tức nói tiếp:“Đương nhiên là buổi tối cùng nhau canh giữ ở đây a! Chúng ta phải tìm xem ở trên nhà vệ sinh lầu bốn rốt cuộc có cái quỷ gì !”

Tôi sợ tới mức run lên, vội vàng nói:“Không muốn không muốn. Tớ còn phải về nhà.”

Chị Quần Phương lại giữ chặt tôi, hai người bọn họ cứ khuyên can mãi, muốn tôi ở lại, còn nói ba người ở chỗ này không có gì phải sợ , dưới lầu còn có phòng ý tá , nếu không được có thể lên lầu tìm phòng trực ban. Nói sau chuyện này đều do người khác truyền tai, càng truyền càng đáng sợ thôi.

Nhìn chị Quần Phương kiên quyết như vậy, bình thường lại giúp tôi không ít, tôi mới miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng .

Không biết chuyện ở nhà vệ sinh nữ lầu bốn là thật hay giả.

Lòng tôi thật sự rất sợ, còn vào văn phòng gọi cho gia đình một cú điện thoại.

Ba người chúng tôi hôm nay không có trực ban, tìm đại một cớ nào đó ở lại bệnh viện , một bên nói chuyện phiếm vừa ăn vặt trong chốc lát đã đến buổi tối.

Đến mười một giờ rưỡi, Mã Ngọc không chờ được nữa , nói muốn lên lầu bốn xem , cứng rắn lôi chúng tôi lên tầng bốn.

Nhìn hành lang tối đen, chân tôi đều như nhũn ra, nhưng tìm không được cớ nào để ở lại, đành nắm chặt chị Quần Phương, đi theo các chị ấy đến cầu thang.

Mới vừa đi đến đầu cầu thang, trong lòng tôi liền hoảng sợ, một cảm giác bất an nổi lên.

“Tốt nhất đừng đi.” Tôi nói với Mã Ngọc.

“Đã đợi đến lúc này còn do dự gì nữa!” Mã ngọc túm lấy tôi “Lớn xác như vậy sợ cái gì chứ.”

Chị Quần Phương trừng cô ấy một cái , nói:“Em đừng có quậy phá!” Nói xong lại quay đầu vỗ vai của tôi.

Tôi biết Mã Ngọc rất hiếu kỳ, chuyện lần này nếu thật sự không đi, không qua vài ngày cô ấy liền đem chuyện tôi nhát gan dọa người truyền đi khắp nơi, đành phải kiên trì cùng cô ấy đi lên lầu.

Nửa đêm bệnh viện một chút thanh âm đều không có, vừa lên thang lầu , tất cả đều là hắc ám.

Ánh sáng truyền từ đèn pin của Mã Ngọc ở trên cầu thang lúc ẩn lúc hiện, có thể là do tôi quá lo lắng đề phòng, mỗi khi đụng đến góc tường hay tay vịn đều giật mình.

Mã Ngọc nhìn thấy tôi như vậy cũng mở miệng cười vài lần.

Đi qua lầu ba khi gần đến lầu bốn , cô ấy cố ý lấy đèn pin rọi lung tung lên đó, quang ảnh tại đây cầu thang chiếu sáng, giống như sẽ xuất hiện cái gì vậy.

“Ai, chị Quần Phương, có phải lần trước ở chỗ này chị nghe được tiếng trẻ con phải không?” Mã Ngọc quỷ bí hỏi, còn cho tôi một ánh mắt.

Nghe được hai chữ “trẻ con”, tôi sợ tới mức nắm chặt cánh tay chị Quần Phương.

Lại nghe chị Quần Phương thực đứng đắn nói:“Không phải, là khi gần đến lầu bốn.”

Nói cho cùng là giống chuyện bí ẩn

Tôi nơm nớp lo sợ theo mấy cổ đi lên một đoạn, âm thanh gót giày phá lệ vang dội, mấy tiếng “lộp cộp” vang vọng cả hành lang trống rỗng , làm tôi cảm thấy giống như không chỉ có ba người đi cầu thang này, còn hơn cả phim kinh dị , bắt đầu nghi thần nghi quỷ lung tung.

Khi đến lầu bốn, Mã Ngọc cố ý dừng lại.

Làm ra một cái thế “Suỵt” kêu chúng tôi đừng lên tiếng.

Cũng không biết cô ấy làm cái quỷ gì, đợi một hồi lâu , cô ấy mới nói:“Mấy cô nghe chứ , ở đây không có âm thanh gì cả , không có tiếng khóc cũng không có tiếng cười.”

Nói xong giơ lên đèn pin chiếu mấy bậc thang rồi hướng đến nhà vệ sinh nữ, rọi đến bức tường trắng gạch men sứ loáng thoáng thấy được cánh cửa nhà vệ sinh.

Cô ấy lại dọc theo cạnh cửa cao thấp quơ quơ.

“Cái gì đó?” Tôi giữ chặt tay Mã Ngọc.

Cả hai đồng thời quay lại nhìn tôi , hỏi: “ Gì thế?”

“Vừa nãy có phải hay không có bóng người đi vào?” Tôi không quá xác định hỏi hai người .

Sắc mặt chị Quần Phương thay đổi một chút vỗ vỗ tôi:“Em từ lúc nào biết nói giỡn thế!”

Trong nháy mắt tôi quả thật đã thấy, ánh sáng đèn pin chiếu đến một bóng người, còn nói:“Phía sau, chắc có người……” Nói tới đây, trong lòng tôi cũng hiểu được thực hoang đường .

Mã ngọc cũng nhìn tôi một chút, đèn pin lập tức chiếu đến đó , tôi lập tức cầm lấy cánh tay cô ấy chỉ về hướng nhà vệ sinh nữ :“Mau nhìn! Cậu vừa mới chiếu đến kìa!”

Tay cô ấy mềm nhũn, đèn pin thiếu chút nữa rơi xuống.

Xem ra tôi đã dọa cô ây liền bổ sung nói:“Không cần sợ hãi, tôi thấy hình như là bác gái tôi thấy hồi sáng trong tay còn ôm một đứa nhỏ kia.”

Cô ấy còn sợ hơn , sắc mặt trắng bệch.

Tôi quay đầu nhìn chị Quần Phương sắc mặt cũng trắng bệch như vậy, trong lòng cũng đột nhiên sợ hãi theo, vội vàng an ủi cô ấy :“Không có gì đâu , tôi lừa cô đó.”

Nói xong, còn nở một nụ cười miễn cưỡng.

Dù nói như vậy tôi cũng rất bất an cúi đầu không nhìn hai người. Tôi thật sự đã thấy bóng người đó.

Khi đèn pin chiếu qua cánh cửa đen kia liền nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, giống như một bóng ma, lập tức biến mất sau bức tường, cũng có có thể là do cô ấy chiếu qua quá nhanh nên không thấy nữa.

Lần thứ hai cô ấy dùng đèn pin chiếu qua đó bóng dáng một người ôm cái gì đó đứng ở cửa, lại rất nhanh biến mất, không phải thập phần rõ ràng. Nhưng theo bản năng tôi nghĩ đến bác gái lúc sáng ôm đứa nhỏ kia.

Khi ngẩng đầu , liền thấy Mã Ngọc cầm đèn pin chiếu vào cánh cửa WC đứng nhìn chằm chằm vào nơi đó .

Cánh cửa kia giống như hố sâu đen không thấy đáy.

Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh cái bóng kia ôm một đứa trẻ đứng ở cửa nhà vệ sinh, cũng không biết có phải nhìn chằm chằm chúng tôi như lúc này hay không.

“ Tớ , tớ nghĩ chúng ta nên quay về đi.” Trong lòng đột nhiên thực kích động, tôi giữ chặt chị Quần Phương. Nhìn ngọn đèn chiều vào nhà vệ sinh nữ, phi thường bất an.

Trong bóng tối, cứ như vậy chiếu thẳng vào cửa nhà vệ sinh, chung quanh đều là bóng tối càng khiến người ta thêm khó chịu.

Mã Ngọc lại giống như không nghe thấy lời tôi nói , đăng đăng vài bước đi về phía trước.

Chị Quần Phương một bên an ủi tôi đã phát run một bên cũng lôi kéo tôi đi lên phía trước.

Đi đến lầu bốn tôi cảm thấy mình sắp đứng không vững nữa.

“Em muốn trở về……” Tôi hạ thấp âm thanh cứ nghĩ mình sắp khóc tới nơi rồi.

Mã Ngọc lại nhìn tôi nói:“Tớ muốn đi vệ sinh.”

Chị Quần Phương liền giữ chặt cô ấy:“Em tốt nhất đừng dính vào những chuyện này .”

Mã Ngọc mân mê miệng, giống như thực bất mãn :“Chị thật sự tin là thật sao? Không phải chúng ta mỗi ngày đều ở bệnh viện à? Nhà vệ sinh nữ lầu bốn ai chưa từng đi qua chứ, hơn nữa, em thật sự muốn đi vệ sinh, nếu mọi người sợ như vậy đứng ở cửa chờ em được chứ?”

Cô ấy luôn luôn tự xưng là trời đất bao la không sợ cái gì, tự nhiên gan cũng rất lớn, khẳng định luôn muốn chứng minh sự can đảm của mình .

Không biết có phải cùng một đám bác sĩ cá cược rồi không.

Thế nhưng tại sao lại lôi tôi vào !

Chị Quần Phương cũng bị cô ấy thuyết phục, cảm thấy chúng tôi phản ứng thái quá , đành phải nói:“Vậy em đi đi , chị đứng ở đây chờ.”

Mã Ngọc liền nhếch môi nở nụ cười , giơ đèn pin liền đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Bởi vì y tá trưởng chỉ cung cấp một cái đèn pin , tôi và chị Quần Phương liền đi về một phía , dựa vào tường ở một nơi tối đen như mực chờ Mã Ngọc.

Nhìn ánh sáng đèn pin quẹo vào nhà vệ sinh nữ.