Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 44: 44: Nhìn Người Ta Làm Thì Thấy Nhẹ Nhàng Bản Thân Làm Mới Thấy Vất Vả





Tác phẩm được cô chuẩn bị tỉ mỉ rồi mới đưa lên web, nhưng điều cô nhận được lại không phải những lời khích lệ như trong tưởng tượng, đương nhiên cũng không có những lời chửi rủa, bởi vì Ngô Vũ Đình đã yên lặng đổi mới gần nửa tháng rồi, nhưng cũng chỉ nhận được vài cái bình luận, số lượng người đọc thấp đến mức khiến cô hoài nghi nhân sinh.Đặc điểm lớn nhất của các tác phẩm văn học mạng chính là lượng tương tác tức thời.

Mỗi ngày tác giả sẽ vắt hết óc để nghĩ ra những tình tiết mới rồi ra chương mới, sau khi đọc xong chương mới của tác giả, thì độc giả sẽ để lại bình luận, chỉ ra những điểm mà tác giả viết chưa tốt, đồng thời ra sức khích lệ những điểm mà tác giả viết tốt, như vậy tác giả sẽ có thể kịp thời dựa theo phản hồi của người đọc để điều chỉnh hướng đi tiếp theo cho tác phẩm.Nhưng nửa tháng đó của Ngô Vũ Đình chẳng khác nào đang chơi một trò chơi offline cả, gần như không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ độc giả, điều này khiến cho lòng tự tin của cô bị đả kích cực lớn, cho nên tác phẩm đầu tay của cô cứ thế mà kết thúc trong sự qua loa.Sau đó, Ngô Vũ Đình phải dùng tới tận ba tháng để điều chỉnh lại tâm trạng (chữa thương) mới có thể một lần nữa đánh lại tiếng trống tinh thần, một lần nữa chuẩn bị tỉ mỉ một tác phẩm để đăng lên trang web.Có lẽ lần này đã có kinh nghiệm từ lần thất bại đầu tiên, cho nên kết quả mà cô nhận được tốt hơn một chút so với lần đầu tiên, ít nhất cũng có độc giả để lại bình luận, thậm chí còn có số ít độc giả follow truyện.Tiếc rằng dù Ngô Vũ Đình đã kiên trì viết hơn 100.000 chữ, nhưng cô vẫn chưa có được tư cách để ký kết hợp đồng.


Cô lại tiếp tục kiên trì đạt tới mức 300.000, nhưng vẫn chưa nhận được tư cách đó.

Bởi vì thành tích quá thảm, cho nên cô không thể nào kiên trì tiếp được nữa.Thế là quyển sách thứ hai của cô lại dừng lại!Đã có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, đã có lần hai thì chắc chắn sẽ có lần ba.Nửa năm sau đó, cô lại cho ra quyển sách thứ ba.Lần này, số lượng chữ lại có sự tiến bộ, cô kiên trì được hơn 300.000 chữ mới ngưng.Một năm sau, tác phẩm thứ tư được ra lò.Có lẽ do trình độ sáng tác của cô đã có sự tiến bộ, cho nên sau khi ra mắt quyển sách thứ tư thì cô đã có thể thành công ký kết hợp đồng.

Từ đó về sau, Ngô Vũ Đình chính thức trở thành tác giả có ký kết hợp đồng, có được quyển tiểu thuyết vip đầu tiên.Nhưng mà, thành tích vẫn thảm hại như cũ, số lượng người đặt trước của tất cả tác phẩm đều chỉ có thể miễn cưỡng xem là đột phá 100.


Số tiền thù lao mà cô nhận được còn không đủ để trả tiền internet.Lần này, Ngô Vũ Đình không để ý tới việc đó nữa, cô đã không còn là nghé con mới sinh, sau khi trải qua những chuyện kia, cô đã biết ngành này khó hòa nhập như thế nào rồi.Nhưng mà, tính cách của Ngô Vũ Đình khá là cố chấp, có loại quyết tâm thề phải đạt được mục đích, nếu không thì sẽ không bỏ qua.Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không thèm quan tâm tới sự khuyên can của cha mẹ, nhất quyết phải bước vào giới văn học mạng này, trở thành một tác giả toàn thời gian.Thời gian thấm thoáng trôi qua, vậy mà đã mười năm rồi.Ngô Vũ Đình đã lăn lộn trong nghề này hơn mười năm rồi, cô từ một cô bé hăng hái biến thành một người phụ nữ suốt ngày bị cha mẹ thúc giục kết hôn.Còn về thành tích trong công việc thì không đề cập tới cũng được.Thật ra, Ngô Vũ Đình đã biết bản thân không có thiên phú từ mấy năm trước rồi, cô không hợp để ăn chén cơm tác giả mạng này.

Nhưng vì tính cách cố chấp kia của mình, cho nên cô vẫn không muốn từ bỏ, vẫn tiếp tục giãy giụa đau khổ trong giới văn học mạng.Hôm nay, trong lúc ăn tối, Ngô Vũ Đình lại một lần nữa bị cha mẹ thúc giục kết hôn, cộng với việc cô đã phấn đấu trong giới văn học mạng hơn mười năm rồi mà trên danh nghĩa vẫn không có một bộ tác phẩm nào, những điều đó khiến cho cô không khỏi có chút mờ mịt, cho nên cô không muốn gõ chữ nữa, một mình đi ra ngoài để giải sầu.Kiếp sống sáng tác hơn mười năm làm cô biến thành một trạch nữ siêu cấp, trong cuộc sống hiện thực cũng rất ít khi liên lạc với bạn bè, cho nên bây giờ khi cô muốn tìm một người bạn để tâm sự vài câu cũng chẳng tìm được ai.Trước một tiệm trà sữa trên một quảng trường nào đó.Ngô Vũ Đình ngồi trên một cái ghế màu nâu, uống trà sữa.


Cô nhìn trái nhìn phải, nhìn những cặp đôi xung quanh mình đang rải cơm chó, cô bỗng cảm thấy cực kỳ cô độc, cảm thấy bản thân thật sự muốn tìm một người bạn trai.Ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên:"Xin chào, không biết tôi có thể ngồi ở đây được không?"------Dịch: MBMH Translate.