Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 52: Huyết mạch tương thông (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Linqq

Jingle bells, jingle bells, jingle all the way…

Trong mơ truyền đến một bài hát, mở to mắt, ánh nắng từ màn cửa số xuyên vào, nhìn điện thoại, đã mười giờ hơn rồi.

Ra khỏi phòng ngủ, Ngô Hồng đang ngâm nga lời bài hát, nghe thấy tiếng cô mở cửa liền nói: “Dậy rồi? Tỉnh rượu chưa?”

Hiểu Hạ gãi gãi đầu: “Em không thể uống rượu, uống xong sẽ mê man rất lâu, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự đó.”

Ngô Hồng không nhảy nữa, quay đầu nhìn cô: “Em thì bất tỉnh nhân sự, còn hai người đàn ông suýt nữa đánh nhau vì em đó.”

Hiểu Hạ mờ mịt nhìn cô, Ngô Hồng thở dài: “Buổi sáng muốn ngủ một lát, di động lại vang lên lúc sáu giờ, tắt đi lại có người gọi đến, rất cố chấp, chuông reo vài chục lần, chị liền nghe máy rồi mắng người, hóa ra là Đàm Kỳ, hỏi chị là em tỉnh rượu hay chưa, có đau đầu không.”

Hiểu Hạ ồ một tiếng, Ngô Hồng còn nói thêm: “Anh ta mời chúng ta đến nhà ăn cơm, lúc đầu chị đồng ý…” Hiểu Hạ dậm chân một cái, Ngô Hồng liền vội vàng nói: “Về sau chị lại từ chối, chị nói với anh ta rằng chúng ta phải đi xem nhà.”

Hiểu Hạ hưng phấn: “Có nhà thích hợp rồi sao?” Ngô Hồng gật đầu: “Cũng ở trong khu này, ba phòng, là của một người bạn của chị, hai năm nay cô ấy ở nước ngoài, nhà hoàn toàn trống không, đồ đạc bên trong nhà cũng rất đầy đủ, ở nhờ nhà cô ấy một tháng, cô ấy cũng không lấy tiền thuê nhà, chỉ cần giúp cô ấy quét dọn là được.”

Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Giá cả không thành vấn đề, mẹ của em cũng sẽ không đồng ý, nhất định phải trả tiền thuê nhà, cao hơn một chút so với giá thị trường cũng được.” Ngô Hồng gật đầu: “Cứ đi xem nhà trước đã.”

Nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, ăn mấy miếng tào phớ và bánh quẩy trên bàn thì liền đi xem nhà với Ngô Hồng.

Lúc đi qua quán bánh quẩy, Hiểu Hạ cười nói: “Tào phớ là của nhà ông ấy hả? Vị rất ngon.” Ngô Hồng cười nói: “Đúng vậy, sau khi Đàm Kỳ đánh thức chị, chị không ngủ được nữa, liền xuống lầu mua sớm một chút, kết quả là gặp được một người.”

Cô ấy xuống lầu thì nhìn thấy Địch dã đang dựa vào xe ở ven đường, Ngô Hồng đi tới: “Chờ ai thế?” Địch Dã gật đầu: “Chờ Hiểu Hạ, cô ấy sao rồi?”

Ngô Hồng cười nói: “Vẫn đang ngủ, như một con heo ý.” Nói xong liền nhìn thấy cằm của anh lún phún râu, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh đứng đây đợi một đêm?”

Địch Dã ừ một tiếng: “Không sao thì tốt rồi, không cần nói cho cô ấy biết.” Nói xong lấy ra một chùm chìa khóa ở trong xe: “Tôi có một căn nhà có ba phòng, hoàn toàn trống không, bên trong cái gì cũng có. Người nhà Hiểu Hạ muốn tới ở, bảo bọn họ ở đó đi. Cứ nói là nhà của bạn cô. Tôi đi đây.”

Nói xong liền lên xe, Ngô Hồng gõ vào cửa sổ, hỏi anh: “Anh thích Hiểu Hạ? Anh đang theo đuổi em ấy?”

Địch Dã mím môi, mặt có chút đỏ: “Thực ra, tôi cũng đang hoang mang…”

Địch Dã nói ngắn gọn lần thổ lộ kia, Ngô Hồng nghe xong liền cười rộ lên chốc lát: “Hiểu Hạ thật ngốc, ngẩn ngơ không biết nói gì.” Lập tức nghiêm mặt nói: “Chẳng qua tôi còn có một việc muốn hỏi anh, lần trước Hiểu Hạ hôn mê nằm viện, sao anh không đến thăm em ấy? Trước đó tôi khá là coi trọng anh, sau lần đó thì tôi cảm thấy, có lẽ anh không thích hợp.”

Địch Dã nhếch môi, cúi đầu tự nhủ: “Tôi không biết cô ấy bị bệnh, cô ấy không nói thật với tôi.” Lại ngẩng đầu nhìn Ngô Hồng: “Cô đối với Hiểu Hạ tốt như vậy, tôi phải cảm ơn cô.” Ngô Hồng khoát khoát tay: “Không sao, tôi cũng là bạn tốt của Hiểu Hạ, tôi đối tốt với em ấy không cần anh phải cảm ơn.”

Địch Dã cười cười khởi động xe.

Hiểu Hạ rất hài lòng với nhà, cười tủm tỉm ôm lấy Ngô Hồng: “Cảm ơn chị Hồng, nhất định phải trả tiền thuê nhà, nếu bạn của chị thực sự không cần, em và bố mẹ sẽ sắm thêm mấy đồ điện nữa, được không? Bức tường sau ghế sô pha này hơi trống, đi đến 798(*) mua một bức tranh.”

(*) Khu nghệ thuật 798: Được cải tạo từ một nhà máy cũ, đây là một trung tâm nghệ thuật thú vị tại Bắc Kinh với nhiều bộ sưu tập của các nghệ sĩ và nhà thiết kế đại diện cho trào lưu “Trung Quốc mới”.

Ngô Hồng nói được, kéo cô ngồi trên ghế salon rộng lớn: “Hạ à, tâm sự với chị một chút. Lần trước có một người đàn ông sau khi thổ lộ lại không để ý đến em, không gặp em không gọi điện thoại, em gọi tới anh ta tắt máy. Người đó, có phải Địch Dã hay không?”

Hiểu Hạ cắn chặt môi, xoa xoa tay không nói lời nào, Ngô Hồng thở dài: “Địch Dã nói với chị một việc, anh ấy nói anh ấy thổ lộ với người con gái mình thích, người con gái đó liền tránh khỏi tay anh chạy đi, anh ấy liền cảm thấy bị từ chối.”

Hiểu Hạ nhìn Ngô Hồng, Ngô Hồng cười nói: “Người con gái ngốc kia có phải là em không?”

Hiểu Hạ đứng dậy liền chạy ra ngoài, không kịp chờ thang máy, chạy xuống cầu thang bộ, vọt xuống dưới lầu đón xe, xe taxi toàn gặp phải đèn đỏ, cô không chút nghĩ ngợi xuống xe chạy trên đường, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Địch Dã Địch Dã, hiện tại em chỉ muốn gặp anh, dùng yêu thuật của anh đưa em đến bên cạnh anh.

Địch Dã, xin lỗi, em quá ngu ngốc, em thật là đần độn, ngốc đến mức không cứu nổi.

Thực ra em vẫn muốn hỏi anh, vì sao sau khi thổ lộ lại hối hận, đã hối hận thì vì sao lại đối tốt với em như vậy, em nên hỏi thế, thế nhưng em lại không có dũng khí, em sợ sau khi hỏi ngay cả tình trạng này cũng không duy trì được.

Em thích anh như vậy, sợ giữa chúng ta có bất kỳ thay đổi nào.

Em quá nhu ngược rồi, bởi vì rất thích mà giậm chân tại chỗ.

Ngô Hồng thở hồng hộc đuổi theo, choàng áo khoác lên người cô, đưa túi xách cho cô, kêu lớn: “Đi tàu điện ngầm đi, tàu điện ngầm nhanh nhất.”

Nhanh chân chạy lên tàu điện ngầm, rất nhiều người, rất nhiều đôi tình nhân ngọt ngào tựa sát, những cô gái mặc trang phục tỉ mỉ, còn có người ôm hoa, cầm táo đỏ, ngọt ngào rúc vào người đàn ông của mình. Hiểu Hạ dựa vào vách tàu điện, nhìn từng người, nước mắt bừng lên…

Ngô Hồng than thở đi về nhà, Địch Dã ở dưới lầu, thấy cô ấy liền hỏi: “Hiểu Hạ tỉnh ngủ chưa?” Ngô Hồng sững sờ nhìn anh: “Không phải đi rồi sao?” Địch Dã gật đầu: “Về tắm rửa thay quần áo rồi đặt nhà hàng, chờ cô ấy ngủ dậy thì tới đón.”

Ngô Hồng giậm chân một cái: “Con bé đi tìm anh rồi.” Địch Dã xoay người rời đi: “Tôi đi tìm cô ấy.”

Ngô Hồng kêu một tiếng quay lại: “Đừng tìm nữa, về quán cà phê chờ đi.”

Địch Dã nói xong, thành khẩn nhìn Ngô Hồng: “Cảm ơn, Ngô Hồng.”

Ngô Hồng khoát khoát tay: “Không cần nói những lời như vậy, mau đi đi.”

Xông vào quán cà phê, không để ý tới Đại Mao và Tiểu Nhung, lên thẳng tầng ba, anh không có ở đây, lại chạy lên tầng cao nhất, cũng không có bóng dáng của anh, tiến vào nhà kính, nhìn tiểu yêu: “Địch Dã đâu?”

Hoa lau run rẩy, tiểu yêu lắc đầu. Ngồi xổm xuống vuốt những cánh hoa lau nho nhỏ: “Tao chậm chạp như vậy, nhất định khiến anh ấy rất khổ sở. Cành cây của mày mà bỏ vào máy ép, nhất định sẽ ép ra máu của anh, mày và anh ấy là huyết mạch tương thông mà? Ít nhất phải có chút cảm ứng chứ. Trong khoảng thời gian này, mày không cảm thấy anh ấy đau lòng khổ sở hay sao? Mày không an ủi anh ấy sao?”

Hoa lau buông xuống, tôi không thèm an ủi ngài ấy, ai bảo ngài ấy uy hiếp tôi, không giúp tôi biến thành hình người, đánh một phát khiến đầu tôi choáng vài ngày.

Ngài ấy còn bất công, Đại Mao và Tiểu Nhung xinh đẹp như vậy, tôi lại mãi mãi chỉ có thể là một gốc cỏ, chỉ có thể sinh trưởng như vậy.

Nước mắt lạch cạch lạch cạch nhỏ xuống, rơi vào cây lau sậy, hoa lau hơi dựng ngược lên, lớn lên một chút.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói tinh tế: “Dùng sức khóc nữa đi, nước mắt của cô có thể khiến tôi lớn lên.”

Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn tiểu yêu, dường như nghe được nó nói chuyện, trước kia ban ngày thì không nghe thấy được.

Sửng sốt một lúc lại khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Nếu như tao không hiểu lầm anh ấy, lúc anh ấy ở tiệm sách Bác Văn một mình chiến đấu, tao đã có thể ở cạnh anh ấy, cho dù không giúp được gì cả, nhưng ở bên cạnh anh là tốt rồi. Lúc anh ấy vì cứu Tịch Thư Văn mà bị bệnh nằm liệt giường, tao có thể ôm lấy anh ấy an ủi. Ngày ấy, tao rất muốn ôm anh, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí.”

Cô khóc lớn lên, khóc đến mức ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, lúc đang đua lòng đến mức sắp hít thở không thông, liền bị một người ôm lấy từ phía sau, anh chăm chú ôm cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Xin lỗi em, đừng khóc.”

Cố gắng lau nước mắt, xoay người lại ôm lấy anh, nín khóc cười nhìn anh: “Địch Dã, em thích anh, cực kỳ thích anh, em muốn làm bạn gái anh. Anh có đồng ý không?”

Địch Dã nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực lóe sáng: “Anh đồng ý, anh cầu còn không được.”

Càng ôm anh chặt hơn, nhìn anh, chậm rãi kiễng chân lên, hướng về phía anh, ngẩng mặt lên, mắt nhắm hờ, Địch Dã nhìn đôi môi đỏ phóng đại ngay trước mặt thì liền sững sờ, Hiểu Hạ thấp giọng nói: “Hôn em.”



Địch Dã buông Hiểu Hạ ra nhìn về phía tiểu yêu, bỗng nhiên đỏ mặt.

Hoa lau ỉu xìu rủ xuống, thấy hai người dừng lại, vô cùng phấn chấn, hóa ra bọn họ còn biết quan tâm đến tâm trạng của nó.

Địch Dã kéo tay Hiểu Hạ, thấp giọng nói: “Chúng ta đi xuống lầu.”

Hiểu Hạ khẽ ừ, tay nắm chặt tay anh.

Đột nhiên cành của tiểu yêu dài ra, trong nháy mắt phủ kín toàn bộ nhà kính, dây leo cuốn lấy chân Hiểu Hạ, nói với Địch Dã: “Cô ấy là của tôi, tôi thích cô ấy hôn tôi, thích nước mắt của cô ấy, nói không chừng uống máu của cô ấy còn tốt hơn so với của ngài.”

Địch Dã nhíu mày nhìn nó, cắn răng nói: “Muốn chết thật sao?”

Dây leo quấn Hiểu Hạ càng chặt hơn, cười nói: “Tôi chết đi, ngài cũng không sống nổi.”

Dây leo từ mắt cá chân hướng lên đùi của Hiểu Hạ, Hiểu Hạ cười nói: “Tiểu yêu ngoan, hôm nào tao vui, sẽ để mày uống một giọt máu của tao, có được không?”

Dây leo thu về, chân mày Địch Dã nhíu chặt hơn: “Mày đã mọc dài hơn rồi.” Tiểu yêu hừ một tiếng: “Ngài cũng có thể bay từ dưới lầu lên, cái này tính là gì.”

Hiểu Hạ nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã nắm chặt tay cô càng chặt hơn: “Lại đây, anh sẽ nói hết mọi chuyện cho em.”

Xuống dưới lầu, đứng ở ban công phòng ngủ, tất cả đều tĩnh lặng, Hiểu Hạ tựa sát vào anh: “Từ từ nói cho em biết là được, lúc này chỉ muốn ôm anh.”

Địch Dã ừm một tiếng, ôm chặt cô: “Muốn ôm nữa sao? Vừa hôn xong, có muốn tiếp tục không?”

Hiểu Hạ nhắm mắt, môi đỏ mím lại, theo một tiếng a than nhẹ, liền bị môi của anh ngậm lấy, không nhanh không chậm nhẹ nhàng mút…