Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 51: Kỳ yêu nhiếp hồn (10)




Edit: Linqq

Trở lại quán cà phê, không để ý tới Đại Mao và Tiểu Nhung đang tha thiết hoan nghênh, trực tiếp di lên lầu xem tiểu yêu trong nhà kính.

Chỉ còn mỗi cái gốc đang duỗi ra tinh tế, bên trên cành cây điểm xuyết những đóa hoa nho nhỏ, ngón tay Địch Dã xoa lên: “Có thể thấy, những ngày này, mày cố gắng rất nhiều.”

Tiểu yêu kêu lên một tiếng: “Tôi nhớ ngài lắm.” Địch Dã xoay người nhìn nó, giật giật khóe môi: “Cảm ơn mày đã nhớ tao.”

Hoa lau rung động nhè nhẹ: “Đến núi Nga Mi có thu hoạch gì không?” Ngón tay Địch Dã day day mi tâm: “Đạo sĩ chỉ cách hàng yêu độ quỷ, không còn gì khác, chẳng qua bên trong đó còn cất giấu mấy cổ thư, ông ta không chịu cho tao xuống núi lấy, nhưng buổi đêm tao đã xem xong rồi, rất có ích.”

Tiểu yêu lấy lòng anh: “Tại sao phải xem trong đêm? Có thể từ từ xem mà. Mệt đến mức gầy đi trông thấy rồi.”

Địch Dã nhấp môi: “Hôm nay là đêm Giáng sinh, tao muốn tặng quà cho cô ấy, không biết nên tặng gì, ở sân bay nhìn khắp nơi, người khác mua gì cho bạn gái tao đều mua.”

Tiểu yêu thử dò xét nói: “Là tặng cho Hiểu Hạ sao?”

Địch Dã từ chối cho ý kiến, tiểu yêu tiếp tục cẩn thận: “Những ngày này tôi đều không để Hiểu Hạ hôn.” Địch Dã gật đầu: “Tao biết, nếu không tao sẽ đẹp mày xuống dưới lầu, tan xương nát thịt.”

Hoa lau ưỡn một chút, tiểu yêu nói: “Tôi không sợ, tôi so với ngài thì mạnh hơn, ngài nhảy xuống lầu không có việc gì, tôi cũng sẽ không sao.” Mặt Địch Dã không chút biểu tình: “Có muốn thử một chút hay không?”

Tiểu yêu chần chừ một chút: “Ngài không có ở đây, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, tôi không giận dỗi với ngài, tôi với ngài đàm phán một chuyện, ngài giúp tôi biến thành hình người, tôi cho ngài biết bí mật của Hiểu Hạ, những điều trong lòng cô ấy đều nói hết với tôi, cô ấy nói bí mật cho tôi.”

Địch Dã đứng thẳng người dậy: “Đã để mày giữ bí mật rồi, đừng nói là.”

Tiểu yêu vội vàng nói: “Bí mật này có liên quan tới ngài.”

Địch Dã cũng không quay đầu lại, đi xuống lầu: “Có liên quan tới tao cũng không thể nói.”

Lấy ra một quyển sách ghi chép trên núi Nga Mi, lại không xem được một chữ nào, dựa vào giá sách ngẩn người, đột nhiên Hiểu Hạ tức giận khiến anh không biết làm sao, làm thế nào bây giờ, hay là không làm gì mới tốt?

Tiểu yêu trên nóc nhà chậm rãi vươn vai, tìm được cửa sổ lầu ba, cách cửa sổ kêu: “Nói cho ngài biết, Hiểu Hạ nói thầm với tôi, nguyên văn là như này, ngài nghe…”

Anh chạy lên lầu, thế nhưng đã không kịp ngăn tiểu yêu nữa, tiểu yêu học theo giọng điệu của Hiểu Hạ, giọng nói rất nhẹ, nhưng mang theo ý cười: “Tao thích Địch Dã, cực kỳ cực kỳ thích, cho dù anh ấy là ma quỷ hay là yêu quái, tao vẫn thích. Sau khi anh ấy thổ lộ với tao đã hối hận, tao ghét anh ấy, ít nhất cũng nên tránh xa anh ấy, nhưng tao lại vẫn thích, càng ngày càng thích. Đêm qua tao vờ ngủ, lời anh ấy nói tao đều nghe được, tình hình trước mắt của anh ấy rất nghiêm trọng, tao quyết định quên chuyện không vui, cố gắng giúp đỡ anh ấy, nếu thực sự không giúp được gì thì sẽ ở bên cạnh quan tâm anh ấy.”

Anh ngây ngẩn cả người, trong mũi không tránh nổi chua xót, đưa tay lên che mặt, trấn tĩnh lại, tiến đến ngồi xổm xuống nhìn tiểu yêu, giọng nói khàn khàn: “Lặp lại lần nữa.”

Tiểu yêu nói đến đoạn sau khi anh ấy thổ lộ với tao đã hối hận, Địch Dã nói dừng, nhắm mắt nhớ lại hôm đó anh tỏ tình với cô, vẫn luôn ép mình không cần nhớ tới, mỗi lần nhớ tới trong lòng đều sẽ quặn đau.

Ngày đó tình huống cực kỳ khác thường, cô chỉ biểu lộ mỗi một động tác, chẳng lẽ, đó là cô đồng ý sao? Nhưng dưới cái nhìn của anh, không nói đồng ý thì chính là từ chối.

Cô nhóc ngốc, cho là sau khi anh thổ lộ liền hối hận, lại không có nhắc gì đến, cô nên mắng anh hoặc hận anh, vậy mà lại càng ngày càng thích anh, nhát gan như vậy, hồn phách lại dễ dàng thoát ra khỏi xác, lại kiên trì muốn giúp anh, thực sự anh nợ cô ân tình rất lớn, không có cô, anh sẽ thất bại. Cô có thể tìm “Sưu Thần Ký”, chắc chắn không dễ dàng như cô nói, cô phải trải qua bao nhiêu trắc trở? Bỏ ra bao nhiêu?

Đột nhiên liền hiểu vì sao hôm nay cô khóc, thời gian lâu như vậy, cô vẫn luôn đè nén oan ức của mình, đè nén nhớ nhung, kiên định đứng bên cạnh anh, đủ khả năng giúp anh. Cô không xác định tình cảm của anh đối với cô, cho nên không dám gọi điện thoại, anh lại bởi vì điều này mà trách cứ cô, cho nên cô không kiểm soát, cô bộc phát ra.

Anh lại bởi vậy mà trách cứ cô trong lòng, trách cứ cô không thấu hiểu, cảm thấy cô quá lớn tiếng, thậm chí ném cả quà muốn tặng cho cô.

Trái tim quặn đau, đau đến mức sắp ngạt thở. Anh chạy ra khỏi nhà kính, nhảy từ mái nhà xuống, lần này ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng không có. Hoa lau của tiểu yêu rơi xuống, trách không được uống máu của anh, dây leo có thể dài ra, hóa ra yêu lực của anh tăng trưởng, yêu lực của nó cũng tăng theo.

Anh chạy rất nhanh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, lập tức muốn nhìn thấy Hiểu Hạ, cửa kính hai bên đường nhanh chóng lướt qua anh, những đồ trang trí Noel đầy màu sắc rực rỡ, ông già Noel quần đỏ áo đỏ híp mắt nhìn anh cười, trong nhà tuyết trắng tinh lộ ra ánh hào quang ấm áp.

Bên trong đại sảnh công ty của Hiểu Hạ trống rỗng, một bác gái quét dọn đi tới, nhìn anh cười: “Mọi người đều tan sớm nghỉ lễ rồi, ngày mai lại đến.”

Xuống lầu mới nhớ tới lái xe, sau khi chạy về phố sau, lên xe, nhanh như chớp đã đến dưới nhà Hiểu Hạ, nhấn chuông cửa vang lên, trong nhà lại không có ai.

Trở lại trong xe mới nhớ tới gọi điện thoại, vội vàng bấm số của Hiểu Hạ.

Đột nhiên Tiêu Nam tuyên bố có thể tan làm sớm, mọi người đều vui vẻ, Ngô Hồng rủ các đồng nghiệp độc thân cùng đi uống rượu, Mỹ Mỹ, Hiểu Hạ, Đàm Kỳ đều đồng ý.

Đàm Kỳ chơi rất tập trung, lôi kéo các đồng nghiệp nữ vào sàn nhảy, cụng ly với đồng nghiệp nam, ngẫu nhiên lại nhìn về phía Hiểu Hạ đang ngẩn người, thấy cô bưng chén rượu lên, anh ta đi tới: “Nhớ nhà à?”

Hiểu Hạ lắc đầu nói không có, Đàm Kỳ ấn chén rượu trên tay cô xuống, Hiểu Hạ nói anh đừng quản, Đàm Kỳ nhìn cô: “Tửu lượng rất tốt sao? Tôi uống với cô.”

Hiểu Hạ nói không cần, Đàm Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

Hiểu Hạ nói không cần anh quan tâm, cầm chén rượu ngửa đầu lên uống, uống xong liền cúi đầu ho khan, ho đến mức chảy cả nước mắt. Đàm Kỳ vỗ vỗ sau lưng cho cô, buổi chiều cô vào công ty, anh ta liền thấy hai mắt cô sưng đỏ, cô khóc sao? Vì cái gì? Hôm nay anh ta đã đồng ý với mẹ nuôi là sẽ về nhà, nhưng lúc Ngô Hồng mời, anh ta vẫn không chút do dự đồng ý.

Cố ý điều tiết bầu không khí, những đồng nghiệp khác càng ngày càng high, thế nhưng cô vẫn không thể hòa nhập, cứ ngẩn người, tâm sự nặng nề.

Hiểu Hạ mạnh mẽ né tránh bàn tay phủ trên lưng cô, lớn tiếng nói đừng chạm vào tôi, có đồng nghiệp nhìn, Đàm Kỳ rút tay về, cười cười với mọi người: “Cô ấy uống nhiều quá.”

Mọi người cười đùa, anh ta lùi lại, duy trì một khoảng cách với Hiểu Hạ: “Triệu Hiểu Hạ, đừng giống một con nhím, chúng ta trò chuyện chút đi. Chuyện Thư Văn mất tích, tôi hoài nghi Địch Dã, tìm người điều tra qua thì người này rất thần bí, thân thế của anh ta khắp nơi đều là bí ẩn…”

Trước mắt Hiểu Hạ xuất hiện khuôn mặt tái nhợt của Địch Dã, để hồi sinh Tịch Thư Văn, máu của anh đã tiêu hao hết.

Nhìn Đàm Kỳ cười lạnh nói: “Bạn của anh mất tích là Địch Dã tìm được đấy, hiện tại anh ấy bình yên vô sự, cùng vị hôn thê kết hôn đi du lịch, trôi qua vô cùng an nhàn. Anh thì sao? Sau khi anh ấy mất tích, anh ngoại trừ báo công an thì chẳng hề làm gì, anh điều tra Địch Dã? Dựa vào cái gì?”

Cô nói gần nói xa che chở cho Địch Dã khiến Đàm Kỳ rất phẫn nộ, cố gắng kìm nén, giọng nói còn hơi lớn: “Sao cô biết tôi không làm gì? Anh ta có chỗ khả nghi, đương nhiên tôi có thể hoài nghi, tôi vẫn luôn điều tra anh ta, cho đến khi tra ra hết mọi điểm đáng ngờ. Tôi cảnh cáo cô Triệu Hiểu Hạ, một người đàn ông thần bí như vậy, cô cách xa anh ta ra một chút.”

Hiểu Hạ cúi đầu xụt xịt mũi: “Tôi vốn cách anh ấy rất xa, anh không cần cảnh cáo tôi.”

Đàm Kỳ ngẩn người, Ngô Hồng cầm điện thoại di động chạy tới: “Hiểu Hạ, Địch Dã tìm em.”

Hiểu hạ cắn môi, kêu lên: “Em không muốn để ý đến anh ấy.”

Ngô Hồng a một tiếng, đi đến chỗ im lặng gọi điện, Đàm Kỳ nhìn cô, cô giống như này là bởi vì Địch Dã sao? Dừng sức nắm lấy cánh tay cô, cắn răng hỏi: “Triệu Hiểu Hạ, cô thích Địch Dã thật sao?”

“Không thích.” Hiểu Hạ tránh tay anh ta ra, ngửa cổ uống xong nửa chén rượu còn lại, đặt chén rượu lên mặt bàn, “Tôi mới không thích anh ta.”

Đàm Kỳ buông lỏng một hơi, Hiểu Hạ nở nụ cười khanh khách: “Tôi thích Đại Mao.”

Đàm Kỳ nhíu mày nhìn cô, Hiểu Hạ sau khi uống rượu, mặt đỏ nhìn anh ta: “Tôi nghĩ là tôi yêu anh ấy, vừa nghĩ tới anh ấy, chỗ này liền đau nhức.”

Cô dùng sức vỗ ngực, Đàm Kỳ chịu đựng sự đau nhói trong lòng, bắt lấy tay cô: “Cô say rồi.”

“Không say.” Cô cười, “Tôi là ngàn chén không say, anh không phải là uống rượu cùng tôi sao? Tối nay không say không về.”

Nói xong liền rót rượu, lúc rót được một nửa thì liền nghe cạch một tiếng, mặt cô ngã xuống mặt bàn, Đàm Kỳ nhanh tay lẹ mắt, vươn tay đỡ lấy mặt cô.

Ấm áp quanh quẩn trong lòng bàn tay, Đàm Kỳ nhìn cô, tay chuyển qua gò má, chậm rãi nâng cổ cô lên, đặt cô tựa lưng lên ghế salon, gọi điện thoại cho Ngô Hồng: “Hiểu Hạ ngủ thiếp đi, tôi đưa cô ấy về.”

Khom lưng xuống ôm Hiểu Hạ, có một người liền chạy tới ngăn anh ta lại: “Tôi đưa cô ấy về cho.”

Đàm Kỳ nhìn Địch Dã: “Cô ấy là cấp dưới của tôi, tôi vẫn nên quan tâm cô ấy.”

Ánh mắt của Địch Dã thản nhiên: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Đàm Kỳ nở nụ cười cười chê: “Bạn trai? Sao lại để cô ấy trải qua đêm Giáng sinh một mình?”

Địch Dã cũng cười: “Hai chúng tôi giận nhau, trong lúc yêu đương cuồng nhiệt thì tạm chia tay.”

Ngô Hồng chạy tới, nhìn hai người đàn ông không ai chịu nhường ai, reo lên: “Muốn làm gì? Giậu đổ bìm leo à? Tránh hết ra cho tôi, không có đàn ông thì vẫn có thể về nhà.”

Nói xong liền vỗ vỗ mặt Hiểu Hạ, thấy cô không có phản ứng, liền chống nạnh gọi một tiếng Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ chạy tới, Ngô Hồng nói: “Giúp chị gọi một xe taxi, sau đó giúp chị đỡ Hiểu Hạ lên xe.”

Rất nhanh xe taxi liền tới nơi, Ngô Hồng và Mỹ Mỹ một trái một phải đỡ Hiểu Hạ ra khỏi quán bar, Địch Dã lái xe đi theo, nhìn các cô vào nhà, ra khỏi cửa xe đứng đấy yên lặng chờ đợi.

Đàm Kỳ về nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mùi gà nướng tỏa ra thơm lừng, ngoài cửa lớn trang trí cây thông Noel sáng chói.

Xuống xe, bước nhanh vào trong nhà, Cốc Lệ Viện đứng dậy từ trên ghế salon: “Về rồi.” Đàm Kỳ cười cười: “Các đồng nghiệp mải chơi, nên về hơi muộn.”

Cốc Lệ Viện cười nói: “Mặc Mặc thèm ăn đến mức nhìn chằm chằm gà tây trong phòng bếp, không chịu rời đi, đang nuốt nước miếng kìa.”

“Mặc Mặc? Con trai nhà họ hàng sao?” Đàm Kỳ cười hỏi.

Cốc Lệ Viện hướng vào phòng bếp gọi: “Mặc Mặc mau ra đây, để anh Đàm Kỳ gặp con.”

Một đứa bé trai chạy ra từ phòng bếp, chừng mười tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, quần đen áo đen, một đôi mắt to tìm tòi nghiên cứu nhìn Đàm Kỳ.

Đàm Kỳ đi tới ngồi xổm xuống, vươn tay với đứa bé: “Rất hân hạnh được biết em, Mặc Mặc.”

Mặc Mặc thử thăm dò vươn tay nắm chặt tay anh ta, Cốc Lệ Viện ở bên cạnh thở dài: “Có lẽ là bị cha mẹ vứt bỏ, hôm nay mẹ gặp trên đường mấy lần, nó đang đảo thùng rác ở bên đường tìm đồ ăn. Thật đáng thương!”

Đàm Kỳ nhìn về phía Mặc Mặc, Mặc Mặc đang dõi theo anh ta, mặt không biểu tình, ánh mắt của nó thâm thúy u ám, dường như là giếng cổ không nhìn thấy đáy.