Băng cassette của bác sĩ Nghiêm (2)-Lưu Tần
"Nhưng đi nơi đó lúc này có sao không?" Giọng Nghiêm Ương vẫn có chút uể oải, "Chị Quần Phương đã mất tích hai tháng, cảm giác thật không chân thật..."
Tiếng Nghiêm Ương rất gần, có thể nghe được, hắn vẫn là người cầm máy cassette.
Lộ Hiểu Vân tựa hồ không để ý tới lời lầm bầm lầu bầu của hắn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy trong máy cassette càng lúc càng xa.
Nghiêm Ương chạy bước nhỏ đuổi theo: "Chẳng lẽ anh không thấy sợ sao? Một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất như vậy, sức mạnh của thứ gọi là huyệt thực sự đáng sợ như vậy sao? Đây quả thực là sự châm chọc với sinh mệnh những bác sĩ liều mạng làm việc ngày qua ngày ở bệnh viện..."
Lộ Hiểu Vân không dừng chân: "Không thấy."
"Rồi, rồi, đương nhiên anh không thấy, anh lại chẳng phải người thường," Trong nháy mắt, tiếng trong băng cassette trở nên mơ hồ, có lẽ là tay Nghiêm Ương rung một cái, "Anh biết huyệt ở đâu, cửa vào ở đâu, cửa ra ở đâu, cho nên muộn thế này mới dám tới phòng xét nghiệm tìm bồn Điếu Lan..."
Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, xem ra quan hệ cộng sự này cũng không vững chắc tới vậy.
Thế nhưng, đây cũng là lẽ đương nhiên, Lộ Hiểu Vân là người thích độc lai độc vãng... Tôn Chính nghĩ thầm.
Thế nhưng, đây cũng là lẽ đương nhiên, Nghiêm Ương là người cái gì cũng không hiểu... Lộ Hà nghĩ thầm.
Tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân rốt cuộc dừng lại, nghe tiếng anh ấy vọng lại từ cách đó không xa: "Cậu đang sợ hãi sao?" Có tiếng vọng nho nhỏ, xem ra hai người đang đứng trên hành lang thật dài.
"Đâu có!" Nghiêm Ương lập tức phản ứng kịch liệt.
"Đóng máy cassette lại, cậu quay về đi, Lưu Quần Phương đã không còn, cậu cũng không cần đi theo tôi." Giọng Lộ Hiểu Vân không có chút dao động nào.
Bụp.
Quả nhiên, băng cassette im bặt, chỉ để lại tiếng "Hừ" cuối cùng của Nghiêm Ương.
Tôn Chính và Lộ Hà chưa kịp phản ứng lại, băng cassette lại được bật lên.
Lúc này, có rất nhiều tạp âm, rè rè đan xen vào nhau, chỉ nghe thấy tiếng chạy chậm.
"Phù phù." Người cầm máy cassette cuối cùng cũng dừng lại, cũng chấm dứt sự đau tai vì tạp âm của Tôn Chính và Lộ Hà, tiếng hắn vang vọng khắp hành lang, "Lộ Hiểu Vân, anh muốn làm anh hùng một mình sao, hừ, tôi càng không đi đó, anh cho rằng anh có sức mạnh lớn thế nào, hai tháng cũng chưa tìm được cửa ra, nếu chẳng may rơi vào, chỉ có tôi mới có thể kéo anh ra... phù phù..."
Người đi phía trước hắn dừng bước lần thứ hai.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tôi quay lại lấy chìa khóa." không biết Nghiêm Ương lấy tự tin đâu ra mà vững vàng hơn hẳn.
Tôn Chính và Lộ Hà tựa hồ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu bác sĩ và Lộ Hiểu Vân giận nhau không ghi âm nữa, bọn họ bên này mới thật sự không thoát được.
Chỉ nghe thấy bác sĩ Nghiêm dùng âm thanh rất nhỏ mà tiếp tục lầm bầm lầu bầu lải nhải: "Tại sao tôi lại ngu si mà ban ngày đi làm buổi tối lại theo anh chạy loạn trong cái bệnh viện đầy quỷ này? Nhất định là do cảm giác tội lỗi... cảm giác tội lỗi, quên đi, dù sao anh cũng không hiểu cảm giác tội lỗi là thứ gì..."
Tiếng bước chân cứ giằng co như vậy hồi lâu, mãi tới khi 'kẽo kẹt' một tiếng, cửa mở.
"Thật ra tôi sợ mèo..." Nghiêm Ương nhỏ giọng nói một câu.
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng bước chân hắn đi lại cũng không vì thế mà thả lỏng. Lộ Hà và Tôn Chính chăm chú nghe, trong đầu thầm ước lượng quãng đường bọn họ đi.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy băng cassette vang lên tiếng vặn chìa khóa.
Rè — tập âm đột nhiên to lên, khiến Lộ Hà đang cầm máy cassette giật mình một cái, âm thanh rè rè mơ hồ không rõ này vang lên trong máy cassette, như tiếng ai đó đang than khóc.
Lộ Hà và Tôn Chính liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết hai người trong băng cassette có nhận ra hay không, phòng xét nghiệm trong và ngoài băng quả thực có điểm khác biệt.
"Nhiều tạp âm quá." Tôn Chính oán giận một tiếng, khóe mắt nhìn về phía phòng xét nghiệm cách bọn họ một bức tường kính, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Người cầm băng cassette đi vài bước, không biết đụng phải cái gì, ai da một tiếng, âm thanh trong băng cassette cũng bị phóng đại lên vô số lần, khiến Tôn Chính và Lộ Hà đồng thời cau mày.
"Cậu đi đâu vậy? Quay lại đâu." Đây là giọng Lộ Hiểu Vân.
Nghiêm Ương tựa hồ ngây ra một lúc, hắn phản ứng chậm nửa nhịp: "Với ai anh cũng hất hàm sai khiến như vậy sao?"
Lộ Hiểu Vân trả lời dứt khoát: "Không phải."
Chỉ nghe thấy Nghiêm Ương lại bước vài bước rồi dừng lại.
Tạp âm như tiếng khóc tựa hồ lại lớn hơn, Lộ Hà lại chỉnh âm lượng máy cassette lên mức to nhất, khiến âm thanh rè rè quanh quẩn trong đại sảnh phòng xét nghiệm.
"Anh, anh nhấc bồn Điếu Lan kia lên làm gì?!" Nghiêm Ương đột nhiên kinh hoảng kêu lên.
"Nhấc Điếu Lan lên mới có thể di chuyển cái bàn này, nhanh lên." Lộ Hiểu Vân mệnh lệnh.
Trong băng cassette truyền ra tiếng cọ xát khi dịch chuyển bàn, âm thanh kia ma sát trên mặt đất như tiếng gào sợ hãi, Tôn Chính và Lộ Hà lập tức liên tưởng tới bộ dáng nơm nớp lo sợ của Nghiêm Ương.
"Anh sẽ không nhầm tôi thành con mèo, đúng không?" Nghiêm Ương vừa đi tới bên bàn vừa thì thầm, "Đương nhiên anh cũng không để con mèo bám lên, cho nên chúng ta chỉ cần xong xuôi hết thảy liền mau chóng chạy lấy người, cùng lắm thì thứ bảy cùng đi thắp hương với mẹ..."
Nói được một nửa liền ngừng, tựa hồ nhận được tín hiệu gì đó của Lộ Hiểu Vân.
Một lát sau, mới nghe thấy tiếng Lộ Hiểu Vân nói chuyện, rất gần máy cassette: "Ngồi xổm xuống, đừng lộn xộn, đừng ngẩng đầu nhìn, nhấc viên gạch này ra."
Khổ thân Nghiêm Ương, nội tâm Tôn Chính cảm khái một câu, hẳn là hắn đang ngồi xổm trước bàn làm việc của Lưu Tần, lại không biết nơi chỉ cách hắn một bước là thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Máy cassette lại phát ra tiếng leng keng leng keng, Nghiêm Ương cũng nói thầm gì đó, nhưng do tạp âm quá lớn, Lộ Hà và Tôn Chính không nghe được rõ lắm.
"Thật ra... hình như quan hệ hai người bọn họ cũng không quá tệ." Tôn Chính nói, mang theo ngữ khí hâm mộ.
"Sao cơ?" Lộ Hà lập tức cao giọng.
"... Bọn họ còn đi xem biểu diễn với nhau."
"Đùa à, anh hai tôi bị kéo đi, còn lỡ mất chuyện quan trọng!" Lộ Hà hơi tức giận bất bình. Tôn Chính lắc đầu với anh, nói: "Vậy đó! Nếu anh kéo tôi đi, tôi cũng chưa chắc đã đi."
"..."
"Biểu cảm đó là gì vậy, mau tém tém lại đi."
Chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô rất nhỏ truyền ra từ băng cassette.
Tạp âm than khóc đột nhiên im bặt.
Tựa hồ như thứ gì đó nhẹ nhàng va chạm, âm thanh đó nhẹ mà giòn, truyền qua đầu này của băng cassette còn mang theo sự lạnh lẽo.
"Cái gì vậy?" Lộ Hà cau mày hỏi, dí sát tai vào máy cassette.
Âm thanh nho nhỏ kia vang lên rõ ràng ở một mặt khác của máy cassette, nhưng bên này chỉ có một chút vọng âm rung lên trên màng nhĩ Lộ Hà.
"Cái này là..." Nghiêm Ương tựa hồ đang lấy thứ đó ra, "Anh nhận ra được thứ này không?"
Lộ Hiểu Vân không nói gì.
Nghiêm Ương tiếp tục nói: "Tôi thấy rất quen... nhưng thứ này không thể là của con người, có lẽ là..."
"Là xương mèo." Lộ Hiểu Vân tiếp lời hắn.
Lộ Hà chấn động, gần như bắn người ra xa khỏi máy cassette. Trong cái động kia, thứ vốn dĩ được chôn ở đó là xương mèo?
"Bà cô này chôn bốn cái xương mèo ở đây làm gì..." Nghiêm Ương hỏi, "Chẳng lẽ đây chính là lý do tại sao cô gái đó lại nhìn thấy mèo? Chẳng lẽ nguyên nhân không phải Điếu Lan?"
"Hai xương ống chân, hai xương cánh tay, không tốt." Từ băng cassette truyền ra tiếng xương cốt va chạm.
Lộ Hà cảm thấy da gà nổi dọc theo cột sống lên tận ót. Theo anh biết, Lộ Hiểu Vân rất ít khi đánh giá tình huống tốt hay không tốt, đa số thời điểm anh ấy đều lựa chọn im lặng, bởi vì anh ấy cho rằng hành động hoàn toàn có thể giải quyết những vấn đề đó, không cần lãng phí lời nói.
Lúc này đây, anh ấy lại phá lệ nói 'không tốt'.
"Có ý gì?"Giọng Nghiêm Ương nghe như bị dọa rồi, "Xương mèo này có phải nguyền rủa gì đó không?"
"Không phải. Bên dưới còn có gì đó, cậu lấy nó ra đây." Giọng Lộ Hiểu Vân vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Băng cassette truyền tới tiếng Nghiêm Ương sột sột soạt soạt, và tiếng hắn đang nói: "Vấn đề quả nhiên nằm trên người bà cô này, cho dù là Điếu Lan hay mèo thì đều có liên quan tới bà ta. Anh vừa tới nên không biết, nghe nói trước đây bà ta đã từng nuôi một con mèo, cung phụng nó như bảo bối, mọi người thường xuyên nhìn thấy bà ta ôm con mèo kia đi đi lại lại khắp nơi trong bệnh viện, lại còn nói chuyện với nó nữa... Thế nhưng, sau đó con mèo này lại bị thương do xe cán, vài ngày sau thì chết."
Lộ Hà và Tôn Chính nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy đã mò tới điều gì, nhưng suy nghĩ này lại như cá nhảy lên mặt nước, còn chưa chụp được đã mất dạng.
"Ế?" Nghiêm Ương bên kia kinh ngạc kêu lên, "Tờ giấy? Thoạt nhìn rất cũ... A!"
Tựa hồ là bị Lộ Hiểu Vân giật mất.
"Bên trên viết cái gì? Mờ cả rồi, anh đọc thử đi."
Trầm mặc một lát, băng cassette mới truyền tới tiếng Nghiêm Ương oán giận: "Sao không đọc, anh lại đưa tôi làm gì... tiểu Tần, ăn rất ngon, ngày mai xét nghiệm kết thúc lại qua ăn đồ em nấu.... Đây là cái gì?"
"Tiểu Tần, chiều chủ nhật anh qua nhà em lấy sách..."
"Tiểu Tần, mai anh không lên lớp, nhớ chép bài giúp anh... Chí Vấn, Chí Vấn?!" Giọng Nghiêm Ương lập tức chói lên.
"Chí Vấn?" Tôn Chính dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Lộ Hà, tại sao hắn lại cảm thấy cái tên này quen thuộc nhỉ...
Lộ Hà cũng đang đau khổ suy tư, quá quen, quá quen thuộc.
Là ai?
"Đây là cái gì?" Lộ Hiểu Vân tỏ vẻ khó hiểu.
Nghiêm Ương lập tức cười ra tiếng: "Hahaha, rốt cuộc cũng có thứ anh không biết!!! Tôi giải thích cho anh nha, tờ giấy này... Chính là giấy truyền thư một nam sinh gửi một nữ sinh, niên đại đó rất thịnh hành thứ này, nữ sinh kia chính là Lưu Tần, năm đó vẫn còn trẻ, mà nam sinh này tên là Chí Vấn, anh biết Chí Vấn là ai không? Đây quả thực là chuyện hot nhất bệnh viện nha!"
"Tôi nhớ ra rồi!" Lộ Hà bừng tỉnh đại ngộ, "Chí Vấn này, chính là Trần Chí Vấn!"
Trần Chí Vấn... Cái tên này như một cây châm đâm vào đầu Tôn Chính, khiến lồng ngực hắn căng thẳng.
Trần Chí Vấn...
"Trần Chí Vấn chính là viện trưởng bệnh viện này đó Lộ Hiểu Vân ngu học nhà anh! Xem ra năm đó ông ta và Lưu Tần là bạn học, quan hệ cũng không tệ... Thế nhưng Lưu Tần vẫn còn giữ những mẩu giấy này, rồi đặt dưới xương mèo để làm gì? Viện trưởng Trần chính là người đã có vợ, có con..."
"Trần Chí Vấn chính là viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện này, Chính!" Lộ Hà dường như đã nắm được manh mối quan trọng nào đó mà kích động hô.
Lại thấy Tôn Chính nhíu chặt mày, trong ánh mắt là mờ mịt và sợ hãi.
"Sao vậy?"
Tôn Chính hồi thần lại, nhưng vẫn nghi hoặc như trước nói: "Tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì..."
"Có phải anh đã nhận ra cái gì không?"Nghiêm Ương trong băng cassette hỏi, tựa hồ như đã quên sạch chuyện mèo hay Điếu Lan, cả người đều chìm đắm vào hưng phấn khi được gossip.
Xương mèo bỗng nhiên lại vang lên leng keng.
"Xương mèo cầu nhân duyên, đây là vật người Tùy Âm dùng, tôi đã từng nghe nói chứ chưa từng thấy qua." Giọng Lộ Hiểu Vân trầm trọng.
"Người Tùy Âm? Đó là người địa phương nào?"
"Không biết. Nếu Lưu Tần là người Tùy Âm thì vấn đề trong bệnh viện này to rồi."
"Người Tùy Âm? Anh đã từng nghe nói chưa?" Tôn Chính đồng dạng không hiểu.
"Chưa từng," Lộ Hà lắc đầu, "Nghe có vẻ như tộc người kỳ quái nào đó, không biết có tập tà thuật hoặc cái gì đó tương tự không..."
"Để mọi thứ vào chỗ cũ, đừng để bà ta phát hiện, chúng ta đi về trước." Cuối băng cassette, Lộ Hiểu Vân đã nói vậy.