Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung

Chương 32




Giờ thứ mười một – đại sảnh phòng xét nghiệm tầng hai

"Hừ." Lộ Hà vừa đọc xong chữ cuối cùng, liền nghe thấy tiếng Tôn Chính hừ lạnh, âm thanh nhẹ tới mức gần như không nghe thấy được.

"Sao vậy?" Lộ Hà dường như rất tò mò với kiểu phản ứng này của hắn.

Tôn Chính dời mắt: "Không có gì."

Lộ Hà nhìn hắn vài giây, khóe miệng nhếch lên, vỗ vỗ quyển sổ ghi chép: "Được rồi, chúng ta đi xem, rốt cuộc Điếu Lan trong câu chuyện này có vấn đề gì."

Tầm mắt Tôn Chính quay về trên cuốn sổ, khóe mắt Lộ Hà nhìn thấy hắn vẫn mím môi gắt gao, dường như đang nhẫn nại điều gì đó, càng như giây tiếp theo sẽ buột miệng nói ra.

Lộ Hà không nhanh không chậm mà tiếp tục: "Rất rõ ràng, kỳ thật mấu chốt của ghi chép này không nằm trên Điếu Lan..."

"Cho nên, anh cũng cảm thấy bà Lưu kia có vấn đề đúng không?" Tôn Chính hỏi.

Lộ Hà bị Tôn Chính cướp lời, ngừng lại một chút, mới miễn cưỡng nói: "Đương nhiên bà ta có vấn đề..."

Ánh mắt Tôn Chính lập lòe: "Không sai."

"Kỳ thật, câu chuyện này không khác câu chuyện đầu tiên là bao." Lộ Hà nói, như đang suy tư gì đó. "Cậu cũng nhận ra chứ?"

"Ừm." Tôn Chính gật đầu, duỗi tay định đỡ Lộ Hà.

Lộ Hà xua xua tay, tỏ vẻ bản thân rất ổn: "Cuối cùng thì Tề Thiên cũng không dám nói ra, tại sao cô ấy lại có dấu vết như vậy trên cổ..."

Anh bỏ Điếu Lan trong tay xuống, lật vài trang trên cuốn sổ: "Ban đầu tôi cảm thấy có vấn đề, bởi vì phát hiện cuộc đối thoại của hai người bọn họ rất kỳ quái, cậu xem."

"Nếu biết sớm đã nhờ lão Vương gác đêm lấy giúp cậu." Tôi nhỏ giọng nói với tiểu Điền.

Kết quả, bả vai tiểu Điền đột nhiên run lên, kêu một tiếng: "Thật ngứa!"

.

"Sao vậy?"

"Sao lông xù như vậy, còn cào tôi..."

.

"Có lẽ ở cạnh bàn tiểu Trương." Tôi vừa nói, vừa hỗ trợ tìm ở cạnh bàn tiểu Trương, "Chú ý đừng đụng phải thuốc thử!"

Nghe thấy động tĩnh lớn bên phía tiểu Điền, có lẽ ghế dựa di động gì đó, tôi sợ cô ấy làm rơi vỡ đồ, liền đứng lên nhìn, lại phát hiện cô ấy cong lưng, không biết đang làm gì ở đó.

"Tiểu Điền?"

"Mèo con!" Tiểu Điền hoan hô một tiếng, "Ai da, ở đó sao?"

.

"Đừng chạm vào con mèo!" Lúc ấy tôi kêu lên, cũng không biết có phải nhớ tời lời bà cô kia nói hay không, "Đợi lát nữa tôi giúp cậu đuổi nó đi!"

Tiểu Điền không trả lời.

"Từ khi các cô ấy trở lại bệnh viện rồi lên tầng hai, đối thoại của bọn họ bắt đầu trở nên mất tự nhiên." Ngón tay Lộ Hà di động qua từng hàng chữ.

Ánh mắt Tôn Chính sáng lên: "Đúng vậy, khó trách tôi cảm thấy chỗ nào đó không ổn... Bởi vì mọi lời Tề Thiên nói, tiểu Điền đều không thực sự trả lời cô ấy."

"Chính là vấn đề này! Mặt ngoài thì hai người đang đi cùng nhau, nhưng các cô ấy luôn tự nói những câu thoại riêng biệt, tiểu Điền căn bản không hề nói chuyện cùng Tề Thiên!"

Như vậy, một vấn đề khác cũng theo đó mà tới...

"Tề Thiên cho rằng mình đang nói chuyện với tiểu Điền, vậy tiểu Điền đang nói chuyện với ai?"

Lộ Hà và Tôn Chính nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.

"Tiểu Điền luôn nói chuyện cùng con mèo kia." Lộ Hà tiếp tục chỉ vào quyển sổ, "Tôi vừa cẩn thận quan sát lại những đoạn tiểu Điền nhắc tới con mèo, tôi phát hiện..."

"Thật ra con mèo cô ấy nhắc tới, chính là Tề Thiên."

Thật vất vả mới tới tầng hai, hành lang tối om kia khiến tôi sợ hãi nắm lấy tay cô ấy.

"Nếu biết sớm đã nhờ lão Vương gác đêm lấy giúp cậu." Tôi nhỏ giọng nói với tiểu Điền.

Kết quả, bả vai tiểu Điền đột nhiên run lên, kêu một tiếng: "Thật ngứa!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy đèn pin trong tay cô ấy lung lay.

"Sao vậy?"

"Sao lông xù như vậy, còn cào tôi..." Tiểu Điền nói, theo bản năng mà sờ sờ tay mình.

"Lúc đầu, khi tiểu Điền chạm phải con mèo này, cũng là lúc Tề Thiên vừa nắm tay cô ấy, lúc đầu tôi chưa nhận ra, nhưng quy luật này càng lúc càng rõ ràng. Cậu xem, khi Tề Thiên đi sau tiểu Điền, tiểu Điền bắt đầu tìm kiếm con mèo kia, nhưng ngoại trừ bản thân tiểu Điền, căn bản không có ai thấy nó cả.

"Mèo con!" Tiểu Điền đột nhiên xoay người kêu lên, tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, đụng phải cô ấy một cái.

"Tao sắp bắt được mày rồi, ha ha." Tiểu Điền lúc ấy còn cười hì hì.

"Tề Thiên đụng phải tiểu Điền, tiểu Điền cho rằng sắp bắt được mèo con. Hơn nữa, mỗi lần Tề Thiên lên tiếng, cũng là lúc tiểu Điền phát hiện mèo con, cô ấy coi tiếng Tề Thiên nói chuyện thành tiếng mèo kêu, cậu xem, còn có vài chỗ tương tự như vậy. Đặc biệt là chỗ cuối cùng... chính là lúc tiểu Điền bắt lấy mèo con..."

Thời điểm đi được nửa đường, mới nghe thấy tiếng cô ấy ở phía sau, nhỏ giọng cao hứng kêu lên: "Bắt được mày rồi, mèo con!"

Cảm giác hơi thở phả lên cổ tôi, lạnh lẽo.

"Cảm giác trên cổ cô ấy không phải hô hấp, mà là tay tiểu Điền bắt mèo. Tiểu Điền bắt được không phải mèo, mà là Tề Thiên."

Tôn Chính tán đồng gật đầu: "Đó chính là lý do tại sao trên cổ Tề Thiên lại có dấu bàn tay đen."

"Đúng vậy, nhưng chúng ta chỉ mới hoàn nguyên được sự việc đã phát sinh ngày hôm đó mà thôi, hôm đó, Tề Thiên và tiểu Điền trở lại tầng hai, phòng xét nghiệm, chính là nơi chúng ta đang đứng, nhưng bắt đầu từ khi lên tầng hai, tiểu Điều luôn coi Tề Thiên là một con mèo đột nhiên xuất hiện, mà Tề Thiên vẫn luôn nói chuyện tự nhiên với tiểu Điền, cho tới khi... Cô ấy phát hiện cái bóng bất thường, lúc này, tiểu Điền đã biến mất," Lộ Hà vừa nói, vừa sửa sang suy nghĩ trong đầu, "Nhưng tại sao lại là mèo? Con mèo này có quan hệ gì với Điếu Lan?"

Tôn Chính nhìn bộ dáng suy tư khổ sở của Lộ Hà, nở nụ cười: "Là quan hệ gì, hẳn bà Lưu kia có biết đúng không?

Lộ Hà làm một thủ thế dừng lại: "Đừng gấp, đây là vấn đề thứ hai, những vấn đề này có liên hệ với nhau, cậu nghĩ xem, Điếu Lan cạnh bàn bà Lưu, bà Lưu tựa hồ biết chuyện gì đó về con mèo, từ từ! Cậu có phát hiện ra mâu thuẫn lớn đó không?!"

Tôn Chính khó hiểu nhìn về phía Lộ Hà.

Lộ Hà ngồi xổm xuống, cầm lấy Điếu Lan: "Điếu Lan! Điếu Lan, nếu bà Lưu thích nó như vậy, ai cũng không dám chạm vào nó, không phải nó sẽ được đặt bên cạnh bàn làm việc của bà ta sao? Tại sao lại nằm trong đại sảnh rồi bị chúng ta phát hiện ra?"

Ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía phòng xét nghiệm sau cửa kính âm trầm.

"Nói cách khác, sau nhiều năm như vậy, chậu Điếu Lan đã bị di chuyển." Lộ Hà nhíu mày, "Kỳ quái, tại sao lại di chuyển nó? Chúng ta cùng xem nơi nguyên bản đặt chậu đi."

Nói xong, anh liền ôm bồn Điếu Lan đi về phía ben kia, Tôn Chính vươn tay định đỡ anh, nhưng bàn tay liền sững lại giữa không trung, một lát sau mới buông xuống rồi đuổi theo. Khóe mắt Lộ Hà nhận ra hành động của hắn, lại không hé miệng nói gì.

Lúc trước, vì cái chân của mình nên anh bắt đầu lo lắng đến vấn đề tiếp xúc, ghi chép về tiểu Điền và Tề Thiên khiến anh càng tin tưởng hoài nghi của mình hơn.

Không thể tùy tiện tiếp xúc, Lộ Hà. Anh nói với bản thân như vậy, có lẽ sẽ có một ngày mày không thể phân biệt nổi hắn là người hay là mèo, có lẽ... mày còn dẫn thứ máu chảy đầm đìa kia tới...

Đi hai ba bước dọc theo tường, liền nghe thấy ca một tiếng dưới chân.

Anh dùng đèn pin chiếu, hóa ra dẫm phải một miếng gạch vỡ.

"Tôn Chính, cậu cẩn thận chỗ này." Anh quay đầu dặn dò Tôn Chính, lại phát hiện Tôn Chính đứng ngay bên cạnh mình, đang khó hiểu nhìn anh.

Lộ Hà cười, vỗ đầu mình: "Kỳ quái, tại sao tôi lại cảm thấy cậu vừa đứng phía sau nhìn tôi nhỉ?"

"Gì cơ?" Tôn Chính nhìn Lộ Hà, "Tôi vừa đứng ngay bên cạnh anh."

Lộ Hà xoay người sang chỗ khác: 'Tôi thật sự cảm thấy cậu vừa đứng sau lưng nhìn tôi..."

Nói được một nửa, anh liền dừng lại, uể oải ngậm miệng. Bởi vì anh phát hiện, phía sau vị trí mình vừa đứng là một bức tường.

Tôn Chính kỳ quái nhìn anh, tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

Lộ Hà tiếp tục đi, chỉ cảm thấy tầm mắt nhìn chằm chằm sau lưng mình, loại ảo giác này dường như có chút chân thật.

"Không được, không vào được." Tôn Chính sờ ổ khóa phòng xét nghiệm, "Bị khóa rồi."

"Để tôi." Lộ Hà nóng lòng muốn thứ.

Tôn Chính đẩy anh ra: "Đừng nghĩ, cửa này anh tông không nổi."

Lộ Hà không cam lòng vỗ vỗ cánh cửa kia, quả thực khác cửa các phòng khác, hẳn là cửa được thay sau khi sửa chữa, rắn chắc hơn nhiều.

Anh lại vòng đến trước một loạt cửa sổ, nói với Tôn Chính: "Xem ra có bác sĩ làm cộng sự là tất yếu."

Tôn Chính liếc xéo anh một cái, nghĩ thầm: Anh vẫn còn tìm lý do cho việc anh hai anh tìm Nghiêm Ương làm cộng sự à?

Lộ Hà không để ý tới biến hóa biểu cảm của Tôn Chính, cầm đèn pin chiếu xuyên qua tấm kính, chiếu vào phòng xét nghiệm âm u bên trong.

Phòng xét nghiệm cách một lớp kính, ánh sáng đèn pin như chiếu xuyên qua một tầng lọc, chiếu ra cảnh tượng lờ mờ, mông lung.

Ánh sáng đèn pin cứ như vậy mà chậm rãi di động qua, cái bàn, đèn bàn, bàn xét nghiệm, tủ đựng ống nghiệm...

"Vậy căn bản không có cách phát hiện đâu là bàn của bà Lưu." Tôn Chính tựa hồ sớm đoán được tình huống này, bình tĩnh nói.

"Nhưng tôi có thể thử hoàn nguyên tình cảnh ngày đó, tình cảnh lúc tiểu Điền nhập huyệt..." Ánh sáng đèn pin Lộ Hà dừng trên cửa sổ trước bàn, "Cậu còn nhớ tiểu Điền nhập huyệt khi nào không?"

Nhập huyệt? Tôn Chính sửng sốt, tiểu Điền nhập huyệt là chuyện đương nhiên, nhưng tựa hồ, hắn chưa từng suy xét cẩn thận xem cô ấy nhập huyệt khi nào...

"Chắc chắn không phải lúc vừa tới tầng hai, khi đó Tề Thiên vẫn còn thấy cô ấy." Tôn Chính tự hỏi tự trả lời.

"Đương nhiên không phải." Lộ Hà nhìn chằm chằm cái bàn kia, "Cậu nhớ lại một chút, nếu tôi đoán không nhầm, thời điểm tiểu Điền nhập huyệt, chính là lúc Tề Thiên đứng trước bàn bà Lưu."

Tôi tìm một vòng cũng không tìm thấy chìa khóa, đứng lên, lại phát hiện tiểu Điền đang đứng trước bàn bà cô kia. Tôi thấy bộ dáng cô ấy hơi kỳ quái, liền đi đến đó định hỏi rõ ràng. Lúc ấy, cô ấy đứng đối diện cái bàn, đôi mắt lóe sáng nhìn thứ gì đó, không nhúc nhích, dường như còn mỉm cười:

"Ở đó, mèo con!"

Tôi nhìn khắp nơi xung quanh, ngoại trừ bàn làm việc của bà Lưu, cũng chỉ có một chậu Điếu Lan kia.

.

"Không tìm chìa khóa, chúng ta đi đuổi con mèo kia đi!" Tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy đang lại gần tôi, bước chân vừa nhẹ lại mau mà đi theo tôi, vì thế tôi xoay người đi về phía cửa trước.

"Tiểu Điền đứng trước cái bàn, nhìn Tề Thiên đứng đối diện cô ấy, chính là lúc này. Tiểu Điền lúc sau mà Tề Thiên nhìn thấy đã không còn là tiểu Điền... tiếng bước chân và bóng đều đã biến mất."

Lộ Hà nhìn cái bàn kia, giả vờ nó là bàn bà Lưu, từ góc độ của anh nhìn qua, dưới ánh sáng đen tuyền lúc đó, tiểu Điền hẳn là đứng bên phải, mà Tề Thiên đứng phía bên trái. Ánh sáng đèn pin Tề Thiên chiếu sáng tiểu Điền, tiểu Điền vẫn không nhúc nhích mà nhìn thứ gì đó...

Ở đó, mèo con...

Tề Thiên nhìn khắp nơi, chỉ phát hiện Điếu Lan...

"Mọi điểm quan trọng đều tập trung ở đây, mèo, Điếu Lan, bà Lưu, nhập huyệt." Lộ Hà nhìn chăm chú vào cái bàn kia, tựa như đang nhìn chăm chú vào tiểu Điền và Tề Thiên đã từng đứng ở nơi đó, "Tại sao dọc đường đi tiểu Điền lại coi Tề Thiên là con mèo? Tại sao bà Lưu lại nhắc tiểu Điền đừng chạm vào mèo? Chẳng lẽ con mèo này... đã dẫn đường cho tiểu Điền đi đâu đó..."

"Đúng vậy, tưởng tượng như vậy, cũng dễ giải thích cho việc tại sao con mèo kia nhất định phải là Tề Thiên," Tôn Chính tiếp lời, "Bởi vì Tề Thiên sẽ mang tiểu Điền tới phòng xét nghiệm, có lẽ con mèo kia chỉ chờ thời khắc này, chờ một khắc cô ấy đi tới trước bồn Điếu Lan cạnh bàn bà Lưu!"

Lộ Hà gật đầu, mày vẫn nhíu chặt như trước, tựa hồ vẫn chưa toàn toàn tiếp thu cách giải thích này.

Vấn đề vẫn nằm trên người Điếu Lan sao? Anh cúi đầu nhìn bồn Điếu Lan trong lòng, tại sao mình ôm nó lâu như vậy, cũng không có con mèo nào nhảy ra?

Nếu... anh đột nhiên có một ý tưởng to gan, anh đột nhiên xoay người nhìn Tôn Chính, khiến Tôn Chính giật mình.

"Nếu, ngay từ đầu chúng ta đã nhầm đường, vấn đề căn bản không phải là Điếu Lan thì sao?" Lộ Hà có chút kích động, "Lúc đầu, tiểu Điền bị bà Lưu dạy dỗ là do chạm vào bồn Điếu Lan kia sao? Hay là... bởi vì tiểu Điền cũng đồng thời chạm phải thứ gì đó cạnh bàn làm việc của bà Lưu? Thứ cuối cùng cô ấy nhìn là cái gì? Là Điếu Lan sao? Không phải, là nơi Tề Thiên đứng, nơi Tề Thiên đứng chính là trước bàn làm việc của bà Lưu, nói cách khác, nơi nó có lẽ mới là địa phương chân chính có vấn đề!"

"Ý anh nói, là nơi cách Điếu Lan rất gần, chỉ bởi vì Điếu Lan có hàm nghĩa đặc thù, cho nên tất cả mọi người đều tưởng rằng Điếu Lan có vấn đề?"

"Chính xác, bởi vì tất cả mọi người đều xa lánh bà Lưu, cho nên vật bà ta quý trọng nhất định sẽ có quỷ, chính suy nghĩ sai lệch này của bọn họ khiến chúng ta cũng nhầm đường theo, nếu vấn đề không nằm trên người Điếu Lan, vậy nhất định là nó nằm trên khu vực trước bàn làm việc của bà Lưu, là vị trí Tề Thiên đã đứng."

"Cho nên, vị trí tiểu Điền luôn nhìn lúc nhập huyệt, không phải bồn Điếu Lan kia mà là một vị trí khác?"

Điều này giải thích cho mọi vấn đề trước đó, Điếu Lan và mèo có quan hệ gì? Chẳng có quan hệ gì cả, nhưng con mèo kia nhất định đã dẫn đường cho tiểu Điền tới vị trí nào đó trước bàn bà Lưu... Đây cũng là lý do tại sao bà Lưu biết vấn đề về mèo, bởi vì, mấu chốt của vấn đề kia nằm ngay trước bàn bà ta!

Lộ Hà vừa kích động gật đầu, vừa đặt Điếu Lan sang một bên, một lần nữa đi tới trước cửa: "Mau tới giúp tôi, xem ra chúng ta nhất định phải tìm được vị trí bàn bà Lưu."