Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung

Chương 15




Giờ thứ năm - hành lang tầng bốn

"Lộ Hà! Lộ Hà!" Hắn lập tức phản ứng lại, bắt đầu đập cửa. Bên kia cửa truyền tới tiếng ho khan.

"Lộ Hà!" Tôn Chính giơ tay, muốn kéo then cửa, lại bị bỏng rụt tay về. Hắn phải cắn chặt răng, cầm tay nắm cửa nóng bỏng, nhưng dù thế nào cũng không mở được cửa.

Hắn lại nghiêng người đi tông cửa, dường như cửa hơi lung lay, nhưng vẫn không mở.

Bốn phía là bóng tối vô tận, chỉ có âm thanh ván cửa lung lay, vang vọng khắp hành lang tầng bốn.

Làm sao bây giờ?

Giờ phút này, trong lòng hắn phủ kín một tầng sương mù tuyệt vọng.

Lộ Hà phải làm sao bây giờ? Tại sao chỉ có mình tôi ra ngoài?

"Lộ Hà, anh nghe thấy tiếng tôi không?!" Tôn Chính dùng hết sức hô to.

"Lớn tiếng như vậy... đương nhiên là nghe được." Bên trong truyền ra tiếng người kia, dường như còn mang theo trào phúng trêu chọc, những lại hữu khí vô lực.

"Anh chờ, chờ tôi nghĩ cách mở cửa!" Tôn Chính nghe thấy tiếng Lộ Hà, hơi an tâm một chút.

"Tại sao lúc này cậu lại không sử dụng não, hả cậu Tôn." Người bên trong cũng đang dán lên cửa mà nói chuyện.

Tôn Chính cũng dán lên cửa: "Anh nói cái gì? Có ý gì hả?"

Dường như Lộ Hà đang gõ gõ lên cửa, Tôn Chính cảm nhận được vị trí của anh, xem ra đang nằm bò, vì thế Tôn Chính cũng ngồi xổm xuống.

"Cậu có chơi trò chơi không?"

"Gì cơ?!" Tôn Chính vừa vội vừa bực mình, lúc này rồi mà Lộ Hà còn đang nói linh tinh gì vậy.

"Chúng ta hiện tại, giống như hai người tiến vào thế giới trò chơi, hết thảy mọi thứ xung quanh... khụ khụ... những thứ chúng ta sờ được, chạm được, thoạt nhìn đều như thật thể... Nhưng kỳ thật, lại không phải..." Nghe giọng Lộ Hà, tựa hồ nói chuyện càng lúc càng trở nên khó khăn.

Tôn Chính không có tâm tình nghe anh lảm nhảm. Hắn quan sát xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để mở cửa, nhưng chỉ nhìn thấy hàng lang tầng bốn sâu thăm thẳm, giống như tâm tình hắn giờ phút này, hết sức âm trầm.

"Cậu nghe tôi nói." Lộ Hà vỗ vỗ cửa, tựa hồ nhìn thấu tâm tư Tôn Chính, "Chúng ta nhập huyệt, vào một thời điểm cụ thể khi bất luận chuyện gì trong quá khứ bắt đầu tái hiện, những thứ chúng ta nhìn thấy, tiếp xúc tới đều là vật của quá khứ, cửa không mở được trong quá khứ, cũng sẽ không mở được trong tương lai, người đã xuất hiện trong quá khứ, sẽ không ngừng xuất hiện ở đây, gặp gỡ là do xui xẻo, vậy nên..."

"Vậy nên không mở được cánh cửa này sao?" Tôn Chính nổi giận đùng đùng,"Tôi không biết bộ dáng kỳ quặc này của anh là từ đâu ra, hiện tại tôi đi tìm công cụ để mở cửa, anh phải kiên trì!"

Nói xong, hắn liền đứng dậy.

Lộ Hà ở bên kia cũng nóng nảy, dùng hết sức mà đập cửa: "Cậu đừng chạy loạn!!"

Tôn Chính giả vờ như mình không nghe thấy, lòng nóng như lửa đốt, muốn tìm cách mở cửa, ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Không gian tối đen không thấy rõ năm ngón tay khiến hắn quả thực có ảo giác hoảng hốt, không biết mình có thực sự đang đứng trên một hành lang hay đang đứng ở nơi hoang dã nguyên thủy, chỉ cảm thấy bóng tối tràn ngập xung quanh.

Ngoại trừ không thấy, vẫn là không thấy.

Hắn phải đi đâu tìm, hắn phải làm thế nào để cứu Lộ Hà ra?

Không khí lạnh lẽo khiến thần kinh hắn căng chặt lại.

Nếu... nếu Lộ Hà không ra được thì phải làm sao bây giờ?

Hắn không dám nghĩ tiếp.

Hắn vẫn luôn chối bỏ sự thực, giờ phút này lại bị nỗi sợ và sự hoang mang bao phủ.

Mọi thứ đều vượt khỏi tầm nhận thức của hắn.

"Chính..." Từ sau cửa lại truyền tới tiếng Lộ Hà, "Cậu nghe tôi nói, đừng bật đèn pin, tìm tới nơi an toàn tiếp theo... Một người có thể thoát cũng là một người... Đừng chạy lung tung... không biết sẽ gặp phải thứ gì... cậu nghe thấy tôi nói không?"

Tôn Chính bình ổn hô hấp, nắm chặt hai tay, quay lưng bước về phía sâu trong hành lang.

Lộ Hà dựa vào cạnh cửa, cảm thấy làn da như bị thiêu cháy tới khô nứt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nhưng ngoài cửa đã không còn âm thanh gì.

Anh không biết Tôn Chính có nghe thấy lời cuối cùng của mình hay không.

Tôi không thoát nổi... cậu phải mau mau chạy đi...

Chỉ có bản thân anh biết tại sao mình không thoát ra được. Anh phản ứng nhanh nhất, trước hết đẩy Tôn Chính ra ngoài, nhưng bản thân anh lại quên không nhắm mắt.

Một giây đó, bước chân anh đột nhiên dừng lại, không cử động nổi, tại sao lại gặp phải 'thứ kia'?

Anh không nói nổi mình đã gặp phải thứ gì, tay phải còn không nhịn được mà run rẩy. Lưu Quần Phương đẩy cửa đi vào?

Anh biết, luôn bị nhốt ở chỗ này, cuối cùng sẽ biến thành dáng vẻ kia. Có phải bọn họ đã từng giống mình hay không, không ngừng tìm kiếm lối thoát khỏi bệnh viện này, giãy giụa trong khốn cảnh tựa vực sâu này, không ngừng lặp lại cảnh tượng cuối cùng khi họ còn sống trên thế giới này, những thứ kia... Cuối cùng, liệu mình có giống những kẻ nhập huyệt khác hay không, bị mài mòn tới trống rỗng, thời gian vĩnh viễn dừng lại tại một khắc đó.

Ngày qua ngày, lặp lại chuyện bọn họ làm cuối cùng, một khắc trước khi nhập huyệt.

Là Tôn Chính đứng bên cạnh nhìn hắn chơi di động? Vậy cũng không tồi nha...

Tôn Chính... còn cơ hội chạy thoát.

Anh chỉ sợ Tôn Chính không đối mặt nổi hoàn cảnh như vậy, trong bệnh viện tối tăm lại rộng lớn như vậy, không biết còn thứ đáng sợ gì đang chờ đợi Tôn Chính.

Một mình hắn, có thể thoát được sao...

Lộ Hà sắp ngạt thở, cảm giác bỏng rát bắt đầu lan tràn khắp thân thể.

Dường như anh nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, nằm ở ngoài cửa, tê tâm liệt phế.

Anh không rảnh suy nghĩ, bắt đầu dựa vào ván cửa mà run rẩy, không phải Tôn Chính, là thứ gì... có lẽ là người đàn bà ngoan độc kia...

Khóc, tại sao cô ấy lại khóc?

Vậy, hiện tại Tôn Chính đang ở đâu?

Khuôn mặt Lộ Hà hiện lên một nụ cười khổ, lúc này còn không nhịn được mà lo cho hắn. Anh cố sức nâng tay phải lên, sờ trong túi quần.

Ngay lúc này, cửa càng lúc càng rung kịch liệt, cứ như ai đó đang liều mạng tông cửa.

Vô ích.

Lộ Hà nghĩ, lại cảm thấy hơi lạnh ập tới, anh hơi nâng mí mắt nặng nề lên, ngơ ngẩn.

Thật may mắn, một ngày lại gặp may mắn tận hai lần.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của anh.

Cửa sau lưng đột nhiên mở rộng thông suốt, mang cả người anh đổ ra ngoài.

Hơi lạnh và không khí thoáng đãng khiến anh tỉnh táo lại. Anh nhanh chóng dùng chút sức lực cuối cùng để nhích người ra ngoài, chân anh bỏng rát đau đớn, nhưng anh đành vậy bởi vì cánh cửa kia, trước ánh mắt trợn trừng của anh, lại 'rầm' một cái mà đóng lại.

Anh kiệt sức, nằm thành hình chữ đại (大) trên mặt đất, nhìn bóng tối trên đỉnh đầu, đầu óc lại không thể dừng suy nghĩ.

"Lộ, Lộ Hà?!" Cách anh không xa, một người khác đang mở to miệng thở phì phò, giật mình nhìn anh, ánh sáng đèn pin còn loáng thoáng trên mặt anh.

Lộ Hà nằm trên mặt đất, quay đầu đi, định nở một nụ cười khó coi: "Cánh cửa này... thật thần kỳ nha..."

Tôn Chính mau chóng chạy tới, nâng Lộ Hà dậy, khuôn mặt kinh ngạc hỏi: "Anh, sao anh lại ra được?"

Lộ Hà chớp chớp mắt: "Cậu đoán xem."

"Đoán cái gì mà đoán!" Tôn Chính vừa tức vừa buồn cười, nói tới một nửa, dường như nghĩ tới chuyện gì, mở to mắt: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ... tôi thật sự..."

"Cậu cái gì?" Lộ Hà chống má, dựa vào người Tôn Chính rồi ngồi dậy, "Rốt cuộc tôi cũng hiểu mọi chuyện."

Tôn Chính ngạc nhiên nhìn anh, chờ đợi đáp án.

Lộ Hà duỗi tay tắt đèn pin, sau đó nói: "Đêm hỏa hoạn kia, tại sao Trần Quyên lại lên tầng?"

"Bởi vì cô ấy biết Lưu Quần Phương phát hiện ra chuyện này, nên cô ấy muốn lên tầng tìm mẹ và con gái mình."

"Không sai, khi cô ấy lên tầng, có lẽ mẹ và con gái đã ngủ, cửa cũng khóa, nhưng cô ấy lại phát hiện có cháy ở bên trong." Lộ Hà nhếch miệng, cố chịu cơn đau do bị bỏng.

Mắt Tôn Chính sáng lên: "Nói vậy, rốt cuộc anh cũng cảm thấy không phải Trần Quyên phóng hỏa thiêu chết mẹ con mình, cũng không phải cô ấy cố ý không mở cửa?"

"Đúng vậy, tôi quả thực đã đoán sai chuyện Trần Quyên." Lộ Hà dũng cảm thừa nhận sai lầm, "Lúc Trần Quyên tới thì hỏa hoạn đã xảy ra rồi, cô ấy liều mạng đập cửa, muốn đánh thức mẹ và con gái đang ngủ bên trong."

"Tại sao anh lại phát hiện được chuyện đó?" Tôn Chính hỏi.

"Tôi nghe thấy... không biết tại sao, tôi nghe thấy tiếng cô ấy, cô ấy không bao giờ từ bỏ, ngay từ đầu đã đập cửa, lại bị chúng ta xem nhẹ, Lưu Quần Phương cũng nghe thấy, lúc trước tôi chưa suy nghĩ cẩn thận chuyện Lưu Quần Phương mở cửa lao vào."

"Cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây!" Chị Quần Phương lại kêu lên kích động, "Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..."

"Mẹ, hay là con?" Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin xuống, "Trần Quyên, Trần Quyên..."

"Mẹ cô ấy tỉnh dậy, phát hiện mình đã bị ngọn lửa vây quanh, cửa lại bị khóa trong, bên ngoài là con gái bà vẫn đang liều mạng muốn cứu hai người bọn họ."

"Vậy 'mẹ, hay con' là có ý gì?" Tôn Chính hỏi.

Lộ Hà xoay người một cái: "Đây là một vấn đề mà Trần Quyên phải lựa chọn, nếu cậu chỉ có thể cứu một người, cậu sẽ cứu mẹ mình, hay là con mình?"

Tôn Chính sửng sốt, lập tức nói: "Tại sao không thể cứu cả hai?"

"Bởi vì," Biểm cảm chua xót của Lộ Hà chìm vào bóng đêm, "Mẹ cô ấy đã không đi nổi, lửa đốt cháy đầu gối bà ấy, hoặc là cô ấy đi vào, bế con mình ra, nhưng không thể cứu được mẹ mình, hoặc là cô ấy đi vào, cõng mẹ mình ra, nhưng lại không cứu được đứa con, thế lửa đã quá lớn."

Tôn Chính ngạc nhiên nhìn Lộ Hà, hỏi: "Sao anh biết?"

"Bởi vì, tôi nhìn thấy."

"Gì cơ?!" Tôn Chính không thể tin nổi những lời mình vừa nghe thấy.

"Nếu là cậu, cậu sẽ lựa chọn thế nào?" Lộ Hà ngẩng đầu hỏi Tôn Chính.

"Tôi? Tôi..." Tôn Chính chần chờ một lát.

Lộ Hà bật cười, nụ cười hơi mất tự nhiên: "Thực ra cậu không phải chọn."

"Tại sao?"

"Bởi vì mẹ cậu sẽ lựa chọn giúp cậu." Lộ Hà lại nhúc nhích cái chân bị bỏng, tựa hồ muốn thử xem mình có thể đứng lên hay không, "Cho dù mẹ bị cháy rụi toàn thân, cũng sẽ ôm con cậu vào lòng, chịu đựng cảm giác bỏng cháy đau đớn toàn thân, bò tới cạnh cửa, dùng toàn lực mở cửa ra, đẩy đứa nhỏ ra ngoài, đóng cửa lại, không để cậu phải mạo hiểm tiến vào..."

Đèn pin trong tay Tôn Chính lập tức rơi trên mặt đất.

Lộ Hà chỉ vào bản thân: "Vậy nên, tôi mới nhặt được cái mạng này."

"Anh nhìn thấy?" Tôn Chính không thể tin nổi, "Hoàn cảnh tối tăm như vậy, anh thật sự nhìn thấy? Anh nhìn thấy cái gì?"

Lộ Hà lắc lắc đầu, nói: "Cậu không muốn biết đâu."

Tôn Chính hơi xúc động, thở dài một hơi.

Lộ Hà vỗ vỗ vai hắn, nói: "Căn phòng khoa Đông Y bị hỏa hoạn này, không có oan hồn, chỉ có một người mẹ không thù oán, không hối hận và một cặp mẹ con vì hối hận vô cùng mà nhập huyệt."

"Không, có hai người không thù oán, không hối hận." Tôn Chính sửa lời anh, đôi mắt phảng phất như đang lóe sáng trong đêm tối.

Lộ Hà không lên tiếng, tựa hồ cũng chìm vào trầm tư.

Hai người im lặng hồi lâu, không nói chuyện gì với nhau. Giờ phút ấy, trong bệnh viện yên tĩnh này lại không còn cảm giác nặng nề ép chặt hơi thở người ta như trước nữa.

"Sao vậy?" Tôn Chính vừa hỏi, vừa đỡ anh dậy.

"Tại sao Lưu Quần Phương lại mở được cửa? Trong một giây kia, làm thế nào mà cậu ra ngoài được?" Giọng Lộ Hà run rẩy vì kích động.

"Gì cơ... Ý anh là, tại sao cô ấy lại mở được cửa?"

"Đúng! Lúc đó cũng là tái diễn của cảnh hỏa hoạn đêm đó, cửa hẳn cũng bị khóa, tựa như chúng ta lúc trước vậy. Cửa không thể mở được từ bên ngoài mới phải!"

"Nó..." Tôn Chính không chắc chắn lắm.

"Cô ấy nghe thấy tiếng Trần Quyên, còn như thấy được chuyện đêm đó, lúc trước chúng ta cho rằng cô ấy còn chưa nhập huyệt, cho nên có thể mở cửa là chuyện thực bình thường, nhưng nếu nói rằng, lúc đó cô ấy đã nhập huyệt, vậy cánh cửa kia, mở ra như thế nào?"

Tôn Chính tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện gì, bàn tay đỡ Lộ Hà lập tức nắm chặt: "Ý anh nói, cô ấy, cô ấy..."

"Không sai! Trong cuốn sổ ghi chép này thì cô ấy là người duy nhất trái với quy luật, tại sao cô ấy lại làm được như vậy? Nếu chúng ta có thể tìm được đáp án..." Lộ Hà không nhịn được mà hưng phấn, "Có lẽ, chúng ta có thể tìm được điểm đột phá, và thoát ra khỏi huyệt!!"