Chuyện Giới Giải Trí

Chương 60





"Sờ đủ chưa?"


Đầu ngón tay tôi vẫn đang lưu luyến trên da mặt mịn màng, chủ nhân của nó hạ lệnh đuổi khách. Cô nàng này, hết xấu hổ sẽ lập tức trở về hình dạng nữ vương.


"Chưa đủ!" tôi bĩu môi, giận dỗi.


Chị tiếp tục đưa y phục qua nhưng tôi không nhận. Vì vậy, chị đứng lên, vòng qua tôi ngồi xuống đặt quần áo vào vali, sau đó liếc tôi, "Muốn sờ thì tự sợ mình đi."


Nghe xong lời này, tôi lập tức đè hai tay lên ngực mình.


Lúc này, chị chuyển sang bực bội, "Em...không có bệnh gì đấy chứ?"


Tôi ra vẻ hồn nhiên cãi lại: "Làm gì có bệnh, em đang tưởng tượng sờ ở đây của chị."


"Nhóc con chết tiệt ~" chị tức giận tiện tay cầm một bao tay trong vali ra vẻ muốn đánh tôi. Sao tôi có thể khoanh tay chịu trói được nên vội vã chạy sang phía giường bên kia. Cách đặt giường của chị rất hay ho, bốn phía đều không đụng tường, vì vậy tôi định chạy vòng quanh giường, như thế chị cũng không bắt được tôi.


Quả nhiên, sau mấy vòng chị vẫn không đuổi theo tôi được, tôi còn cố ý khiêu khích: "Đến đây đi, có giỏi thì đánh em đi!"


Bộ dạng kiêu ngạo của tôi làm chị tức giận hơn, đột nhiên chuyển hướng đuổi bắt. Ha ha, vô dụng thôi, bà đây từ nhỏ đã chơi qua rồi.


"Ôi ~" chị hét một tiếng, hẳn là không cẩn thận đụng vào chân giường, đau đến mức chị ngồi lên giường, ôm chân kêu đau.


"Sao vậy, đụng ở đâu?" tôi vội vàng chạy đến xem, làm ơn đừng chảy máu hay bầm tím gì đó, không tôi sẽ mang nghiệp chướng nặng nề.


Tôi vừa ngồi xuống cạnh định vén ống quần chị lên em, không ngờ bị chị đẩy ngã lên giường. Chị còn lật người tôi xuống, hại đầu tôi vùi vào trong chăn. Chết tiệt, cái trí nhớ kém cỏi này, sao tôi có thể quên rằng người kia diễn kịch rất giỏi!


"Đồ háo sắc, xem chị dạy dỗ em thế nào." chị vừa quát lớn vừa ngồi lên lưng tôi, sau đó...bắt đầu...đánh vào...mông tôi!!!


Mẹ ơi, quê chết mất, lần bị đánh mông trước đây là lúc học mẫu giáo. Chính là lần tôi gây rối với giáo viên dạy đàn organ, sau đó mẹ nghe tin chạy đến, xách cổ tôi như xách gà con đến góc tường, bắt đầu đánh vào mông tôi – phần nội dung này lấy từ hồi ức của mẹ già, chuyện từ hồi mẫu giáo ai mà nhớ được.


Thế nhưng lúc này, tôi đang bị đại minh tôi yêu nhất đặt dưới thân trong tư thế mất mặt này, quả thật không muốn sống nữa. Hừm, vì sao những người hâm mộ kia được nắm tay, ôm, còn tôi thì...Đúng rồi, tôi có nên lên "Toàn tâm toàn ý" chia sẻ với mọi người 'vinh dự' được An lão đại đánh mông không.


Quay trở lại vấn đề, tuy đại minh nhà tôi không nặng nhưng tôi cũng không lật người lại được. Vì vậy, mông bị ăn vài chưởng.


"Xem lần sau em còn dám hay không?" vị kia ngồi trên người tôi liên tục răn dạy, "Đồ háo sắc, lưu manh, vô lại..." ôi, tôi có nhiều "nick name" vậy sao.


Tôi cố gắng đứng lên vài lần nhưng vẫn bị chị đè xuống, khi định thôi chống cự thì chợt nghĩ ra một kế sách.


"Hu hu ~" tôi nghẹn ngào khóc thành tiếng, "Hu hu..." âm thanh vô cùng đáng thương.


Vị kia đang hào hứng đánh bỗng nhiên ngừng tay, chần chừ vài giây, nghe tiếng tôi khóc thì trèo khỏi người tôi, cúi người nằm sấp bên cạnh, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Có phải chị ra tay quá nặng làm em đau không?"


Ha ha ~ trúng kế rồi!


Tôi xoay người, đặt chị dưới thân, ép lên lưng chị, dùng hết sức đẩy mạnh.


"Thấy em diễn thế nào, có thể được nhận giải thưởng cho người mới không?"


"Nhóc con chết tiệt, dám gạt chị hả? Để xem sau này chị trừng trị em thế nào." chị bị tôi đè sát không thể động đậy, tuy vậy ngoài miệng vẫn không bỏ qua.


Tôi đắc ý cười to hai tiếng, "Đây gọi là gậy ông đập lưng ông!"


Thơm quá ~ mùi hương đặc trưng từ cơ thể truyền đến, nhắc nhở tôi đang cùng đại minh tinh trong tư thế "thân mật gắn bó".


Tóc chị xõa ra khiến chóp mũi tôi ngứa ngấy, tôi nhẹ nhàng vén sang một bên, lộ ra phía sau cổ trắng nõn bóng loáng.


Khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã hành động, tôi kiềm lòng không được hôn lên một cách nhẹ nhàng, cẩn thận.


"Ưm ~~~" người dưới thân thốt ra một tiếng rên rỉ rất hưởng thụ.


Tiếng rên rỉ này lập tức mê hoặc tôi, tay phải trượt xuống hông chị, luồn vào dưới áo ngủ Hello Kitty. Trời ạ, khứu giác, thính giác, xúc giác đều được tận hưởng. Đột nhiên một câu quảng cáo vang lên trong đầu: Sữa tươi thơm mát, mịn màng như tơ ~~~


Sau đó, tôi tiếp tục lưu lại các nụ hôn nồng nhiệt trên cổ chị, tay phải không nghe lời kia di chuyển từ thắt lưng ra phía trước tìm kiếm, bỗng nhiên chạm phải một nơi mềm mại. GOD, vừa rồi tôi nói đùa, còn lúc này tôi thật sự chạm vào ngực chị.


Ngay lúc tôi đang hoảng thần, thân thể chị co lại một chút, tiện đà dùng khuỷu tay đưa ra sau đánh vào đầu tôi.


"Đau ~" xương sườn đau đớn vì bị đụng phải, tôi lui sang bên cạnh thở dốc.


Bà chị này không xuống tay nhẹ chút được sao ~


Tôi ôm xương sườn ngồi dậy. Chị cũng ngồi trên giường quay sang trừng mắt nhìn tôi. Tuy nhiên vẻ mặt giận dữ vẫn không che giấu được đỏ ửng trên mặt. Ha ha, đây chẳng phải là xấu hổ đỏ mặt đâu nhỉ.


"À...đừng trừng người ta như vậy mà, ai bảo chị nói sắp đi Hong Kong, người ta nghĩ nhiều ngày không được gặp chị nên mới làm vậy ~" tôi sáp đến cạnh chị, dùng giọng nói khiến chính mình cũng buồn nôn bắt đầu làm nũng.


Nếu Văn Tử nhìn thấy, nhất định cậu sẽ nhéo mặt tôi nói: "Cậu nha, da mặt thật tốt quá đi!"


Có lẽ An Tâm bị tôi làm buồn nôn, rút đi vẻ giận dữ, chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Lần sau không được lấy lý do này nữa đấy!"


Tôi không dám ở phòng chị thêm giây nào nữa, thức thời chạy về phòng mình, nhớ đến chưa đăng bài lên blog Khiết Nhi nên mở máy tính, copy từ word sang.


Tiêu đề: Thế gian vốn vô sự, chỉ có kẻ tầm thường tự làm nhiễu loạn.


Nội dung: OK, bị các cuộc điện thoại quấy rầy cả ngày, như vậy nói rõ ở đây luôn đi! Tất nhiên, tôi không có lời nào để nói với những kẻ tọc mạch vào cuộc sống của tôi. Nhưng điều tôi không muốn nhất là, các bạn, những người hâm mộ thương yêu của tôi hiểu lầm. Các bạn cũng biết, tôi luôn thích gặp gỡ bạn bè, mỗi khi gặp bạn bè rất thoải mái, vì vậy...dù nắm tay cũng chỉ là bạn bè. Gửi đến những người núp trong bóng tôi chụp ảnh tôi, nếu các người đứng trước mặt tôi nói muốn chụp, tôi còn có thể tạo dáng cho các người đấy.


Đăng xong, tôi vào "Toàn tâm toàn ý" đăng ký tham gia tụ họp ngày 27. Sau đó, tôi nhắn riêng với admin là mình có quen một phóng viên, nghe nói An lão đại thích Hello Kitty nhất, chắc chắn chị đã có rất nhiều thú bông nên hãy chọn một món quà thực dụng tặng chị đi.


Sau đó quay lại bên blog, mới năm phú trôi qua đã hơn 2000 lượt click, 300 bình luận. Không hổ danh là tiêu điểm, so với bài đăng trước hoàn toàn sôi nổi hơn. Nhìn các bình luận trên trang đầu tiên, trừ phân nửa là đến cướp trường kỷ (kiểu như comment giật tem,...), còn có rất nhiều người hâm mộ Khiết Nhi bày tỏ sự tin tưởng, nói cô đừng để phóng viên làm ảnh hưởng tâm trạng.


Nếu như có một ngày, những người hâm mộ này biết được thần tượng của hộ chưa bao giờ thật sự giao lưu với bọn họ, lại càng không trong sáng như họ luôn nghĩ...Hầy, tôi đã nghĩ quá xa rồi thì phải.


Tôi tắt máy tính, leo lên giường ngủ.


Vừa nhắm hai mắt, cảm xúc trên đầu ngón tay lại quay về.


Mềm mại, thật sự rất mềm mại ~


Ôi...Chắc chắn tôi bị điên rồi!


Hình như tôi hơi ghen tị với tay phải mình thì phải?